Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Chương 49: Chị Dâu
Niểu Niểu Vụ Nguyệt
05/11/2024
Editor: TulaBachu1316
Giang Hà điềm tĩnh, vai vác cái cuốc, “Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng hành động bốc đồng. Nói chuyện phải động não, với ai thì nói kiểu đó. Bùi Hành Chi là tri thức trẻ từ thành phố đến, cao ngạo, không thể dùng cách mạnh được.”
“Nhưng cha, là gã không nể mặt con trước. Con đã nói chuyện rất lịch sự rồi…”
“Lịch sự cái nỗi gì, cha còn lạ gì con. Vốn dĩ tên tri thức đó chẳng thích em gái con, con nói lịch sự thế nào gã cũng chẳng nể mặt đâu. Vả lại, với tính cách của con, không đánh người là may rồi.”
Giang Vũ gãi đầu, dần nhận ra lỗi của mình, nhưng vẫn không cam tâm.
“Thế thì phải làm sao, cha, không lẽ để yên sao? Nhà mình biết rõ gốc gác của gã, chẳng lẽ không…” Giang Vũ làm động tác viết lách, ý nói tố cáo.
Giang Hà khó chịu đá nhẹ vào Giang Vũ, “Đồ vô dụng, làm việc có động não chút được không? Huyện này có bao nhiêu lãnh đạo đều biết gốc gác của Bùi Hành Chi, mà chẳng ai động tĩnh gì. Con bảo cha chỉ là đội trưởng sản xuất, tố cáo gã mà không nghĩ đến hậu quả sao?”
Bối cảnh của Bùi Hành Chi khá mơ hồ, lãnh đạo trong công xã dường như còn đang quan sát, anh trai ông ta cũng bảo đừng xen vào.
Nếu nhúng tay vào lúc này, ông ta cũng không muốn giữ chức đội trưởng đại đội nữa.
Nhìn thằng con thứ bốc đồng, Giang Hà thầm lắc đầu.
Dù sao, đứa con út – Giang Văn – vẫn có triển vọng hơn.
Mỗi nhà có một đứa con thành đạt đã là phúc lớn rồi.
Giờ ông ta chỉ cần trông chừng Giang Vũ, đừng để hắn gây rắc rối cho anh trai là được.
“Vậy chẳng lẽ cứ để yên sao?” Giang Vũ không cam lòng hỏi.
Giang Hà nhìn Giang Vũ, nhếch miệng cười lạnh, “Không đối phó với Bùi Hành Chi, không có nghĩa là không thể đối phó với người khác. Con nói xem, bây giờ người mà Bùi Hành Chi quan tâm là ai?”
Giang Vũ suy nghĩ, “Gã đó thì quan tâm ai chứ? Cưới vợ rồi… cưới vợ!” Giang Vũ phấn khích vỗ tay, nói lớn: “Cưới vợ rồi, chắc chắn gã quan tâm đến vợ gã, cô ngốc nhà họ Mạnh đó.”
Giang Hà tát nhẹ lên đầu Giang Vũ, “Đồ ngốc, còn chưa về đến nhà, nói nhỏ thôi. Muốn cả làng biết nhà họ Giang muốn bắt nạt cô ngốc đó à?”
“Ồ ồ, con biết sai rồi.” Giang Vũ chẳng còn để ý đầu bị đánh đau, vội hỏi: “Cha, cha định xử lý cô ngốc đó thế nào?”
Giang Hà cười bí ẩn, “Lúc đó con sẽ biết.”
Về đến nhà, mẹ Giang thấy Giang Hà, lập tức đưa nước và bảo Giang Tú Tú lấy nước rửa mặt cho cha.
Đối với người trụ cột trong gia đình, Giang Tú Tú tỏ ra rất ân cần, sau khi lấy nước, cô ấy còn chu đáo xoa bóp vai cho Giang Hà.
Đây là kỹ thuật cô ấy học được ở kiếp trước để phục vụ người khác tốt hơn.
Quả nhiên, Giang Hà được cô ấy mát-xa rất thoải mái, giọng điệu cũng dịu đi nhiều.
Phải biết rằng hai ngày nay ông ta không hề đoái hoài gì đến Giang Tú Tú.
“Con gái lớn rồi, hiểu chuyện hơn.” Giang Hà thở dài.
“Cha, trước đây là con không hiểu chuyện. Yên tâm, giờ con không thích Bùi Hành Chi nữa, sẽ không làm cha mẹ mất mặt đâu.”
Giang Hà vỗ tay Giang Tú Tú, “Con hiểu lòng cha mẹ là tốt. Bùi Hành Chi không phù hợp với con. Cha sẽ tìm người tốt hơn, đảm bảo là kẻ đó còn giỏi hơn Bùi Hành Chi gấp mấy lần.”
Giang Tú Tú cảm động gật đầu, nhưng trong lòng lại không hề xem trọng.
Cha cô ấy có thể quen ai thành đạt chứ? Chỉ quanh quẩn các làng, hoặc con cái của vài lãnh đạo trong huyện là cùng.
Nói thật, sau khi quay về từ tương lai, tiêu chuẩn của cô ấy cao lên nhiều.
Trong lòng cô ấy, ngoài những người như Bùi Hành Chi – có tiềm năng trở thành đại gia tương lai, thì chỉ có con trai của tỉnh trưởng mới xứng đáng với cô ấy.
“Đúng rồi, Tú Tú, khi trước thầy giáo có dạy các con cách tính bàn phím phải không? Giờ con có thể tập lại rồi.”
