Chương 32: Hắn là ma quỷ
Ryorei
19/10/2022
Nhạc Trúc Hạ yên lặng ngồi đó, chỉ đến lúc Tần Việt chơi đã và đứng dậy, hắn mới ôm cô đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi hộp đêm, âm thanh chát chúa ở phía sau vang lên không dứt, những nơi thế này chính là chốn sa đọa của người đời.
Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, không khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm của thành phố S, các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.
Ban đêm rực rỡ, chiếc xe âm thầm lướt đi, dung nhập vào trong bóng đêm.
Nhạc Trúc Hạ ngồi ở trong xe, khi xe đã đi đã một đoạn, cô bỗng phát hiện đường đi hơi lạ.
- Chúng ta đi đâu đây?
Tần Việt liếc mắt, cứ như những điều cô nói đều rất nhảm nhí.
- Đương nhiên là đến khách sạn!
- Không cần!
Thần sắc Tần Việt vốn đã không vui, sau khi nghe đến hai chữ phải cuối cùng, giọng nói đã lạnh đi rất nhiều.
- Có vẻ em đã quên thân phận của mình rồi nhỉ? Tôi nói không được, muốn về cũng không được.
- Tôi muốn về nhà!
Do có chút men say trong người, cô nhất thời không ý thức được những gì mình đang nói. Nhạc Trúc Hạ trở nên cứng rắn, phỏng chừng sức lực của mười con trâu cũng không kéo lại được.
Khuôn mặt cương nghị của Tần Việt bạnh ra, ngón tay thon dài gõ gõ lên vô lăng, Nhạc Trúc Hạ dùng hết sức tháo dây an toàn ra.
- Dừng xe!
- Em không sợ tôi sẽ giết em sao?
- Cảm ơn anh hạ thủ lưu tình, lần nào tôi chẳng tưởng như là sẽ chết ở trong tay anh......
Hắn thắng mạnh xe, không thắt dây an toàn nên đầu cô đập vào kính trước, trên trán sưng lên một cục u lớn, Tần Việt cười lạnh nói.
- Hình như tôi mới chơi em có hai đêm thôi, còn nhớ chuyện mỗi lần thỏa mãn không?
Nhạc Trúc Hạ không muốn đôi co với hắn, cô đẩy cánh cửa xe.
- Nếu anh không đưa thì tôi tự bắt xe về!
Tần Việt nhìn chằm chằm cô hồi lâu nhưng không mở miệng, nhân lúc cô không để ý, hắn mở cửa xe, một tay đè bờ vai cô, đem cô đẩy ra.
Trúc Hạ bị bất ngờ, hai chân chạm đất, té ngã.
Cô thật không ngờ tới, hắn sẽ ra tay. Nhạc Trúc Hạ ngẩn người, cố nén đau nhức nơi vết rách ở đầu gối do va quẹt với mặt đường để đứng lên, cô phủi đi bụi bẩn dính trên đó.
Vén lên suối tóc màu hạt dẻ đang che lấp cả khuôn mặt, hé lộ ra chiếc cằm tinh tế, Trúc Hạ đứng thẳng dậy, trong lòng lại tràn ngập một nỗi xót xa, cô rốt cuộc là cái gì?
Bị người ta coi như đồ bỏ đi rồi ném ra khỏi xe! Cô xách túi đi được vài bước, sau lưng dội lại tiếng động cơ ô tô ầm ầm. Cô không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng tránh sang bên nhường đường.
Nhưng không ngờ đến, chiếc xe đột ngột dừng lại bên cạnh người cô.
Tiếng phanh xe đinh tai nhức óc, âm thanh gầm rít như chọc thẳng vào lỗ tai, Nhạc Trúc Hạ vội vàng lấy hai tay che tai, khi cô ngoảnh lại nhìn, đã thấy Tần Việt mở cửa xe, sải bước về phía cô. Cho đến khi cánh tay bị túm chặt, cô mới giật mình, giãy dụa.
- Anh định làm cái gì? Tôi tự về được.
- Khá lắm!
