Chương 119: Cha Con Gặp Nhau
BooMew
26/10/2019
Tư Noãn Thiên cảm giác được nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào bé, mày nho nhỏ bé nhíu chặt lại không nhanh không chậm chui
vào cổ của Hà Sinh Khứu.
Hà Sinh Khứu nhíu nhíu mày kinh ngạc cúi đầu nhìn gương mặt nho nhỏ của Tư Noãn Thiên.
Ngay cả cách nhíu mày cũng rất giống Boss.
Haizz, nhất định là con trai của Boss thật rồi. Thế mà cứ giả vờ giả vịt đau buồn mấy năm qua.
Hứ! Thì ra Lê Bá Sâm lại là người như vậy. Chỉ cần nghĩ đến thôi Hà Sinh Khứu lại tức giận.
Hà Sinh Khứu một đường đi thẳng vào thang máy VIP.
Hà Sinh Khứu xoa nhẹ đầu của Tư Noãn Thiên nhẹ giọng nói.
" Em ở đây đợi anh một lát nhé! Anh vào đưa tài liệu cho Boss xong sẽ ra giúp em băng bó. "
Nói xong, không đợi Tư Noãn Thiên trả lời, Hà Sinh Khứu vội vàng đi vào phòng Lê Bá Sâm.
Chính là anh không hề biết, Lê Bá Sâm không có ở trong phòng.
Lê Bá Sâm đợi Hà Sinh Khứu quá lâu nên ra ngoài lấy ít đồ, sau đấy mới đi vào.
Từ xa nhìn thấy chiếc áo của Hà Sinh Khứu ở ngay đó, mày anh nhíu lại không chần chừ quát.
" Hà Sinh Khứu cậu có biết cậu đi ra ngoài bao nhiêu phút rồi không? "
Tư Noãn Thiên nghe giọng nói đầy uy lực của ai đó làm thân hình nho nhỏ của bé không khỏi run lên.
Tay bé đau, ở đây là trên bàn bé không thể chạy xuống, thân hình nho nhỏ nghe bước chân xa lạ ngày một đến gần càng run rẩy thêm.
Lê Bá Sâm tiến lên vài bước thì dừng lại, bình thường anh quát dù đúng hay sai thì Hà Sinh Khứu cũng sẽ phản bác, nhưng lần này lại im lặng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhìn từ xa lấy cái gì đó nhúc nhích, Lê Bá Sâm nhếch mép.
Hôm nay lại muốn chơi trốn tìm?
Anh tiến lên đi từng bước từng bước nhẹ về hướng bàn làm việc của Hà Sinh Khứu, những người xung quanh thấy nhưng ngoài im lặng họ cũng không thể làm gì hơn.
Tư Noãn Thiên nhỏ bé, sợ hãi ngày một lớn dần, hai mắt bé dần dần đỏ lên nước mắt bắt đầu lã chã rời. Tiếng bước chân của Lê Bá Sâm càng tới gần, nước mắt bé càng rơi nhiều hơn mãi nghe thấy tiếng bước chân chỉ còn cách bé vài ba bước nữa.
Cái cảm giác lo lắng sợ hãi này, làm bé không nhịn được mà khóc rống lên.
" Ô. . . ô. . . ô. . . "
Nghe tiếng khóc non nớt vang lên, trong phòng ai nấy đều cảm thấy thương xót, Lê Bá Sâm thì cứng đờ người một lúc, mày anh nhíu chặt vội vàng bước về hướng tiếng khóc ấy.
Nhìn thấy một cậu bé nhỏ nhỏ múp múp ngắn ngủn ngồi trên bàn Hà Sinh Khứu còn có hai tay nho nhỏ xòe ra, trên đôi bàn tay nho nhỏ ấy rơm rớm máu không thôi.
" Con của ai đây? " Lê Bá Sâm lạnh giọng hỏi.
Tư Noãn Thiên cúi đầu, nên anh hoàn toàn chưa nhìn thấy mặt bé.
Nhìn quanh một vòng, ai nấy đều im lặng, mày anh càng nhíu chặt thêm.
" Ngẩng đầu lên. " Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn cục thịt múp míp lạnh giọng nói, nhưng trong giọng nói đã dịu hơn mọi khi rất nhiều.
Tư Noãn Thiên run rẩy, tay đang đau liền nắm lại, lau nhẹ lên chiếc quần của bé, hai mắt to tròn ngập nước, môi mím chặt để không phát ra âm thanh.
