Chương 81: Rốt Cuộc Anh Là Ai? Đây Là Đâu?
BooMew
02/10/2019
Huỳnh Lập Thành nhíu mày nghe người báo tin nói Huỳnh Tố My hôn mê, tim ông nhói lại vội vàng hỏi.
" Hiện giờ có sao không? "
" Không sao đâu Chủ Tịch, tiểu thư nửa thật nửa giả, nên hoàn toàn không nghiêm trọng, với lại trong bệnh viện có người của chúng ta, nên chủ tịch cứ yên tâm. "
Huỳnh Lập Thành gật đầu, để người kia lui, ông nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Huỳnh Tố My. . . con gái ông, ông làm sao không hiểu nó, phải có chuyện gì đó phải thật nghiêm trọng mới khiến nó có thể chọn ra cái cách đập đầu vào tường ngu ngốc như vậy.
Ông suy đi nghĩ lại một lúc lâu, thì chính mình cũng suy đoán ra việc làm Huỳnh Tố My phải liều mạng như vậy, mày ông nhíu lại thêm chặt hơn.
Bị phát hiện sao. . . môi ông không khỏi nhếch lên trong lòng càng không dám coi thường Lê Bá Sâm, ông cố ý điều tra ra cặn kẻ như vậy, cố gắng che hết mọi dấu vết, thế mà vẫn bị người phát hiện, thật đúng là nực cười mà. Nhưng như vậy cũng không có gì đáng lo, dù sao sớm biết một chút cũng dễ thực hiện kế hoạch khác hơn thôi.
Ông nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được khen Huỳnh Tố My thông minh, với cái đà này, sớm muộn gì con bé cũng sẽ thuận lợi bước vào ở trong Lê Gia thôi.
-----
Nước J.
Sáng hôm sau, Tư Noãn Noãn thức dậy rất sớm, có lẽ do do đêm khóc hai mắt cô sưng vù, ánh mắt cô không còn bao nhiêu khí lực nữa, cô chỉ cúi xuống, nhìn chằm chằm bụng của mình.
Nhanh nhanh mang thai một chút đi có được hay không. . . nếu cứ ở đây trong vô vọng thì cô sẽ thật sự chết mất. . . cho dù có buồn chán ra sao, nhưng khi biết chính mình mang thai, cô tin, ít nhiều gì cô vẫn vì đứa bé trong bụng mà sống. . .
Trong khi Tư Noãn Noãn vẫn đang buồn rầu, thì Lê Bá Sâm ở bệnh viện kia thật sự vui vẻ.
" Bác sĩ. . . nhanh nhanh đến khám cho cô ấy. "
" Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi. . . " giọng nói của anh không kiềm được sự xúc động trong đó, không những thế còn có ít nghẹn ngào trong đấy.
Bác sĩ vừa nghe thấy, vội vàng chạy đến, tiến vào trong phòng khám cho Huỳnh Tố My, Huỳnh Tố My hai mắt mở to nhưng vẫn có một chút gì đó mờ mịt mà nhìn đông nhìn tây, như thể cô đang nghĩ gì đó.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong, báo cho Lê Bá Sâm biết là Huỳnh Tố My ổn rồi, Lê Bá Sâm cười tươi vội vàng đi vào trong phòng, nhìn người vẫn còn đang nhìn đông nhìn tây gọi.
" My. . . My. . . "
Huỳnh Tố My hai mắt mở to ra, nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm, cũng không biết cô đang nghĩ gì mà mày cô nhíu chặt lại.
Lê Bá Sâm bèn gọi thêm một tiếng nữa.
" My. . . My. . . " hai mắt anh cũng không nhịn được mà nhíu lại nghi vấn, sao anh gọi mà cô không phản ứng?
Huỳnh Tố My vẫn cứ nhìn Lê Bá Sâm, giọng nói yếu ớt khẽ vang lên.
" Anh là ai? My My là tên của tôi sao? Đây là đâu? "
Ba câu hỏi của Huỳnh Tố My vừa dứt, Lê Bá Sâm vốn còn mang biểu hiện vui vẻ thì cũng cứng đờ ra, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Huỳnh Tố My, không nhanh không chậm anh vội vàng nói.
" My. . . My, anh biết anh không nên nghi ngờ em, em đừng dọa anh như vậy chứ!? "
Huỳnh Tố My khó chịu quát nhẹ.
