Chương 233: Anh Phải Sống
BooMew
02/01/2020
#BooMew
Người ta thường nói ' Hạnh Phúc, Vui Vẻ luôn trôi qua rất nhanh. ' Đúng với câu nói đó.
Ngày Lê Bá Sâm vào viện cũng là ngày mà Lê Gia bao trùm một bầu không khí buồn bả và lo lắng.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên khóc nháo lên vì phải xa Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm.
Còn Tư Noãn Noãn thì lại không nói nên câu nào.
Bệnh Viện.
Trong phòng bệnh.
Lê Bá Sâm và Tư Noãn Noãn ngồi trên giường, Lê Bá Sâm lúc này đã thay bộ đồ bệnh nhân.
Anh và cô dùng cả mười ngón tay đan chặt vào nhau mà không nói gì.
Mãi một lúc lâu.
Lê Bá Sâm nghiêng đầu nhìn Tư Noãn Noãn hỏi.
" Đang lo lắng sao? "
Tư Noãn Noãn bĩu môi, hai mắt đỏ ửng gật đầu.
" Anh sắp vào rồi. . . "
" Đừng khóc. " nhìn thấy giọt nước mắt tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô, Lê Bá Sâm vội vàng lau đi nói.
" Anh sẽ không sao đâu mà. " dừng một chút, Lê Bá Sâm lại nói.
" Nhất định sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. "
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Lê Bá Sâm, cô mím chặt môi mà ôm lấy cổ anh.
" Anh nhất định phải sống. . . nhất định phải sống đấy. " như giọng nói đã bị nghẹn lại ở họng, cô mím môi phải dừng một lúc mới nói tiếp.
" Anh phải sống. . . sống để còn nhìn thấy những đứa con của chúng ta. . . sống để có thể đón bé con chào đời. . . " nói đến đây, giọng cô không kiềm được mà run rẩy hơn.
Lê Bá Sâm im lặng, vuốt nhẹ lưng cô. Anh cũng lo cũng sợ nhưng anh nhất định không bỏ cuộc chỉ cần có thể sống anh nhất định sẽ nhớ ra cô sẽ cùng cô chăm sóc bọn nhỏ.
Cả hai cứ ôm chặt nhau thật lâu cho đến khi Lưu Minh Vân bước vào.
" Khụ. . . Anh chuẩn bị tinh thần đi, nửa tiếng nữa sẽ phẫu thuật. " Lưu Minh Vân lần đầu tiên nhìn thấy Tư Noãn Noãn, nên anh quét mắt nhìn Tư Noãn Noãn vài cái lại nói.
" Đừng khóc, không tốt cho thai phụ. "
Mặc dù không biết cô gái khiến Lê Bá Sâm nguyện chết chỉ cần có thể gặp, nguyện sống dù chẳng thể chắc chắn được có thể hay không là người như thế nào.
Có thật sự yêu thương Lê Bá Sâm hay không nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì anh biết vì sao Lê Bá Sâm lại nguyện ý.
Mặc dù anh không có cảm giác với con gái, cũng chẳng thể có cảm tình với con gái nhưng cô gái trước mặt này lại khiến anh thấy ổn.
Haizz. . . Lưu Minh Vân thở dài một hơi nhìn một đôi tình nhân đang ôm nhau không khỏi thở dài.
Lê Bá Sâm ôm Tư Noãn Noãn một lúc, Tư Noãn Noãn khóc đủ buông Lê Bá Sâm ra mới nói.
" Em yêu anh. "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, môi nhếch lên cười rạng rỡ nói.
" Anh cũng rất yêu em nha. "
Tư Noãn Noãn cười, Lê Bá Sâm nắm tay Tư Noãn Noãn đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Minh Vân lặng lẽ đi theo sau hai người một lúc điện thoại vang lên.
----
Nước Rose.
Minh Lâm nhíu chặt mày nói.
" Anh còn muốn gì nữa? "
Phỉ Vô Dư tay cầm chén cháo vào phòng, nhướng nhướng mày nhìn Minh Lâm một cái nói.
" Cho em ăn chứ gì? " dừng một chút, Phỉ Vô Dư vừa đi đến vừa nói.
" Em còn định nhịn đến bao giờ? "
" Anh. . . anh im đi. "
Phỉ Vô Dư thở hắc một hơi ngồi xuống bên mép giường nhìn chằm chằm Minh Lâm.
" Để anh đút. "
" Không. . . không cần. "
Phỉ Vô Dư tay cầm muỗng cháo đưa đến bên miệng Minh Lâm không buông cũng không nói gì, Minh Lâm mím mím môi một cái không cam lòng mà há miệng ăn.
Phỉ Vô Dư cứ thế đút từng muỗng lại từng muỗng cho Minh Lâm mãi cho đến khi hết cả chén mới thôi.
Dọn xong chén, Phỉ Vô Dư lại vào phòng nhìn Minh Lâm một lúc mới nói.
" Đi tắm thôi. "
Nói xong Phỉ Vô Dư tiến lên định ôm Minh Lâm thì Minh Lâm tránh thoát.
" Anh đừng có đến gần tôi. "
Phỉ Vô Dư nhíu mày.
" Thế em có thể tắm? "
Minh Lâm gật đầu, Phỉ Vô Dư cười như không cười nói.
" Thế đứng dậy đi tắm đi. "
Minh Lâm cắn răng, anh đứng dậy nhưng chân lại run rẩy, nhưng Minh Lâm vẫn cố bước, bước từng bước về hướng phòng tắm mà mày anh nhíu ngày một chặt hơn.
Phỉ Vô Dư cũng theo sau, nhưng anh không đỡ mà chỉ nhìn Minh Lâm, mãi cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Phỉ Vô Dư mới nói.