" Ngẩng đầu lên! " Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Thiên không nghe lời liền quát.
Tư Noãn Thiên càng run lợi hại hơn, bé mím môi ngẩng đầu.
Tư Noãn Thiên nhìn thấy khuôn mặt của Lê Bá Sâm môi mím thành bĩu hai mắt ngày một ngập nước.
Lê Bá Sâm thì cứng đờ, gương mặt của đứa bé này. . . vừa giống anh vừa giống Tư Noãn Noãn.
Khi anh còn đang cứng đờ người, không biết nên xử lý ra sao thì Tư Noãn Thiên nhịn đau mà chống tay đứng dậy ôm chặt hông Lê Bá Sâm.
" Ba ba. . . " giọng nói run rẩy chứa bao nhiêu cảm xúc không nói thành lời.
Lê Bá Sâm mím môi, mày nhíu lại cúi đầu nhìn Tư Noãn Thiên, tay anh cứng đờ không biết làm gì, còn đang muốn nói gì đó thì Tư Noãn Thiên lại nói.
" Ô. . . ô. . . baba. . . baba. . . con kiếm ba thật khó. . . ô ô. . . "
Cả một phòng ba bốn người thư ký của Lê Bá Sâm đều mím chặt môi hai mắt trừng to kinh ngạc.
Lê Bá Sâm quét mắt một vòng, ba bốn người thư ký vội vàng rời đi.
Hà Sinh Khứu nghe giọng nói của Lê Bá Sâm, đã muốn đi ra nhưng anh lại dừng lại trốn trong phòng len lén nhìn.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn vật nhỏ ôm chặt lấy mình, thở hắc một hơi nói.
" Để ta ôm con đi xử lý vết thương. "
Tư Noãn Thiên hai mắt đỏ ửng đáng thương hề hề buông hông Lê Bá Sâm ra, nhìn chằm chằm anh.
Lê Bá Sâm cũng không hiểu tại sao, bản thân lại không hề chán ghét ôm đứa bé này, anh đi vào phòng, nhìn như không nhìn Hà Sinh Khứu nói.
" Còn không mau đi chuẩn bị hộp cứu thương. "
Hà Sinh Khứu.
" Dạ dạ đi liền. . . " sau đấy anh chạy vọt ra ngoài.
Hà Sinh Khứu nhíu nhíu mày kinh ngạc cúi đầu nhìn gương mặt nho nhỏ của Tư Noãn Thiên.
Ngay cả cách nhíu mày cũng rất giống Boss.
Haizz, nhất định là con trai của Boss thật rồi. Thế mà cứ giả vờ giả vịt đau buồn mấy năm qua.
Hứ! Thì ra Lê Bá Sâm lại là người như vậy. Chỉ cần nghĩ đến thôi Hà Sinh Khứu lại tức giận.
Hà Sinh Khứu một đường đi thẳng vào thang máy VIP.
Hà Sinh Khứu xoa nhẹ đầu của Tư Noãn Thiên nhẹ giọng nói.
" Em ở đây đợi anh một lát nhé! Anh vào đưa tài liệu cho Boss xong sẽ ra giúp em băng bó. "
Nói xong, không đợi Tư Noãn Thiên trả lời, Hà Sinh Khứu vội vàng đi vào phòng Lê Bá Sâm.
Chính là anh không hề biết, Lê Bá Sâm không có ở trong phòng.
Lê Bá Sâm đợi Hà Sinh Khứu quá lâu nên ra ngoài lấy ít đồ, sau đấy mới đi vào.
Từ xa nhìn thấy chiếc áo của Hà Sinh Khứu ở ngay đó, mày anh nhíu lại không chần chừ quát.
" Hà Sinh Khứu cậu có biết cậu đi ra ngoài bao nhiêu phút rồi không? "
Tư Noãn Thiên nghe giọng nói đầy uy lực của ai đó làm thân hình nho nhỏ của bé không khỏi run lên.
Tay bé đau, ở đây là trên bàn bé không thể chạy xuống, thân hình nho nhỏ nghe bước chân xa lạ ngày một đến gần càng run rẩy thêm.
Lê Bá Sâm tiến lên vài bước thì dừng lại, bình thường anh quát dù đúng hay sai thì Hà Sinh Khứu cũng sẽ phản bác, nhưng lần này lại im lặng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhìn từ xa lấy cái gì đó nhúc nhích, Lê Bá Sâm nhếch mép.
