Chương 30: Hầu rượu
Ryorei
18/10/2022
Trong bữa tiệc đầy rẫy những con người tinh anh của thương giới và các
phú nhị đại, quan chức chính phủ cấp cao hay những ngôi sao nổi tiếng
của giới giải trí đều có đủ cả.
Trong mắt tất cả mọi người, Nhạc Trúc Hạ giống như búp bê, nhìn Tần Việt đi khắp nơi trò chuyện rất vui vẻ, dường như thục nữ danh môn ai cũng như ai, cũng nũng nịu làm duyên trong lòng hắn.
Tất cả mọi thứ đều không liên quan đến Nhạc Trúc Hạ. Cô không biết hắn ta dẫn cô đến cái nơi quỷ quái này để làm gì.
- Tần thiếu, người phụ nữ bên cạnh ngài là ai vậy? Nhìn chẳng khác gì đầu gỗ. Nhất định là không biết làm thế nào cho ngài vui vẻ nha~
Một vị tiểu thư xinh đẹp không chút khách khí ngồi trong lòng hắn, ngón tay không ngừng quyến luyến để trên đùi của hắn, lại cố ý nhìn Nhạc Trúc Hạ mà cười khiêu khích, bộ dáng vô cùng đắc ý.
Nhạc Trúc Hạ im lặng uống từng ngụm rượu trái cây một, như là không chịu ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của cô ta.
Cứ như thế, màn này lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến cô xem đến phát chán.
Khóe mắt Tần Việt liếc qua gương mặt của cô, hắn không phản đối cũng không trả lời vấn đề của vị tiểu thư kia, ngược lại chỉ cười tà mị mà nói:
- Cô ta không biết cách làm tôi vui vẻ, cô tin mình làm được sao?
- Đương nhiên, Tần thiếu..... đêm nay người ta muốn mời ngài, tôi theo hầu hạ ngài đêm nay được không?
Vị tiểu thư kia cho rằng mình có được cơ hội, vội như lươn trườn vào trong lòng Tần Việt, bàn tay cũng không an phận mà chu du trên người hắn.
- Đúng vậy! Ai chẳng biết Lý Nguyệt tiểu thư ái mộ Tần thiếu đã lâu, đêm nay ngài nhất định phải nể mặt Lý Nguyệt tiểu thư nha.
Một vị thân sĩ người Đức mỉm cười nói một câu, sau đó lại nhìn vào mặt Nhạc Trúc Hạ.
- Vị tiểu thư này thật là đẹp nha! Tần thiếu, đây là người của ngài sao?
Tần Việt nhìn lướt qua cô, đáy mắt mang một tia không hài lòng, nói:
- Đối với tôi, phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là để giải tỏa ham muốn mà thôi!
- Ha ha. Đây chính là phong cách của Tần thiếu nha.
Vị thân sĩ người Đức trong lòng cảm thấy yên tâm, vẫy vẫy tay, gọi:
- Tiểu thư xinh đẹp, tới bên này uống ly rượu cùng tôi!
Nếu đã không phải người phụ nữ mà Tần Việt coi trọng, anh ta không cần phải lo lắng. Vả lại ở đây không ai không biết Tần thiếu này đối xử với phụ nữ rất hào phóng nhưng lại cực kỳ tuyệt tình chứ!
Cô giật mình, tay cầm ly rượu chợt cứng ngắc lại.
- Sao vậy? Lại đây, tiểu thư xinh đẹp như vậy, đêm nay phải hầu hạ tôi thật tốt mới được!
Vị thân sĩ người Đức cười sang sảng, tiếng cười của anh ta đập thẳng vào tai cô nghe cực kì chói tai!
- Tần thiếu…..
Nhạc Trúc Hạ thật lòng không muốn đi tới, cô đưa một ánh mắt cầu cứu tới hắn.
Hờ hững liếc nhìn cô một cái, Tần Việt khẽ nhếch đôi môi mỏng.
- Vị này là một thương nhân không hề tầm thường, em cũng nên học cách hầu rượu xã giao. Chẳng phải em nói muốn kiếm nhiều tiền nhưng không phải dựa vào tôi sao?
Một câu nói mà ẩn chứa băng giá, mang theo hơi thở lạnh chỉ ma quỷ mới có được.
Trong nháy mắt, Trúc Hạ cảm thấy chợt choáng váng, như bị ai đánh một đòn, dưới bụng không ngừng quặn thắt lại.....
- Có học được những quy tắc xã giao hay không là chuyện của tôi, hợp đồng giữa tôi và anh, trong đó không bao gồm cái này!
Giọng nói của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào cặp mắt như chim ưng của hắn mà không kiêng sợ.
