Chương 56
Mạc Oanh
18/09/2014
La Lệ đưa Mễ Giai xuống dưới lầu, đúng như Mễ Giai nghĩ, lái xe Nghiêm Hạo phái tới đã chờ sẵn ở đó, thấy các cô đi ra, vội chạy tới đón lấy thùng giấy trong tay La Lệ mang để vào cốp sau xe.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu La Lệ mới xoay người trở vào công ty, Mễ Giai ngồi lên xe, lái xe liền xoay người nói với cô, “Nghiêm tiên sinh vừa gọi điện, bảo tôi chở phu nhân qua chỗ tiên sinh”.
“Í. . .”. Mễ Giai có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu, “Ừm, phiền anh”.
Lái xe dừng lại trước cổng ‘Kiến trúc Vũ Dương’, khác với lần trước, lần này bảo vệ hiển nhiên đã nhận ra cô, mỉm cười gật đầu chào cô, sau đó gọi điện cho thư kí của Nghiêm Hạo, cung kính bảo cô đi lên.
Đây là lần thứ hai Mễ Giai đến văn phòng của Nghiêm Hạo, vẫn phong thái ấy nhưng khác với lần trước, thư kí của Nghiêm Hạo thấy Mễ Giai đi tới, vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười nói, “Nghiêm phu nhân, Nghiêm tổng đang họp bên trong, phu nhân ngồi xuống đây chờ một lát”. Không lạnh lùng như trước, lần này thư kí của Nghiêm Hạo lại có vẻ nhiệt tình thân thiết.
“Không sao, tôi ngồi đây chờ anh ấy”. Mễ Giai mỉm cười khách sáo.
Mễ Giai vừa định đi về phía sô pha gần đó, đúng lúc này cửa văn phòng Nghiêm Hạo bị mở ra, Diêu Mẫn dẫn đầu từ bên trong đi ra, phía sau là Bạch Lâm.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Mễ Giai, Diêu Mẫn có chút kinh ngạc, nghĩ đến quan hệ giữa cô ta và Nghiêm Hạo thì lửa giận trong lòng lại bắt đầu bùng lên, tức giận đi về phía Mễ Giai.
Mễ Giai cảm giác được địch ý từ Diêu Mẫn, tuy rằng không rõ là vì sao, nhưng cô vẫn khách sáo mỉm cười với cô ta, không nghĩ rằng ý cười vừa đến miệng, Diêu Mẫn đã đi đến bên cạnh cô, bả vai dùng lực mạnh huých vào Mễ Giai, “A. . . .”. Mễ Giai kêu lên, chuyện này quá mức bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, lảo đảo ngã về phía sau.
Thấy thế, Bạch Lâm đứng sau Diêu Mẫn vội bước lên, lúc Mễ Giai sắp ngã xuống đất nhanh chóng giữ chặt cô, ổn định lại trọng tâm. Nhìn Mễ Giai hoảng hồn ôm ngực, Bạch Lâm quan tâm hỏi, “Cô không sao chứ?”.
Mễ Giai đã lấy lại tinh thần nhưng nghĩ đến vẫn còn thấy sợ, một tay ôm bụng, có chút thở gấp trả lời, “Không. . Tôi không sao, cảm ơn cô”.
“Mễ Giai”. Từ bên trong Nghiêm Hạo bước nhanh ra, một tay kéo Mễ Giai vào lòng, đánh giá cẩn thận một phen, lo lắng hỏi, “Em có bị sao không?”.
Mễ Giai mỉm cười trấn an anh, lắc đầu, “Em không sao”.
Xác nhận Mễ Giai không có gì đáng ngại, Nghiêm Hạo lạnh lùng quay đầu, hung tợn trừng mắt với Diêu Mẫn, dường như ánh mắt đó có thể ăn thịt người.
Diêu Mẫn bất mãn liếc qua, không nhìn anh.
Mễ Giai cảm nhận được cơn tức giận của Nghiêm Hạo, giật nhẹ áo anh, thành công lôi kéo ánh mắt Nghiêm Hạo, mỉm cười dịu dàng, “Hạo, chúng ta vào trước đi”.
Nghiêm Hạo nhìn cô cười dịu dàng, gật đầu ôm lấy cô đi vào trong văn phòng.