Hắn kéo cô, hai chân cô thì như bị đóng đinh tại chỗ, Tần Việt đơn giản vươn một cánh tay ôm eo cô, không mất chút sức nào liền đem cô tới trước cửa xe.
- Đi vào!
- Anh đã đồng ý với tôi rồi mà, tôi nói không đi thì sẽ không đi!
- Em còn dám chống đối?
Tần Việt nheo lại đôi mắt cuốn hút đầy mị hoặc, nơi khóe mắt híp dài đến cực điểm, Nhạc Trúc Hạ cảm thấy ngữ điệu của hắn đang dần chuyển sang lạnh lẽo.
- Vì cái gì mà tôi không dám chứ?
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt hắn chợt lóe lên vẻ hung ác thường thấy, cô không kịp hối hận đã bị Tần Việt một tay bóp cổ, dùng sức đè xuống đem cô đẩy vào trong xe.
Nhạc Trúc Hạ dần dần tỉnh rượu, cô bắt đầu liều mạng giãy dụa, mặc dù cô biết rõ làm như vậy không có ích gì, Tần Việt hiển nhiên là bị chọc tức, hắn dùng sức đẩy cô về phía trước.
Lực tay quá lớn, cô ngồi dựa trên cửa sổ xe, Trúc Hạ đau tới mức suýt ngất đi, cô nghĩ thầm, cái trán nhất định lại u lên một cục lớn đến tứa máu rồi đây, cô vừa muốn sờ xem, thì bị Tần Việt ở sau lưng đẩy một cái vào trong xe.
Cô gần như đã ngã nhào trên ghế ngồi, hắn đè lên thân cô, Trúc Hạ trong lòng lo sợ, vô ý thức dùng khuỷu tay đẩy hắn, lại không ngờ được Tần Việt nhanh hơn, bàn tay đè chặt lên xương bả vai của cô, làm cô đau tới mức không kêu nổi.
- Mới có hơn một tháng tôi không động đến em mà em đã không biết nghe lời?
Tần Việt một tay kéo váy của cô, tay hắn lôi kéo càng lúc càng mạnh, trong không gian chật chội, cô có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Tần Việt.
Một bên má Nhạc Trúc Hạ gián sát vào lớp da bọc ghế, cô chợt thấy hối hận vì quyết định lúc trước, cuộc sống thế này với khi ở Nhạc gia có gì khác nhau?
- Không... Không được ở đây.....
- Câm miệng, còn nói nhảm nữa tôi sẽ “ăn” em ngay trên đường cái bây giờ!
- Nếu anh muốn? Cũng được, vậy nhanh lên, tôi muốn nhanh về nhà!
Cô cắn răng quyết định.
Động tác sau lưng bất chợt dừng lại, hai vai cô co rúm, mà ngay cả không khí trong xe cũng trở nên lạnh thấu xương, cô nói muốn nhanh lên, hắn quả thật cũng khẩn trương, mạnh mẽ đi vào cô từ phía sau, Trúc Hạ đau như thiếu chút nữa là mất mạng, cô phải nín thở mới có thể làm cho nỗi đau khắc cốt này giảm đi một chút.
Đôi mắt vừa chua xót vừa ê ẩm, theo động tác sau lưng của hắn, mặt của cô không ngừng ma sát trên mặt ghế da, chắc hẳn hơn nửa khuôn mặt đã đỏ ửng rồi.
Mẹ đã mất, bị cha ruột bán đi, khi còn ở Nhạc gia lại bị hành hạ không thương tiếc, tất cả những ấm ức cô phải chịu này, liệu có ai đau lòng không?
Hôm nay, dù cô có bị hành hạ chết ngay tại đây, cũng không có ai sẽ vì cô rơi một giọt nước mắt có phải không?
Đến khi toàn bộ đau đớn chấm dứt, Nhạc Trúc Hạ mới thở ra một hơi, cô còn chưa bò dậy, sau lưng truyền đến âm thanh hắn đang sửa sang lại áo quần, cô nằm sấp bất động, Tần Việt thấy thế, giơ tay vỗ vỗ bên mặt cô.
