Chương 38: Ánh mắt
Ryorei
31/01/2023
Lần này cô coi như xong rồi, Tần Việt, nét mặt kiêu ngạo thường thấy của hắn đã thay bằng vẻ u ám, lạnh lẽo, hắn dừng động tác, cúi đầu nhìn vào vết thương của cô, ánh mắt lạnh băng, cất giọng.
- Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gãy bàn tay này không?
Dứt lời, hắn dùng bàn tay to lớn xé toạc chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu của cô ra, gương mặt hắn ngày càng thoáng chốc đanh lại, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ vốn có, khiến Nhạc Trúc Hạ không khỏi hoài nghi liệu cô có nhìn lầm hay không.
Tần Việt một lời cũng không thèm nói, hắn bế cô đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ ở phòng làm việc của hắn rồi rời đi mất tăm.
Nhạc Trúc Hạ vô cùng ngạc nhiên, cô tròn xoe mắt vì không nghĩ Tần Việt sẽ dừng lại động tác, chân mày cô hơi giãn ra, khẽ thở dài một tiếng.
"Hắn như vậy mà tha cho cô sao?" Nhạc Trúc Hạ nghĩ thầm.
Nhạc Trúc Hạ đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, thật là tiện nghi, phòng làm việc của hắn có khác gì một căn nhà đâu chứ, tất cả đều có đầy đủ, Nhạc Trúc Hạ thầm nghĩ.
Trong căn phòng này có đầy đủ dụng cụ y tế để cô băng bó lại vết thương đang không ngừng rỉ máu. Sau khi chật vật, Nhạc Trúc Hạ cuối cùng cũng đã băng bó xong xuôi, cô cũng mệt lả người đi, phần vì mất khá nhiều máu, phần vì lo sợ mém xíu nữa thì Tần Việt đã tiễn cô xuống suối vàng rồi, cô ngả lưng xuống chiếc giường êm ái còn lưu lại mùi hương của Tần Việt mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay….
__________________
Nhạc Trúc Hạ không phải là người nhạy cảm đến vậy, ngay cả khi có ai đó nhìn chằm chằm vào cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể cảm nhận được ngay lập tức mà nhìn lại họ. Nhưng có vẻ như khi chúng ta ngủ thì các giác quan cũng theo bản năng mà trở nên nhạy cảm hơn thì phải, cô cũng từng có những lúc như thế này thì khi còn nhỏ.
- Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gãy bàn tay này không?
Nhạc Trúc Hạ không phải là người nhạy cảm đến vậy, ngay cả khi có ai đó nhìn chằm chằm vào cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể cảm nhận được ngay lập tức mà nhìn lại họ. Nhưng có vẻ như khi chúng ta ngủ thì các giác quan cũng theo bản năng mà trở nên nhạy cảm hơn thì phải, cô cũng từng có những lúc như thế này thì khi còn nhỏ.
Dứt lời, hắn dùng bàn tay to lớn xé toạc chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu của cô ra, gương mặt hắn ngày càng thoáng chốc đanh lại, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ vốn có, khiến Nhạc Trúc Hạ không khỏi hoài nghi liệu cô có nhìn lầm hay không.
Nhạc Trúc Hạ không phải là người nhạy cảm đến vậy, ngay cả khi có ai đó nhìn chằm chằm vào cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể cảm nhận được ngay lập tức mà nhìn lại họ. Nhưng có vẻ như khi chúng ta ngủ thì các giác quan cũng theo bản năng mà trở nên nhạy cảm hơn thì phải, cô cũng từng có những lúc như thế này thì khi còn nhỏ.
Khi Nhạc Trúc Hạ ngủ nhưng ngủ không sâu, cảm giác như một chút thần trí vẫn còn đang thức giấc vậy. Có lẽ nó được hình thành từ những lần cô bị bệnh nhưng vẫn phải làm việc nhà cho Nhạc gia, khi đó, cô rất buồn ngủ và đã lén lúc đi ngủ, trong suốt những giấc ngủ đó, cô cố gắng giữ cho mình một phần tỉnh tảo để xem chừng mẹ con Tư Tuyết kia. Và kể từ đó, có những lần dù cho không mở mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh.
Có ai đó đang nhìn cô. Mặc dù cô không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, nhưng cô cảm nhận được dường như người đó đang đứng bất động bên cạnh cô. Đó cũng là những thứ mà cô thỉnh thoảng lại cảm nhận được khi đang ngủ. Cảm nhận một ánh mắt đang chăm chú quan sát mình.
Nhạc Trúc Hạ không mất quá nhiều thời gian để biết được chủ nhân của ánh mắt đó là ai. Đột nhiên, cô trở nên khá bối rối và không thoải mái, cảm giác như ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô khiến da mặt cô có cảm giác châm chích, ngứa ngứa là lạ.
Tại sao người đàn ông này lại nhìn cô với một ánh mắt như vậy? Lẽ nào cô lại làm chuyện gì khiến hắn không vui nữa à?
Một người không có cách nào để hiểu hoàn toàn một người khác cả.
Con người mà mọi người thể hiện ra trước cha mẹ, thể hiện với anh chị em của mình, và cả cách mà họ hiện trước mặt bạn bè và những người xung quanh đều khác nhau. Và có một số thứ mà họ sẽ chẳng bao giờ thể hiện ra trước bất cứ ai cả. Thậm chí còn có những điều mà ngay chính họ cũng chẳng hiểu rõ về bản thân mình nữa...
Vậy nên, không thể nói rằng một người có thể hoàn toàn hiểu và biết tường tận về một người khác.
