Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Chương 35: Chung Sống
Niểu Niểu Vụ Nguyệt
31/10/2024
Editor: TulaBachu1316
Mạnh Vãn Thu lắc đầu, ngậm ngùi nói: “Không cần để ý đến em, em chỉ thèm ăn thôi, anh cứ ăn của anh đi.”
Cô có nguyên tắc, Bùi Hành Chi chưa ăn cơm, cô đã ăn rồi, tất nhiên không thể giành ăn với người khác.
Bùi Hành Chi ngẩn ra, trái tim bị chạm nhẹ.
Biết Mạnh Vãn Thu không muốn giành ăn với anh, nên anh không lằng nhằng nữa, nếu cô không định ăn, thì anh nhanh chóng ăn xong, tránh để cô nhìn thấy thèm.
Hai người không ở trong nhà lâu, bên ngoài khách ăn xong, họ cần tiễn khách, đứng ở cửa đợi từng người ra ngoài, rồi bắt đầu giúp gia đình dọn dẹp đồ đạc.
Bàn ghế, bát đĩa trong bữa tiệc đều là mượn từ các hộ gia đình, phải rửa sạch rồi trả lại, Mạnh Diên Xuân và Mạnh Phùng Đông đi gửi đồ cho làng, những người còn lại trong nhà bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Bùi Hành Chi cũng không rảnh rỗi, cùng cha Mạnh dọn dẹp sân, còn Mạnh Vãn Thu thì không tự giác lắm, cô đang chơi với Tráng Tráng.
Khi mọi việc kết thúc, trời cũng đã tối, Mạnh Vãn Thu hâm nóng lại nồi canh gà trước đó, thêm một ít nấm khô, khoai tây, cải thảo, lại có thêm một món ngon, cả nhà ngồi quây quần trong sân, chỉ có điều bên cạnh Mạnh Vãn Thu có thêm Bùi Hành Chi.
Nhà có thêm một người, mà lại là người không quen thuộc, nói thật là có chút ngượng ngùng.
Bùi Hành Chi cũng vậy, thời gian cưới hỏi diễn ra quá nhanh, hai hôm trước anh còn bận rộn với đám cưới, gặp nhau cũng chỉ nói chuyện công việc, giờ rảnh rỗi, ngược lại không biết nên nói gì.
Bùi Hành Chi dù có ngượng nhưng không thể hiện ra, ngồi xuống lịch sự gọi mọi người một lượt, Tráng Tráng cũng gọi anh là dượng, Bùi Hành Chi còn lấy ra hai hào cho cậu bé.
Tráng Tráng còn nhỏ, nhưng rất thông minh, biết đây là món đồ tốt, miệng ngọt lại gọi thêm vài tiếng.
Mạnh Vãn Thu bên cạnh có chút ghen tị, không phải tiếc tiền, chỉ đơn thuần ghen tị với Tráng Tráng có tiền để lấy.
Cuối cùng Cha Mạnh đã đứng ra, nói với Bùi Hành Chi vài câu thân tình.
“Bùi Hành Chi, sau này cứ yên tâm ở nhà, đừng để ý đến những người ngoài nói linh tinh.”
Về việc Bùi Hành Chi ở lại nhà họ Mạnh, trong làng không tránh khỏi những lời ra tiếng vào.
Những người đó không biết Bùi Hành Chi đã đưa một khoản tiền cưới khá lớn, gia đình họ Mạnh cũng không nói ra ngoài.
“Đúng vậy, mấy người đó thật sự rỗi việc, Bùi Hành Chi, đừng quan tâm đến bọn họ, mỗi người đều ăn no rỗi việc.”
Mạnh Diên Xuân đứng ra, anh ấy ghét những người này, nói này nói nọ, như thể rất muốn gia đình anh ấy gặp rắc rối vậy.
“Nếu có những kẻ không biết điều đứng trước mặt chú mà nói nhảm, chú cứ việc tát cho chúng.”
Đổng Hàm Vận không quan tâm nhiều, chuyện cãi vã ở làng Thanh Hà không ít, không ai sẽ từ từ giảng giải với anh, khi tức giận lên, trực tiếp đánh luôn.