" Anh đang nói điên cái gì vậy? Rốt cuộc anh là ai? Đây là đâu? " giọng nói tuy khó chịu, nhưng vì thanh âm quá yếu mà có muốn quát cũng không giống quát.
Lê Bá Sâm mím môi, nhìn chằm chằm Huỳnh Tố My, thấy cô không giống như đang nói dối, anh run rẩy nói.
" Anh là Sâm. . . em không nhớ anh sao My. . .? " tay anh không kiềm được mà nắm lấy tay cô, vì đang kích động mà lực nắm cũng không nhẹ.
" Sâm là ai, làm sao tôi biết. . . Đau quá. . . anh buông tôi ra coi. " Huỳnh Tố My ăn đau mà đẩy tay của Lê Bá Sâm đang nắm chặt tay anh.
Lê Bá Sâm giật mình mà buông cánh tay cô ra.
" My. . . My. . .em đừng có như vậy. . . em phải nhớ anh là ai chứ My. . . ai. . . em cũng có thể quên nhưng anh. . . anh thì em không được quên. . . "
Tại sao. . . tại sao lại như vậy. . . mặc dù bác sĩ có nói là Huỳnh Tố My có thể sẽ bị mất trí nhớ tạm thời nhưng rõ ràng nói là không chắc chắn, vậy mà. . . vậy mà hiện tại cái gì cô ấy cũng không nhớ.
Nhìn ánh mắt khó chịu của Huỳnh Tố My, Lê Bá Sâm nhấn nút khẩn cấp màu đỏ ở đầu giường.
Bác sĩ vốn còn đang thở phào nhẹ nhõm bên kia, khi nghe đến tiếng chuông khẩn cấp bên kia, thì cả đám vội vàng đi đến,
Vừa bước vào bác sĩ liền bị Lê Bá Sâm quát.
" Các người khám bệnh kiểu gì vậy? Kiểm tra lại xem, tại sao cô ấy lại không nhớ gì hết. "
Bác sĩ bị quát đến run lẩy bẩy mà không dám nói gì biện minh cho mình, vốn dĩ chuyện mất trí tạm thời này là chuyện quá hiển nhiên nhưng ông bị dọa đến quên đầu quên đuôi đi nhanh về hướng Huỳnh Tố My hỏi đông hỏi tây.
" Hiện giờ có sao không? "
" Không sao đâu Chủ Tịch, tiểu thư nửa thật nửa giả, nên hoàn toàn không nghiêm trọng, với lại trong bệnh viện có người của chúng ta, nên chủ tịch cứ yên tâm. "
Huỳnh Lập Thành gật đầu, để người kia lui, ông nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Huỳnh Tố My. . . con gái ông, ông làm sao không hiểu nó, phải có chuyện gì đó phải thật nghiêm trọng mới khiến nó có thể chọn ra cái cách đập đầu vào tường ngu ngốc như vậy.
Ông suy đi nghĩ lại một lúc lâu, thì chính mình cũng suy đoán ra việc làm Huỳnh Tố My phải liều mạng như vậy, mày ông nhíu lại thêm chặt hơn.
Bị phát hiện sao. . . môi ông không khỏi nhếch lên trong lòng càng không dám coi thường Lê Bá Sâm, ông cố ý điều tra ra cặn kẻ như vậy, cố gắng che hết mọi dấu vết, thế mà vẫn bị người phát hiện, thật đúng là nực cười mà. Nhưng như vậy cũng không có gì đáng lo, dù sao sớm biết một chút cũng dễ thực hiện kế hoạch khác hơn thôi.
Ông nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được khen Huỳnh Tố My thông minh, với cái đà này, sớm muộn gì con bé cũng sẽ thuận lợi bước vào ở trong Lê Gia thôi.
-----
Nước J.
Sáng hôm sau, Tư Noãn Noãn thức dậy rất sớm, có lẽ do do đêm khóc hai mắt cô sưng vù, ánh mắt cô không còn bao nhiêu khí lực nữa, cô chỉ cúi xuống, nhìn chằm chằm bụng của mình.
Nhanh nhanh mang thai một chút đi có được hay không. . . nếu cứ ở đây trong vô vọng thì cô sẽ thật sự chết mất. . . cho dù có buồn chán ra sao, nhưng khi biết chính mình mang thai, cô tin, ít nhiều gì cô vẫn vì đứa bé trong bụng mà sống. . .
