Chương 104: Ngoại truyện. Hạnh phúc bình dị 2
Mạc Oanh
02/11/2019
Hôm nay ánh dương tươi sáng, độ ấm vừa phải, không quá nóng cũng không
quá lạnh, trong biệt thự Nghiêm gia, một đám quý phụ áo quần xúng xính
ngồi vây quanh bàn mạt chược, trên bàn ngoại trừ bài mạt chược, trước
mặt mỗi người còn có chút điểm tâm và cà phê, ngày thường họ hay thích
tụ tập cùng nhau đánh bài, khoe khoang hàng hiệu, tám chuyện về sự
nghiệp của ông xã, vân vân...
Ngồi trong nhà Vu Phân Phương là mấy người Lí phu nhân, nhìn bài của mình phía trước, đầu mày chau lại, vận may hôm nay của bà ta dường như trốn đi đâu mất, toàn bốc phải bài xấu, thua không biết bao nhiêu ván, bà ta không cần chút tiền kia, nhưng đã đánh bài là muốn thắng, cứ thua mãi thế này sao có thể vui vẻ hứng thú.
Móng tay sơn màu đỏ tươi được cắt tỉa chăm sóc kĩ lưỡng, bàn tay trắng múp giơ lên, do dự một chút, tiếp đó tao nhã lựa chọn bài rác, ánh mắt thâm trầm, xem quân bài trong tay, rồi lại nhìn hàng quân bài trước mặt, mày nhíu càng chặt, vung tay đánh quân bài đó ra, giọng điệu đầy nôn nóng, "Nhị vạn." Trong lòng không khỏi mắng thầm, toàn bốc phải cái khỉ gió gì đây, không có nổi một quân mình muốn.
Vu Phân Phương nhìn quân bài bà ta vừa đánh ra, trong lòng mừng rỡ, đúng là quân bài còn thiếu, vội vàng chộp lấy, vẻ mặt không giấu được đắc ý, "Đang cần bài cùng màu, bà Lí, cảm ơn nhé." Lấy bài, Vu Phân Phương còn không quên cảm ơn người vừa tặng bài là Lí phu nhân, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của bà ta.
"Bà Nghiêm thật là may mắn, cả trưa nay toàn bà thắng." Trương phu nhân ngồi đối diện Vu Phân Phương giọng điệu có phần khó chịu, dễ nhận thấy trong lòng cũng ít nhiều không phục.
"Ha ha, may với không may gì chứ, gặp dịp thì chơi chút thôi." Vu Phân Phương cười nói, tâm tình đặc biệt tốt.
"Không chơi nữa, không chơi nữa." Lí phu nhân mất kiên nhẫn đẩy đổ hết bài, đầy một bụng tức đều phát tiết ra, chơi cả buổi trưa, không thắng nổi một ván, hơn nữa còn là mình dâng bài cho người ta, ngẫm lại cảm thấy quá xui xẻo. "Chẳng có gì thú vị...."
Thấy bà ta như thế, Vu Phân Phương nhếch miệng, nói: "Bà Lí không phải là để ý chút tiền đó chứ?""Hừ, tôi để ý đấy, khiến mọi người chê cười." Lí phu nhân đáp lạnh tanh, cố ý nâng tay nhìn đồng hồ kim cương đeo trên cổ tay, lấy cớ, "Tôi thấy thời gian không còn sớm, tôi cũng ra ngoài cả trưa rồi, giờ phải về chơi với cháu trai bảo bối đây."
"Đúng rồi, bà Lí, nhắc đến chuyện này, tôi hỏi bà một chút, lúc con dâu bà mang thai đã chuẩn bị những loại đồ bổ nào, con dâu tôi mấy hôm trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán là có bầu, tôi không có kinh nghiệm, không biết nên chuẩn bị cho con bé đồ dinh dưỡng gì." Nói về đứa nhỏ, Lâm phu nhân vẫn luôn im lặng đột nhiên nghĩ đến, mở miệng hỏi Lí phu nhân lấy kinh nghiệm.
"Con dâu bà đã mang thai rồi sao, tôi nhớ mới kết hôn không bao lâu nhỉ?" Trương phu nhân chen vào hỏi.
"Ha ha, đúng vậy, tin này khiến hai ông bà già chúng tôi hết sức vui mừng." Lâm phu nhân cười hề hề nói, vẻ mặt tươi rói tràn đầy hạnh phúc.
