Chương 75
Mạc Oanh
18/09/2014
La Lệ có hơi buồn bực vì Mễ Giai đột nhiên dừng lại, nhìn theo tầm mắt cô, cũng không thấy có gì đặc biệt, mở miệng hỏi, “Sao thế?”
Mễ Giai lấy lại tinh thần, cười cười với La Lệ, “Không có gì, có lẽ là tớ nhìn nhầm”
“Ờ, vậy đi thôi, chúng ta đi dạo một chút xem dạo này có quần áo gì đẹp không” La Lệ vừa nói vừa kéo tay Mễ Giai, Mễ Giai nói thế nào thì cô nghe thế ấy, cũng không suy đoán thêm.
Mễ Giai quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người một lớn một nhỏ đã đi xa, nếu cô không nhầm thì rõ ràng là Bạch Lâm đang dắt Nghiêm Nhiên, cô vừa mới chạm mặt Bạch Lâm, cô có thể chắc chắn người phụ nữ đang dắt Nghiêm Nhiên chính là cô ấy, nhưng sao lại là Bạch Lâm? Chẳng lẽ người phụ nữ lúc trước đưa Nghiêm Nhiên đi cũng là cô ấy sao? Nếu đúng là Bạch Lâm, vậy thì cô ấy và Nghiêm Nhiên có quan hệ như thế nào?
“Mễ Giai? Mễ Giai?” Thấy mình đã nói một lúc mà Mễ Giai vẫn không có phản ứng, La Lệ dứt khoát dừng bước, nhìn Mễ Giai nhíu mày dường như là đang suy nghĩ điều gì.
“Hả?” Tiếng gọi lớn của La Lệ khiến Mễ Giai đang suy nghĩ mông lung bỗng giật mình, phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi La Lệ, “Gì vậy?”. Bởi vì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên nên cô hoàn toàn không nghe rõ La Lệ nói những gì.
“Hóa ra lời nói của tớ với cậu vào tai này rồi ra tai kia, gió thổi qua một cái là hết hả?” La Lệ tức giận nói, cực kì bất mãn khi bị xem nhẹ.
Mễ Giai cười làm lành, kéo kéo La Lệ lấy lòng, “Tớ nào dám, chỉ mới bất cẩn thất thần thôi mà”
“Hừ, có cho tiền cậu cũng không dám” La Lệ ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
Hai người cứ nói nói cười cười như vậy đi về phía trước, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi được gặp nhau.
Mễ Giai nửa nằm trên giường, cầm tạp chí trong tay xem cả đêm mà chẳng vào được gì, trong đầu vẫn còn nhớ đến cảnh tượng đã nhìn thấy lúc chiều, cảm thấy không thể lý giải được, Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên sao có thể ở cùng nhau? Nghĩ thế nào cũng không thể thông suốt. Lắc lắc đầu, đang định xuống giường rửa ráy chuẩn bị ngủ thì nghe ngoài cửa có tiếng vang, mở cửa phòng liền thấy Nghiêm Hạo vừa về, cầm cặp tài liệu đứng ở chỗ đổi dép lê gần cửa.
Mễ Giai mỉm cười đi tới, đúng lúc Nghiêm Hạo xoay người, thấy cô, hai người nhìn nhau cười. Mễ Giai đỡ lấy cặp tài liệu, cầm áo khoác anh cởi ra hỏi, “Anh có đói bụng không, hay em làm cho anh chút đồ ăn khuya?”
Nghiêm Hạo nghĩ nghĩ, buổi tối tiếp khách thật sự là không ăn được gì, cũng có chút đói bụng, gật đầu nói, “Được, làm nhiều một chút, em ăn cùng anh”. Anh vẫn cảm thấy cô rất gầy.
Mễ Giai mỉm cười gật đầu với anh, “Vậy anh đi tắm trước đi, em làm nhanh thôi” Bỏ cặp tài liệu và áo trong tay xuống, xoay người đi vào phòng bếp.
Lúc Nghiêm Hạo tắm rửa xong đi ra, Mễ Giai cũng đang bày đồ ăn, trứng gà đi kèm rau xanh, thịt băm đầy một bát, bên cạnh là chân giò hun khói hồng hồng cắt lát, màu sắc phong phú, trông rất đẹp mắt, mùi hương nồng đậm lan tỏa càng khiến cho người ta có cảm giác thèm thuồng.