Người ta thường nói ' Hạnh Phúc, Vui Vẻ luôn trôi qua rất nhanh. ' Đúng với câu nói đó.
Ngày Lê Bá Sâm vào viện cũng là ngày mà Lê Gia bao trùm một bầu không khí buồn bả và lo lắng.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên khóc nháo lên vì phải xa Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm.
Còn Tư Noãn Noãn thì lại không nói nên câu nào.
Bệnh Viện.
Trong phòng bệnh.
Lê Bá Sâm và Tư Noãn Noãn ngồi trên giường, Lê Bá Sâm lúc này đã thay bộ đồ bệnh nhân.
Anh và cô dùng cả mười ngón tay đan chặt vào nhau mà không nói gì.
Mãi một lúc lâu.
Lê Bá Sâm nghiêng đầu nhìn Tư Noãn Noãn hỏi.
" Đang lo lắng sao? "
Tư Noãn Noãn bĩu môi, hai mắt đỏ ửng gật đầu.
" Anh sắp vào rồi. . . "
" Đừng khóc. " nhìn thấy giọt nước mắt tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô, Lê Bá Sâm vội vàng lau đi nói.
" Anh sẽ không sao đâu mà. " dừng một chút, Lê Bá Sâm lại nói.
" Nhất định sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. "
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Lê Bá Sâm, cô mím chặt môi mà ôm lấy cổ anh.
" Anh nhất định phải sống. . . nhất định phải sống đấy. " như giọng nói đã bị nghẹn lại ở họng, cô mím môi phải dừng một lúc mới nói tiếp.
" Anh phải sống. . . sống để còn nhìn thấy những đứa con của chúng ta. . . sống để có thể đón bé con chào đời. . . " nói đến đây, giọng cô không kiềm được mà run rẩy hơn.
Lê Bá Sâm im lặng, vuốt nhẹ lưng cô. Anh cũng lo cũng sợ nhưng anh nhất định không bỏ cuộc chỉ cần có thể sống anh nhất định sẽ nhớ ra cô sẽ cùng cô chăm sóc bọn nhỏ.
Cả hai cứ ôm chặt nhau thật lâu cho đến khi Lưu Minh Vân bước vào.
" Khụ. . . Anh chuẩn bị tinh thần đi, nửa tiếng nữa sẽ phẫu thuật. " Lưu Minh Vân lần đầu tiên nhìn thấy Tư Noãn Noãn, nên anh quét mắt nhìn Tư Noãn Noãn vài cái lại nói.
" Đừng khóc, không tốt cho thai phụ. "
Mặc dù không biết cô gái khiến Lê Bá Sâm nguyện chết chỉ cần có thể gặp, nguyện sống dù chẳng thể chắc chắn được có thể hay không là người như thế nào.
Có thật sự yêu thương Lê Bá Sâm hay không nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì anh biết vì sao Lê Bá Sâm lại nguyện ý.
Mặc dù anh không có cảm giác với con gái, cũng chẳng thể có cảm tình với con gái nhưng cô gái trước mặt này lại khiến anh thấy ổn.
Haizz. . . Lưu Minh Vân thở dài một hơi nhìn một đôi tình nhân đang ôm nhau không khỏi thở dài.
Lê Bá Sâm ôm Tư Noãn Noãn một lúc, Tư Noãn Noãn khóc đủ buông Lê Bá Sâm ra mới nói.
" Em yêu anh. "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, môi nhếch lên cười rạng rỡ nói.
" Anh cũng rất yêu em nha. "
Tư Noãn Noãn cười, Lê Bá Sâm nắm tay Tư Noãn Noãn đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Minh Vân lặng lẽ đi theo sau hai người một lúc điện thoại vang lên.
----
Nước Rose.
Minh Lâm nhíu chặt mày nói.
" Anh còn muốn gì nữa? "
Phỉ Vô Dư tay cầm chén cháo vào phòng, nhướng nhướng mày nhìn Minh Lâm một cái nói.
" Cho em ăn chứ gì? " dừng một chút, Phỉ Vô Dư vừa đi đến vừa nói.
" Em còn định nhịn đến bao giờ? "
" Anh. . . anh im đi. "
Phỉ Vô Dư thở hắc một hơi ngồi xuống bên mép giường nhìn chằm chằm Minh Lâm.
" Để anh đút. "
" Không. . . không cần. "
Phỉ Vô Dư tay cầm muỗng cháo đưa đến bên miệng Minh Lâm không buông cũng không nói gì, Minh Lâm mím mím môi một cái không cam lòng mà há miệng ăn.
Phỉ Vô Dư cứ thế đút từng muỗng lại từng muỗng cho Minh Lâm mãi cho đến khi hết cả chén mới thôi.
Dọn xong chén, Phỉ Vô Dư lại vào phòng nhìn Minh Lâm một lúc mới nói.
" Đi tắm thôi. "
Nói xong Phỉ Vô Dư tiến lên định ôm Minh Lâm thì Minh Lâm tránh thoát.
" Anh đừng có đến gần tôi. "
Phỉ Vô Dư nhíu mày.
" Thế em có thể tắm? "
Minh Lâm gật đầu, Phỉ Vô Dư cười như không cười nói.
" Thế đứng dậy đi tắm đi. "
Minh Lâm cắn răng, anh đứng dậy nhưng chân lại run rẩy, nhưng Minh Lâm vẫn cố bước, bước từng bước về hướng phòng tắm mà mày anh nhíu ngày một chặt hơn.
Phỉ Vô Dư cũng theo sau, nhưng anh không đỡ mà chỉ nhìn Minh Lâm, mãi cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Phỉ Vô Dư mới nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.