- Vậy.....thì gồm những gì?. Đam Mỹ Sắc
Tần Việt đẩy người con gái trong lòng hắn ra, xoay người nắm chặt chiếc cằm tinh xảo của cô, ánh nhìn đầy thích thú, khẽ nói:
- Chỉ bao gồm việc theo tôi lên giường sao?
- Anh!
Trong lòng Nhạc Trúc Hạ cảm thấy nhục nhã bội phần, nhất là lúc này, khi những người xung quanh bừng bừng hào hứng nhìn cô. Cô chỉ hận không cho hắn một cái tát vào gương mặt bỉ ổi kia.
- Lúc nãy em đã nói những gì với tôi, em quên rồi à? Nếu đã như vậy thì em nên cảm ơn tôi vì tôi đang tạo cơ hội cho em phát tài đấy!
- Tần thiếu, ngài như vậy sẽ hù dọa đến cô ấy, tôi nghĩ hay là nên thương hoa tiếc ngọc thì hơn nha.
Vị thân sĩ đó vẫn cứ tiến lên, cầm cánh tay Nhạc Trúc Hạ nhiệt tình dào dạt nói:
- Đến đây đến đây, anh ta không hiểu em, thì để tôi hiểu em.
- Ngài.....
Nhạc Trúc Hạ muốn thoát cũng không giãy ra được, nhìn đến Tần Việt vẫn như là không có việc gì, lại lần nữa ôm người phụ nữ tên Lý Nguyệt kia vào trong lòng, chuyện trò vui vẻ.
Người đàn ông này cô không thể đắc tội, mà Tần Việt lại càng đắc tội không được, có thể thấy, toàn bộ khách khứa ở đây đều có thái độ nhún nhường hắn ba phần.
- Quý danh của tiểu thư là gì ấy nhỉ?
Thân sĩ người Đức tự mình rót một ly rượu đưa tới trước mặt cô, đúng là một dáng vẻ thân sĩ phong độ nho nhã.
Nhạc Trúc Hạ chần chờ một chút, cuối cùng thầm than một tiếng tiếp nhận ly rượu, nhẹ giọng nói:
- Tôi họ Nhạc!
- Được rồi, không dài dòng nữa, Nhạc tiểu thư, tôi thích em, đêm nay em tiếp tôi, được không?
Thân sĩ người Đức vừa nói, một bên cánh tay hơi dùng lực, trong phút chốc cô đã ngồi trên đùi anh ta.
- Xin ngài.....đừng!
Nhạc Trúc Hạ xấu hổ muốn đứng dậy, thế nhưng lại bị anh ta ôm càng chặt hơn.
Tần Việt thấy một màn như vậy, đáy mắt nổi lên vẻ phức tạp, đôi môi mỏng mím lại, không nói gì, vẻ mặt âm trầm khó đoán.
Lòng Nhạc Trúc Hạ hoàn toàn lạnh thấu, cô rốt cục hiểu rõ trò chơi của kẻ có tiền đến tột cùng là như thế nào.
Trong mắt bọn họ, ngôi sao hay người mẫu chẳng qua chỉ là bình hoa có thể tùy ý chuyển nhượng, mà không, chính xác, phải nói là phụ nữ, tất cả phụ nữ trong mắt bọn họ đều là như nhau cả. Chỉ trong một đêm mà hắn lại nhẫn tâm vứt bỏ cô cho người khác tận hai lần.
- Ngài buông tôi xuống trước đã, như vậy… không hay đâu.
Nếu cô đã không có cách gì cự tuyệt, cũng sẽ không ngốc đến nỗi xé rách thể diện của những người ở đây.
Thân sĩ người Đức nghe vậy xong, nhẹ nhàng cười.
- Không có gì không hay cả, trường hợp này tham gia nhiều em sẽ quen thôi.
Nhạc Trúc Hạ cố nén thôi thúc muốn chạy trốn, gian nan nở ra dáng vẻ tươi cười trên môi, cầm lấy ly rượu nói:
- Ly rượu này tôi xin kính ngài…..
- Được được, mỹ nữ kính rượu, dù là rượu độc tôi cũng nhất định uống!
Thân sĩ người Đức vừa vui đùa, vừa cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhạc Trúc Hạ luôn luôn không thắng được sức mạnh của rượu, lại bị thân sĩ người Đức ép uống không biết bao nhiêu ly, liền chỉ có thể ủ rũ hơi dựa sát ông ta, bộ dạng tựa như con mèo nhỏ.
- Bảo bối xinh đẹp của tôi say rồi sao? Đêm nay theo tôi có được hay không?
Dáng vẻ cô mềm yếu vô lực làm cho thân sĩ người Đức vô cùng thỏa mãn, nhất là cảm giác mềm mại trong lòng, có thể khiến anh ta hưng phấn không thôi.
Nhạc Trúc Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt đẹp lộ ra màn sương ngờ vực. Cô cảm thấy có chút váng đầu.
- Nếu em thích thì chúng ta có thể tới phòng uống rượu.
