Người Vợ Mất Trí Nhớ Của Trùm Xã Hội Đen Sến Súa
Chương 7: Trừng phạt
Tạ Thư Châu
24/05/2023
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? La Thiếu Kiệt đã biết... Quản gia vì cái gì mà phải báo cho La Thiếu Kiệt!"
Ân Nhân cắn ngón tay đi qua đi lại trong phòng, nhìn thế nào cũng thấy trạng thái không bình thường thì thào tự nói.
Bất quá người ở trong cái nhà này, làm sao có ai bình thường được!
Bên ngoài vang lên thanh âm ô tô chạy vào ga ra, Ân Nhân như chim sợ cành cong, đột nhiên lao vào cửa sổ nhìn xuống, La Thiếu Kiệt bước xuống xe trước, theo sát phía sau là La Lập.
Toàn thân cô ta không khống chế được mà run rẩy, xong rồi, lần này xong rồi!
(Yankee)* dáng vẻ kẻ bất lương La Thiếu Kiệt mặt nghiêm lạnh lẽo bước vào phòng khách, quản gia hướng hắn ý bảo, người đang ở căn phòng lầu hai.
Đến khi hai người lên tới, cửa đã bị khóa chặt từ bên trong, Ân Nhân ở bên trong đập loạn đồ vật, hét lên như bệnh nhân tâm thần: "Là các người, là các người ép tôi!"
La Thiếu Kiệt mặt bình thản lui về sau hai bước, để quản gia lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi cửa mở, nghênh tiếp trước mặt là cái bình hoa thủy tinh bay đến, La Thiếu Kiệt nghiêng đầu tránh thoát, bình thủy tinh nện xuống đất, vỡ tan nát.
Trong phòng, Ân Nhân thở hổn hển, thấy La Thiếu Kiệt nản lòng ngã xuống giường: "Thiếu Kiệt, tôi không muốn ngây ngốc ở nơi này, anh thả tôi đi đi."
La Thiếu Kiệt âm trầm cay nghiến đứng ở cửa: "Là cô đánh La Lập?"
Ân Nhân có chút chột dạ lướt ánh mắt qua bên khác, run rẩy không ra dạng, lời cũng nói bừa, "...Là lỗi của nó, giáo viên Tô nói nó không nghe lời, nó sao có thể chống đối giáo viên Tô, nó đáng đánh..."
La Thiếu Kiệt ép tới gần: "Tôi nói rồi, cô còn dám động đến nó, tôi liền để cô nếm thử, cảm giác giống như nó."
Ân Nhân run lên, ôm lấy chân La Thiếu Kiệt, ngửa đầu khóc lóc kể lể: "Tôi đều là vì anh mà La Thiếu Kiệt, tôi làm tất cả đều để anh nguôi giận mà!"
"Ý này hay, nhưng cô cũng không thể đánh đứa con của cô..." La Thiếu Kiệt nghiêm mặt, dùng hai ngón tay hất rơi tay cô ta, ống quần lay động theo, "Tôi đã báo cảnh sát, phải sám hối việc gì, đi theo cảnh sát nói đi."
Không lâu sau, Ân Nhân bị cảnh sát mang đi với tội danh ngược đãi trẻ em, cô ta điên cuồng hét lên: "Tôi đánh con của mình, La Thiếu Kiệt cũng không thể quản, các người dựa vào cái gì mà quản, tôi chỉ có La Lập, tôi chỉ có nó!"
Cô ta ồn ào một ít chuyện cũ năm xưa, người hầu cùng quản gia đều mắt điếc tai ngơ, không dám nói chuyện.
La Thiếu Kiệt đứng trước cửa sổ nhìn, xoay người trở lại thư phòng.
Trong phòng không bật đèn, La Thiếu Kiệt một mình ngồi trên sô pha, trên mặt là vệt ánh sáng nhạt, trên bức tường đối diện, video không có âm thanh đang phát.
Như là được ai đó theo dõi điều tra ra, chất lượng hình ảnh rất mơ hồ.
Ngay từ đầu là vách núi đen cùng biển rộng, chốc lát sau, một người thiếu niên mặc sơ mi trắng chạy vào trong khung hình, cậu vừa chạy vừa quay đầu lại xem, giống như phía sau có thứ gì đó đuổi theo cậu.
Ngay sau đó, một chiếc xe tải lệch hướng tông đến, tông thiếu niên rơi xuống sườn núi.......
Mỗi khi nhìn đến đây, La Thiếu Kiệt đều không tự chủ được ngồi thẳng người.
Người gặp sự cố kia, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng lúc ấy mới mười tám tuổi, vẫn là một đứa trẻ, là Thần Thần của hắn.
Bị một lực lớn như vậy tông xuống sườn núi, phía dưới chính là biển rộng, cao hơn bốn mét, La Thiếu Kiệt dẫn người tìm kiếm trên biển gần nửa năm, một mảnh nhỏ quần áo cũng không tìm được.
Mời các chuyên gia đến, ra vô số kết luận, đều chứng minh không thể có khả năng còn sống.
Hắn cũng dần dần hết hy vọng, tự tay vì cậu viết đơn chứng tử, ngay cả mộ bia cũng đã chọn xong, tên trên mộ cũng là chính hắn khắc.
