Chương 166: Vì Sợ Anh Đói Nên Làm Đi
BooMew
05/11/2019
#BooMew
Thức cả đêm đó. . . cô biết rõ vì sao anh thức, làm việc nhiều đó cô cũng biết. . .
Nhìn lại hiện tại, Tô Hiển Nhiên cười khổ, anh vì cô làm biết bao nhiêu chuyện là vì bản thân thấy hối hận, thấy xấu hổ với quá khứ.
Nhưng sao anh không từng nghĩ, cô có thể ở đâu đó hận anh, chỉ muốn anh chết đi cho xong và vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.
Có phải hay không. . . anh vẫn ngồi đó làm hết tất cả mọi thứ một mình. . .
Anh vẫn ở ngày đó, từng ngày từng đêm làm việc cực lực. . .
Cố gắng làm những thứ đó để làm gì? Cố gắng nhiều như vậy để làm gì?
Cô có ở đó đâu mà thấy. . .
Tư Noãn Noãn ngồi đấy, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ánh trăng. . . suy tư. . .
----
Lê Thị.
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày, không còn vẻ ôn nhu không còn cái bộ dạng mặt dày nữa lúc này cái bộ dạng lạnh lùng, cái bộ dạng nghiêm túc.
Cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, Lê Bá Sâm nhếch mép cũng không biết đang nghĩ gì nhưng sau đấy lại khôi phục bộ dáng lúc làm việc.
Đánh máy xong, đọc lại cái bản hợp đồng này, Lê Bá Sâm gửi mail ra cho trợ lí, sau đấy anh lại cầm bút, ký tên mình vào một đống giấy tờ mà Hà Sinh Khứu đem vào cách đây không lâu.
Làm tầm một phần hai những gì đang có trên bàn là hơn hai giờ sáng, Lê Bá Sâm nếu như là lúc trước, thì chắc chắn anh sẽ ở lại, chỉ là hiện tại anh không ở lại làm tiếp, mà ôm một chồng giấy cùng túi đi ra ngoài.
Bên ngoài lúc này chẳng còn một ai, Lê Bá Sâm cứ như vậy một mình mà ra tận bãi đỗ xe, lái xe về lại Lê Gia.
----
Lê Gia.
Tư Noãn Noãn nằm trên giường lật người tới, lật người lại vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ của chiếc điện thoại mày nhíu lại. Hơn một giờ, Lê Bá Sâm còn chưa về hay sao?
Tư Noãn Noãn một tay cầm điện thoại, một tay cầm chiếc áo khoác, mở cửa nhỏ nhẹ đi ra khỏi phòng.
Phòng khách lúc này cũng giống như những năm trước kia, chỉ là không còn ánh đèn đỏ nữa, thay vào đó là ánh đèn vàng.
Có lẽ vì sợ Lê Bá Sâm về nhìn không thấy đường nên phòng ốc trong phòng khách lúc này khá sáng.
Tư Noãn Noãn ngồi lên sofa, mở tivi kênh phim truyền hình dài tập bỏ đó, lại nhìn đồng hồ.
Lê Bá Sâm thật sự còn chưa về? Anh là định làm đến lúc nào đây. . . Tư Noãn Noãn càng nghĩ, mày càng nhíu chặt hơn, nữa muốn gọi nữa lại không muốn gọi.
Ngồi đấy hoài, nhìn mấy bộ phim cứ diễn đi diễn lại một cảnh cả chục lần, Tư Noãn Noãn càng không chịu nổi, đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp.
Cắt cắt, bầm bầm một lúc lâu nấu vài ba món.
Nhìn những món ăn thơm ngon như này, không hiểu sao Tư Noãn Noãn lại nhớ về cái hình ảnh lúc trưa của Lê Bá Sâm.
Anh ta ôm khư khư mấy cái hộp giữ nhiệt, nhất quyết không để cô cho Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ăn, thấy anh như vậy. . . vừa thương lại vừa giận a.
