Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Chương 27: Đám Cưới
Niểu Niểu Vụ Nguyệt
31/10/2024
Editor: TulaBachu1316
Nếu không, sao đã khỏe lâu như vậy rồi mà vẫn bị nhốt trong nhà?
Đinh Hằng cũng từng nghĩ đến chuyện tìm một người trong làng Thanh Hà để cưới, có thể sẽ dễ sống hơn.
Chỉ có người từng làm thanh niên trí thức mới hiểu hết nỗi khổ của nó: họ luôn bị người địa phương ghẻ lạnh, phần lương thực nhận được cũng luôn ít hơn quy định, và họ không dám hỏi hay đòi hỏi vì chỉ cần hỏi thì lần sau sẽ còn ít hơn.
Nhưng những gia đình phù hợp thì chỉ có vài nhà, có người đã kết hôn, có người lại thích người khác, như Giang Tú Tú chẳng hạn.
Đinh Hằng từng nghĩ đến Mạnh Vãn Thu, nhưng gia đình họ Mạnh mãi không chịu để cô ra ngoài, khiến anh ta càng tin chắc rằng cô là một kẻ ngốc.
Dù sao đi nữa, Đinh Hằng cũng cảm thấy bản thân có giới hạn nhất định, không muốn vì một cuộc sống dễ dàng mà cưới một người ngốc.
Anh ta không ngờ rằng Bùi Hành Chi lại chịu lấy Mạnh Vãn Thu.
Từ khi làm thanh niên trí thức, Đinh Hằng luôn bị Bùi Hành Chi đè ép một bậc, và giờ anh ta cuối cùng đã tìm thấy điểm mình hơn hẳn Bùi Hành Chi.
“Bùi Hành Chi à, không ngờ cậu cũng có mặt như thế này,” Đinh Hằng ngồi trên ghế dựa trong sân, đón ánh nắng mà cười thầm.
Cốc cốc—
Đinh Hằng mở cửa, thấy Bùi Hành Chi đứng đó, nụ cười trên mặt càng đậm, “Hành Chi về rồi, mua gì đó đâu?”
Bùi Hành Chi đứng ngoài cửa, tay không, thấy nụ cười giả tạo của Đinh Hằng, anh nhận ra ngay ánh mắt khinh miệt, trong lòng chế giễu, thật vô vị.
“Đã mang qua nhà họ Mạnh rồi, lễ cưới tổ chức bên đó,” Bùi Hành Chi nhẹ nhàng đáp lại, duy trì vẻ hòa thuận giả dối cùng Đinh Hằng.
Đây chính là lý do anh không bao giờ muốn kết thân với ai.
Con người — thật đáng ghê tởm.
Trương Tú Thanh luôn thể hiện tình cảm với anh trước mặt người khác, nhưng khi hai người ở riêng thì luôn giữ khoảng cách sau khi biết anh không còn nhà để về mỗi dịp Tết.
Dương Tuyết ngoài miệng nói thân với Trương Tú Thanh, nhưng lại từng bày tỏ với anh, khi bị từ chối thì quay ra nói xấu Trương Tú Thanh.
Đinh Hằng luôn đứng ra hòa giải khi có xung đột, nhưng lần nào cũng muốn đẩy trách nhiệm sang cho anh.
Hà Ngạn, thôi, không nhắc nữa.
Còn Bì Cảnh Hiên còn trẻ, hiện tại trông có vẻ bình thường, nhưng Bùi Hành Chi cũng không dám thân thiết quá.
Bởi vì anh đã hiểu sự hiểm ác của lòng người từ khi mới sáu tuổi.
Nhưng, với Mạnh Vãn Thu, anh cảm thấy một sự khác biệt.
Có lẽ vì ngốc suốt mười mấy năm, tính cách của cô luôn giữ được sự thuần khiết ban đầu, rất đơn giản và trong sáng.
Tuy không biết nhiều về cô, nhưng ngay từ khi gặp, sự chân thật, tự nhiên của cô đã khiến anh thấy thoải mái, như một làn gió mát.
Cảm giác ấy giống như một người đã ở chốn nhơ nhuốc lâu ngày, bỗng tìm được một mảnh đất trong lành, khiến anh lưu luyến không muốn rời.
