Người Vợ Mất Trí Nhớ Của Trùm Xã Hội Đen Sến Súa
Chương 2: Cậu bé hư
Tạ Thư Châu
24/05/2023
Đầu óc của Tô Dật Thần, đi bệnh viện khám qua không phát hiện ra có vấn đề gì, chỉ là không thể nhớ được chuyện trước kia.
Cậu tựa hồ đơn độc mang theo một đứa con nhỏ, thuê một căn phòng nhỏ, trong nhà cũng không còn ai khác, biết được duy nhất một người bạn Nguyên Tình Nhi.
Những việc này nọ đều là Nguyên Tình Nhi nói cho cậu biết.
Cậu cùng với Nguyên Tình Nhi đều là giáo viên của lớp đào tạo hội họa, chuyên dạy những bạn nhỏ vẽ, cũng may cậu đã quên nhiều chuyện, nhưng cậu không quên mất việc vẽ tranh.
Ngày thứ hai, Tô Tiểu Bảo đến nhà trẻ, những bạn nhỏ vẽ tranh trong phòng ít hơn phân nửa.
Buổi chiều, Đứa nhỏ tên La Lập lại gây ra họa, đem màu vẽ hất lên mình bạn nhỏ khác, hai đứa nhỏ còn đánh một trận.
Tô Dật Thần thật vất vả vỗ về bạn nhỏ đó, đổi quần áo cho nhóc, lau sàn nhà ổn thỏa. Rồi mới đem La Lập đến văn phòng.
Đây cũng không phải lần đầu gây chuyện, bạn nhỏ trong phòng vẽ đều sợ nhóc, Tô Dật Thần cảm thấy cần phải nói chuyện với nhóc này một chút.
Đáng tiếc La lập không chịu phối hợp, vẻ mặt ngạo mạn lại tự phụ, cả người âm trầm căng chặt, hỏi cái gì cũng không hé răng.
Tô Dật Thần không có cách, đành phải đến phòng học kế bên, bấm số điện thoại được lưu lại từ phương thức liên hệ của cơ sở đào tạo.
"A lô! Xin hỏi có phải là phụ huynh của La Lập không? Tôi là giáo viên của phòng vẽ, hôm nay ở phòng vẽ La Lập phạm phải một chút lỗi sai, ngài xem xét có thời gian rãnh hay không đến đây nói chuyện?"
Bên kia thanh âm lạnh lùng của nữ nhân: "Nói chuyện? La Lập giết chết người sao? Chỉ cần không giết chết người, thì đừng đến làm ầm ĩ, cậu cho rằng nhà chúng tôi nhàn rỗi giống cậu sao?"
Tô Dật Thần liếc nhìn điện thoại, kinh ngạc không ngờ tới mẹ của La Lập cư nhiên có thể nói ra lời không có trách nhiệm như vậy.
"Là như vầy, tôi cảm thấy, dù cha mẹ bận nhiều công việc, chuyện của trẻ con cũng phải để tâm. Nếu như có thể nói chuyện, mong ngài có thể đến một chuyến!"
"Không có thời gian! Cậu không cần nói, tan học đuổi La Lập về, chúng tôi tự giải quyết!" Nói xong, đối phương lưu loát treo điện thoại.
Tô Dật Thần sửng sốt hồi lâu, biểu tình không thể tin nổi.
Nguyên Tình Nhi vén rèm cửa lên dò xét phía dưới, vẻ mặt hiểu rõ nói: "Ăn mệt à? Tôi đã nói đừng động đến nhà La Lập bọn họ, từ đứa nhỏ đến người lớn, người so với người còn điên hơn."
Tuy rằng như thế, Tô Dật Thần vẫn định đưa đứa nhỏ trở về, cùng cha mẹ của nhóc nói chuyện riêng một chút.
Trước khi tan làm, cậu giao nhiệm vụ đưa Tô Tiểu Bảo trở về cho Nguyên Tình Nhân.
Cô ta đáp ứng, bất dắc dĩ nói: "cho dù mất trí nhớ cậu cũng không thay đổi, vẫn là thích xen vào chuyện người khác"
Tô Dật Thần cười nhẹ, không giải thích.