"Chúc mừng, chúc mừng!" Trương phu nhân không quên chúc mừng, "Aizz, con dâu tôi dự tính sinh vào tháng sau, lúc trước siêu âm bác sĩ nói là một tên nhóc mập mạp."
"Vậy à, cháu trai là tốt, đúng rồi, bà nên để con dâu sinh thường, mọi người đều nói sinh thường đứa trẻ sẽ thông minh hơn, bảo bối nhà tôi cũng sinh thường, hiện giờ đã rất lanh lợi, mới hơn một tuổi, chẳng những có thể xưng hô đúng với từng người trong nhà, mà tối cha nó đi làm về, còn lẫm chẫm chạy ra lấy dép cho cha đổi." Lúc này, Lí phu nhân không quên khoa trương khen ngợi cháu trai mình.
Vu Phân Phương trầm lặng nhìn họ vui vẻ trò chuyện, trong lòng có chút buồn bã khó nói nên lời, hôn lễ lần hai của Mễ Giai và Nghiêm Hạo đã qua gần một năm, nhưng bụng Mễ Giai vẫn không có tin tức gì, vì lúc trước con bé sinh non, bà ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, nên vấn đề con cái bà luôn cố gắng không thúc giục, nhưng người già chỉ lấy con cháu làm niềm vui, thật sự trong lòng bà so với ai đều tha thiết mong có một đứa cháu."Bà Nghiêm, Nghiêm Hạo nhà bà thời gian kết hôn cũng không ngắn, nghe nói mấy năm trước đã kết hôn, năm ngoái lại tổ chức hôn lễ lần nữa, tính ra được năm năm rồi, sao vẫn chưa thấy gì vậy?" Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vu Phân Phương, Lí phu nhân cố ý đem đề tài này chuyển hướng sang bà, thừa dịp dùng nó để xả cơn tức vì xui xẻo lúc ban trưa.
"Tụi nó... Tụi nó còn trẻ, không cần vội, tôi, tôi cũng không giục." Vu Phân Phương cố ý mạnh miệng, "Thật ra trẻ con rất phiền toái, hay khóc nhè, tối đi ngủ cũng không yên tâm." Dứt lời chột dạ cầm tách cà phê trên bàn, nhấp một ngụm.
Lí phu nhân cười khẩy, nhận ra bà đang mất tự nhiên, nói mỉa mai, "Chứ không phải là... Gà mái không biết đẻ trứng, hay do Nghiêm Hạo có vấn đề..."
"Cạch ——" tách cà phên trên tay bị đặt mạnh xuống bàn, cà phê bên trong lập tức vẩy hết lên mặt bàn, bầu không khí bỗng chốc cứng ngắc, hiển nhiên ba người kia bị hành động của bà dọa đến.
Vu Phân Phương giận dữ lườm Lí phu nhân, lời của bà ta quá ác độc, cái quái gì Mễ Giai là gà mái không biết đẻ trứng, cái quái gì Nghiêm Hạo có vấn đề, bà ta thì biết gì, dựa vào đâu ngồi đây nói năng lung tung, "Tôi nói cho mấy bà biết, Mễ Giai và Nghiêm Hạo hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, tụi nó chỉ là chưa muốn sinh, không được ư? Các bà quản được sao? Mấy kẻ lắm chuyện, hừ." Đứng dậy xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại, ở chân cầu thang vừa lúc gặp dì quản gia nghe thấy bên ngoài ồn ào vội chạy từ trong bếp ra, lớn tiếng nói, "Dì, tiễn khách!"
Vu Phân Phương bị chọc tức trực tiếp mắng thẳng mấy vị phu nhân ngay tại chỗ, hồi lâu mới định thần, trong đó Lí phu nhân là ức chế nhất, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Hừ, có tật giật mình, con dâu không đẻ được, lại không cho phép người ta bàn tán à! Tôi thấy tám phần là gà mái không biết đẻ trứng."
Nghe vậy, dì quản gia không vui nhíu mày, qua vài năm chung sống bà đã coi Mễ Giai như con gái mình mà đối xử, tự nhiên nghe người ngoài nói cô như thế, mặt trầm xuống đi tới, lạnh lùng nói, "Mấy vị phu nhân, mời ra ngoài, Nghiêm gia chúng tôi không chào đón các người."