Mễ Giai dọn xong bát đũa, Nghiêm Hạo kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bưng bát canh nóng trước mặt uống một ngụm, hương vị tuyệt vời như trong tưởng tượng. Rất đói bụng, một bát cơm không tính là nhỏ mà thoáng cái Nghiêm Hạo đã ăn hết sạch, ngay cả canh cũng uống hơn nửa bát.
Mễ Giai chỉ ăn vài miếng rồi đẩy đồ ăn trước mặt sang chỗ anh, lắc lắc đầu ra hiệu mình không thể ăn thêm nữa. Nghiêm Hạo nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, nhận lấy, một lần nữa vùi đầu giải quyết nốt chỗ thức ăn còn lại.
Mễ Giai thỏa mãn nhìn anh, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc chiều nhìn thấy Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên ở gần ‘Tân Nhã’, mở miệng hỏi, “Hạo, anh có biết người phụ nữ đã dắt Nghiêm Nhiên đi trong băng ghi hình hôm trước không?”
Nghe vậy, Nghiêm Hạo ngừng cúi xuống, nhưng rất nhanh liền khôi phục động tác, uống một ngụm canh, làm như không thèm để ý, “Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Mễ Giai không hề phát hiện ra hành động rất nhỏ đó của Nghiêm Hạo, trái lại tự đáp, “Hôm nay hình như em đã gặp Nghiêm Nhiên và dì của thằng bé trên đường”
Nghiêm Nhiên và dì? Người đó không phải Bạch Lâm? Nghiêm Hạo ngẩng đầu nhìn Mễ Giai, vội vàng hỏi, “Em gặp họ ở đâu?”
Mễ Giai tuy có bất ngờ khi Nghiêm Hạo kích động như thế, song vẫn là thành thật trả lời, “Ngay gần ‘Tân Nhã’, em và La Lệ đang đi cùng nhau, đúng lúc bọn họ đi từ phía đối diện tới”
“Ở gần ‘Tân Nhã’. . .” Nghiêm Hạo thì thầm nhấn mạnh.
“Hình như lúc đó Nghiêm Nhiên có đeo cặp sách” Mễ Giai nhớ lại, cuối tuần còn đi học sao, điều này khiến Mễ Giai hơi bất ngờ.
Nghiêm Hạo nhíu mày suy nghĩ, Bạch Lâm thường lui tới khu vực gần Tân Nhã, phải chăng cô ta ẩn nấp ở gần đó? Trước khi cô ta bị cảnh sát tìm ra anh phải gặp cô ta một lần mới được, ít nhất anh cũng phải hỏi cho rõ vài nghi vấn của mình về chuyện Nghiêm Nhiên.
“Lần trước anh có nhìn rõ diện mạo của người phụ nữ đã dẫn Nghiêm Nhiên đi không? Sao hôm nay em lại gặp Nghiêm Nhiên đi cùng trưởng phòng Bạch bên công ty anh?” Mễ Giai cau mày có chút khó hiểu.
“Người phụ nữ lần đó đội mũ lưỡi trai nên anh không nhìn rõ mặt cô ta” Và nốt miếng cơm trong bát, Nghiêm Hạo nói xong đứng dậy thu dọn bát đĩa trên bàn mang tới bồn rửa.
“Em chắc chắn hai người mà em nhìn thấy hôm nay chính là trưởng phòng Bạch và Nghiêm Nhiên” Mễ Giai bỗng ngẩng đầu khẳng định.
Nghiêm Hạo lau mồm rửa tay, kéo Mễ Giai vẫn đang ngồi nghĩ ngợi ở bàn ăn lên, “Được rồi, em đừng nghĩ nữa, khi nào gặp trưởng phòng Bạch anh sẽ hỏi rõ cô ta, muộn rồi, về phòng ngủ thôi”
Mễ Giai gật gật đầu, tùy anh dẫn vào phòng ngủ, cái đầu nhỏ như vẫn còn suy nghĩ điều gì.
Nghiêm Hạo ngồi trong xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra bên ngoài. Từ lần trước nghe Mễ Giai nói đã gặp Bạch Lâm ở gần ‘Tân Nhã’, anh đã phái người tới theo dõi, tin tức báo về đúng là hai ngày nay Bạch Lâm thường xuyên lui tới khu vực này, có mấy lần còn dẫn theo một đứa bé, anh nghĩ đứa bé đó hẳn là Nghiêm Nhiên.
