Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Chương 25: Đám Cưới
Niểu Niểu Vụ Nguyệt
31/10/2024
Editor: TulaBachu1316
Lúc này, Giang Tú Tú hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra bên ngoài.
Cô ấy cố gắng nhớ lại kiếp trước xem trong làng có người nào tên Mạnh Vãn Thu hay không và cuối cùng cũng tìm được chút thông tin từ sâu thẳm ký ức.
Nhà họ Mạnh, cô ấy chỉ nhớ rằng nhà này có ba người con trai, làm gì có con gái nào.
Mạnh Diên Xuân, Mạnh Minh Hạ, Mạnh Phùng Đông, v.v., rồi Mạnh Vãn Thu.
Thu, đứng thứ ba, Mạnh Vãn Thu.
Mạnh Vãn Thu là người con gái bị ngốc nghếch của nhà họ Mạnh, người đã qua đời từ sớm.
Đầu óc Giang Tú Tú bỗng trở nên trống rỗng, sau đó là tiếng sấm nổ vang dội khiến cô ấy sụp đổ ngồi bệt xuống đất.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Người ngốc nghếch nhà họ Mạnh lẽ ra đã chết từ lâu, sao có thể lại kết hôn với Bùi Hành Chi được chứ?
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Cô ấy không ngừng lặp lại câu hỏi đó, tự hỏi liệu thế giới này có còn là thế giới mà cô ấy từng biết không.
Tất cả mọi chuyện xảy ra cho đến lúc này đều giống với kiếp trước, chỉ khác lần này là xuất hiện một người đáng lẽ đã chết.
Không ổn rồi! Giang Tú Tú lắc đầu thật nhanh.
Cô ấy phải gặp Mạnh Vãn Thu, xem người này rốt cuộc là ai.
Giang Tú Tú bước nhanh đến cứu, như mọi ngày kéo cửa ra.
Không nhúc nhích.
Giang Tú Tú tăng lực mạnh hơn, cửa phòng vẫn như cũ không nhúc nhích, đóng rất chặt.
Đột nhiên ý thức được gì, Giang Tú Tú dùng sức đập cửa, gọi lớn: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao lại nhốt con lại, con muốn đi ra ngoài, mau mở cửa ra.”
Mẹ Giang nghe thấy tiếng, bước đến, “Con định đi đâu? Có phải lại định tìm trí thức Bùi không?”
“Mẹ, mau mở cửa, con không đi tìm Bùi Hành Chi, con đi tìm nhà họ Mạnh, mẹ mau mở cửa nhanh lên.”
Giang Tú Tú tức giận dùng sức đập cửa.
Mẹ Giang và chị dâu nhìn nhau, quả nhiên là như vậy. May mà đã khóa cửa từ trước, nếu không để Giang Tú Tú chạy ra ngoài chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì.
“Không được, Tú Tú, trong lòng Bùi Hành Chi không có con đâu. Con tìm ai cũng vô ích, hai ngày tới con cứ ở yên trong phòng, không được đi đâu hết.”
Lần này mẹ Giang quyết tâm quản giáo Giang Tú Tú, không thể để cô ấy tùy hứng nữa, kẻo tự làm hại chính mình.
“Mẹ, thả con ra, con có chuyện muốn tìm Mạnh Vãn Thu, mẹ thả con ra đi!”
Giang Tú Tú đang hoảng sợ, cô ấy cần gặp Mạnh Vãn Thu để giải đáp nghi vấn của mình, nếu không sẽ không thể thoát khỏi cảm giác bất an.
Nhưng lúc này, Giang Tú Tú lại bị nhốt trong phòng, lòng đầy căng thẳng và bồn chồn như ngọn lửa bùng cháy trong ngực, sự ngột ngạt và đau đớn thiêu đốt lý trí của cô ấy.
Cô ấy không kìm được mà nổi điên, ôm chiếc ghế trong phòng đập mạnh vào cửa, dáng vẻ điên cuồng ấy khiến mẹ Giang và chị dâu hai Giang của cô ấy lùi lại vài bước vì sợ hãi, càng cảm thấy việc nhốt cô ấy lại là quyết định đúng đắn.