- Nếu từ đầu nghe lời tôi thì chẳng phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao?
Đầu ngón tay hắn khẽ mơn trớn trên mái tóc hạt dẻ của cô.
- Em theo tôi, cũng đừng có vọng tưởng ngày nào đó có thể thoát khỏi tôi, tôi nói cho em biết, đừng có mà hi vọng, mau vứt ngay cái ý tưởng ấy đi!
Nhạc Trúc Hạ lập tức thấy hoang mang, nếu như cuộc sống bản thân mình thật sự bị khống chế trong tay hắn, cô từ nay về sau sẽ sống thế nào? Cô muốn mau mau hết hạn hợp đồng kia, cô không muốn suốt ngày bị chà đạp như vậy nữa.
- Vậy anh nói đi, đến tột cùng như thế nào tôi mới có thể trả hết nợ cho anh? Làm một lần, hay là một trăm lần, một ngàn lần?
- Con điếm!
Tần Việt đè lại đầu của cô, lật úp người cô xuống.
Cả khuôn mặt Trúc Hạ vùi sâu vào ghế da, một cảm giác khó thở ùa tới, hai tay cô nắm chặt, nước mắt cơ hồ đồng thời dồn đến hốc mắt.
- Tôi là con điếm, vậy là anh cái gì?
- Miệng lưỡi cũng sắc bén nhỉ?
Tần Việt nắm chặt tóc của cô, kéo cô đến trước mặt hắn, Nhạc Trúc Hạ không thể không dùng một tay níu lấy tay hắn, nửa người ưỡn ra.
- Tôi không tin là tôi không trị được một con đàn bà như em!
Trúc Hạ cảm giác như eo mình như sắp bị bẻ gãy làm đôi.
- Tôi đồng ý cho anh, với anh tôi không phải con điếm, dù có thiếu nợ anh nhiều hơn nữa, chẳng lẽ không đến một ngày hoàn trả hết được ư?
- Cô muốn làm cái gì? Tần Việt áp trên thân người phía trước, môi mỏng phảng phất đến bên tai cô, giọng nói tràn ngập ma mị.
- Cô muốn trả xong món nợ này, muốn tìm đến thằng đàn ông khác phải không? Muốn sống tử tế hả? Không nhìn lại quá khứ điếm đĩ của cô xem? Vừa lúc nãy còn ve vãn, dụ dỗ thân sĩ kia! Hay cô muốn bưng bít nó lại? Bị chơi đến mức thối nát như cô còn muốn tìm thằng khác, cô có tin không, bây giờ tôi có quẳng cô ở giữa đường cái, cũng không có nhiều thằng thèm nhìn đâu!
Thân thể Nhạc Trúc Hạ bị ngửa ra sau, chiếc cổ vẽ thành một đường cong duyên dáng, cô nhắm mắt, từng giọt mồ hôi từ trên mí mắt lăn dài, nóng bỏng nơi mu bàn tay.
- Tôi không phải là không biết lượng sức mình, tôi chỉ muốn trả hết nợ.....sau đó....
- Sau đó như thế nào?
Trúc Hạ khẽ cắn môi, cô muốn nói, sau đó, rời khỏi anh!
Nếu như không phải là bị ép buộc như vậy, chẳng ai muốn bị bao nuôi, dẫu vậy cô chưa nói, nhưng Tần Việt liếc mắt đã nhìn thấu tâm cô, hắn lạnh lùng cười, khóe miệng cong lên, giống như quỷ sa tăng trong bóng đêm, hắn kéo tóc Nhạc Trúc Hạ, lại một lần nữa ném cô ra ngoài xe.
- Cút ngay!
Cô ngã nhào trên đất, Tần Việt đứng dậy đi đến phía ghế lái, lúc gần đi, hắn còn bỏ lại một câu.
- Tôi nói rồi, những người đang đi trên đường cái ở đây, sẽ chẳng có ai thèm liếc nhìn em lấy một cái đâu!
Sỉ nhục cô như thế, vậy mà khi hắn nói ra, ngay cả chút áy náy cũng không hề có. Chính hắn đã đẩy cô cho người đàn ông kia.