Nhìn cửa phòng vừa đóng lại, Diêu Mẫn xanh mặt, hai tay nắm chặt thành quyền, phẫn hận quay đầu vừa vặn đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Bạch Lâm. Nhớ tới vừa rồi cô ta nhiều chuyện ra tay giữ lấy Mễ Giai mới khiến cho Mễ Giai không ngã xuống như cô mong muốn, bất mãn trong lòng biểu hiện rõ ra bên ngoài, hung hăng đưa tay đẩy cô ta, bốc hỏa gắt lên, “Tránh ra”.
Bạch Lâm không tức giận, bước nhanh đuổi kịp Diêu Mẫn, thành công đi vào trước khi thang máy đóng lại, nhìn Diêu Mẫn tức tối vì mình, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh, “Vừa rồi cô làm như vậy quả thực là cực kì ngu xuẩn”.
Diêu Mẫn nắm chặt tay, không thể kiềm chế cơn giận trừng mắt với cô ta, nghiến răng nói, “Tôi không cần cô tới dạy tôi phải làm thế nào”.
Không để ý Diêu Mẫn đang tức giận, Bạch Lâm thản nhiên nói tiếp, “Trước mặt Nghiêm Hạo mà cô lại dám đụng vào cô ta, nếu thật sự cô ta gặp nguy hiểm thì cô cảm thấy Nghiêm Hạo sẽ tha cho cô sao?”.
Diêu Mẫn híp mắt, áp chế cơn giận trong lòng, hỏi lại, “Có phải tôi đây nên cảm ơn cô hay không? Bạch Lâm”.
Bạch Lâm nhún vai không thèm để ý, “Nếu cô muốn, tôi cũng không ngại”.
Diêu Mẫn tức tối hừ lạnh, thấy thang máy đến nơi, vừa định đi ra ngoài liền bị Bạch Lâm ngăn lại, nhanh chóng ấn nút lên tầng cao nhất, cửa thang máy lại chậm rãi khép lại.
“Cô định làm gì?”. Diêu Mẫn trừng mắt, sự nhẫn nại đã lên đến cực điểm.
“Chúng ta nói chuyện đi”. Bạch Lâm nói nghiêm túc.
“Cô nghĩ giữa chúng ta có chuyện để nói sao?”. Không có, chắc chắn không có.
“Cô không hận Nghiêm Hạo ư? Cô theo anh ta lâu như vậy, trong công việc giúp anh ta nhiều như vậy, anh ta nói không cần cô liền một cước đá văng cô đi, chẳng lẽ cô không hận anh ta chút nào?”. Bạch Lâm nhắm vào điểm yếu của cô ta, hung hăng sát muối lên đó.
Hận, sao có thể không hận, nhưng hận thì thế nào, cũng chẳng giải quyết được vấn đề, trong chuyện này cô hận Mễ Giai hơn, bởi vì chính sự xuất hiện của cô ta mới khiến Nghiêm Hạo vứt cô đi như mớ giẻ rách. “Không liên quan đến cô”. Diêu Mẫn bị nói trúng tim đen nên gạt phắt đi, không dám nhìn Bạch Lâm.
Bạch Lâm cười nhẹ, “Nếu cô tức giận muốn trả thù, chúng ta có thể hợp tác, tôi có thể giúp cô”.
Nghe vậy, Diêu Mẫn hồ nghi nhìn cô ta, khó hiểu hỏi, “Vì sao? Cô và Nghiêm Hạo có thù oán?”.
Bạch Lâm lạnh mặt, không biểu cảm trả lời, “Chuyện này cô không cần phải xen vào”.
“Làm sao tôi có thể tin cô?”. Diêu Mẫn hỏi ngược lại.
“Chỉ dựa vào việc chúng ta có chung mục đích là được, đâu cần gì khác”. Bạch Lâm nói nhẹ bẫng.
Đinh. . . . Thang máy đến nơi, Bạch Lâm lại ấn xuống, lần này Diêu Mẫn không phản đối.
Nhìn Bạch Lâm hồi lâu, Diêu Mẫn không khỏi cười thành tiếng, tiến lên ghé sát tai cô ta mà nói, “Cô không sợ sau đây tôi sẽ đi nói cho Nghiêm Hạo, cô có mưu đồ gây rối, muốn trả thù anh ta à?”.
Bạch Lâm đưa tay đẩy cô ta ra, cười lạnh, “Anh ta không đáng để cô làm vậy, huống hồ anh ta chưa hẳn sẽ tin lời cô”.
Diêu Mẫn thu lại tươi cười, quyết đoán trả lời, “Được, tôi đồng ý”. Bạch Lâm nói không sai, Nghiêm Hạo chưa chắc đã tin cô, huống hồ anh ta thật sự không đáng.