Nghiêm Hạo có phần mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua, Bạch Lâm vẫn chưa xuất hiện, anh đang nghĩ mình có nên rời đi hay không. Chuẩn bị khởi động xe nhưng rồi lại thôi, đã đợi được hơn một tiếng, như vậy đợi thêm 30 phút nữa cũng chẳng mất gì.
Nhưng Nghiêm Hạo đợi một mạch tới gần ba tiếng, ngay khi nhẫn nại của Nghiêm Hạo đã cạn kiệt thì Bạch Lâm đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồ thể thao đi ra từ một con ngõ nhỏ. Thấy cô ta cuối cùng cũng xuất hiện, Nghiêm Hạo nhanh chóng mở cửa xe, đi về phía mục tiêu anh chờ đợi đã lâu.
Khi Bạch Lâm còn đang suy nghĩ lát nữa đón Nghiêm Nhiên rồi xem tối nay sẽ ăn gì, đột nhiên bị một bóng người chắn đường, cau mày ngẩng đầu, lúc thấy khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc lạnh lùng của Nghiêm Hạo cô có chút ngây dại, kinh ngạc và bất ngờ qua đi, điều duy nhất cô nghĩ đến là chạy trốn, nhưng Nghiêm Hạo đã sớm đoán được động tác kế tiếp của cô ta, trước khi Bạch Lâm kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ta.
“Anh. . . Buông tôi ra” Bạch Lâm hoảng sợ muốn giãy dụa thoát khỏi anh, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ luôn có sự chênh lệch rất lớn, vậy nên cho dù Bạch Lâm có giãy dụa phản kháng thế nào cũng đều phí công.
“Tôi sẽ gác chuyện cô lấy trộm công quỹ của công ty sang một bên, nhưng chúng ta vẫn cần phải nói chuyện một chút, Tô Lâm” Nghiêm Hạo âm trầm mở miệng, giọng điệu tuy rằng rất bình tĩnh nhưng giờ phút này Bạch Lâm nghe được lại cảm thấy không rét mà run.
“Tôi. . . Tôi không biết anh đang nói gì” Giọng điệu của Bạch Lâm có phần chột dạ.
Nghiêm Hạo cười lạnh, “Cô nghĩ là tôi không biết cô đã dẫn Nghiêm Nhiên đi ư? Hay cô cho rằng tôi không thể điều tra được gì về cô, không thể điều tra được cô chính là em gái của Tô Tuyết?”
“Anh. . . .” Bạch Lâm quay đầu, trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nghiêm Hạo nhìn xung quanh nói, “Tôi không nghĩ rằng đây là nơi thích hợp để nói chuyện, hơn nữa có lẽ cảnh sát cũng đang truy lùng cô”
Bạch Lâm căm hận lườm anh, dùng sức thoát khỏi tay Nghiêm Hạo, đi về phía quán cà phê gần đó.
Hai người tìm một vị trí khuất trong quán cà phê ngồi xuống, tự giác ngồi đối diện nhau.
“Tôi cứ nghĩ anh muốn tống tôi vào tù càng nhanh càng tốt, thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp mặt rồi lại cùng ngồi uống cà phê”. Dù sao cũng đã bị anh ta bắt được, Bạch Lâm đành cam chịu số phận, thái độ cũng không thay đổi, dù sao chuyện kế tiếp không phải mình nói không muốn là có thể không xảy ra.
“Giao cô cho cảnh sát chỉ là chuyện sớm muộn, song tôi muốn hỏi rõ cô vài điều trước đã” Nghiêm Hạo không quanh co lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề.
Bạch Lâm liếc mắt nhìn anh, tự nhiên nhấp một ngụm cà phê thơm nồng, có lẽ là biết mình có phản kháng cũng không được, cho nên hiện tại không còn hoảng hốt sợ hãi như lúc mới gặp.
“Vì sao cô đưa Nghiêm Nhiên đi?” Mắt ưng nhìn chằm chằm cô ta, Nghiêm Hạo mở miệng hỏi.
Bạch Lâm tao nhã nhấp một ngụm cà phê, cười lạnh, “Nghiêm tổng nhanh trí như vậy mà không đoán được mục đích tôi đón Nghiêm Nhiên về sao?” Cô không nghĩ là Nghiêm Hạo không đoán được.