Con người hắn đến tột cùng là loài ma quỷ đáng sợ như thế nào?
Sau khi ra khỏi hộp đêm, âm thanh chát chúa ở phía sau vang lên không dứt, những nơi thế này chính là chốn sa đọa của người đời.
Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, không khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm của thành phố S, các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.
Ban đêm rực rỡ, chiếc xe âm thầm lướt đi, dung nhập vào trong bóng đêm.
Nhạc Trúc Hạ ngồi ở trong xe, khi xe đã đi đã một đoạn, cô bỗng phát hiện đường đi hơi lạ.
- Chúng ta đi đâu đây?
Tần Việt liếc mắt, cứ như những điều cô nói đều rất nhảm nhí.
- Đương nhiên là đến khách sạn!
- Không cần!
Thần sắc Tần Việt vốn đã không vui, sau khi nghe đến hai chữ phải cuối cùng, giọng nói đã lạnh đi rất nhiều.
- Có vẻ em đã quên thân phận của mình rồi nhỉ? Tôi nói không được, muốn về cũng không được.
- Tôi muốn về nhà!
Do có chút men say trong người, cô nhất thời không ý thức được những gì mình đang nói. Nhạc Trúc Hạ trở nên cứng rắn, phỏng chừng sức lực của mười con trâu cũng không kéo lại được.
Khuôn mặt cương nghị của Tần Việt bạnh ra, ngón tay thon dài gõ gõ lên vô lăng, Nhạc Trúc Hạ dùng hết sức tháo dây an toàn ra.
- Dừng xe!
- Em không sợ tôi sẽ giết em sao?
- Cảm ơn anh hạ thủ lưu tình, lần nào tôi chẳng tưởng như là sẽ chết ở trong tay anh......
Hắn thắng mạnh xe, không thắt dây an toàn nên đầu cô đập vào kính trước, trên trán sưng lên một cục u lớn, Tần Việt cười lạnh nói.
- Hình như tôi mới chơi em có hai đêm thôi, còn nhớ chuyện mỗi lần thỏa mãn không?
Nhạc Trúc Hạ không muốn đôi co với hắn, cô đẩy cánh cửa xe.
- Nếu anh không đưa thì tôi tự bắt xe về!
Tần Việt nhìn chằm chằm cô hồi lâu nhưng không mở miệng, nhân lúc cô không để ý, hắn mở cửa xe, một tay đè bờ vai cô, đem cô đẩy ra.
Trúc Hạ bị bất ngờ, hai chân chạm đất, té ngã.
Cô thật không ngờ tới, hắn sẽ ra tay. Nhạc Trúc Hạ ngẩn người, cố nén đau nhức nơi vết rách ở đầu gối do va quẹt với mặt đường để đứng lên, cô phủi đi bụi bẩn dính trên đó.
Vén lên suối tóc màu hạt dẻ đang che lấp cả khuôn mặt, hé lộ ra chiếc cằm tinh tế, Trúc Hạ đứng thẳng dậy, trong lòng lại tràn ngập một nỗi xót xa, cô rốt cuộc là cái gì?
Bị người ta coi như đồ bỏ đi rồi ném ra khỏi xe! Cô xách túi đi được vài bước, sau lưng dội lại tiếng động cơ ô tô ầm ầm. Cô không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng tránh sang bên nhường đường.
Nhưng không ngờ đến, chiếc xe đột ngột dừng lại bên cạnh người cô.
Tiếng phanh xe đinh tai nhức óc, âm thanh gầm rít như chọc thẳng vào lỗ tai, Nhạc Trúc Hạ vội vàng lấy hai tay che tai, khi cô ngoảnh lại nhìn, đã thấy Tần Việt mở cửa xe, sải bước về phía cô. Cho đến khi cánh tay bị túm chặt, cô mới giật mình, giãy dụa.
- Anh định làm cái gì? Tôi tự về được.
- Khá lắm!
Hắn kéo cô, hai chân cô thì như bị đóng đinh tại chỗ, Tần Việt đơn giản vươn một cánh tay ôm eo cô, không mất chút sức nào liền đem cô tới trước cửa xe.
