Chương 161: Không Dễ Dàng Từ Bỏ
BooMew
04/11/2019
#BooMew
Biết rõ tình cảm của mình sẽ không được đáp lại, càng biết rõ bản thân mình sẽ không có được cô ấy, nhưng cái tính cố chấp đấy vẫn không thay đổi.
Cứ nghĩ, sẽ không sao, chỉ cần được ở cạnh bên, bảo vệ cô ấy, thì anh nhất định thấy đủ.
Thế là mặc cho cô từ chối, anh vẫn đứng phía sau cô giúp đỡ. . . và cũng thấy đó, càng giúp càng lúng sâu, không những lúng sâu, lại còn thấy đau đớn.
Cứ nghĩ bản thân sẽ vượt qua, nhưng không càng khó vượt qua.
Chỉ mới vài ngày không gặp, chính anh cảm thấy như mấy năm.
Nỗi nhớ ấy không từ nào có thể diễn tả.
Minh Lâm từ bên cửa hàng khu khác về, mày anh nhướng nhướng nhìn Phỉ Vô Dư đang ngồi một mình bên ngoài cửa hàng hút thuốc.
Anh lắc nhẹ đầu đi đến, ngồi bên cạnh Phỉ Vô Dư, đặt một bọc bia chính giữa hai người, anh khui một lon bia ra húp một ngụm, nhìn trăng trên cao hỏi.
" Đang nhớ Tư tiểu thư sao? "
Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm một chút, không nói gì.
Minh Lâm lại nói.
" Có những thứ vốn không thuộc về mình, thì nên từ bỏ. "
Phỉ Vô Dư nhếch mép cười khổ.
" Tôi biết. "
" Thế sao anh lại không từ bỏ. "
" Cậu chưa từng yêu ai sao cậu hiểu. . . làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. " Phỉ Vô Dư khui một lon bia, uống ừng ực nói.
Minh Lâm nhìn Phỉ Vô Dư, cũng không biết anh đang nghĩ gì liền nói.
" Đúng. . . không dễ dàng từ bỏ, nhưng vốn thứ đó không thuộc về mình, thì cứ ôm cái hy vọng viễn vong đó sẽ được sao? "
Dừng một chút, anh như rơi vào tâm tối nói.
" Ai nói tôi không từng yêu, chỉ là người tôi yêu không đúng, cũng chẳng đúng thời điểm thì làm sao tôi có thể. . . "
Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to, nhìn Minh Lâm hỏi.
" Cậu từng yêu. . . "
Minh Lâm chỉ cười mà không nói, chính anh đang không dám nói chứ không phải không muốn nói.
Thứ nên quên thì cứ quên nhưng thật sự rất khó quên, có lẽ anh hơn họ. . . anh giỏi che giấu, giỏi giả vờ, nhưng cũng rất đau khi nhìn thấy người mình yêu thương vì người khác mà đau lòng, mà yêu thương. . .
Cả hai cứ thế ngồi đấy, vừa uống vừa nói chuyện, cũng không biết uống bao nhiêu, cũng không biết nói những gì. . .
Thật khuya, Minh Lâm khó khăn đỡ Phỉ Vô Dư đi vào nhà. . .
Sau đấy. . . chuyện gì đến rồi cũng đến. . .
-----
Nước J.
Tư Gia tan nhà nát cửa, Tư Thị cũng phá sản.
Một nhà ba người, Tư Khả Minh, Tuyết Sương Anh và Tư Chân Châu phải sống tạm bợ ở khu ổ chuột của nước J.
Vì Tư Chân Châu bị lừa, không chỉ Tư Gia và Tư Thị bị mất mà còn vài ba tất đất còn sót lại từ ba mẹ của Tư Khả Minh trước lúc chết để lại cho ông cũng bị Tư Chân Châu đem đi bán.
Hiện tại, Tư Chân Châu từ một gái làng chơi thời thượng thành một cô gái điếm rẻ tiền.
Tuyết Sương Anh, từ một bà chủ của Tư Thị, xem người nghèo hơn mình như cỏ rác, cũng thành một bà già xấu xí nhăn nheo.
Còn Tư Khả Minh, năm nay tuy cũng không quá già, nhưng ông cũng không còn trẻ gì mà thức khuya dậy sớm làm lụm vất vả mãi được.
Một nhà ba người, chỉ một bữa cơm có một ít rau cùng với thịt cũng khó.
