Chương 9
Mạc Oanh
18/09/2014
Nghiêm Hạo mới từ công trường về, muốn đến xem việc đàm phán tiến hành thế nào. Không nghĩ sẽ nhìn thấy người mà anh cho rằng hiện tại đang ở nhà chăm hoa xới đất bây giờ lại đứng ở chỗ này, vừa vào mắt anh đã trông thấy Mễ Giai đầu tiên.
Ở thời điểm Nghiêm Hạo mở cửa, trong nháy mắt sắc mặt tươi cười của Mễ Giai lập tức đông cứng lại, cô cho rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thật không ngờ khi chỉ còn cách cánh cửa một bước chân, cô vẫn bị Nghiêm Hạo vừa vặn nhìn thấy. Mễ Giai cúi đầu, thầm nghĩ: xong rồi, xong rồi, sớm không đến, trễ không đến mà đúng giờ phút này lại xuất hiện, thật đúng là biết chọn thời điểm.
Diêu Mẫn thấy Nghiêm Hạo bước vào, mỉm cười đón tiếp trước, “Tổng giám đốc”. Hai người còn lại cũng rối rít chào.
Mạc Chấn Huân tất nhiên là nhận ra Nghiêm Hạo, tiến lên vươn tay muốn bắt tay, chào hỏi, “Chào anh, tôi là Mạc Chấn Huân đến từ Tân Nhã”.
Nghiêm Hạo thờ ơ nhìn anh ta, gật đầu, bắt tay, sau đó quay sang nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhắn đang cúi đầu giả bộ suy nghĩ. Mở miệng nói, “Ngẩng đầu lên”. Giọng điệu lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, cũng nghe không ra cảm xúc.
Mễ Giai lắc đầu không nói, miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Cô biết anh tức giận, trong cuộc sống chung ba năm nay tuy rằng nhiều chuyện về anh cô không hiểu, nhưng cơ bản đối với chuyện vui mừng hay tức giận cô đều biết.
Hành động của họ khiến Diêu Mẫn sinh nghi, nhìn bộ dạng này thì có vẻ Nghiêm Hạo quen cô thư kí kia, cười hỏi, “Tổng giám đốc, hai người. . . Quen biết?”.
Nghiêm Hạo vẫn nhìn Mễ Giai như trước, làm ngơ trước câu hỏi của Diêu Mẫn.
Không chỉ có Diêu Mẫn nghi ngờ, những người khác cũng cảm thấy kỳ quái, Mạc Chấn Huân nhìn Mễ Giai rồi lại nhìn Nghiêm Hạo, “Nghiêm tổng biết thư kí của tôi?”.
Nghe vậy Nghiêm Hạo xoay người nhìn Mạc Chấn Huân, nhíu mày, “Cô ấy là thư kí của anh?”.
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?”. Mạc Chấn Huân đáp, thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
Nghiêm Hạo không trả lời câu hỏi của anh ta, một lần nữa đem ánh mắt chuyển tới trên người Mễ Giai, “Mễ Giai, anh nói ngẩng đầu lên”. Lần này, giọng điệu rõ ràng đã lộ vẻ tức giận. Anh rất ghét cảm giác bị lừa, thế mà cô gái nhỏ này dám gạt anh, lén lút ra ngoài làm việc.
Ai nha, anh kêu tên cô làm chi vậy, coi như không quen không phải là tốt hơn ư, không phải là anh không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ sao, cứ làm như không quen là được rồi. Mễ Giai ở trong lòng bất mãn nói thầm, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười ngượng, “Chào anh, Nghiêm tổng”.
“Hai người thật sự biết nhau!”. Diêu Mẫn ở bên cạnh có chút kinh ngạc, họ quen nhau lúc nào? Quen như thế nào? Bao lâu rồi? Những câu hỏi liên tiếp quay vòng quanh trong đầu, cô không khỏi cảm thấy cô gái tên Mễ Giai này sẽ là trở ngại của mình. Cô chuyên chú nhìn Nghiêm Hạo, cô nhận thấy ánh mắt Nghiêm Hạo nhìn Mễ Giai không giống như vậy, trong ánh mắt ấy có một loại tia lửa chưa từng có khi anh nhìn người khác.