“Đúng vậy, cứ việc mà đánh, đến lúc đó không thắng được thì còn có cả nhà chúng ta.” Mạnh Diên Xuân siết chặt nắm tay, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mạnh Vãn Thu lắc đầu, ngậm ngùi nói: “Không cần để ý đến em, em chỉ thèm ăn thôi, anh cứ ăn của anh đi.”
Cô có nguyên tắc, Bùi Hành Chi chưa ăn cơm, cô đã ăn rồi, tất nhiên không thể giành ăn với người khác.
Bùi Hành Chi ngẩn ra, trái tim bị chạm nhẹ.
Biết Mạnh Vãn Thu không muốn giành ăn với anh, nên anh không lằng nhằng nữa, nếu cô không định ăn, thì anh nhanh chóng ăn xong, tránh để cô nhìn thấy thèm.
Hai người không ở trong nhà lâu, bên ngoài khách ăn xong, họ cần tiễn khách, đứng ở cửa đợi từng người ra ngoài, rồi bắt đầu giúp gia đình dọn dẹp đồ đạc.
Bàn ghế, bát đĩa trong bữa tiệc đều là mượn từ các hộ gia đình, phải rửa sạch rồi trả lại, Mạnh Diên Xuân và Mạnh Phùng Đông đi gửi đồ cho làng, những người còn lại trong nhà bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Bùi Hành Chi cũng không rảnh rỗi, cùng cha Mạnh dọn dẹp sân, còn Mạnh Vãn Thu thì không tự giác lắm, cô đang chơi với Tráng Tráng.
Khi mọi việc kết thúc, trời cũng đã tối, Mạnh Vãn Thu hâm nóng lại nồi canh gà trước đó, thêm một ít nấm khô, khoai tây, cải thảo, lại có thêm một món ngon, cả nhà ngồi quây quần trong sân, chỉ có điều bên cạnh Mạnh Vãn Thu có thêm Bùi Hành Chi.
Nhà có thêm một người, mà lại là người không quen thuộc, nói thật là có chút ngượng ngùng.
Bùi Hành Chi cũng vậy, thời gian cưới hỏi diễn ra quá nhanh, hai hôm trước anh còn bận rộn với đám cưới, gặp nhau cũng chỉ nói chuyện công việc, giờ rảnh rỗi, ngược lại không biết nên nói gì.
Bùi Hành Chi dù có ngượng nhưng không thể hiện ra, ngồi xuống lịch sự gọi mọi người một lượt, Tráng Tráng cũng gọi anh là dượng, Bùi Hành Chi còn lấy ra hai hào cho cậu bé.
Tráng Tráng còn nhỏ, nhưng rất thông minh, biết đây là món đồ tốt, miệng ngọt lại gọi thêm vài tiếng.
Mạnh Vãn Thu bên cạnh có chút ghen tị, không phải tiếc tiền, chỉ đơn thuần ghen tị với Tráng Tráng có tiền để lấy.
Cuối cùng Cha Mạnh đã đứng ra, nói với Bùi Hành Chi vài câu thân tình.
“Bùi Hành Chi, sau này cứ yên tâm ở nhà, đừng để ý đến những người ngoài nói linh tinh.”
Về việc Bùi Hành Chi ở lại nhà họ Mạnh, trong làng không tránh khỏi những lời ra tiếng vào.
Những người đó không biết Bùi Hành Chi đã đưa một khoản tiền cưới khá lớn, gia đình họ Mạnh cũng không nói ra ngoài.
“Đúng vậy, mấy người đó thật sự rỗi việc, Bùi Hành Chi, đừng quan tâm đến bọn họ, mỗi người đều ăn no rỗi việc.”
Mạnh Diên Xuân đứng ra, anh ấy ghét những người này, nói này nói nọ, như thể rất muốn gia đình anh ấy gặp rắc rối vậy.
“Nếu có những kẻ không biết điều đứng trước mặt chú mà nói nhảm, chú cứ việc tát cho chúng.”
Đổng Hàm Vận không quan tâm nhiều, chuyện cãi vã ở làng Thanh Hà không ít, không ai sẽ từ từ giảng giải với anh, khi tức giận lên, trực tiếp đánh luôn.
“Đúng vậy, cứ việc mà đánh, đến lúc đó không thắng được thì còn có cả nhà chúng ta.” Mạnh Diên Xuân siết chặt nắm tay, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.