Lúc này, Giang Tú Tú hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra bên ngoài.
Cô ấy cố gắng nhớ lại kiếp trước xem trong làng có người nào tên Mạnh Vãn Thu hay không và cuối cùng cũng tìm được chút thông tin từ sâu thẳm ký ức.
Nhà họ Mạnh, cô ấy chỉ nhớ rằng nhà này có ba người con trai, làm gì có con gái nào.
Mạnh Diên Xuân, Mạnh Minh Hạ, Mạnh Phùng Đông, v.v., rồi Mạnh Vãn Thu.
Thu, đứng thứ ba, Mạnh Vãn Thu.
Mạnh Vãn Thu là người con gái bị ngốc nghếch của nhà họ Mạnh, người đã qua đời từ sớm.
Đầu óc Giang Tú Tú bỗng trở nên trống rỗng, sau đó là tiếng sấm nổ vang dội khiến cô ấy sụp đổ ngồi bệt xuống đất.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Người ngốc nghếch nhà họ Mạnh lẽ ra đã chết từ lâu, sao có thể lại kết hôn với Bùi Hành Chi được chứ?
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Cô ấy không ngừng lặp lại câu hỏi đó, tự hỏi liệu thế giới này có còn là thế giới mà cô ấy từng biết không.
Tất cả mọi chuyện xảy ra cho đến lúc này đều giống với kiếp trước, chỉ khác lần này là xuất hiện một người đáng lẽ đã chết.
Không ổn rồi! Giang Tú Tú lắc đầu thật nhanh.
Cô ấy phải gặp Mạnh Vãn Thu, xem người này rốt cuộc là ai.
Giang Tú Tú bước nhanh đến cứu, như mọi ngày kéo cửa ra.
Không nhúc nhích.
Giang Tú Tú tăng lực mạnh hơn, cửa phòng vẫn như cũ không nhúc nhích, đóng rất chặt.
Đột nhiên ý thức được gì, Giang Tú Tú dùng sức đập cửa, gọi lớn: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao lại nhốt con lại, con muốn đi ra ngoài, mau mở cửa ra.”
Mẹ Giang nghe thấy tiếng, bước đến, “Con định đi đâu? Có phải lại định tìm trí thức Bùi không?”
“Mẹ, mau mở cửa, con không đi tìm Bùi Hành Chi, con đi tìm nhà họ Mạnh, mẹ mau mở cửa nhanh lên.”
Giang Tú Tú tức giận dùng sức đập cửa.
Mẹ Giang và chị dâu nhìn nhau, quả nhiên là như vậy. May mà đã khóa cửa từ trước, nếu không để Giang Tú Tú chạy ra ngoài chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì.
“Không được, Tú Tú, trong lòng Bùi Hành Chi không có con đâu. Con tìm ai cũng vô ích, hai ngày tới con cứ ở yên trong phòng, không được đi đâu hết.”
Lần này mẹ Giang quyết tâm quản giáo Giang Tú Tú, không thể để cô ấy tùy hứng nữa, kẻo tự làm hại chính mình.
“Mẹ, thả con ra, con có chuyện muốn tìm Mạnh Vãn Thu, mẹ thả con ra đi!”
Giang Tú Tú đang hoảng sợ, cô ấy cần gặp Mạnh Vãn Thu để giải đáp nghi vấn của mình, nếu không sẽ không thể thoát khỏi cảm giác bất an.
Nhưng lúc này, Giang Tú Tú lại bị nhốt trong phòng, lòng đầy căng thẳng và bồn chồn như ngọn lửa bùng cháy trong ngực, sự ngột ngạt và đau đớn thiêu đốt lý trí của cô ấy.
Cô ấy không kìm được mà nổi điên, ôm chiếc ghế trong phòng đập mạnh vào cửa, dáng vẻ điên cuồng ấy khiến mẹ Giang và chị dâu hai Giang của cô ấy lùi lại vài bước vì sợ hãi, càng cảm thấy việc nhốt cô ấy lại là quyết định đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.