Ánh mắt thân sĩ "nho nhã" đó lộ ra ham muốn tối nguyên thủy của đàn ông.
Trong mắt tất cả mọi người, Nhạc Trúc Hạ giống như búp bê, nhìn Tần Việt đi khắp nơi trò chuyện rất vui vẻ, dường như thục nữ danh môn ai cũng như ai, cũng nũng nịu làm duyên trong lòng hắn.
Tất cả mọi thứ đều không liên quan đến Nhạc Trúc Hạ. Cô không biết hắn ta dẫn cô đến cái nơi quỷ quái này để làm gì.
- Tần thiếu, người phụ nữ bên cạnh ngài là ai vậy? Nhìn chẳng khác gì đầu gỗ. Nhất định là không biết làm thế nào cho ngài vui vẻ nha~
Một vị tiểu thư xinh đẹp không chút khách khí ngồi trong lòng hắn, ngón tay không ngừng quyến luyến để trên đùi của hắn, lại cố ý nhìn Nhạc Trúc Hạ mà cười khiêu khích, bộ dáng vô cùng đắc ý.
Nhạc Trúc Hạ im lặng uống từng ngụm rượu trái cây một, như là không chịu ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của cô ta.
Cứ như thế, màn này lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến cô xem đến phát chán.
Khóe mắt Tần Việt liếc qua gương mặt của cô, hắn không phản đối cũng không trả lời vấn đề của vị tiểu thư kia, ngược lại chỉ cười tà mị mà nói:
- Cô ta không biết cách làm tôi vui vẻ, cô tin mình làm được sao?
- Đương nhiên, Tần thiếu..... đêm nay người ta muốn mời ngài, tôi theo hầu hạ ngài đêm nay được không?
Vị tiểu thư kia cho rằng mình có được cơ hội, vội như lươn trườn vào trong lòng Tần Việt, bàn tay cũng không an phận mà chu du trên người hắn.
- Đúng vậy! Ai chẳng biết Lý Nguyệt tiểu thư ái mộ Tần thiếu đã lâu, đêm nay ngài nhất định phải nể mặt Lý Nguyệt tiểu thư nha.
Một vị thân sĩ người Đức mỉm cười nói một câu, sau đó lại nhìn vào mặt Nhạc Trúc Hạ.
- Vị tiểu thư này thật là đẹp nha! Tần thiếu, đây là người của ngài sao?
Tần Việt nhìn lướt qua cô, đáy mắt mang một tia không hài lòng, nói:
- Đối với tôi, phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là để giải tỏa ham muốn mà thôi!
- Ha ha. Đây chính là phong cách của Tần thiếu nha.
Vị thân sĩ người Đức trong lòng cảm thấy yên tâm, vẫy vẫy tay, gọi:
- Tiểu thư xinh đẹp, tới bên này uống ly rượu cùng tôi!
Nếu đã không phải người phụ nữ mà Tần Việt coi trọng, anh ta không cần phải lo lắng. Vả lại ở đây không ai không biết Tần thiếu này đối xử với phụ nữ rất hào phóng nhưng lại cực kỳ tuyệt tình chứ!
Cô giật mình, tay cầm ly rượu chợt cứng ngắc lại.
- Sao vậy? Lại đây, tiểu thư xinh đẹp như vậy, đêm nay phải hầu hạ tôi thật tốt mới được!
Vị thân sĩ người Đức cười sang sảng, tiếng cười của anh ta đập thẳng vào tai cô nghe cực kì chói tai!
- Tần thiếu…..
Nhạc Trúc Hạ thật lòng không muốn đi tới, cô đưa một ánh mắt cầu cứu tới hắn.
Hờ hững liếc nhìn cô một cái, Tần Việt khẽ nhếch đôi môi mỏng.
- Vị này là một thương nhân không hề tầm thường, em cũng nên học cách hầu rượu xã giao. Chẳng phải em nói muốn kiếm nhiều tiền nhưng không phải dựa vào tôi sao?
Một câu nói mà ẩn chứa băng giá, mang theo hơi thở lạnh chỉ ma quỷ mới có được.
Trong nháy mắt, Trúc Hạ cảm thấy chợt choáng váng, như bị ai đánh một đòn, dưới bụng không ngừng quặn thắt lại.....
- Có học được những quy tắc xã giao hay không là chuyện của tôi, hợp đồng giữa tôi và anh, trong đó không bao gồm cái này!
Giọng nói của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào cặp mắt như chim ưng của hắn mà không kiêng sợ.
- Vậy.....thì gồm những gì?. Đam Mỹ Sắc
Tần Việt đẩy người con gái trong lòng hắn ra, xoay người nắm chặt chiếc cằm tinh xảo của cô, ánh nhìn đầy thích thú, khẽ nói:
- Chỉ bao gồm việc theo tôi lên giường sao?