- Đi vào!
- Anh đã đồng ý với tôi rồi mà, tôi nói không đi thì sẽ không đi!
- Em còn dám chống đối?
Tần Việt nheo lại đôi mắt cuốn hút đầy mị hoặc, nơi khóe mắt híp dài đến cực điểm, Nhạc Trúc Hạ cảm thấy ngữ điệu của hắn đang dần chuyển sang lạnh lẽo.
- Vì cái gì mà tôi không dám chứ?
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt hắn chợt lóe lên vẻ hung ác thường thấy, cô không kịp hối hận đã bị Tần Việt một tay bóp cổ, dùng sức đè xuống đem cô đẩy vào trong xe.
Nhạc Trúc Hạ dần dần tỉnh rượu, cô bắt đầu liều mạng giãy dụa, mặc dù cô biết rõ làm như vậy không có ích gì, Tần Việt hiển nhiên là bị chọc tức, hắn dùng sức đẩy cô về phía trước.
Lực tay quá lớn, cô ngồi dựa trên cửa sổ xe, Trúc Hạ đau tới mức suýt ngất đi, cô nghĩ thầm, cái trán nhất định lại u lên một cục lớn đến tứa máu rồi đây, cô vừa muốn sờ xem, thì bị Tần Việt ở sau lưng đẩy một cái vào trong xe.
Cô gần như đã ngã nhào trên ghế ngồi, hắn đè lên thân cô, Trúc Hạ trong lòng lo sợ, vô ý thức dùng khuỷu tay đẩy hắn, lại không ngờ được Tần Việt nhanh hơn, bàn tay đè chặt lên xương bả vai của cô, làm cô đau tới mức không kêu nổi.
- Mới có hơn một tháng tôi không động đến em mà em đã không biết nghe lời?
Tần Việt một tay kéo váy của cô, tay hắn lôi kéo càng lúc càng mạnh, trong không gian chật chội, cô có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Tần Việt.
Một bên má Nhạc Trúc Hạ gián sát vào lớp da bọc ghế, cô chợt thấy hối hận vì quyết định lúc trước, cuộc sống thế này với khi ở Nhạc gia có gì khác nhau?
- Không... Không được ở đây.....
- Câm miệng, còn nói nhảm nữa tôi sẽ “ăn” em ngay trên đường cái bây giờ!
- Nếu anh muốn? Cũng được, vậy nhanh lên, tôi muốn nhanh về nhà!
Cô cắn răng quyết định.
Động tác sau lưng bất chợt dừng lại, hai vai cô co rúm, mà ngay cả không khí trong xe cũng trở nên lạnh thấu xương, cô nói muốn nhanh lên, hắn quả thật cũng khẩn trương, mạnh mẽ đi vào cô từ phía sau, Trúc Hạ đau như thiếu chút nữa là mất mạng, cô phải nín thở mới có thể làm cho nỗi đau khắc cốt này giảm đi một chút.
Đôi mắt vừa chua xót vừa ê ẩm, theo động tác sau lưng của hắn, mặt của cô không ngừng ma sát trên mặt ghế da, chắc hẳn hơn nửa khuôn mặt đã đỏ ửng rồi.
Mẹ đã mất, bị cha ruột bán đi, khi còn ở Nhạc gia lại bị hành hạ không thương tiếc, tất cả những ấm ức cô phải chịu này, liệu có ai đau lòng không?
Hôm nay, dù cô có bị hành hạ chết ngay tại đây, cũng không có ai sẽ vì cô rơi một giọt nước mắt có phải không?
Đến khi toàn bộ đau đớn chấm dứt, Nhạc Trúc Hạ mới thở ra một hơi, cô còn chưa bò dậy, sau lưng truyền đến âm thanh hắn đang sửa sang lại áo quần, cô nằm sấp bất động, Tần Việt thấy thế, giơ tay vỗ vỗ bên mặt cô.
- Nếu từ đầu nghe lời tôi thì chẳng phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao?
Đầu ngón tay hắn khẽ mơn trớn trên mái tóc hạt dẻ của cô.