Nếu không, sao đã khỏe lâu như vậy rồi mà vẫn bị nhốt trong nhà?
Đinh Hằng cũng từng nghĩ đến chuyện tìm một người trong làng Thanh Hà để cưới, có thể sẽ dễ sống hơn.
Chỉ có người từng làm thanh niên trí thức mới hiểu hết nỗi khổ của nó: họ luôn bị người địa phương ghẻ lạnh, phần lương thực nhận được cũng luôn ít hơn quy định, và họ không dám hỏi hay đòi hỏi vì chỉ cần hỏi thì lần sau sẽ còn ít hơn.
Nhưng những gia đình phù hợp thì chỉ có vài nhà, có người đã kết hôn, có người lại thích người khác, như Giang Tú Tú chẳng hạn.
Đinh Hằng từng nghĩ đến Mạnh Vãn Thu, nhưng gia đình họ Mạnh mãi không chịu để cô ra ngoài, khiến anh ta càng tin chắc rằng cô là một kẻ ngốc.
Dù sao đi nữa, Đinh Hằng cũng cảm thấy bản thân có giới hạn nhất định, không muốn vì một cuộc sống dễ dàng mà cưới một người ngốc.
Anh ta không ngờ rằng Bùi Hành Chi lại chịu lấy Mạnh Vãn Thu.
Từ khi làm thanh niên trí thức, Đinh Hằng luôn bị Bùi Hành Chi đè ép một bậc, và giờ anh ta cuối cùng đã tìm thấy điểm mình hơn hẳn Bùi Hành Chi.
“Bùi Hành Chi à, không ngờ cậu cũng có mặt như thế này,” Đinh Hằng ngồi trên ghế dựa trong sân, đón ánh nắng mà cười thầm.
Cốc cốc—
Đinh Hằng mở cửa, thấy Bùi Hành Chi đứng đó, nụ cười trên mặt càng đậm, “Hành Chi về rồi, mua gì đó đâu?”
Bùi Hành Chi đứng ngoài cửa, tay không, thấy nụ cười giả tạo của Đinh Hằng, anh nhận ra ngay ánh mắt khinh miệt, trong lòng chế giễu, thật vô vị.
“Đã mang qua nhà họ Mạnh rồi, lễ cưới tổ chức bên đó,” Bùi Hành Chi nhẹ nhàng đáp lại, duy trì vẻ hòa thuận giả dối cùng Đinh Hằng.
Đây chính là lý do anh không bao giờ muốn kết thân với ai.
Con người — thật đáng ghê tởm.
Trương Tú Thanh luôn thể hiện tình cảm với anh trước mặt người khác, nhưng khi hai người ở riêng thì luôn giữ khoảng cách sau khi biết anh không còn nhà để về mỗi dịp Tết.
Dương Tuyết ngoài miệng nói thân với Trương Tú Thanh, nhưng lại từng bày tỏ với anh, khi bị từ chối thì quay ra nói xấu Trương Tú Thanh.
Đinh Hằng luôn đứng ra hòa giải khi có xung đột, nhưng lần nào cũng muốn đẩy trách nhiệm sang cho anh.
Hà Ngạn, thôi, không nhắc nữa.
Còn Bì Cảnh Hiên còn trẻ, hiện tại trông có vẻ bình thường, nhưng Bùi Hành Chi cũng không dám thân thiết quá.
Bởi vì anh đã hiểu sự hiểm ác của lòng người từ khi mới sáu tuổi.
Nhưng, với Mạnh Vãn Thu, anh cảm thấy một sự khác biệt.
Có lẽ vì ngốc suốt mười mấy năm, tính cách của cô luôn giữ được sự thuần khiết ban đầu, rất đơn giản và trong sáng.
Tuy không biết nhiều về cô, nhưng ngay từ khi gặp, sự chân thật, tự nhiên của cô đã khiến anh thấy thoải mái, như một làn gió mát.
Cảm giác ấy giống như một người đã ở chốn nhơ nhuốc lâu ngày, bỗng tìm được một mảnh đất trong lành, khiến anh lưu luyến không muốn rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.