Chương 175: Cảm Ơn Em. . .
BooMew
11/11/2019
#BooMew
Lê Bá Sâm ôm chặt lấy Tư Noãn Noãn.
" Noãn Noãn. . . cảm ơn em. . . cảm ơn em đã tha thứ cho anh. . . "
Tư Noãn Noãn im lặng, chỉ ôm lấy người đàn ông trước mặt thật chặt.
Tình yêu. . . là như vậy. . .
Cho dù cách xa bao năm, chỉ cần trong tim có nhau thì sẽ có một ngày cùng về lại một nhà.
Cho dù đối phương có tổn thương mình như thế nào, chỉ cần đối phương có thể thay đổi thì bản thân mình cũng sẽ tha thứ. . . bất chấp mọi rủi ro. . .
Tình yêu là thế, có thể là bể khổ mà cũng có thể là niềm hạnh phúc của tương lai.
Hai người ôm nhau thật lâu khi bị nhiệt độ cơ thể làm nóng quá mới buông nhau ra.
Lê Bá Sâm nhìn cô, Tư Noãn Noãn cũng nhìn anh.
Tư Noãn Noãn nhìn vào mắt của Lê Bá Sâm, thấy trong mắt anh tràn ngập ý cười, cô xấu hổ cúi đầu xuống.
Lê Bá Sâm nhếch mép cười, nâng khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Tư Noãn Noãn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lê Bá Sâm tiến lại gần, từng chút từng chút một cho đến khi cả hai chỉ cách nhau ba centimet.
Tim Tư Noãn Noãn đập thình thịch. . . thình thịch. . . thình thịch không thôi.
Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm sốt ruột không thôi.
Tư Noãn Noãn dần dần nhắm mắt lại chờ đợi, nhưng hoàn toàn không cảm thấy gì, Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn căng thẳng như vậy thì làm sao anh dám hôn môi cô, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái nói.
" Vợ ơi. . . " giọng mềm mềm trầm trầm tràn ngập yêu thương, Lê Bá Sâm dùng mũi anh cọ cọ mũi cô gọi một tiếng.
Tư Noãn Noãn đỏ mắt, mím mím môi, hai mắt to tròn nhìn anh, lại cúi xuống.
Nhìn ' Vợ yêu ' xấu hổ đáng yêu như vậy. Lê Bá Sâm thật muốn chọc cô thêm một chút nữa.
Nhưng thôi, anh chỉ cọ cọ với cô một chút liền buông cô ra.
Khoảng cách của cả hai như thể rút lại rất nhanh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, như sợ đối phương sẽ biến mất.
Lê Bá Sâm sợ mọi thứ đang diễn ra lúc này là mơ, nên anh cố nắm chặt tay cô. Còn Tư Noãn Noãn thì khác. . . cứ sợ anh sẽ biến mất. . .
Nên tay cô càng ra sức nắm chặt tay anh.
Cả hai cứ nắm chặt tay nhau đi xuống phòng khách.
Bên dưới phòng khách lúc này không có ai, nên họ cũng không quá ngại ngùng.
Tư Noãn Noãn cùng Lê Bá Sâm đứng ở cửa, anh từ đằng sau ôm lấy cô, cằm anh đặt lên vai cô nhìn về phía hai cục thịt đang nhảy nhót ở đó.
Tư Noãn Noãn cũng nghiêng đầu về hướng đầu Lê Bá Sâm làm điểm tựa, hình ảnh của hai người lúc này thật sự rất tình tứ.
Quản gia Lâm đang định đi vào lấy thêm bánh trái cho Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên thì bước chân ông khựng lại, hai mắt trừng to không chần chừ cầm chiếc điện thoại lên chụp lại.
Ông muốn lưu giữ mọi khoản khắc của cậu chủ và mợ chủ, cùng với hai bảo bảo đáng yêu.
Sau này, lúc cần còn có hình ảnh và video để dành xem dần.
Lê Bá Sâm đặt cằm lên vai Tư Noãn Noãn thủ thỉ gì đó bên tai cô, Tư Noãn Noãn môi cười cũng nói gì đó. . . hình ảnh hai người thật hài hòa.