Bạch Lâm nhìn cô ta, khóe miệng nhếch lên, ý cười quỷ dị, dường như đang âm mưu tính toán.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu La Lệ mới xoay người trở vào công ty, Mễ Giai ngồi lên xe, lái xe liền xoay người nói với cô, “Nghiêm tiên sinh vừa gọi điện, bảo tôi chở phu nhân qua chỗ tiên sinh”.
“Í. . .”. Mễ Giai có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu, “Ừm, phiền anh”.
Lái xe dừng lại trước cổng ‘Kiến trúc Vũ Dương’, khác với lần trước, lần này bảo vệ hiển nhiên đã nhận ra cô, mỉm cười gật đầu chào cô, sau đó gọi điện cho thư kí của Nghiêm Hạo, cung kính bảo cô đi lên.
Đây là lần thứ hai Mễ Giai đến văn phòng của Nghiêm Hạo, vẫn phong thái ấy nhưng khác với lần trước, thư kí của Nghiêm Hạo thấy Mễ Giai đi tới, vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười nói, “Nghiêm phu nhân, Nghiêm tổng đang họp bên trong, phu nhân ngồi xuống đây chờ một lát”. Không lạnh lùng như trước, lần này thư kí của Nghiêm Hạo lại có vẻ nhiệt tình thân thiết.
“Không sao, tôi ngồi đây chờ anh ấy”. Mễ Giai mỉm cười khách sáo.
Mễ Giai vừa định đi về phía sô pha gần đó, đúng lúc này cửa văn phòng Nghiêm Hạo bị mở ra, Diêu Mẫn dẫn đầu từ bên trong đi ra, phía sau là Bạch Lâm.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Mễ Giai, Diêu Mẫn có chút kinh ngạc, nghĩ đến quan hệ giữa cô ta và Nghiêm Hạo thì lửa giận trong lòng lại bắt đầu bùng lên, tức giận đi về phía Mễ Giai.
Mễ Giai cảm giác được địch ý từ Diêu Mẫn, tuy rằng không rõ là vì sao, nhưng cô vẫn khách sáo mỉm cười với cô ta, không nghĩ rằng ý cười vừa đến miệng, Diêu Mẫn đã đi đến bên cạnh cô, bả vai dùng lực mạnh huých vào Mễ Giai, “A. . . .”. Mễ Giai kêu lên, chuyện này quá mức bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, lảo đảo ngã về phía sau.
Thấy thế, Bạch Lâm đứng sau Diêu Mẫn vội bước lên, lúc Mễ Giai sắp ngã xuống đất nhanh chóng giữ chặt cô, ổn định lại trọng tâm. Nhìn Mễ Giai hoảng hồn ôm ngực, Bạch Lâm quan tâm hỏi, “Cô không sao chứ?”.
Mễ Giai đã lấy lại tinh thần nhưng nghĩ đến vẫn còn thấy sợ, một tay ôm bụng, có chút thở gấp trả lời, “Không. . Tôi không sao, cảm ơn cô”.
“Mễ Giai”. Từ bên trong Nghiêm Hạo bước nhanh ra, một tay kéo Mễ Giai vào lòng, đánh giá cẩn thận một phen, lo lắng hỏi, “Em có bị sao không?”.
Mễ Giai mỉm cười trấn an anh, lắc đầu, “Em không sao”.
Xác nhận Mễ Giai không có gì đáng ngại, Nghiêm Hạo lạnh lùng quay đầu, hung tợn trừng mắt với Diêu Mẫn, dường như ánh mắt đó có thể ăn thịt người.
Diêu Mẫn bất mãn liếc qua, không nhìn anh.
Mễ Giai cảm nhận được cơn tức giận của Nghiêm Hạo, giật nhẹ áo anh, thành công lôi kéo ánh mắt Nghiêm Hạo, mỉm cười dịu dàng, “Hạo, chúng ta vào trước đi”.
Nghiêm Hạo nhìn cô cười dịu dàng, gật đầu ôm lấy cô đi vào trong văn phòng.
Nhìn cửa phòng vừa đóng lại, Diêu Mẫn xanh mặt, hai tay nắm chặt thành quyền, phẫn hận quay đầu vừa vặn đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Bạch Lâm. Nhớ tới vừa rồi cô ta nhiều chuyện ra tay giữ lấy Mễ Giai mới khiến cho Mễ Giai không ngã xuống như cô mong muốn, bất mãn trong lòng biểu hiện rõ ra bên ngoài, hung hăng đưa tay đẩy cô ta, bốc hỏa gắt lên, “Tránh ra”.