“Chúng tôi không hề quen”. Mễ Giai xấu hổ giải thích, rất sợ người khác cứ cố đào sâu tìm hiểu mối quan hệ thực sự giữa cô và Nghiêm Hạo.
Nghe Mễ Giai giải thích quan hệ của bọn họ như vậy, ánh mắt Nghiêm Hạo nhìn Mễ Giai càng hung tợn, kinh khủng đến mức giống như có thể ăn thịt người. Mễ Giai không dám nhìn thẳng anh, nhát gan đưa mắt chuyển qua nơi khác. Mọi người đều phát hiện không khí ở đây có chút không phù hợp, nhưng lại im tiếng không dám nói chuyện. Nghiêm Hạo trừng mắt nhìn Mễ Giai hồi lâu, cuối cùng không nói một câu xoay người rời đi.
Diêu Mẫn nhìn Mễ Giai, đi theo Nghiêm Hạo ra khỏi phòng họp. Thấy Diêu Mẫn rời đi, hai người bên Vũ Dương cũng trước sau lần lượt rời đi.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại mấy người bên Tân Nhã, Mễ Giai âm thầm thở dài, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt nghiên cứu của Mạc Chấn Huân.
“Cô và Nghiêm Hạo quen biết?”. Mạc Chấn Huân hỏi.
“Không, không hề quen”. Mễ Giai nói dối, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, hai bàn tay bất giác xoắn vào nhau.
Mạc Chấn Huân nhìn chằm chằm cô một lát, nói, “Đi thôi”. Sau đó xoay người dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.
Nghiêm Hạo trở lại văn phòng, tức giận ngồi trước bàn làm việc, cứ nhớ tới câu nói không quen của Mễ Giai anh lại xúc động muốn giết người. Đáng chết, kết hôn ba năm mà cô dám dùng hai từ không quen để giới thiệu về mối quan hệ của bọn họ, rất tốt, thật là đáng chết. Nghiêm Hạo trong lòng phẫn nộ nghĩ.
Cạch cạch. . . Cửa bị mở ra, Diêu Mẫn bưng một tách cà phê tiến vào.
“Có chuyện gì sao?”. Nghiêm Hạo sắc mặt không vui hỏi, giờ phút này anh không muốn bị người khác quấy rầy.
“Em nghĩ anh cần một tách cà phê”. Đem cà phê để lên bàn, Diêu Mẫn cười nói.
Nghiêm Hạo trầm tư một lát, nghĩ đến cái gì đột nhiên đứng dậy mở miệng, “Hoãn lại tất cả lịch trình chiều nay của tôi, buổi chiều tôi không đến công ty”. Nói xong không đợi Diêu Mẫn phản ứng đã đi ra ngoài.
Diêu Mẫn ngây ngốc nhìn cửa, đây là lần đầu tiên Nghiêm Hạo về sớm.
Nghiêm Hạo lái xe như bay về nhà, vào cửa, dì quản gia đang tỉ mẩn chăm sóc mấy chậu cây cảnh của Mễ Giai.
“Dì à”. Nghiêm Hạo lên tiếng.
“Tiên sinh?”. Dì quản gia rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Nghiêm Hạo.
“Phu nhân đâu?”. Nghiêm Hạo bình tĩnh hỏi.
“Phu nhân. . . Phu nhân cùng bạn đi ra ngoài”. Dì quản gia nói đáp án đã thông đồng với Mễ Giai từ lúc trước.
Nghiêm Hạo sắc mặt trầm xuống, giọng điệu nghiêm khắc, “Dì còn muốn giúp cô ấy giấu diếm tôi tới khi nào”.
“Tôi. . .”. Dì quản gia cả kinh, bị dọa đến không nói thành lời.
Hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc của bản thân điều chỉnh thật tốt, Nghiêm Hạo lại mở miệng hỏi, “Cô ấy ra ngoài đi làm bao lâu rồi?”. Anh muốn biết đến cùng mình bị giấu diếm bao lâu.