"Bà ——" Lí phu nhân vô cùng tức giận, một kẻ giúp việc cũng dám sẵng giọng với bà ta, Nghiêm gia này khá lắm, "Hừ!" Lỗ mãng vung tay, xoay người rời đi. Trương phu nhân, Lâm phu nhân cũng bất mãn lườm dì quản gia, đứng dậy theo đuôi Lí phu nhân.
Ngồi trong nhà Vu Phân Phương là mấy người Lí phu nhân, nhìn bài của mình phía trước, đầu mày chau lại, vận may hôm nay của bà ta dường như trốn đi đâu mất, toàn bốc phải bài xấu, thua không biết bao nhiêu ván, bà ta không cần chút tiền kia, nhưng đã đánh bài là muốn thắng, cứ thua mãi thế này sao có thể vui vẻ hứng thú.
Móng tay sơn màu đỏ tươi được cắt tỉa chăm sóc kĩ lưỡng, bàn tay trắng múp giơ lên, do dự một chút, tiếp đó tao nhã lựa chọn bài rác, ánh mắt thâm trầm, xem quân bài trong tay, rồi lại nhìn hàng quân bài trước mặt, mày nhíu càng chặt, vung tay đánh quân bài đó ra, giọng điệu đầy nôn nóng, "Nhị vạn." Trong lòng không khỏi mắng thầm, toàn bốc phải cái khỉ gió gì đây, không có nổi một quân mình muốn.
Vu Phân Phương nhìn quân bài bà ta vừa đánh ra, trong lòng mừng rỡ, đúng là quân bài còn thiếu, vội vàng chộp lấy, vẻ mặt không giấu được đắc ý, "Đang cần bài cùng màu, bà Lí, cảm ơn nhé." Lấy bài, Vu Phân Phương còn không quên cảm ơn người vừa tặng bài là Lí phu nhân, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của bà ta.
"Bà Nghiêm thật là may mắn, cả trưa nay toàn bà thắng." Trương phu nhân ngồi đối diện Vu Phân Phương giọng điệu có phần khó chịu, dễ nhận thấy trong lòng cũng ít nhiều không phục.
"Ha ha, may với không may gì chứ, gặp dịp thì chơi chút thôi." Vu Phân Phương cười nói, tâm tình đặc biệt tốt.
"Không chơi nữa, không chơi nữa." Lí phu nhân mất kiên nhẫn đẩy đổ hết bài, đầy một bụng tức đều phát tiết ra, chơi cả buổi trưa, không thắng nổi một ván, hơn nữa còn là mình dâng bài cho người ta, ngẫm lại cảm thấy quá xui xẻo. "Chẳng có gì thú vị...."
Thấy bà ta như thế, Vu Phân Phương nhếch miệng, nói: "Bà Lí không phải là để ý chút tiền đó chứ?""Hừ, tôi để ý đấy, khiến mọi người chê cười." Lí phu nhân đáp lạnh tanh, cố ý nâng tay nhìn đồng hồ kim cương đeo trên cổ tay, lấy cớ, "Tôi thấy thời gian không còn sớm, tôi cũng ra ngoài cả trưa rồi, giờ phải về chơi với cháu trai bảo bối đây."
"Đúng rồi, bà Lí, nhắc đến chuyện này, tôi hỏi bà một chút, lúc con dâu bà mang thai đã chuẩn bị những loại đồ bổ nào, con dâu tôi mấy hôm trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán là có bầu, tôi không có kinh nghiệm, không biết nên chuẩn bị cho con bé đồ dinh dưỡng gì." Nói về đứa nhỏ, Lâm phu nhân vẫn luôn im lặng đột nhiên nghĩ đến, mở miệng hỏi Lí phu nhân lấy kinh nghiệm.
"Con dâu bà đã mang thai rồi sao, tôi nhớ mới kết hôn không bao lâu nhỉ?" Trương phu nhân chen vào hỏi.
"Ha ha, đúng vậy, tin này khiến hai ông bà già chúng tôi hết sức vui mừng." Lâm phu nhân cười hề hề nói, vẻ mặt tươi rói tràn đầy hạnh phúc.
"Chúc mừng, chúc mừng!" Trương phu nhân không quên chúc mừng, "Aizz, con dâu tôi dự tính sinh vào tháng sau, lúc trước siêu âm bác sĩ nói là một tên nhóc mập mạp."