Bạch Lâm không tức giận, bước nhanh đuổi kịp Diêu Mẫn, thành công đi vào trước khi thang máy đóng lại, nhìn Diêu Mẫn tức tối vì mình, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh, “Vừa rồi cô làm như vậy quả thực là cực kì ngu xuẩn”.
Diêu Mẫn nắm chặt tay, không thể kiềm chế cơn giận trừng mắt với cô ta, nghiến răng nói, “Tôi không cần cô tới dạy tôi phải làm thế nào”.
Không để ý Diêu Mẫn đang tức giận, Bạch Lâm thản nhiên nói tiếp, “Trước mặt Nghiêm Hạo mà cô lại dám đụng vào cô ta, nếu thật sự cô ta gặp nguy hiểm thì cô cảm thấy Nghiêm Hạo sẽ tha cho cô sao?”.
Diêu Mẫn híp mắt, áp chế cơn giận trong lòng, hỏi lại, “Có phải tôi đây nên cảm ơn cô hay không? Bạch Lâm”.
Bạch Lâm nhún vai không thèm để ý, “Nếu cô muốn, tôi cũng không ngại”.
Diêu Mẫn tức tối hừ lạnh, thấy thang máy đến nơi, vừa định đi ra ngoài liền bị Bạch Lâm ngăn lại, nhanh chóng ấn nút lên tầng cao nhất, cửa thang máy lại chậm rãi khép lại.
“Cô định làm gì?”. Diêu Mẫn trừng mắt, sự nhẫn nại đã lên đến cực điểm.
“Chúng ta nói chuyện đi”. Bạch Lâm nói nghiêm túc.
“Cô nghĩ giữa chúng ta có chuyện để nói sao?”. Không có, chắc chắn không có.
“Cô không hận Nghiêm Hạo ư? Cô theo anh ta lâu như vậy, trong công việc giúp anh ta nhiều như vậy, anh ta nói không cần cô liền một cước đá văng cô đi, chẳng lẽ cô không hận anh ta chút nào?”. Bạch Lâm nhắm vào điểm yếu của cô ta, hung hăng sát muối lên đó.
Hận, sao có thể không hận, nhưng hận thì thế nào, cũng chẳng giải quyết được vấn đề, trong chuyện này cô hận Mễ Giai hơn, bởi vì chính sự xuất hiện của cô ta mới khiến Nghiêm Hạo vứt cô đi như mớ giẻ rách. “Không liên quan đến cô”. Diêu Mẫn bị nói trúng tim đen nên gạt phắt đi, không dám nhìn Bạch Lâm.
Bạch Lâm cười nhẹ, “Nếu cô tức giận muốn trả thù, chúng ta có thể hợp tác, tôi có thể giúp cô”.
Nghe vậy, Diêu Mẫn hồ nghi nhìn cô ta, khó hiểu hỏi, “Vì sao? Cô và Nghiêm Hạo có thù oán?”.
Bạch Lâm lạnh mặt, không biểu cảm trả lời, “Chuyện này cô không cần phải xen vào”.
“Làm sao tôi có thể tin cô?”. Diêu Mẫn hỏi ngược lại.
“Chỉ dựa vào việc chúng ta có chung mục đích là được, đâu cần gì khác”. Bạch Lâm nói nhẹ bẫng.
Đinh. . . . Thang máy đến nơi, Bạch Lâm lại ấn xuống, lần này Diêu Mẫn không phản đối.
Nhìn Bạch Lâm hồi lâu, Diêu Mẫn không khỏi cười thành tiếng, tiến lên ghé sát tai cô ta mà nói, “Cô không sợ sau đây tôi sẽ đi nói cho Nghiêm Hạo, cô có mưu đồ gây rối, muốn trả thù anh ta à?”.
Bạch Lâm đưa tay đẩy cô ta ra, cười lạnh, “Anh ta không đáng để cô làm vậy, huống hồ anh ta chưa hẳn sẽ tin lời cô”.
Diêu Mẫn thu lại tươi cười, quyết đoán trả lời, “Được, tôi đồng ý”. Bạch Lâm nói không sai, Nghiêm Hạo chưa chắc đã tin cô, huống hồ anh ta thật sự không đáng.
Bạch Lâm nhìn cô ta, khóe miệng nhếch lên, ý cười quỷ dị, dường như đang âm mưu tính toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.