Tư Noãn Noãn nấu xong, dọn ra bàn, lấy tờ giấy ghi chú gần đó viết ' Đói thì ăn. Nguội nhớ hầm lại mới ăn nhé! '
Đặt trên chiếc lồng bàn lưới đậy thức ăn.
Tư Noãn Noãn ra ngoài sofa ngồi, mắt nhìn chằm chằm tivi, vốn chỉ định ngồi một chút rồi đi, chỉ là lại không nghĩ đến còn chưa đến một chút, thì cô đã không trụ nổi, mắt lim dim dần dần khép lại ngủ say.
Lê Bá Sâm lái xe thật nhanh về lại Lê Gia, anh cũng chẳng hy vọng gì đến việc cô sẽ chờ anh, chỉ là khi bước vào nhà, Lê Bá Sâm hai mắt trừng to kinh ngạc nhìn chằm chằm một người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say kia, tivi vẫn còn phát ra âm thanh của phim.
Lê Bá Sâm vui đến muốn nhảy tưng tửng lên, nhưng anh nuốt xuống sự háo hức của bản thân mà cẩn thận đi về hướng sofa, đặt túi cùng những giấy tờ anh đem về nhà theo một cách nhẹ nhàng.
Ngồi bên cạnh, môi anh nhếch lên nhìn Tư Noãn Noãn, bàn tay thô ráp của anh, cẩn thận chạm vào khuôn mặt cô, sợ cô tỉnh nên anh vừa chạm liền rời đi đi ngay, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Cũng không biết anh đang nghĩ gì mà Lê Bá Sâm đứng dậy, đi thẳng vào phòng bếp.
Đúng như những gì anh nghĩ, trong phòng bếp có thức ăn a. . .
Tư Noãn Noãn là vì sợ anh đói nên làm đi. . . Lê Bá Sâm vui vẻ ngồi xuống cũng chẳng quan tâm thức ăn có còn nóng hay không mà ăn một cách ngon lành.
Thức cả đêm đó. . . cô biết rõ vì sao anh thức, làm việc nhiều đó cô cũng biết. . .
Nhìn lại hiện tại, Tô Hiển Nhiên cười khổ, anh vì cô làm biết bao nhiêu chuyện là vì bản thân thấy hối hận, thấy xấu hổ với quá khứ.
Nhưng sao anh không từng nghĩ, cô có thể ở đâu đó hận anh, chỉ muốn anh chết đi cho xong và vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.
Có phải hay không. . . anh vẫn ngồi đó làm hết tất cả mọi thứ một mình. . .
Anh vẫn ở ngày đó, từng ngày từng đêm làm việc cực lực. . .
Cố gắng làm những thứ đó để làm gì? Cố gắng nhiều như vậy để làm gì?
Cô có ở đó đâu mà thấy. . .
Tư Noãn Noãn ngồi đấy, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ánh trăng. . . suy tư. . .
----
Lê Thị.
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày, không còn vẻ ôn nhu không còn cái bộ dạng mặt dày nữa lúc này cái bộ dạng lạnh lùng, cái bộ dạng nghiêm túc.
Cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, Lê Bá Sâm nhếch mép cũng không biết đang nghĩ gì nhưng sau đấy lại khôi phục bộ dáng lúc làm việc.
Đánh máy xong, đọc lại cái bản hợp đồng này, Lê Bá Sâm gửi mail ra cho trợ lí, sau đấy anh lại cầm bút, ký tên mình vào một đống giấy tờ mà Hà Sinh Khứu đem vào cách đây không lâu.
Làm tầm một phần hai những gì đang có trên bàn là hơn hai giờ sáng, Lê Bá Sâm nếu như là lúc trước, thì chắc chắn anh sẽ ở lại, chỉ là hiện tại anh không ở lại làm tiếp, mà ôm một chồng giấy cùng túi đi ra ngoài.