- Anh!
Trong lòng Nhạc Trúc Hạ cảm thấy nhục nhã bội phần, nhất là lúc này, khi những người xung quanh bừng bừng hào hứng nhìn cô. Cô chỉ hận không cho hắn một cái tát vào gương mặt bỉ ổi kia.
- Lúc nãy em đã nói những gì với tôi, em quên rồi à? Nếu đã như vậy thì em nên cảm ơn tôi vì tôi đang tạo cơ hội cho em phát tài đấy!
- Tần thiếu, ngài như vậy sẽ hù dọa đến cô ấy, tôi nghĩ hay là nên thương hoa tiếc ngọc thì hơn nha.
Vị thân sĩ đó vẫn cứ tiến lên, cầm cánh tay Nhạc Trúc Hạ nhiệt tình dào dạt nói:
- Đến đây đến đây, anh ta không hiểu em, thì để tôi hiểu em.
- Ngài.....
Nhạc Trúc Hạ muốn thoát cũng không giãy ra được, nhìn đến Tần Việt vẫn như là không có việc gì, lại lần nữa ôm người phụ nữ tên Lý Nguyệt kia vào trong lòng, chuyện trò vui vẻ.
Người đàn ông này cô không thể đắc tội, mà Tần Việt lại càng đắc tội không được, có thể thấy, toàn bộ khách khứa ở đây đều có thái độ nhún nhường hắn ba phần.
- Quý danh của tiểu thư là gì ấy nhỉ?
Thân sĩ người Đức tự mình rót một ly rượu đưa tới trước mặt cô, đúng là một dáng vẻ thân sĩ phong độ nho nhã.
Nhạc Trúc Hạ chần chờ một chút, cuối cùng thầm than một tiếng tiếp nhận ly rượu, nhẹ giọng nói:
- Tôi họ Nhạc!
- Được rồi, không dài dòng nữa, Nhạc tiểu thư, tôi thích em, đêm nay em tiếp tôi, được không?
Thân sĩ người Đức vừa nói, một bên cánh tay hơi dùng lực, trong phút chốc cô đã ngồi trên đùi anh ta.
- Xin ngài.....đừng!
Nhạc Trúc Hạ xấu hổ muốn đứng dậy, thế nhưng lại bị anh ta ôm càng chặt hơn.
Tần Việt thấy một màn như vậy, đáy mắt nổi lên vẻ phức tạp, đôi môi mỏng mím lại, không nói gì, vẻ mặt âm trầm khó đoán.
Lòng Nhạc Trúc Hạ hoàn toàn lạnh thấu, cô rốt cục hiểu rõ trò chơi của kẻ có tiền đến tột cùng là như thế nào.
Trong mắt bọn họ, ngôi sao hay người mẫu chẳng qua chỉ là bình hoa có thể tùy ý chuyển nhượng, mà không, chính xác, phải nói là phụ nữ, tất cả phụ nữ trong mắt bọn họ đều là như nhau cả. Chỉ trong một đêm mà hắn lại nhẫn tâm vứt bỏ cô cho người khác tận hai lần.
- Ngài buông tôi xuống trước đã, như vậy… không hay đâu.
Nếu cô đã không có cách gì cự tuyệt, cũng sẽ không ngốc đến nỗi xé rách thể diện của những người ở đây.
Thân sĩ người Đức nghe vậy xong, nhẹ nhàng cười.
- Không có gì không hay cả, trường hợp này tham gia nhiều em sẽ quen thôi.
Nhạc Trúc Hạ cố nén thôi thúc muốn chạy trốn, gian nan nở ra dáng vẻ tươi cười trên môi, cầm lấy ly rượu nói:
- Ly rượu này tôi xin kính ngài…..
- Được được, mỹ nữ kính rượu, dù là rượu độc tôi cũng nhất định uống!
Thân sĩ người Đức vừa vui đùa, vừa cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhạc Trúc Hạ luôn luôn không thắng được sức mạnh của rượu, lại bị thân sĩ người Đức ép uống không biết bao nhiêu ly, liền chỉ có thể ủ rũ hơi dựa sát ông ta, bộ dạng tựa như con mèo nhỏ.
- Bảo bối xinh đẹp của tôi say rồi sao? Đêm nay theo tôi có được hay không?
Dáng vẻ cô mềm yếu vô lực làm cho thân sĩ người Đức vô cùng thỏa mãn, nhất là cảm giác mềm mại trong lòng, có thể khiến anh ta hưng phấn không thôi.
Nhạc Trúc Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt đẹp lộ ra màn sương ngờ vực. Cô cảm thấy có chút váng đầu.
- Nếu em thích thì chúng ta có thể tới phòng uống rượu.
Ánh mắt thân sĩ "nho nhã" đó lộ ra ham muốn tối nguyên thủy của đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.