Năm đó những người ức hiếp Thần Thần, sau đều bị hắn trừng trị không tha, nhưng mà____
"Tô Dật Thần, em rốt cuộc làm sao sống sót được?"
Ân Nhân cắn ngón tay đi qua đi lại trong phòng, nhìn thế nào cũng thấy trạng thái không bình thường thì thào tự nói.
Bất quá người ở trong cái nhà này, làm sao có ai bình thường được!
Bên ngoài vang lên thanh âm ô tô chạy vào ga ra, Ân Nhân như chim sợ cành cong, đột nhiên lao vào cửa sổ nhìn xuống, La Thiếu Kiệt bước xuống xe trước, theo sát phía sau là La Lập.
Toàn thân cô ta không khống chế được mà run rẩy, xong rồi, lần này xong rồi!
(Yankee)* dáng vẻ kẻ bất lương La Thiếu Kiệt mặt nghiêm lạnh lẽo bước vào phòng khách, quản gia hướng hắn ý bảo, người đang ở căn phòng lầu hai.
Đến khi hai người lên tới, cửa đã bị khóa chặt từ bên trong, Ân Nhân ở bên trong đập loạn đồ vật, hét lên như bệnh nhân tâm thần: "Là các người, là các người ép tôi!"
La Thiếu Kiệt mặt bình thản lui về sau hai bước, để quản gia lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi cửa mở, nghênh tiếp trước mặt là cái bình hoa thủy tinh bay đến, La Thiếu Kiệt nghiêng đầu tránh thoát, bình thủy tinh nện xuống đất, vỡ tan nát.
Trong phòng, Ân Nhân thở hổn hển, thấy La Thiếu Kiệt nản lòng ngã xuống giường: "Thiếu Kiệt, tôi không muốn ngây ngốc ở nơi này, anh thả tôi đi đi."
La Thiếu Kiệt âm trầm cay nghiến đứng ở cửa: "Là cô đánh La Lập?"
Ân Nhân có chút chột dạ lướt ánh mắt qua bên khác, run rẩy không ra dạng, lời cũng nói bừa, "...Là lỗi của nó, giáo viên Tô nói nó không nghe lời, nó sao có thể chống đối giáo viên Tô, nó đáng đánh..."
La Thiếu Kiệt ép tới gần: "Tôi nói rồi, cô còn dám động đến nó, tôi liền để cô nếm thử, cảm giác giống như nó."
Ân Nhân run lên, ôm lấy chân La Thiếu Kiệt, ngửa đầu khóc lóc kể lể: "Tôi đều là vì anh mà La Thiếu Kiệt, tôi làm tất cả đều để anh nguôi giận mà!"
"Ý này hay, nhưng cô cũng không thể đánh đứa con của cô..." La Thiếu Kiệt nghiêm mặt, dùng hai ngón tay hất rơi tay cô ta, ống quần lay động theo, "Tôi đã báo cảnh sát, phải sám hối việc gì, đi theo cảnh sát nói đi."
Không lâu sau, Ân Nhân bị cảnh sát mang đi với tội danh ngược đãi trẻ em, cô ta điên cuồng hét lên: "Tôi đánh con của mình, La Thiếu Kiệt cũng không thể quản, các người dựa vào cái gì mà quản, tôi chỉ có La Lập, tôi chỉ có nó!"
Cô ta ồn ào một ít chuyện cũ năm xưa, người hầu cùng quản gia đều mắt điếc tai ngơ, không dám nói chuyện.
La Thiếu Kiệt đứng trước cửa sổ nhìn, xoay người trở lại thư phòng.
Trong phòng không bật đèn, La Thiếu Kiệt một mình ngồi trên sô pha, trên mặt là vệt ánh sáng nhạt, trên bức tường đối diện, video không có âm thanh đang phát.
Như là được ai đó theo dõi điều tra ra, chất lượng hình ảnh rất mơ hồ.
Ngay từ đầu là vách núi đen cùng biển rộng, chốc lát sau, một người thiếu niên mặc sơ mi trắng chạy vào trong khung hình, cậu vừa chạy vừa quay đầu lại xem, giống như phía sau có thứ gì đó đuổi theo cậu.
Ngay sau đó, một chiếc xe tải lệch hướng tông đến, tông thiếu niên rơi xuống sườn núi.......
Mỗi khi nhìn đến đây, La Thiếu Kiệt đều không tự chủ được ngồi thẳng người.
Người gặp sự cố kia, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng lúc ấy mới mười tám tuổi, vẫn là một đứa trẻ, là Thần Thần của hắn.
Bị một lực lớn như vậy tông xuống sườn núi, phía dưới chính là biển rộng, cao hơn bốn mét, La Thiếu Kiệt dẫn người tìm kiếm trên biển gần nửa năm, một mảnh nhỏ quần áo cũng không tìm được.
Mời các chuyên gia đến, ra vô số kết luận, đều chứng minh không thể có khả năng còn sống.
Hắn cũng dần dần hết hy vọng, tự tay vì cậu viết đơn chứng tử, ngay cả mộ bia cũng đã chọn xong, tên trên mộ cũng là chính hắn khắc.
Năm đó những người ức hiếp Thần Thần, sau đều bị hắn trừng trị không tha, nhưng mà____
"Tô Dật Thần, em rốt cuộc làm sao sống sót được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.