Giang Hà điềm tĩnh, vai vác cái cuốc, “Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng hành động bốc đồng. Nói chuyện phải động não, với ai thì nói kiểu đó. Bùi Hành Chi là tri thức trẻ từ thành phố đến, cao ngạo, không thể dùng cách mạnh được.”
“Nhưng cha, là gã không nể mặt con trước. Con đã nói chuyện rất lịch sự rồi…”
“Lịch sự cái nỗi gì, cha còn lạ gì con. Vốn dĩ tên tri thức đó chẳng thích em gái con, con nói lịch sự thế nào gã cũng chẳng nể mặt đâu. Vả lại, với tính cách của con, không đánh người là may rồi.”
Giang Vũ gãi đầu, dần nhận ra lỗi của mình, nhưng vẫn không cam tâm.
“Thế thì phải làm sao, cha, không lẽ để yên sao? Nhà mình biết rõ gốc gác của gã, chẳng lẽ không…” Giang Vũ làm động tác viết lách, ý nói tố cáo.
Giang Hà khó chịu đá nhẹ vào Giang Vũ, “Đồ vô dụng, làm việc có động não chút được không? Huyện này có bao nhiêu lãnh đạo đều biết gốc gác của Bùi Hành Chi, mà chẳng ai động tĩnh gì. Con bảo cha chỉ là đội trưởng sản xuất, tố cáo gã mà không nghĩ đến hậu quả sao?”
Bối cảnh của Bùi Hành Chi khá mơ hồ, lãnh đạo trong công xã dường như còn đang quan sát, anh trai ông ta cũng bảo đừng xen vào.
Nếu nhúng tay vào lúc này, ông ta cũng không muốn giữ chức đội trưởng đại đội nữa.
Nhìn thằng con thứ bốc đồng, Giang Hà thầm lắc đầu.
Dù sao, đứa con út – Giang Văn – vẫn có triển vọng hơn.
Mỗi nhà có một đứa con thành đạt đã là phúc lớn rồi.
Giờ ông ta chỉ cần trông chừng Giang Vũ, đừng để hắn gây rắc rối cho anh trai là được.
“Vậy chẳng lẽ cứ để yên sao?” Giang Vũ không cam lòng hỏi.
Giang Hà nhìn Giang Vũ, nhếch miệng cười lạnh, “Không đối phó với Bùi Hành Chi, không có nghĩa là không thể đối phó với người khác. Con nói xem, bây giờ người mà Bùi Hành Chi quan tâm là ai?”
Giang Vũ suy nghĩ, “Gã đó thì quan tâm ai chứ? Cưới vợ rồi… cưới vợ!” Giang Vũ phấn khích vỗ tay, nói lớn: “Cưới vợ rồi, chắc chắn gã quan tâm đến vợ gã, cô ngốc nhà họ Mạnh đó.”
Giang Hà tát nhẹ lên đầu Giang Vũ, “Đồ ngốc, còn chưa về đến nhà, nói nhỏ thôi. Muốn cả làng biết nhà họ Giang muốn bắt nạt cô ngốc đó à?”
“Ồ ồ, con biết sai rồi.” Giang Vũ chẳng còn để ý đầu bị đánh đau, vội hỏi: “Cha, cha định xử lý cô ngốc đó thế nào?”
Giang Hà cười bí ẩn, “Lúc đó con sẽ biết.”
Về đến nhà, mẹ Giang thấy Giang Hà, lập tức đưa nước và bảo Giang Tú Tú lấy nước rửa mặt cho cha.
Đối với người trụ cột trong gia đình, Giang Tú Tú tỏ ra rất ân cần, sau khi lấy nước, cô ấy còn chu đáo xoa bóp vai cho Giang Hà.
Đây là kỹ thuật cô ấy học được ở kiếp trước để phục vụ người khác tốt hơn.
Quả nhiên, Giang Hà được cô ấy mát-xa rất thoải mái, giọng điệu cũng dịu đi nhiều.
Phải biết rằng hai ngày nay ông ta không hề đoái hoài gì đến Giang Tú Tú.
“Con gái lớn rồi, hiểu chuyện hơn.” Giang Hà thở dài.
“Cha, trước đây là con không hiểu chuyện. Yên tâm, giờ con không thích Bùi Hành Chi nữa, sẽ không làm cha mẹ mất mặt đâu.”
Giang Hà vỗ tay Giang Tú Tú, “Con hiểu lòng cha mẹ là tốt. Bùi Hành Chi không phù hợp với con. Cha sẽ tìm người tốt hơn, đảm bảo là kẻ đó còn giỏi hơn Bùi Hành Chi gấp mấy lần.”
Giang Tú Tú cảm động gật đầu, nhưng trong lòng lại không hề xem trọng.
Cha cô ấy có thể quen ai thành đạt chứ? Chỉ quanh quẩn các làng, hoặc con cái của vài lãnh đạo trong huyện là cùng.
Nói thật, sau khi quay về từ tương lai, tiêu chuẩn của cô ấy cao lên nhiều.
Trong lòng cô ấy, ngoài những người như Bùi Hành Chi – có tiềm năng trở thành đại gia tương lai, thì chỉ có con trai của tỉnh trưởng mới xứng đáng với cô ấy.
“Đúng rồi, Tú Tú, khi trước thầy giáo có dạy các con cách tính bàn phím phải không? Giờ con có thể tập lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.