“Cô thật sự rất thông minh, kế hoạch của cô cũng đã gần thành công, chỉ là tôi quả thực không hiểu sao cô lại không rời khỏi Thượng Hải?”. Nếu theo suy đoán lúc trước của anh thì hẳn là cô ta đến đón Nghiêm Nhiên rồi trốn khỏi Thượng Hải mới đúng, chứ không phải đến bây giờ vẫn ẩn nấp ở đây.
Bạch Lâm nhìn anh không trả lời, đúng là cô đã định rời khỏi Thượng Hải, nhưng bệnh tình của chị đột nhiên chuyển biến xấu đi khiến cô không thể không lưu lại, đợi bệnh tình của chị tốt hơn cô mới tính đến chuyện rời khỏi đây.
“Tôi cũng thật sự không nghĩ anh lại là kẻ máu lạnh vô tình như vậy, biết rõ con trai mình mất tích mà chẳng có phản ứng gì, thật sự là đủ máu lạnh, đủ vô tình” Bạch Lâm trả lời một cách mỉa mai, hận ý trong lòng càng tăng thêm, hận anh ta có thể trân ái Mễ Giai như thế nhưng lại lạnh lùng vô tình với chị và đứa bé, anh ta không xứng đáng làm cha Nhiên Nhiên, càng không xứng đáng để chị phải phát điên vì yêu anh ta.
“Nghiêm Nhiên không phải con tôi” Nhìn cô ta, Nghiêm Hạo âm trầm nói.
“Anh nói dối, Nhiên Nhiên giống anh như vậy, sao có thể không phải là con anh, hơn nữa chính chị cũng đã nói thế” Bạch Lâm có phần kích động nhìn anh nói.
Nghiêm Nhiên vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng anh, đến giờ nỗi đau này vẫn còn nhức nhối, một lần nữa hé ra, miệng vết thương lại chảy máu đầm đìa, đau khổ nhắm chặt mắt, cắn răng gằn từng tiếng, “Nghiêm Nhiên không phải con tôi, nó là con của Tô Tuyết và cha tôi”
Ánh mắt Bạch Lâm trừng lớn như chuông đồng nhìn Nghiêm Hạo, nhất thời không nói được câu nào. Lời nói của Nghiêm Hạo khiến cô không có cách nào chấp nhận, anh ta nói thật nực cười, điều này sao có thể, kết quả như vậy cô chưa từng nghĩ tới.
Mễ Giai lấy lại tinh thần, cười cười với La Lệ, “Không có gì, có lẽ là tớ nhìn nhầm”
“Ờ, vậy đi thôi, chúng ta đi dạo một chút xem dạo này có quần áo gì đẹp không” La Lệ vừa nói vừa kéo tay Mễ Giai, Mễ Giai nói thế nào thì cô nghe thế ấy, cũng không suy đoán thêm.
Mễ Giai quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người một lớn một nhỏ đã đi xa, nếu cô không nhầm thì rõ ràng là Bạch Lâm đang dắt Nghiêm Nhiên, cô vừa mới chạm mặt Bạch Lâm, cô có thể chắc chắn người phụ nữ đang dắt Nghiêm Nhiên chính là cô ấy, nhưng sao lại là Bạch Lâm? Chẳng lẽ người phụ nữ lúc trước đưa Nghiêm Nhiên đi cũng là cô ấy sao? Nếu đúng là Bạch Lâm, vậy thì cô ấy và Nghiêm Nhiên có quan hệ như thế nào?
“Mễ Giai? Mễ Giai?” Thấy mình đã nói một lúc mà Mễ Giai vẫn không có phản ứng, La Lệ dứt khoát dừng bước, nhìn Mễ Giai nhíu mày dường như là đang suy nghĩ điều gì.
“Hả?” Tiếng gọi lớn của La Lệ khiến Mễ Giai đang suy nghĩ mông lung bỗng giật mình, phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi La Lệ, “Gì vậy?”. Bởi vì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên nên cô hoàn toàn không nghe rõ La Lệ nói những gì.
“Hóa ra lời nói của tớ với cậu vào tai này rồi ra tai kia, gió thổi qua một cái là hết hả?” La Lệ tức giận nói, cực kì bất mãn khi bị xem nhẹ.
Mễ Giai cười làm lành, kéo kéo La Lệ lấy lòng, “Tớ nào dám, chỉ mới bất cẩn thất thần thôi mà”
“Hừ, có cho tiền cậu cũng không dám” La Lệ ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
Hai người cứ nói nói cười cười như vậy đi về phía trước, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi được gặp nhau.
