Chương 11
Vô Danh
19/11/2015
Cứ thế, họ sống bên nhau được hơn hai năm sau... cũng gần bằng khoảng thời gian họ xa nhau - thì... Quỳnh Hoa mang thai! Ông VĨnh Phúc và bà Bích Thu không biết gì và cũng không ngờ những việc giống y như trong chuyện liêu trai xảy ra ngay trong nhà mình, vậy nên khi thấy con dâu có thai, ông rất mừng. Thế nhưng với bà Bích Thu thì sự kiện "đại hỷ" đó không ảnh hưởng gì đến bà, chỉ vì một điều đơn giản, lúc này bà đã trở nên gần như mất trí!
Riêng chỉ có một mình Bảo Lâm, anh hiểu rất rõ, tuy đứa con đang nằm trong bụng Quỳnh Hoa nhưng thật ra nó là con của anh và Yến Hương, về phần tâm hồn thì nhất định như vậy mà phần thân xác thì hiện giờ còn chưa biết được. Nhưng với Bảo Lâm, không biết do đâu mà anh vẫn có niềm tin đó cũng là của Yến Hương. Đối với Bảo Lâm, anh đã đánh mất nhiều cơ hội làm cha nên giờ đây anh rất yêu quí nó và cứ thầm mong nó sẽ ở lại bên anh. Dù với bất cứ điều kiện nào, anh cũng sẽ bảo vệ nó nếu như phải hy sinh mạng sống của mình anh cũng vui lòng.
Một đêm cùng Yến Hương ra ngồi ngoài hiên hóng gió, Bảo Lâm nắm chặt tay nằng thì thầm như sợ có người nghe thấy:
- Em ơi! Anh muốn đặt tên cho con bằng chữ lót giống chữ lót tên em, không biết Quỳnh Hoa có nghi ngờ gì không?
Yến Hương ngước đôi mắt hiền lành nhìn sâu vào mắt Bảo Lâm:
- Không đâu. Em sẽ khiến Quỳnh Hoa không quan tâm tới chuyện đó. Vậy anh muốn đặt tên con là gì?
- Là Yến Thu, được không em?
- Được chứ. Nhưng anh hứa với em là sau này sẽ nói cho con biết mẹ nó là ai nghen!
Bảo Lâm đam hoảng khi nghe Yến Hương nói như vậy:
- Trời ơi! Sao lại như vậy? Bộ em phải xa anh và con sao?
Yến Hương buồn lắm nhưng cố giấu cho Bảo Lâm yên lòng:
- Không đâu! Em không có ý nói như vậy. Em sẽ ở bên anh và con mà.
Bảo Lâm ôm vợ vào lòng dường như sợ nàng sẽ vuột mất khỏi tay mình lần nữa.
***
Đủ ngày tháng Quỳnh Hoa sinh hạ một bé gái với khuôn mặt không có một nét gì của Quỳnh Hoa mà trái lại, con bé giống Yến Hương như đúc! bảo Lâm cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ quả nhiên đúng với ý anh mong muốn. Anh giữ đúng ý định đặt tên con là Yến Thu và... kỳ lạ thay! Quỳnh Hoa dường như vô cảm trước cái tên cũng như khuôn mặt của con bé. Bà Bích Thu thì khỏi nói, nhưng ông Vĩnh Phúc thì thấyv ẻ mặt của đứa cháu nội cùng với cái tên mà cha nó đã đặt cho nó, ông không thấy có gì liên quan đến Quỳnh Hoa cả mà dường như toàn là của Yến Hương, vậy mà ông vẫn lặng thinh không nói gì cả.
Bé Yến Thu vừa mừng sinh nhật lần thứ hai hôm trước thì hôm sau Quỳnh Hoa tự nhiên đột quị và qua đời. Ngay trong đêm Quỳnh Hoa mất, Yến Hương cũng hiện về từ biệt Bảo Lâm:
- Anh Bảo Lâm! Em để lại cho anh đứa con gái giống em để anh đỡ nhớ em vì đêm nay em phải đi rồi. Em không được phép ở lại bên anh nữa. Nhưng em sẽ phù trợ cho Yến Thu và anh luôn được mạnh giỏi. Thương em, anh không nên buồn vì như thế là mình đã tròn thề ước với nhau rồi. Số em chỉ có vậy, em muốn anh sống vui vẻ bên con và cố gắng nuôi dạy con lên người. Thôi, em đi đây! Anh và con ở lại mạnh giỏi...