Cho đến lúc đưa La Lập nghiêm lãnh đến cửa nhà, Tô Dật Thần phát hiện nhà của nhóc này không phải chỉ là có chút tiền. Biệt thự lớn trong mơ, hoa viên bên trong có thể so với công viên.
Tô Dật Thần mặc trên người áo hoodie màu trắng cùng quần bò, không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh. Cậu co rụt người theo sau quản gia, giải thích tình huống, sau đó xoa xoa tay ngồi đợi trên sô pha thượng hạng, nhưng ngồi một hai tiếng, trời cũng đã tối, trên lầu mới có động tĩnh.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, tóc uốn cuộn sóng theo kiểu nữ sĩ, uể oải từ trên lầu đi xuống, ngáp một cái hỏi: "Chuyện gì vậy? Người còn chưa đi sao? Thật là lãng phí thời gian.."
"Xin chào, Mẹ của La Lập, tôi muốn nói với ngài về tình huống của La Lập." Tô Dật Thần kiềm nén không vui đứng lên, lịch sự vươn tay.
Sắc mặt của bà ta lãnh đạm, lướt điện thoại không để ý đến cậu, càng không để tâm xem cậu muốn nói gì.
"Nói đi, chuyện gì." Bà ta thuận thế ngồi lên sô pha, khẽ giương mắt nhìn thoáng qua, "Nếu như muốn bồi thường tiền, hiện tại tôi..." Nhưng còn chưa nói xong, đôi mắt đẹp không chút để tâm kia trừng lớn từng chút, trong đồng tử đều là khủng hoảng và khiếp sợ, "Ngươi...ngươi, Tô...Tô..."
Tô Dật Thời nhất thời cảm thấy kỳ lạ.
Đúng lú này, cửa đại sảnh mở ra, một thân ảnh cao lớn của nam nhân bước đến, quản gia thuận tay tiếp nhận áo khoác của hắn.
Mẹ của La Lập giống như phát điên, nghiêng ngả lão đảo chạy qua, gục dưới chân nam nhân: "Thiếu Kiệt, là cậu ta! Cậu ta đã trở lại!"
La Thiếu Kiệt đứng lại, hướng tới sô pha nhìn qua, ánh mắt tương giao với Tô Dật Thần, hai người nhất thời cứng đờ...
Cậu tựa hồ đơn độc mang theo một đứa con nhỏ, thuê một căn phòng nhỏ, trong nhà cũng không còn ai khác, biết được duy nhất một người bạn Nguyên Tình Nhi.
Những việc này nọ đều là Nguyên Tình Nhi nói cho cậu biết.
Cậu cùng với Nguyên Tình Nhi đều là giáo viên của lớp đào tạo hội họa, chuyên dạy những bạn nhỏ vẽ, cũng may cậu đã quên nhiều chuyện, nhưng cậu không quên mất việc vẽ tranh.
Ngày thứ hai, Tô Tiểu Bảo đến nhà trẻ, những bạn nhỏ vẽ tranh trong phòng ít hơn phân nửa.
Buổi chiều, Đứa nhỏ tên La Lập lại gây ra họa, đem màu vẽ hất lên mình bạn nhỏ khác, hai đứa nhỏ còn đánh một trận.
Tô Dật Thần thật vất vả vỗ về bạn nhỏ đó, đổi quần áo cho nhóc, lau sàn nhà ổn thỏa. Rồi mới đem La Lập đến văn phòng.
Đây cũng không phải lần đầu gây chuyện, bạn nhỏ trong phòng vẽ đều sợ nhóc, Tô Dật Thần cảm thấy cần phải nói chuyện với nhóc này một chút.
Đáng tiếc La lập không chịu phối hợp, vẻ mặt ngạo mạn lại tự phụ, cả người âm trầm căng chặt, hỏi cái gì cũng không hé răng.
Tô Dật Thần không có cách, đành phải đến phòng học kế bên, bấm số điện thoại được lưu lại từ phương thức liên hệ của cơ sở đào tạo.
"A lô! Xin hỏi có phải là phụ huynh của La Lập không? Tôi là giáo viên của phòng vẽ, hôm nay ở phòng vẽ La Lập phạm phải một chút lỗi sai, ngài xem xét có thời gian rãnh hay không đến đây nói chuyện?"