Và người đàn ông này cũng không phải là ngoại lệ. Thật khó để có thể hiểu con người hắn. Không, trên thực tế là không ai có thể hiểu hắn nếu chỉ nhìn vào những mặt mà hắn thể hiện ra bên ngoài........
- Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gãy bàn tay này không?
Dứt lời, hắn dùng bàn tay to lớn xé toạc chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu của cô ra, gương mặt hắn ngày càng thoáng chốc đanh lại, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ vốn có, khiến Nhạc Trúc Hạ không khỏi hoài nghi liệu cô có nhìn lầm hay không.
Tần Việt một lời cũng không thèm nói, hắn bế cô đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ ở phòng làm việc của hắn rồi rời đi mất tăm.
Nhạc Trúc Hạ vô cùng ngạc nhiên, cô tròn xoe mắt vì không nghĩ Tần Việt sẽ dừng lại động tác, chân mày cô hơi giãn ra, khẽ thở dài một tiếng.
"Hắn như vậy mà tha cho cô sao?" Nhạc Trúc Hạ nghĩ thầm.
Nhạc Trúc Hạ đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, thật là tiện nghi, phòng làm việc của hắn có khác gì một căn nhà đâu chứ, tất cả đều có đầy đủ, Nhạc Trúc Hạ thầm nghĩ.
Trong căn phòng này có đầy đủ dụng cụ y tế để cô băng bó lại vết thương đang không ngừng rỉ máu. Sau khi chật vật, Nhạc Trúc Hạ cuối cùng cũng đã băng bó xong xuôi, cô cũng mệt lả người đi, phần vì mất khá nhiều máu, phần vì lo sợ mém xíu nữa thì Tần Việt đã tiễn cô xuống suối vàng rồi, cô ngả lưng xuống chiếc giường êm ái còn lưu lại mùi hương của Tần Việt mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay….
__________________
Nhạc Trúc Hạ không phải là người nhạy cảm đến vậy, ngay cả khi có ai đó nhìn chằm chằm vào cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể cảm nhận được ngay lập tức mà nhìn lại họ. Nhưng có vẻ như khi chúng ta ngủ thì các giác quan cũng theo bản năng mà trở nên nhạy cảm hơn thì phải, cô cũng từng có những lúc như thế này thì khi còn nhỏ.
- Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gãy bàn tay này không?
Nhạc Trúc Hạ không phải là người nhạy cảm đến vậy, ngay cả khi có ai đó nhìn chằm chằm vào cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể cảm nhận được ngay lập tức mà nhìn lại họ. Nhưng có vẻ như khi chúng ta ngủ thì các giác quan cũng theo bản năng mà trở nên nhạy cảm hơn thì phải, cô cũng từng có những lúc như thế này thì khi còn nhỏ.
Dứt lời, hắn dùng bàn tay to lớn xé toạc chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu của cô ra, gương mặt hắn ngày càng thoáng chốc đanh lại, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ vốn có, khiến Nhạc Trúc Hạ không khỏi hoài nghi liệu cô có nhìn lầm hay không.
Nhạc Trúc Hạ không phải là người nhạy cảm đến vậy, ngay cả khi có ai đó nhìn chằm chằm vào cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể cảm nhận được ngay lập tức mà nhìn lại họ. Nhưng có vẻ như khi chúng ta ngủ thì các giác quan cũng theo bản năng mà trở nên nhạy cảm hơn thì phải, cô cũng từng có những lúc như thế này thì khi còn nhỏ.
Khi Nhạc Trúc Hạ ngủ nhưng ngủ không sâu, cảm giác như một chút thần trí vẫn còn đang thức giấc vậy. Có lẽ nó được hình thành từ những lần cô bị bệnh nhưng vẫn phải làm việc nhà cho Nhạc gia, khi đó, cô rất buồn ngủ và đã lén lúc đi ngủ, trong suốt những giấc ngủ đó, cô cố gắng giữ cho mình một phần tỉnh tảo để xem chừng mẹ con Tư Tuyết kia. Và kể từ đó, có những lần dù cho không mở mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh.
Có ai đó đang nhìn cô. Mặc dù cô không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, nhưng cô cảm nhận được dường như người đó đang đứng bất động bên cạnh cô. Đó cũng là những thứ mà cô thỉnh thoảng lại cảm nhận được khi đang ngủ. Cảm nhận một ánh mắt đang chăm chú quan sát mình.
Nhạc Trúc Hạ không mất quá nhiều thời gian để biết được chủ nhân của ánh mắt đó là ai. Đột nhiên, cô trở nên khá bối rối và không thoải mái, cảm giác như ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô khiến da mặt cô có cảm giác châm chích, ngứa ngứa là lạ.
Tại sao người đàn ông này lại nhìn cô với một ánh mắt như vậy? Lẽ nào cô lại làm chuyện gì khiến hắn không vui nữa à?
Một người không có cách nào để hiểu hoàn toàn một người khác cả.
Con người mà mọi người thể hiện ra trước cha mẹ, thể hiện với anh chị em của mình, và cả cách mà họ hiện trước mặt bạn bè và những người xung quanh đều khác nhau. Và có một số thứ mà họ sẽ chẳng bao giờ thể hiện ra trước bất cứ ai cả. Thậm chí còn có những điều mà ngay chính họ cũng chẳng hiểu rõ về bản thân mình nữa...
Vậy nên, không thể nói rằng một người có thể hoàn toàn hiểu và biết tường tận về một người khác.
Và người đàn ông này cũng không phải là ngoại lệ. Thật khó để có thể hiểu con người hắn. Không, trên thực tế là không ai có thể hiểu hắn nếu chỉ nhìn vào những mặt mà hắn thể hiện ra bên ngoài........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.