Mễ Giai nửa nằm trên giường, cầm tạp chí trong tay xem cả đêm mà chẳng vào được gì, trong đầu vẫn còn nhớ đến cảnh tượng đã nhìn thấy lúc chiều, cảm thấy không thể lý giải được, Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên sao có thể ở cùng nhau? Nghĩ thế nào cũng không thể thông suốt. Lắc lắc đầu, đang định xuống giường rửa ráy chuẩn bị ngủ thì nghe ngoài cửa có tiếng vang, mở cửa phòng liền thấy Nghiêm Hạo vừa về, cầm cặp tài liệu đứng ở chỗ đổi dép lê gần cửa.
Mễ Giai mỉm cười đi tới, đúng lúc Nghiêm Hạo xoay người, thấy cô, hai người nhìn nhau cười. Mễ Giai đỡ lấy cặp tài liệu, cầm áo khoác anh cởi ra hỏi, “Anh có đói bụng không, hay em làm cho anh chút đồ ăn khuya?”
Nghiêm Hạo nghĩ nghĩ, buổi tối tiếp khách thật sự là không ăn được gì, cũng có chút đói bụng, gật đầu nói, “Được, làm nhiều một chút, em ăn cùng anh”. Anh vẫn cảm thấy cô rất gầy.
Mễ Giai mỉm cười gật đầu với anh, “Vậy anh đi tắm trước đi, em làm nhanh thôi” Bỏ cặp tài liệu và áo trong tay xuống, xoay người đi vào phòng bếp.
Lúc Nghiêm Hạo tắm rửa xong đi ra, Mễ Giai cũng đang bày đồ ăn, trứng gà đi kèm rau xanh, thịt băm đầy một bát, bên cạnh là chân giò hun khói hồng hồng cắt lát, màu sắc phong phú, trông rất đẹp mắt, mùi hương nồng đậm lan tỏa càng khiến cho người ta có cảm giác thèm thuồng.
Mễ Giai dọn xong bát đũa, Nghiêm Hạo kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bưng bát canh nóng trước mặt uống một ngụm, hương vị tuyệt vời như trong tưởng tượng. Rất đói bụng, một bát cơm không tính là nhỏ mà thoáng cái Nghiêm Hạo đã ăn hết sạch, ngay cả canh cũng uống hơn nửa bát.
Mễ Giai chỉ ăn vài miếng rồi đẩy đồ ăn trước mặt sang chỗ anh, lắc lắc đầu ra hiệu mình không thể ăn thêm nữa. Nghiêm Hạo nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, nhận lấy, một lần nữa vùi đầu giải quyết nốt chỗ thức ăn còn lại.
Mễ Giai thỏa mãn nhìn anh, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc chiều nhìn thấy Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên ở gần ‘Tân Nhã’, mở miệng hỏi, “Hạo, anh có biết người phụ nữ đã dắt Nghiêm Nhiên đi trong băng ghi hình hôm trước không?”
Nghe vậy, Nghiêm Hạo ngừng cúi xuống, nhưng rất nhanh liền khôi phục động tác, uống một ngụm canh, làm như không thèm để ý, “Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Mễ Giai không hề phát hiện ra hành động rất nhỏ đó của Nghiêm Hạo, trái lại tự đáp, “Hôm nay hình như em đã gặp Nghiêm Nhiên và dì của thằng bé trên đường”
Nghiêm Nhiên và dì? Người đó không phải Bạch Lâm? Nghiêm Hạo ngẩng đầu nhìn Mễ Giai, vội vàng hỏi, “Em gặp họ ở đâu?”
Mễ Giai tuy có bất ngờ khi Nghiêm Hạo kích động như thế, song vẫn là thành thật trả lời, “Ngay gần ‘Tân Nhã’, em và La Lệ đang đi cùng nhau, đúng lúc bọn họ đi từ phía đối diện tới”
“Ở gần ‘Tân Nhã’. . .” Nghiêm Hạo thì thầm nhấn mạnh.
“Hình như lúc đó Nghiêm Nhiên có đeo cặp sách” Mễ Giai nhớ lại, cuối tuần còn đi học sao, điều này khiến Mễ Giai hơi bất ngờ.