Tư Chân Châu ngồi trên ghế cũ kĩ nhìn chằm chằm món ăn khó chịu quát.
" Không lẽ chúng ta cứ sống như vậy mãi sao? Mấy món này, cho chó, chó còn không thèm ăn. " thói quen ăn sung mặc sướng đã quen, mấy năm nay cứ nhìn mấy món này, cô nuốt không vào.
Tư Khả Minh đang làm công nhân cho một nhà máy dầu nhớt gần đó, cả người ông lắm lem, ông nhíu chặt mày nhìn đứa con gái ông cưng hơn cả vàng nhẹ giọng nói.
" Con ráng ăn đi, nhà chúng ta chỉ có những cái này."
Tư Chân Châu làm sao để yên, cô hung hăng lấy chén cơm của mình ném xuống đất, nhìn chằm chằm Tư Khả Minh, chẳng xem ông là cha mà quát.
" Còn không phải tại ông hay sao? Nếu không phải tại ông đem tiền cho con tiện nhân đó thì làm gì có chuyện này. " chỉ cần nhớ đến chuyện Tư Khả Minh lấy tiền cho con tiện nhân Tư Noãn Noãn thì cô tức chết đi thôi.
Tuyết Sương Anh hiện tại và trước kia khác nhau rất nhiều chuyện, lúc trước bà không xem ai ra gì, cũng vì thế mà không nhìn xa trông rộng, nhưng hiện tại nghèo khổ, nên bà biết cái gì đúng cái gì sai.
Im lặng một lúc lâu, bà ho khan một tiếng nói.
" Mày còn có tư cách trách con Noãn Noãn? Nó lấy một mày lấy đến trăm đấy! " dừng một chút bà lại nói.
" Nhà chúng ta ra nông nổi này không phải tại mày hám trai hay sao? Mới thành ra như này, cái gì cũng dâng cho trai, kết quả, nhà tan cửa nát. Mày giỏi quá còn gì. "
" Mẹ. . . " Tư Chân Châu không tin vào tai mình.
Tuyết Sương Anh lại nói.
" Tao nói không đúng sao? Mày không nuốt được cơm này thì dọn ra ngoài mà sống, chứ đừng có sống ở đây mà đổ cơm phí như vậy! Nhà này không nuôi nổi mày. "
Biết rõ tình cảm của mình sẽ không được đáp lại, càng biết rõ bản thân mình sẽ không có được cô ấy, nhưng cái tính cố chấp đấy vẫn không thay đổi.
Cứ nghĩ, sẽ không sao, chỉ cần được ở cạnh bên, bảo vệ cô ấy, thì anh nhất định thấy đủ.
Thế là mặc cho cô từ chối, anh vẫn đứng phía sau cô giúp đỡ. . . và cũng thấy đó, càng giúp càng lúng sâu, không những lúng sâu, lại còn thấy đau đớn.
Cứ nghĩ bản thân sẽ vượt qua, nhưng không càng khó vượt qua.
Chỉ mới vài ngày không gặp, chính anh cảm thấy như mấy năm.
Nỗi nhớ ấy không từ nào có thể diễn tả.
Minh Lâm từ bên cửa hàng khu khác về, mày anh nhướng nhướng nhìn Phỉ Vô Dư đang ngồi một mình bên ngoài cửa hàng hút thuốc.
Anh lắc nhẹ đầu đi đến, ngồi bên cạnh Phỉ Vô Dư, đặt một bọc bia chính giữa hai người, anh khui một lon bia ra húp một ngụm, nhìn trăng trên cao hỏi.
" Đang nhớ Tư tiểu thư sao? "
Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm một chút, không nói gì.
Minh Lâm lại nói.
" Có những thứ vốn không thuộc về mình, thì nên từ bỏ. "
Phỉ Vô Dư nhếch mép cười khổ.
" Tôi biết. "
" Thế sao anh lại không từ bỏ. "
" Cậu chưa từng yêu ai sao cậu hiểu. . . làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. " Phỉ Vô Dư khui một lon bia, uống ừng ực nói.
Minh Lâm nhìn Phỉ Vô Dư, cũng không biết anh đang nghĩ gì liền nói.
" Đúng. . . không dễ dàng từ bỏ, nhưng vốn thứ đó không thuộc về mình, thì cứ ôm cái hy vọng viễn vong đó sẽ được sao? "
Dừng một chút, anh như rơi vào tâm tối nói.