“Đã được hai tháng”. Biết giấu không nổi nữa, dì quản gia thành thật trả lời.
Rất tốt, thật sự rất tốt, cô dám gạt anh, lén lút ra ngoài làm việc đã hai tháng, như vậy nếu không phải lần này vừa vặn chạm mặt, chắc cô cũng sẽ không nói với anh.
“Tiên sinh, phu nhân thật ra cũng chẳng vui vẻ gì”. Dì quản gia mở miệng muốn giải thích giúp Mễ Giai.
“Có ý gì?”. Nghe vậy Nghiêm Hạo chau mày, Mễ Giai không vui vẻ ư? Sao trước đây anh chưa từng phát hiện.
“Phu nhân rất cô đơn, không có bạn bè, cậu lại bộn bề công việc, không có thời gian ở bên cạnh cô ấy, ba năm nay đa phần thời gian cô ấy đều ở nhà, chăm hoa, đọc sách, ngoài mặt luôn tươi cười, nhưng trong lòng lại rất cô đơn. Lần này đi ra ngoài làm việc cũng xem như chuyện ngoài ý muốn, phu nhân biết nếu nói với cậu, cậu nhất định sẽ không đồng ý, đã định buông xuôi, nhưng là tôi cổ vũ cô ấy đi ra ngoài thử xem, có lẽ cậu không phát hiện trong khoảng thời gian này cô ấy thay đổi không ít, tươi cười nhiều hơn trước kia, thật đấy”. Dì quản gia nói.
Nghiêm Hạo nhìn dì quản gia hồi lâu, sau đứng dậy trở về thư phòng. Đúng thật là anh không phát hiện ra, anh cho rằng cô thích ứng rất tốt với cuộc hôn nhân này, anh chưa từng thấy cô lặng lẽ hay cô đơn. Anh nhớ vào năm đầu tiên cô đã nhắc đến chuyện đi làm với anh không chỉ một lần, nhưng đều bị anh phủ quyết, anh cảm thấy vợ của Nghiêm Hạo anh không cần thiết phải ra ngoài làm việc, lại xem nhẹ nguyên nhân khiến cô muốn được đi làm.
Kết hôn ba năm, lần đầu tiên Nghiêm Hạo có cảm giác không hiểu gì về vợ mình.
Ở thời điểm Nghiêm Hạo mở cửa, trong nháy mắt sắc mặt tươi cười của Mễ Giai lập tức đông cứng lại, cô cho rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thật không ngờ khi chỉ còn cách cánh cửa một bước chân, cô vẫn bị Nghiêm Hạo vừa vặn nhìn thấy. Mễ Giai cúi đầu, thầm nghĩ: xong rồi, xong rồi, sớm không đến, trễ không đến mà đúng giờ phút này lại xuất hiện, thật đúng là biết chọn thời điểm.
Diêu Mẫn thấy Nghiêm Hạo bước vào, mỉm cười đón tiếp trước, “Tổng giám đốc”. Hai người còn lại cũng rối rít chào.
Mạc Chấn Huân tất nhiên là nhận ra Nghiêm Hạo, tiến lên vươn tay muốn bắt tay, chào hỏi, “Chào anh, tôi là Mạc Chấn Huân đến từ Tân Nhã”.
Nghiêm Hạo thờ ơ nhìn anh ta, gật đầu, bắt tay, sau đó quay sang nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhắn đang cúi đầu giả bộ suy nghĩ. Mở miệng nói, “Ngẩng đầu lên”. Giọng điệu lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, cũng nghe không ra cảm xúc.
Mễ Giai lắc đầu không nói, miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Cô biết anh tức giận, trong cuộc sống chung ba năm nay tuy rằng nhiều chuyện về anh cô không hiểu, nhưng cơ bản đối với chuyện vui mừng hay tức giận cô đều biết.
Hành động của họ khiến Diêu Mẫn sinh nghi, nhìn bộ dạng này thì có vẻ Nghiêm Hạo quen cô thư kí kia, cười hỏi, “Tổng giám đốc, hai người. . . Quen biết?”.