Nghiêm Hạo nhíu mày suy nghĩ, Bạch Lâm thường lui tới khu vực gần Tân Nhã, phải chăng cô ta ẩn nấp ở gần đó? Trước khi cô ta bị cảnh sát tìm ra anh phải gặp cô ta một lần mới được, ít nhất anh cũng phải hỏi cho rõ vài nghi vấn của mình về chuyện Nghiêm Nhiên.
“Lần trước anh có nhìn rõ diện mạo của người phụ nữ đã dẫn Nghiêm Nhiên đi không? Sao hôm nay em lại gặp Nghiêm Nhiên đi cùng trưởng phòng Bạch bên công ty anh?” Mễ Giai cau mày có chút khó hiểu.
“Người phụ nữ lần đó đội mũ lưỡi trai nên anh không nhìn rõ mặt cô ta” Và nốt miếng cơm trong bát, Nghiêm Hạo nói xong đứng dậy thu dọn bát đĩa trên bàn mang tới bồn rửa.
“Em chắc chắn hai người mà em nhìn thấy hôm nay chính là trưởng phòng Bạch và Nghiêm Nhiên” Mễ Giai bỗng ngẩng đầu khẳng định.
Nghiêm Hạo lau mồm rửa tay, kéo Mễ Giai vẫn đang ngồi nghĩ ngợi ở bàn ăn lên, “Được rồi, em đừng nghĩ nữa, khi nào gặp trưởng phòng Bạch anh sẽ hỏi rõ cô ta, muộn rồi, về phòng ngủ thôi”
Mễ Giai gật gật đầu, tùy anh dẫn vào phòng ngủ, cái đầu nhỏ như vẫn còn suy nghĩ điều gì.
Nghiêm Hạo ngồi trong xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra bên ngoài. Từ lần trước nghe Mễ Giai nói đã gặp Bạch Lâm ở gần ‘Tân Nhã’, anh đã phái người tới theo dõi, tin tức báo về đúng là hai ngày nay Bạch Lâm thường xuyên lui tới khu vực này, có mấy lần còn dẫn theo một đứa bé, anh nghĩ đứa bé đó hẳn là Nghiêm Nhiên.
Nghiêm Hạo có phần mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua, Bạch Lâm vẫn chưa xuất hiện, anh đang nghĩ mình có nên rời đi hay không. Chuẩn bị khởi động xe nhưng rồi lại thôi, đã đợi được hơn một tiếng, như vậy đợi thêm 30 phút nữa cũng chẳng mất gì.
Nhưng Nghiêm Hạo đợi một mạch tới gần ba tiếng, ngay khi nhẫn nại của Nghiêm Hạo đã cạn kiệt thì Bạch Lâm đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồ thể thao đi ra từ một con ngõ nhỏ. Thấy cô ta cuối cùng cũng xuất hiện, Nghiêm Hạo nhanh chóng mở cửa xe, đi về phía mục tiêu anh chờ đợi đã lâu.
Khi Bạch Lâm còn đang suy nghĩ lát nữa đón Nghiêm Nhiên rồi xem tối nay sẽ ăn gì, đột nhiên bị một bóng người chắn đường, cau mày ngẩng đầu, lúc thấy khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc lạnh lùng của Nghiêm Hạo cô có chút ngây dại, kinh ngạc và bất ngờ qua đi, điều duy nhất cô nghĩ đến là chạy trốn, nhưng Nghiêm Hạo đã sớm đoán được động tác kế tiếp của cô ta, trước khi Bạch Lâm kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ta.
“Anh. . . Buông tôi ra” Bạch Lâm hoảng sợ muốn giãy dụa thoát khỏi anh, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ luôn có sự chênh lệch rất lớn, vậy nên cho dù Bạch Lâm có giãy dụa phản kháng thế nào cũng đều phí công.
“Tôi sẽ gác chuyện cô lấy trộm công quỹ của công ty sang một bên, nhưng chúng ta vẫn cần phải nói chuyện một chút, Tô Lâm” Nghiêm Hạo âm trầm mở miệng, giọng điệu tuy rằng rất bình tĩnh nhưng giờ phút này Bạch Lâm nghe được lại cảm thấy không rét mà run.
“Tôi. . . Tôi không biết anh đang nói gì” Giọng điệu của Bạch Lâm có phần chột dạ.
Nghiêm Hạo cười lạnh, “Cô nghĩ là tôi không biết cô đã dẫn Nghiêm Nhiên đi ư? Hay cô cho rằng tôi không thể điều tra được gì về cô, không thể điều tra được cô chính là em gái của Tô Tuyết?”