" Ai nói tôi không từng yêu, chỉ là người tôi yêu không đúng, cũng chẳng đúng thời điểm thì làm sao tôi có thể. . . "
Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to, nhìn Minh Lâm hỏi.
" Cậu từng yêu. . . "
Minh Lâm chỉ cười mà không nói, chính anh đang không dám nói chứ không phải không muốn nói.
Thứ nên quên thì cứ quên nhưng thật sự rất khó quên, có lẽ anh hơn họ. . . anh giỏi che giấu, giỏi giả vờ, nhưng cũng rất đau khi nhìn thấy người mình yêu thương vì người khác mà đau lòng, mà yêu thương. . .
Cả hai cứ thế ngồi đấy, vừa uống vừa nói chuyện, cũng không biết uống bao nhiêu, cũng không biết nói những gì. . .
Thật khuya, Minh Lâm khó khăn đỡ Phỉ Vô Dư đi vào nhà. . .
Sau đấy. . . chuyện gì đến rồi cũng đến. . .
-----
Nước J.
Tư Gia tan nhà nát cửa, Tư Thị cũng phá sản.
Một nhà ba người, Tư Khả Minh, Tuyết Sương Anh và Tư Chân Châu phải sống tạm bợ ở khu ổ chuột của nước J.
Vì Tư Chân Châu bị lừa, không chỉ Tư Gia và Tư Thị bị mất mà còn vài ba tất đất còn sót lại từ ba mẹ của Tư Khả Minh trước lúc chết để lại cho ông cũng bị Tư Chân Châu đem đi bán.
Hiện tại, Tư Chân Châu từ một gái làng chơi thời thượng thành một cô gái điếm rẻ tiền.
Tuyết Sương Anh, từ một bà chủ của Tư Thị, xem người nghèo hơn mình như cỏ rác, cũng thành một bà già xấu xí nhăn nheo.
Còn Tư Khả Minh, năm nay tuy cũng không quá già, nhưng ông cũng không còn trẻ gì mà thức khuya dậy sớm làm lụm vất vả mãi được.
Một nhà ba người, chỉ một bữa cơm có một ít rau cùng với thịt cũng khó.
Tư Chân Châu ngồi trên ghế cũ kĩ nhìn chằm chằm món ăn khó chịu quát.
" Không lẽ chúng ta cứ sống như vậy mãi sao? Mấy món này, cho chó, chó còn không thèm ăn. " thói quen ăn sung mặc sướng đã quen, mấy năm nay cứ nhìn mấy món này, cô nuốt không vào.
Tư Khả Minh đang làm công nhân cho một nhà máy dầu nhớt gần đó, cả người ông lắm lem, ông nhíu chặt mày nhìn đứa con gái ông cưng hơn cả vàng nhẹ giọng nói.
" Con ráng ăn đi, nhà chúng ta chỉ có những cái này."
Tư Chân Châu làm sao để yên, cô hung hăng lấy chén cơm của mình ném xuống đất, nhìn chằm chằm Tư Khả Minh, chẳng xem ông là cha mà quát.
" Còn không phải tại ông hay sao? Nếu không phải tại ông đem tiền cho con tiện nhân đó thì làm gì có chuyện này. " chỉ cần nhớ đến chuyện Tư Khả Minh lấy tiền cho con tiện nhân Tư Noãn Noãn thì cô tức chết đi thôi.
Tuyết Sương Anh hiện tại và trước kia khác nhau rất nhiều chuyện, lúc trước bà không xem ai ra gì, cũng vì thế mà không nhìn xa trông rộng, nhưng hiện tại nghèo khổ, nên bà biết cái gì đúng cái gì sai.
Im lặng một lúc lâu, bà ho khan một tiếng nói.
" Mày còn có tư cách trách con Noãn Noãn? Nó lấy một mày lấy đến trăm đấy! " dừng một chút bà lại nói.
" Nhà chúng ta ra nông nổi này không phải tại mày hám trai hay sao? Mới thành ra như này, cái gì cũng dâng cho trai, kết quả, nhà tan cửa nát. Mày giỏi quá còn gì. "
" Mẹ. . . " Tư Chân Châu không tin vào tai mình.
Tuyết Sương Anh lại nói.
" Tao nói không đúng sao? Mày không nuốt được cơm này thì dọn ra ngoài mà sống, chứ đừng có sống ở đây mà đổ cơm phí như vậy! Nhà này không nuôi nổi mày. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.