Trong khi Tư Noãn Noãn vẫn đang buồn rầu, thì Lê Bá Sâm ở bệnh viện kia thật sự vui vẻ.
" Bác sĩ. . . nhanh nhanh đến khám cho cô ấy. "
" Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi. . . " giọng nói của anh không kiềm được sự xúc động trong đó, không những thế còn có ít nghẹn ngào trong đấy.
Bác sĩ vừa nghe thấy, vội vàng chạy đến, tiến vào trong phòng khám cho Huỳnh Tố My, Huỳnh Tố My hai mắt mở to nhưng vẫn có một chút gì đó mờ mịt mà nhìn đông nhìn tây, như thể cô đang nghĩ gì đó.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong, báo cho Lê Bá Sâm biết là Huỳnh Tố My ổn rồi, Lê Bá Sâm cười tươi vội vàng đi vào trong phòng, nhìn người vẫn còn đang nhìn đông nhìn tây gọi.
" My. . . My. . . "
Huỳnh Tố My hai mắt mở to ra, nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm, cũng không biết cô đang nghĩ gì mà mày cô nhíu chặt lại.
Lê Bá Sâm bèn gọi thêm một tiếng nữa.
" My. . . My. . . " hai mắt anh cũng không nhịn được mà nhíu lại nghi vấn, sao anh gọi mà cô không phản ứng?
Huỳnh Tố My vẫn cứ nhìn Lê Bá Sâm, giọng nói yếu ớt khẽ vang lên.
" Anh là ai? My My là tên của tôi sao? Đây là đâu? "
Ba câu hỏi của Huỳnh Tố My vừa dứt, Lê Bá Sâm vốn còn mang biểu hiện vui vẻ thì cũng cứng đờ ra, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Huỳnh Tố My, không nhanh không chậm anh vội vàng nói.
" My. . . My, anh biết anh không nên nghi ngờ em, em đừng dọa anh như vậy chứ!? "
Huỳnh Tố My khó chịu quát nhẹ.
" Anh đang nói điên cái gì vậy? Rốt cuộc anh là ai? Đây là đâu? " giọng nói tuy khó chịu, nhưng vì thanh âm quá yếu mà có muốn quát cũng không giống quát.
Lê Bá Sâm mím môi, nhìn chằm chằm Huỳnh Tố My, thấy cô không giống như đang nói dối, anh run rẩy nói.
" Anh là Sâm. . . em không nhớ anh sao My. . .? " tay anh không kiềm được mà nắm lấy tay cô, vì đang kích động mà lực nắm cũng không nhẹ.
" Sâm là ai, làm sao tôi biết. . . Đau quá. . . anh buông tôi ra coi. " Huỳnh Tố My ăn đau mà đẩy tay của Lê Bá Sâm đang nắm chặt tay anh.
Lê Bá Sâm giật mình mà buông cánh tay cô ra.
" My. . . My. . .em đừng có như vậy. . . em phải nhớ anh là ai chứ My. . . ai. . . em cũng có thể quên nhưng anh. . . anh thì em không được quên. . . "
Tại sao. . . tại sao lại như vậy. . . mặc dù bác sĩ có nói là Huỳnh Tố My có thể sẽ bị mất trí nhớ tạm thời nhưng rõ ràng nói là không chắc chắn, vậy mà. . . vậy mà hiện tại cái gì cô ấy cũng không nhớ.
Nhìn ánh mắt khó chịu của Huỳnh Tố My, Lê Bá Sâm nhấn nút khẩn cấp màu đỏ ở đầu giường.
Bác sĩ vốn còn đang thở phào nhẹ nhõm bên kia, khi nghe đến tiếng chuông khẩn cấp bên kia, thì cả đám vội vàng đi đến,
Vừa bước vào bác sĩ liền bị Lê Bá Sâm quát.
" Các người khám bệnh kiểu gì vậy? Kiểm tra lại xem, tại sao cô ấy lại không nhớ gì hết. "
Bác sĩ bị quát đến run lẩy bẩy mà không dám nói gì biện minh cho mình, vốn dĩ chuyện mất trí tạm thời này là chuyện quá hiển nhiên nhưng ông bị dọa đến quên đầu quên đuôi đi nhanh về hướng Huỳnh Tố My hỏi đông hỏi tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.