- Em theo tôi, cũng đừng có vọng tưởng ngày nào đó có thể thoát khỏi tôi, tôi nói cho em biết, đừng có mà hi vọng, mau vứt ngay cái ý tưởng ấy đi!
Nhạc Trúc Hạ lập tức thấy hoang mang, nếu như cuộc sống bản thân mình thật sự bị khống chế trong tay hắn, cô từ nay về sau sẽ sống thế nào? Cô muốn mau mau hết hạn hợp đồng kia, cô không muốn suốt ngày bị chà đạp như vậy nữa.
- Vậy anh nói đi, đến tột cùng như thế nào tôi mới có thể trả hết nợ cho anh? Làm một lần, hay là một trăm lần, một ngàn lần?
- Con điếm!
Tần Việt đè lại đầu của cô, lật úp người cô xuống.
Cả khuôn mặt Trúc Hạ vùi sâu vào ghế da, một cảm giác khó thở ùa tới, hai tay cô nắm chặt, nước mắt cơ hồ đồng thời dồn đến hốc mắt.
- Tôi là con điếm, vậy là anh cái gì?
- Miệng lưỡi cũng sắc bén nhỉ?
Tần Việt nắm chặt tóc của cô, kéo cô đến trước mặt hắn, Nhạc Trúc Hạ không thể không dùng một tay níu lấy tay hắn, nửa người ưỡn ra.
- Tôi không tin là tôi không trị được một con đàn bà như em!
Trúc Hạ cảm giác như eo mình như sắp bị bẻ gãy làm đôi.
- Tôi đồng ý cho anh, với anh tôi không phải con điếm, dù có thiếu nợ anh nhiều hơn nữa, chẳng lẽ không đến một ngày hoàn trả hết được ư?
- Cô muốn làm cái gì? Tần Việt áp trên thân người phía trước, môi mỏng phảng phất đến bên tai cô, giọng nói tràn ngập ma mị.
- Cô muốn trả xong món nợ này, muốn tìm đến thằng đàn ông khác phải không? Muốn sống tử tế hả? Không nhìn lại quá khứ điếm đĩ của cô xem? Vừa lúc nãy còn ve vãn, dụ dỗ thân sĩ kia! Hay cô muốn bưng bít nó lại? Bị chơi đến mức thối nát như cô còn muốn tìm thằng khác, cô có tin không, bây giờ tôi có quẳng cô ở giữa đường cái, cũng không có nhiều thằng thèm nhìn đâu!
Thân thể Nhạc Trúc Hạ bị ngửa ra sau, chiếc cổ vẽ thành một đường cong duyên dáng, cô nhắm mắt, từng giọt mồ hôi từ trên mí mắt lăn dài, nóng bỏng nơi mu bàn tay.
- Tôi không phải là không biết lượng sức mình, tôi chỉ muốn trả hết nợ.....sau đó....
- Sau đó như thế nào?
Trúc Hạ khẽ cắn môi, cô muốn nói, sau đó, rời khỏi anh!
Nếu như không phải là bị ép buộc như vậy, chẳng ai muốn bị bao nuôi, dẫu vậy cô chưa nói, nhưng Tần Việt liếc mắt đã nhìn thấu tâm cô, hắn lạnh lùng cười, khóe miệng cong lên, giống như quỷ sa tăng trong bóng đêm, hắn kéo tóc Nhạc Trúc Hạ, lại một lần nữa ném cô ra ngoài xe.
- Cút ngay!
Cô ngã nhào trên đất, Tần Việt đứng dậy đi đến phía ghế lái, lúc gần đi, hắn còn bỏ lại một câu.
- Tôi nói rồi, những người đang đi trên đường cái ở đây, sẽ chẳng có ai thèm liếc nhìn em lấy một cái đâu!
Sỉ nhục cô như thế, vậy mà khi hắn nói ra, ngay cả chút áy náy cũng không hề có. Chính hắn đã đẩy cô cho người đàn ông kia.
Con người hắn đến tột cùng là loài ma quỷ đáng sợ như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.