“Anh. . . .” Bạch Lâm quay đầu, trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nghiêm Hạo nhìn xung quanh nói, “Tôi không nghĩ rằng đây là nơi thích hợp để nói chuyện, hơn nữa có lẽ cảnh sát cũng đang truy lùng cô”
Bạch Lâm căm hận lườm anh, dùng sức thoát khỏi tay Nghiêm Hạo, đi về phía quán cà phê gần đó.
Hai người tìm một vị trí khuất trong quán cà phê ngồi xuống, tự giác ngồi đối diện nhau.
“Tôi cứ nghĩ anh muốn tống tôi vào tù càng nhanh càng tốt, thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp mặt rồi lại cùng ngồi uống cà phê”. Dù sao cũng đã bị anh ta bắt được, Bạch Lâm đành cam chịu số phận, thái độ cũng không thay đổi, dù sao chuyện kế tiếp không phải mình nói không muốn là có thể không xảy ra.
“Giao cô cho cảnh sát chỉ là chuyện sớm muộn, song tôi muốn hỏi rõ cô vài điều trước đã” Nghiêm Hạo không quanh co lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề.
Bạch Lâm liếc mắt nhìn anh, tự nhiên nhấp một ngụm cà phê thơm nồng, có lẽ là biết mình có phản kháng cũng không được, cho nên hiện tại không còn hoảng hốt sợ hãi như lúc mới gặp.
“Vì sao cô đưa Nghiêm Nhiên đi?” Mắt ưng nhìn chằm chằm cô ta, Nghiêm Hạo mở miệng hỏi.
Bạch Lâm tao nhã nhấp một ngụm cà phê, cười lạnh, “Nghiêm tổng nhanh trí như vậy mà không đoán được mục đích tôi đón Nghiêm Nhiên về sao?” Cô không nghĩ là Nghiêm Hạo không đoán được.
“Cô thật sự rất thông minh, kế hoạch của cô cũng đã gần thành công, chỉ là tôi quả thực không hiểu sao cô lại không rời khỏi Thượng Hải?”. Nếu theo suy đoán lúc trước của anh thì hẳn là cô ta đến đón Nghiêm Nhiên rồi trốn khỏi Thượng Hải mới đúng, chứ không phải đến bây giờ vẫn ẩn nấp ở đây.
Bạch Lâm nhìn anh không trả lời, đúng là cô đã định rời khỏi Thượng Hải, nhưng bệnh tình của chị đột nhiên chuyển biến xấu đi khiến cô không thể không lưu lại, đợi bệnh tình của chị tốt hơn cô mới tính đến chuyện rời khỏi đây.
“Tôi cũng thật sự không nghĩ anh lại là kẻ máu lạnh vô tình như vậy, biết rõ con trai mình mất tích mà chẳng có phản ứng gì, thật sự là đủ máu lạnh, đủ vô tình” Bạch Lâm trả lời một cách mỉa mai, hận ý trong lòng càng tăng thêm, hận anh ta có thể trân ái Mễ Giai như thế nhưng lại lạnh lùng vô tình với chị và đứa bé, anh ta không xứng đáng làm cha Nhiên Nhiên, càng không xứng đáng để chị phải phát điên vì yêu anh ta.
“Nghiêm Nhiên không phải con tôi” Nhìn cô ta, Nghiêm Hạo âm trầm nói.
“Anh nói dối, Nhiên Nhiên giống anh như vậy, sao có thể không phải là con anh, hơn nữa chính chị cũng đã nói thế” Bạch Lâm có phần kích động nhìn anh nói.
Nghiêm Nhiên vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng anh, đến giờ nỗi đau này vẫn còn nhức nhối, một lần nữa hé ra, miệng vết thương lại chảy máu đầm đìa, đau khổ nhắm chặt mắt, cắn răng gằn từng tiếng, “Nghiêm Nhiên không phải con tôi, nó là con của Tô Tuyết và cha tôi”
Ánh mắt Bạch Lâm trừng lớn như chuông đồng nhìn Nghiêm Hạo, nhất thời không nói được câu nào. Lời nói của Nghiêm Hạo khiến cô không có cách nào chấp nhận, anh ta nói thật nực cười, điều này sao có thể, kết quả như vậy cô chưa từng nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.