Hài hòa đến nỗi không ai muốn phá vỡ chúng đi.
---
Lê Bá Sâm tay ôm chặt eo của Tư Noãn Noãn, anh khẽ thủ thủ.
" Sau này chúng ta lại sinh thêm một đôi song sinh nha vợ. "
Tư Noãn Noãn đánh nhẹ vào tay anh một cái, bên môi vẫn treo nụ cười nói.
" Anh sinh nhé! "
Lê Bá Sâm gật gật nói.
" Được, anh sinh cho vợ. "
Cả hai cùng nhau cười vui đến híp cả mắt.
Mà bên sân, hai cục thịt chơi trò rượt bắt chạy vòng vòng quanh sân, tiếng cười tiếng nói non nớt làm sân Lê Gia vốn ngoài hoa và hương hoa lúc này còn có những âm thanh non nớt đáng yêu vang lên.
Lưu Hà Mi từ ngồi cổng đứng nhìn hình ảnh đẹp mắt từ xa, bà không đành lòng đi vào phá vỡ.
Người gác cổng hỏi.
" Phu nhân. . . ngài không đi vào sao? "
" Thôi. . . bây giờ ta về lại nhà chính, hôm khác sẽ ghé. " môi bà giương lên nhẹ giọng nói.
Người gác cổng cũng gật đầu không nói gì.
Lê Gia và Nhà Chính khác nhau, anh mặc dù là người của nhà chính sang đây làm việc, nhưng làm ở đâu thì chủ ở đó. Cũng không nịnh nọt chỗ làm cũ.
------
Quản gia Lâm chụp xong bức hình, ông liền đi vòng ra cửa sau để lấy bánh trái cho Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, nhưng ông vẫn không quên gửi hình ảnh cho Lưu Hà Mi.
" Phu Nhân, cậu và mợ thật đẹp x hình ảnh. "
Lưu Hà Mi vừa rời khỏi không bao lâu, liền nhận được tin nhắn, bà mở ra, môi càng giương lên cao.
Hình ảnh này thật đẹp, phải in thành khuôn treo mới được a.
Lê Bá Sâm ôm chặt lấy Tư Noãn Noãn.
" Noãn Noãn. . . cảm ơn em. . . cảm ơn em đã tha thứ cho anh. . . "
Tư Noãn Noãn im lặng, chỉ ôm lấy người đàn ông trước mặt thật chặt.
Tình yêu. . . là như vậy. . .
Cho dù cách xa bao năm, chỉ cần trong tim có nhau thì sẽ có một ngày cùng về lại một nhà.
Cho dù đối phương có tổn thương mình như thế nào, chỉ cần đối phương có thể thay đổi thì bản thân mình cũng sẽ tha thứ. . . bất chấp mọi rủi ro. . .
Tình yêu là thế, có thể là bể khổ mà cũng có thể là niềm hạnh phúc của tương lai.
Hai người ôm nhau thật lâu khi bị nhiệt độ cơ thể làm nóng quá mới buông nhau ra.
Lê Bá Sâm nhìn cô, Tư Noãn Noãn cũng nhìn anh.
Tư Noãn Noãn nhìn vào mắt của Lê Bá Sâm, thấy trong mắt anh tràn ngập ý cười, cô xấu hổ cúi đầu xuống.
Lê Bá Sâm nhếch mép cười, nâng khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Tư Noãn Noãn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lê Bá Sâm tiến lại gần, từng chút từng chút một cho đến khi cả hai chỉ cách nhau ba centimet.
Tim Tư Noãn Noãn đập thình thịch. . . thình thịch. . . thình thịch không thôi.
Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm sốt ruột không thôi.
Tư Noãn Noãn dần dần nhắm mắt lại chờ đợi, nhưng hoàn toàn không cảm thấy gì, Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn căng thẳng như vậy thì làm sao anh dám hôn môi cô, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái nói.
" Vợ ơi. . . " giọng mềm mềm trầm trầm tràn ngập yêu thương, Lê Bá Sâm dùng mũi anh cọ cọ mũi cô gọi một tiếng.