Bóng Yến Hương xa dần rồi mất hút vào trời đêm mà Bảo Lâm vẫn co0nf bàng hoàng, không ngờ phút chia tay đến nhanh quá như vậy. Lúc Yến Hương từ giã Bảo Lâm xong, cô vừa quay gót thì bé Yến Thu đang ngủ trong phòng chợt khác thét lên khi Bảo Lâm cắn chạt hai hàm răng đẻ không bật ra tiếng gọi vợ thảm thiết!... (T.T)
Riêng chỉ có một mình Bảo Lâm, anh hiểu rất rõ, tuy đứa con đang nằm trong bụng Quỳnh Hoa nhưng thật ra nó là con của anh và Yến Hương, về phần tâm hồn thì nhất định như vậy mà phần thân xác thì hiện giờ còn chưa biết được. Nhưng với Bảo Lâm, không biết do đâu mà anh vẫn có niềm tin đó cũng là của Yến Hương. Đối với Bảo Lâm, anh đã đánh mất nhiều cơ hội làm cha nên giờ đây anh rất yêu quí nó và cứ thầm mong nó sẽ ở lại bên anh. Dù với bất cứ điều kiện nào, anh cũng sẽ bảo vệ nó nếu như phải hy sinh mạng sống của mình anh cũng vui lòng.
Một đêm cùng Yến Hương ra ngồi ngoài hiên hóng gió, Bảo Lâm nắm chặt tay nằng thì thầm như sợ có người nghe thấy:
- Em ơi! Anh muốn đặt tên cho con bằng chữ lót giống chữ lót tên em, không biết Quỳnh Hoa có nghi ngờ gì không?
Yến Hương ngước đôi mắt hiền lành nhìn sâu vào mắt Bảo Lâm:
- Không đâu. Em sẽ khiến Quỳnh Hoa không quan tâm tới chuyện đó. Vậy anh muốn đặt tên con là gì?
- Là Yến Thu, được không em?
- Được chứ. Nhưng anh hứa với em là sau này sẽ nói cho con biết mẹ nó là ai nghen!
Bảo Lâm đam hoảng khi nghe Yến Hương nói như vậy:
- Trời ơi! Sao lại như vậy? Bộ em phải xa anh và con sao?
Yến Hương buồn lắm nhưng cố giấu cho Bảo Lâm yên lòng:
- Không đâu! Em không có ý nói như vậy. Em sẽ ở bên anh và con mà.
Bảo Lâm ôm vợ vào lòng dường như sợ nàng sẽ vuột mất khỏi tay mình lần nữa.
***
Đủ ngày tháng Quỳnh Hoa sinh hạ một bé gái với khuôn mặt không có một nét gì của Quỳnh Hoa mà trái lại, con bé giống Yến Hương như đúc! bảo Lâm cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ quả nhiên đúng với ý anh mong muốn. Anh giữ đúng ý định đặt tên con là Yến Thu và... kỳ lạ thay! Quỳnh Hoa dường như vô cảm trước cái tên cũng như khuôn mặt của con bé. Bà Bích Thu thì khỏi nói, nhưng ông Vĩnh Phúc thì thấyv ẻ mặt của đứa cháu nội cùng với cái tên mà cha nó đã đặt cho nó, ông không thấy có gì liên quan đến Quỳnh Hoa cả mà dường như toàn là của Yến Hương, vậy mà ông vẫn lặng thinh không nói gì cả.
Bé Yến Thu vừa mừng sinh nhật lần thứ hai hôm trước thì hôm sau Quỳnh Hoa tự nhiên đột quị và qua đời. Ngay trong đêm Quỳnh Hoa mất, Yến Hương cũng hiện về từ biệt Bảo Lâm:
- Anh Bảo Lâm! Em để lại cho anh đứa con gái giống em để anh đỡ nhớ em vì đêm nay em phải đi rồi. Em không được phép ở lại bên anh nữa. Nhưng em sẽ phù trợ cho Yến Thu và anh luôn được mạnh giỏi. Thương em, anh không nên buồn vì như thế là mình đã tròn thề ước với nhau rồi. Số em chỉ có vậy, em muốn anh sống vui vẻ bên con và cố gắng nuôi dạy con lên người. Thôi, em đi đây! Anh và con ở lại mạnh giỏi...
Bóng Yến Hương xa dần rồi mất hút vào trời đêm mà Bảo Lâm vẫn co0nf bàng hoàng, không ngờ phút chia tay đến nhanh quá như vậy. Lúc Yến Hương từ giã Bảo Lâm xong, cô vừa quay gót thì bé Yến Thu đang ngủ trong phòng chợt khác thét lên khi Bảo Lâm cắn chạt hai hàm răng đẻ không bật ra tiếng gọi vợ thảm thiết!... (T.T)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.