Nghiêm Hạo vẫn nhìn Mễ Giai như trước, làm ngơ trước câu hỏi của Diêu Mẫn.
Không chỉ có Diêu Mẫn nghi ngờ, những người khác cũng cảm thấy kỳ quái, Mạc Chấn Huân nhìn Mễ Giai rồi lại nhìn Nghiêm Hạo, “Nghiêm tổng biết thư kí của tôi?”.
Nghe vậy Nghiêm Hạo xoay người nhìn Mạc Chấn Huân, nhíu mày, “Cô ấy là thư kí của anh?”.
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?”. Mạc Chấn Huân đáp, thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
Nghiêm Hạo không trả lời câu hỏi của anh ta, một lần nữa đem ánh mắt chuyển tới trên người Mễ Giai, “Mễ Giai, anh nói ngẩng đầu lên”. Lần này, giọng điệu rõ ràng đã lộ vẻ tức giận. Anh rất ghét cảm giác bị lừa, thế mà cô gái nhỏ này dám gạt anh, lén lút ra ngoài làm việc.
Ai nha, anh kêu tên cô làm chi vậy, coi như không quen không phải là tốt hơn ư, không phải là anh không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ sao, cứ làm như không quen là được rồi. Mễ Giai ở trong lòng bất mãn nói thầm, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười ngượng, “Chào anh, Nghiêm tổng”.
“Hai người thật sự biết nhau!”. Diêu Mẫn ở bên cạnh có chút kinh ngạc, họ quen nhau lúc nào? Quen như thế nào? Bao lâu rồi? Những câu hỏi liên tiếp quay vòng quanh trong đầu, cô không khỏi cảm thấy cô gái tên Mễ Giai này sẽ là trở ngại của mình. Cô chuyên chú nhìn Nghiêm Hạo, cô nhận thấy ánh mắt Nghiêm Hạo nhìn Mễ Giai không giống như vậy, trong ánh mắt ấy có một loại tia lửa chưa từng có khi anh nhìn người khác.
“Chúng tôi không hề quen”. Mễ Giai xấu hổ giải thích, rất sợ người khác cứ cố đào sâu tìm hiểu mối quan hệ thực sự giữa cô và Nghiêm Hạo.
Nghe Mễ Giai giải thích quan hệ của bọn họ như vậy, ánh mắt Nghiêm Hạo nhìn Mễ Giai càng hung tợn, kinh khủng đến mức giống như có thể ăn thịt người. Mễ Giai không dám nhìn thẳng anh, nhát gan đưa mắt chuyển qua nơi khác. Mọi người đều phát hiện không khí ở đây có chút không phù hợp, nhưng lại im tiếng không dám nói chuyện. Nghiêm Hạo trừng mắt nhìn Mễ Giai hồi lâu, cuối cùng không nói một câu xoay người rời đi.
Diêu Mẫn nhìn Mễ Giai, đi theo Nghiêm Hạo ra khỏi phòng họp. Thấy Diêu Mẫn rời đi, hai người bên Vũ Dương cũng trước sau lần lượt rời đi.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại mấy người bên Tân Nhã, Mễ Giai âm thầm thở dài, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt nghiên cứu của Mạc Chấn Huân.
“Cô và Nghiêm Hạo quen biết?”. Mạc Chấn Huân hỏi.
“Không, không hề quen”. Mễ Giai nói dối, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, hai bàn tay bất giác xoắn vào nhau.
Mạc Chấn Huân nhìn chằm chằm cô một lát, nói, “Đi thôi”. Sau đó xoay người dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.
Nghiêm Hạo trở lại văn phòng, tức giận ngồi trước bàn làm việc, cứ nhớ tới câu nói không quen của Mễ Giai anh lại xúc động muốn giết người. Đáng chết, kết hôn ba năm mà cô dám dùng hai từ không quen để giới thiệu về mối quan hệ của bọn họ, rất tốt, thật là đáng chết. Nghiêm Hạo trong lòng phẫn nộ nghĩ.
Cạch cạch. . . Cửa bị mở ra, Diêu Mẫn bưng một tách cà phê tiến vào.