Bên kia thanh âm lạnh lùng của nữ nhân: "Nói chuyện? La Lập giết chết người sao? Chỉ cần không giết chết người, thì đừng đến làm ầm ĩ, cậu cho rằng nhà chúng tôi nhàn rỗi giống cậu sao?"
Tô Dật Thần liếc nhìn điện thoại, kinh ngạc không ngờ tới mẹ của La Lập cư nhiên có thể nói ra lời không có trách nhiệm như vậy.
"Là như vầy, tôi cảm thấy, dù cha mẹ bận nhiều công việc, chuyện của trẻ con cũng phải để tâm. Nếu như có thể nói chuyện, mong ngài có thể đến một chuyến!"
"Không có thời gian! Cậu không cần nói, tan học đuổi La Lập về, chúng tôi tự giải quyết!" Nói xong, đối phương lưu loát treo điện thoại.
Tô Dật Thần sửng sốt hồi lâu, biểu tình không thể tin nổi.
Nguyên Tình Nhi vén rèm cửa lên dò xét phía dưới, vẻ mặt hiểu rõ nói: "Ăn mệt à? Tôi đã nói đừng động đến nhà La Lập bọn họ, từ đứa nhỏ đến người lớn, người so với người còn điên hơn."
Tuy rằng như thế, Tô Dật Thần vẫn định đưa đứa nhỏ trở về, cùng cha mẹ của nhóc nói chuyện riêng một chút.
Trước khi tan làm, cậu giao nhiệm vụ đưa Tô Tiểu Bảo trở về cho Nguyên Tình Nhân.
Cô ta đáp ứng, bất dắc dĩ nói: "cho dù mất trí nhớ cậu cũng không thay đổi, vẫn là thích xen vào chuyện người khác"
Tô Dật Thần cười nhẹ, không giải thích.
Cho đến lúc đưa La Lập nghiêm lãnh đến cửa nhà, Tô Dật Thần phát hiện nhà của nhóc này không phải chỉ là có chút tiền. Biệt thự lớn trong mơ, hoa viên bên trong có thể so với công viên.
Tô Dật Thần mặc trên người áo hoodie màu trắng cùng quần bò, không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh. Cậu co rụt người theo sau quản gia, giải thích tình huống, sau đó xoa xoa tay ngồi đợi trên sô pha thượng hạng, nhưng ngồi một hai tiếng, trời cũng đã tối, trên lầu mới có động tĩnh.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, tóc uốn cuộn sóng theo kiểu nữ sĩ, uể oải từ trên lầu đi xuống, ngáp một cái hỏi: "Chuyện gì vậy? Người còn chưa đi sao? Thật là lãng phí thời gian.."
"Xin chào, Mẹ của La Lập, tôi muốn nói với ngài về tình huống của La Lập." Tô Dật Thần kiềm nén không vui đứng lên, lịch sự vươn tay.
Sắc mặt của bà ta lãnh đạm, lướt điện thoại không để ý đến cậu, càng không để tâm xem cậu muốn nói gì.
"Nói đi, chuyện gì." Bà ta thuận thế ngồi lên sô pha, khẽ giương mắt nhìn thoáng qua, "Nếu như muốn bồi thường tiền, hiện tại tôi..." Nhưng còn chưa nói xong, đôi mắt đẹp không chút để tâm kia trừng lớn từng chút, trong đồng tử đều là khủng hoảng và khiếp sợ, "Ngươi...ngươi, Tô...Tô..."
Tô Dật Thời nhất thời cảm thấy kỳ lạ.
Đúng lú này, cửa đại sảnh mở ra, một thân ảnh cao lớn của nam nhân bước đến, quản gia thuận tay tiếp nhận áo khoác của hắn.
Mẹ của La Lập giống như phát điên, nghiêng ngả lão đảo chạy qua, gục dưới chân nam nhân: "Thiếu Kiệt, là cậu ta! Cậu ta đã trở lại!"
La Thiếu Kiệt đứng lại, hướng tới sô pha nhìn qua, ánh mắt tương giao với Tô Dật Thần, hai người nhất thời cứng đờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.