"Vậy à, cháu trai là tốt, đúng rồi, bà nên để con dâu sinh thường, mọi người đều nói sinh thường đứa trẻ sẽ thông minh hơn, bảo bối nhà tôi cũng sinh thường, hiện giờ đã rất lanh lợi, mới hơn một tuổi, chẳng những có thể xưng hô đúng với từng người trong nhà, mà tối cha nó đi làm về, còn lẫm chẫm chạy ra lấy dép cho cha đổi." Lúc này, Lí phu nhân không quên khoa trương khen ngợi cháu trai mình.
Vu Phân Phương trầm lặng nhìn họ vui vẻ trò chuyện, trong lòng có chút buồn bã khó nói nên lời, hôn lễ lần hai của Mễ Giai và Nghiêm Hạo đã qua gần một năm, nhưng bụng Mễ Giai vẫn không có tin tức gì, vì lúc trước con bé sinh non, bà ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, nên vấn đề con cái bà luôn cố gắng không thúc giục, nhưng người già chỉ lấy con cháu làm niềm vui, thật sự trong lòng bà so với ai đều tha thiết mong có một đứa cháu."Bà Nghiêm, Nghiêm Hạo nhà bà thời gian kết hôn cũng không ngắn, nghe nói mấy năm trước đã kết hôn, năm ngoái lại tổ chức hôn lễ lần nữa, tính ra được năm năm rồi, sao vẫn chưa thấy gì vậy?" Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vu Phân Phương, Lí phu nhân cố ý đem đề tài này chuyển hướng sang bà, thừa dịp dùng nó để xả cơn tức vì xui xẻo lúc ban trưa.
"Tụi nó... Tụi nó còn trẻ, không cần vội, tôi, tôi cũng không giục." Vu Phân Phương cố ý mạnh miệng, "Thật ra trẻ con rất phiền toái, hay khóc nhè, tối đi ngủ cũng không yên tâm." Dứt lời chột dạ cầm tách cà phê trên bàn, nhấp một ngụm.
Lí phu nhân cười khẩy, nhận ra bà đang mất tự nhiên, nói mỉa mai, "Chứ không phải là... Gà mái không biết đẻ trứng, hay do Nghiêm Hạo có vấn đề..."
"Cạch ——" tách cà phên trên tay bị đặt mạnh xuống bàn, cà phê bên trong lập tức vẩy hết lên mặt bàn, bầu không khí bỗng chốc cứng ngắc, hiển nhiên ba người kia bị hành động của bà dọa đến.
Vu Phân Phương giận dữ lườm Lí phu nhân, lời của bà ta quá ác độc, cái quái gì Mễ Giai là gà mái không biết đẻ trứng, cái quái gì Nghiêm Hạo có vấn đề, bà ta thì biết gì, dựa vào đâu ngồi đây nói năng lung tung, "Tôi nói cho mấy bà biết, Mễ Giai và Nghiêm Hạo hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, tụi nó chỉ là chưa muốn sinh, không được ư? Các bà quản được sao? Mấy kẻ lắm chuyện, hừ." Đứng dậy xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại, ở chân cầu thang vừa lúc gặp dì quản gia nghe thấy bên ngoài ồn ào vội chạy từ trong bếp ra, lớn tiếng nói, "Dì, tiễn khách!"
Vu Phân Phương bị chọc tức trực tiếp mắng thẳng mấy vị phu nhân ngay tại chỗ, hồi lâu mới định thần, trong đó Lí phu nhân là ức chế nhất, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Hừ, có tật giật mình, con dâu không đẻ được, lại không cho phép người ta bàn tán à! Tôi thấy tám phần là gà mái không biết đẻ trứng."
Nghe vậy, dì quản gia không vui nhíu mày, qua vài năm chung sống bà đã coi Mễ Giai như con gái mình mà đối xử, tự nhiên nghe người ngoài nói cô như thế, mặt trầm xuống đi tới, lạnh lùng nói, "Mấy vị phu nhân, mời ra ngoài, Nghiêm gia chúng tôi không chào đón các người."
"Bà ——" Lí phu nhân vô cùng tức giận, một kẻ giúp việc cũng dám sẵng giọng với bà ta, Nghiêm gia này khá lắm, "Hừ!" Lỗ mãng vung tay, xoay người rời đi. Trương phu nhân, Lâm phu nhân cũng bất mãn lườm dì quản gia, đứng dậy theo đuôi Lí phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.