“Có chuyện gì sao?”. Nghiêm Hạo sắc mặt không vui hỏi, giờ phút này anh không muốn bị người khác quấy rầy.
“Em nghĩ anh cần một tách cà phê”. Đem cà phê để lên bàn, Diêu Mẫn cười nói.
Nghiêm Hạo trầm tư một lát, nghĩ đến cái gì đột nhiên đứng dậy mở miệng, “Hoãn lại tất cả lịch trình chiều nay của tôi, buổi chiều tôi không đến công ty”. Nói xong không đợi Diêu Mẫn phản ứng đã đi ra ngoài.
Diêu Mẫn ngây ngốc nhìn cửa, đây là lần đầu tiên Nghiêm Hạo về sớm.
Nghiêm Hạo lái xe như bay về nhà, vào cửa, dì quản gia đang tỉ mẩn chăm sóc mấy chậu cây cảnh của Mễ Giai.
“Dì à”. Nghiêm Hạo lên tiếng.
“Tiên sinh?”. Dì quản gia rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Nghiêm Hạo.
“Phu nhân đâu?”. Nghiêm Hạo bình tĩnh hỏi.
“Phu nhân. . . Phu nhân cùng bạn đi ra ngoài”. Dì quản gia nói đáp án đã thông đồng với Mễ Giai từ lúc trước.
Nghiêm Hạo sắc mặt trầm xuống, giọng điệu nghiêm khắc, “Dì còn muốn giúp cô ấy giấu diếm tôi tới khi nào”.
“Tôi. . .”. Dì quản gia cả kinh, bị dọa đến không nói thành lời.
Hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc của bản thân điều chỉnh thật tốt, Nghiêm Hạo lại mở miệng hỏi, “Cô ấy ra ngoài đi làm bao lâu rồi?”. Anh muốn biết đến cùng mình bị giấu diếm bao lâu.
“Đã được hai tháng”. Biết giấu không nổi nữa, dì quản gia thành thật trả lời.
Rất tốt, thật sự rất tốt, cô dám gạt anh, lén lút ra ngoài làm việc đã hai tháng, như vậy nếu không phải lần này vừa vặn chạm mặt, chắc cô cũng sẽ không nói với anh.
“Tiên sinh, phu nhân thật ra cũng chẳng vui vẻ gì”. Dì quản gia mở miệng muốn giải thích giúp Mễ Giai.
“Có ý gì?”. Nghe vậy Nghiêm Hạo chau mày, Mễ Giai không vui vẻ ư? Sao trước đây anh chưa từng phát hiện.
“Phu nhân rất cô đơn, không có bạn bè, cậu lại bộn bề công việc, không có thời gian ở bên cạnh cô ấy, ba năm nay đa phần thời gian cô ấy đều ở nhà, chăm hoa, đọc sách, ngoài mặt luôn tươi cười, nhưng trong lòng lại rất cô đơn. Lần này đi ra ngoài làm việc cũng xem như chuyện ngoài ý muốn, phu nhân biết nếu nói với cậu, cậu nhất định sẽ không đồng ý, đã định buông xuôi, nhưng là tôi cổ vũ cô ấy đi ra ngoài thử xem, có lẽ cậu không phát hiện trong khoảng thời gian này cô ấy thay đổi không ít, tươi cười nhiều hơn trước kia, thật đấy”. Dì quản gia nói.
Nghiêm Hạo nhìn dì quản gia hồi lâu, sau đứng dậy trở về thư phòng. Đúng thật là anh không phát hiện ra, anh cho rằng cô thích ứng rất tốt với cuộc hôn nhân này, anh chưa từng thấy cô lặng lẽ hay cô đơn. Anh nhớ vào năm đầu tiên cô đã nhắc đến chuyện đi làm với anh không chỉ một lần, nhưng đều bị anh phủ quyết, anh cảm thấy vợ của Nghiêm Hạo anh không cần thiết phải ra ngoài làm việc, lại xem nhẹ nguyên nhân khiến cô muốn được đi làm.
Kết hôn ba năm, lần đầu tiên Nghiêm Hạo có cảm giác không hiểu gì về vợ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.