Bên ngoài lúc này chẳng còn một ai, Lê Bá Sâm cứ như vậy một mình mà ra tận bãi đỗ xe, lái xe về lại Lê Gia.
----
Lê Gia.
Tư Noãn Noãn nằm trên giường lật người tới, lật người lại vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ của chiếc điện thoại mày nhíu lại. Hơn một giờ, Lê Bá Sâm còn chưa về hay sao?
Tư Noãn Noãn một tay cầm điện thoại, một tay cầm chiếc áo khoác, mở cửa nhỏ nhẹ đi ra khỏi phòng.
Phòng khách lúc này cũng giống như những năm trước kia, chỉ là không còn ánh đèn đỏ nữa, thay vào đó là ánh đèn vàng.
Có lẽ vì sợ Lê Bá Sâm về nhìn không thấy đường nên phòng ốc trong phòng khách lúc này khá sáng.
Tư Noãn Noãn ngồi lên sofa, mở tivi kênh phim truyền hình dài tập bỏ đó, lại nhìn đồng hồ.
Lê Bá Sâm thật sự còn chưa về? Anh là định làm đến lúc nào đây. . . Tư Noãn Noãn càng nghĩ, mày càng nhíu chặt hơn, nữa muốn gọi nữa lại không muốn gọi.
Ngồi đấy hoài, nhìn mấy bộ phim cứ diễn đi diễn lại một cảnh cả chục lần, Tư Noãn Noãn càng không chịu nổi, đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp.
Cắt cắt, bầm bầm một lúc lâu nấu vài ba món.
Nhìn những món ăn thơm ngon như này, không hiểu sao Tư Noãn Noãn lại nhớ về cái hình ảnh lúc trưa của Lê Bá Sâm.
Anh ta ôm khư khư mấy cái hộp giữ nhiệt, nhất quyết không để cô cho Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ăn, thấy anh như vậy. . . vừa thương lại vừa giận a.
Tư Noãn Noãn nấu xong, dọn ra bàn, lấy tờ giấy ghi chú gần đó viết ' Đói thì ăn. Nguội nhớ hầm lại mới ăn nhé! '
Đặt trên chiếc lồng bàn lưới đậy thức ăn.
Tư Noãn Noãn ra ngoài sofa ngồi, mắt nhìn chằm chằm tivi, vốn chỉ định ngồi một chút rồi đi, chỉ là lại không nghĩ đến còn chưa đến một chút, thì cô đã không trụ nổi, mắt lim dim dần dần khép lại ngủ say.
Lê Bá Sâm lái xe thật nhanh về lại Lê Gia, anh cũng chẳng hy vọng gì đến việc cô sẽ chờ anh, chỉ là khi bước vào nhà, Lê Bá Sâm hai mắt trừng to kinh ngạc nhìn chằm chằm một người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say kia, tivi vẫn còn phát ra âm thanh của phim.
Lê Bá Sâm vui đến muốn nhảy tưng tửng lên, nhưng anh nuốt xuống sự háo hức của bản thân mà cẩn thận đi về hướng sofa, đặt túi cùng những giấy tờ anh đem về nhà theo một cách nhẹ nhàng.
Ngồi bên cạnh, môi anh nhếch lên nhìn Tư Noãn Noãn, bàn tay thô ráp của anh, cẩn thận chạm vào khuôn mặt cô, sợ cô tỉnh nên anh vừa chạm liền rời đi đi ngay, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Cũng không biết anh đang nghĩ gì mà Lê Bá Sâm đứng dậy, đi thẳng vào phòng bếp.
Đúng như những gì anh nghĩ, trong phòng bếp có thức ăn a. . .
Tư Noãn Noãn là vì sợ anh đói nên làm đi. . . Lê Bá Sâm vui vẻ ngồi xuống cũng chẳng quan tâm thức ăn có còn nóng hay không mà ăn một cách ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.