Tư Noãn Noãn đỏ mắt, mím mím môi, hai mắt to tròn nhìn anh, lại cúi xuống.
Nhìn ' Vợ yêu ' xấu hổ đáng yêu như vậy. Lê Bá Sâm thật muốn chọc cô thêm một chút nữa.
Nhưng thôi, anh chỉ cọ cọ với cô một chút liền buông cô ra.
Khoảng cách của cả hai như thể rút lại rất nhanh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, như sợ đối phương sẽ biến mất.
Lê Bá Sâm sợ mọi thứ đang diễn ra lúc này là mơ, nên anh cố nắm chặt tay cô. Còn Tư Noãn Noãn thì khác. . . cứ sợ anh sẽ biến mất. . .
Nên tay cô càng ra sức nắm chặt tay anh.
Cả hai cứ nắm chặt tay nhau đi xuống phòng khách.
Bên dưới phòng khách lúc này không có ai, nên họ cũng không quá ngại ngùng.
Tư Noãn Noãn cùng Lê Bá Sâm đứng ở cửa, anh từ đằng sau ôm lấy cô, cằm anh đặt lên vai cô nhìn về phía hai cục thịt đang nhảy nhót ở đó.
Tư Noãn Noãn cũng nghiêng đầu về hướng đầu Lê Bá Sâm làm điểm tựa, hình ảnh của hai người lúc này thật sự rất tình tứ.
Quản gia Lâm đang định đi vào lấy thêm bánh trái cho Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên thì bước chân ông khựng lại, hai mắt trừng to không chần chừ cầm chiếc điện thoại lên chụp lại.
Ông muốn lưu giữ mọi khoản khắc của cậu chủ và mợ chủ, cùng với hai bảo bảo đáng yêu.
Sau này, lúc cần còn có hình ảnh và video để dành xem dần.
Lê Bá Sâm đặt cằm lên vai Tư Noãn Noãn thủ thỉ gì đó bên tai cô, Tư Noãn Noãn môi cười cũng nói gì đó. . . hình ảnh hai người thật hài hòa.
Hài hòa đến nỗi không ai muốn phá vỡ chúng đi.
---
Lê Bá Sâm tay ôm chặt eo của Tư Noãn Noãn, anh khẽ thủ thủ.
" Sau này chúng ta lại sinh thêm một đôi song sinh nha vợ. "
Tư Noãn Noãn đánh nhẹ vào tay anh một cái, bên môi vẫn treo nụ cười nói.
" Anh sinh nhé! "
Lê Bá Sâm gật gật nói.
" Được, anh sinh cho vợ. "
Cả hai cùng nhau cười vui đến híp cả mắt.
Mà bên sân, hai cục thịt chơi trò rượt bắt chạy vòng vòng quanh sân, tiếng cười tiếng nói non nớt làm sân Lê Gia vốn ngoài hoa và hương hoa lúc này còn có những âm thanh non nớt đáng yêu vang lên.
Lưu Hà Mi từ ngồi cổng đứng nhìn hình ảnh đẹp mắt từ xa, bà không đành lòng đi vào phá vỡ.
Người gác cổng hỏi.
" Phu nhân. . . ngài không đi vào sao? "
" Thôi. . . bây giờ ta về lại nhà chính, hôm khác sẽ ghé. " môi bà giương lên nhẹ giọng nói.
Người gác cổng cũng gật đầu không nói gì.
Lê Gia và Nhà Chính khác nhau, anh mặc dù là người của nhà chính sang đây làm việc, nhưng làm ở đâu thì chủ ở đó. Cũng không nịnh nọt chỗ làm cũ.
------
Quản gia Lâm chụp xong bức hình, ông liền đi vòng ra cửa sau để lấy bánh trái cho Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, nhưng ông vẫn không quên gửi hình ảnh cho Lưu Hà Mi.
" Phu Nhân, cậu và mợ thật đẹp x hình ảnh. "
Lưu Hà Mi vừa rời khỏi không bao lâu, liền nhận được tin nhắn, bà mở ra, môi càng giương lên cao.
Hình ảnh này thật đẹp, phải in thành khuôn treo mới được a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.