Hôm nay lại muốn chơi trốn tìm?
Anh tiến lên đi từng bước từng bước nhẹ về hướng bàn làm việc của Hà Sinh Khứu, những người xung quanh thấy nhưng ngoài im lặng họ cũng không thể làm gì hơn.
Tư Noãn Thiên nhỏ bé, sợ hãi ngày một lớn dần, hai mắt bé dần dần đỏ lên nước mắt bắt đầu lã chã rời. Tiếng bước chân của Lê Bá Sâm càng tới gần, nước mắt bé càng rơi nhiều hơn mãi nghe thấy tiếng bước chân chỉ còn cách bé vài ba bước nữa.
Cái cảm giác lo lắng sợ hãi này, làm bé không nhịn được mà khóc rống lên.
" Ô. . . ô. . . ô. . . "
Nghe tiếng khóc non nớt vang lên, trong phòng ai nấy đều cảm thấy thương xót, Lê Bá Sâm thì cứng đờ người một lúc, mày anh nhíu chặt vội vàng bước về hướng tiếng khóc ấy.
Nhìn thấy một cậu bé nhỏ nhỏ múp múp ngắn ngủn ngồi trên bàn Hà Sinh Khứu còn có hai tay nho nhỏ xòe ra, trên đôi bàn tay nho nhỏ ấy rơm rớm máu không thôi.
" Con của ai đây? " Lê Bá Sâm lạnh giọng hỏi.
Tư Noãn Thiên cúi đầu, nên anh hoàn toàn chưa nhìn thấy mặt bé.
Nhìn quanh một vòng, ai nấy đều im lặng, mày anh càng nhíu chặt thêm.
" Ngẩng đầu lên. " Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn cục thịt múp míp lạnh giọng nói, nhưng trong giọng nói đã dịu hơn mọi khi rất nhiều.
Tư Noãn Thiên run rẩy, tay đang đau liền nắm lại, lau nhẹ lên chiếc quần của bé, hai mắt to tròn ngập nước, môi mím chặt để không phát ra âm thanh.
" Ngẩng đầu lên! " Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Thiên không nghe lời liền quát.
Tư Noãn Thiên càng run lợi hại hơn, bé mím môi ngẩng đầu.
Tư Noãn Thiên nhìn thấy khuôn mặt của Lê Bá Sâm môi mím thành bĩu hai mắt ngày một ngập nước.
Lê Bá Sâm thì cứng đờ, gương mặt của đứa bé này. . . vừa giống anh vừa giống Tư Noãn Noãn.
Khi anh còn đang cứng đờ người, không biết nên xử lý ra sao thì Tư Noãn Thiên nhịn đau mà chống tay đứng dậy ôm chặt hông Lê Bá Sâm.
" Ba ba. . . " giọng nói run rẩy chứa bao nhiêu cảm xúc không nói thành lời.
Lê Bá Sâm mím môi, mày nhíu lại cúi đầu nhìn Tư Noãn Thiên, tay anh cứng đờ không biết làm gì, còn đang muốn nói gì đó thì Tư Noãn Thiên lại nói.
" Ô. . . ô. . . baba. . . baba. . . con kiếm ba thật khó. . . ô ô. . . "
Cả một phòng ba bốn người thư ký của Lê Bá Sâm đều mím chặt môi hai mắt trừng to kinh ngạc.
Lê Bá Sâm quét mắt một vòng, ba bốn người thư ký vội vàng rời đi.
Hà Sinh Khứu nghe giọng nói của Lê Bá Sâm, đã muốn đi ra nhưng anh lại dừng lại trốn trong phòng len lén nhìn.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn vật nhỏ ôm chặt lấy mình, thở hắc một hơi nói.
" Để ta ôm con đi xử lý vết thương. "
Tư Noãn Thiên hai mắt đỏ ửng đáng thương hề hề buông hông Lê Bá Sâm ra, nhìn chằm chằm anh.
Lê Bá Sâm cũng không hiểu tại sao, bản thân lại không hề chán ghét ôm đứa bé này, anh đi vào phòng, nhìn như không nhìn Hà Sinh Khứu nói.
" Còn không mau đi chuẩn bị hộp cứu thương. "
Hà Sinh Khứu.
" Dạ dạ đi liền. . . " sau đấy anh chạy vọt ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.