Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Chương 31: Đám Cưới
Niểu Niểu Vụ Nguyệt
31/10/2024
Editor: TulaBachu1316
Khi về đến nhà, Mạnh Vãn Thu giơ tay chân để Bùi Hành Chi dễ dàng bế xuống xe, chuẩn bị bước vào một cuộc sống mới.
Bùi Hành Chi nhướng mày, nhìn vào đôi mắt trong veo của Mạnh Vãn Thu.
Cô thực sự có tính cách như vậy, hay còn ẩn ý gì khác?
Mạnh Vãn Thu bám vào vai Bùi Hành Chi, ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Em không nhẹ đâu, anh còn chịu được không?”
Cô không quên là sức khỏe của Bùi Hành Chi không tốt, chở cô một vòng, bây giờ lại còn phải bế cô, không biết còn sức không, đừng để lỡ mà làm cô ngã.
Bùi Hành Chi hừ nhẹ một tiếng, không đáp lời cô, tự mình bế cô lên ngang ngực rồi bước vào, dùng hành động để chứng minh sức mình.
Mạnh Vãn Thu không giận vì anh không trả lời, cô hiểu tính cách của anh.
Trước mặt người ngoài, anh có gì thì nói đó, nhưng trước cô thì ít nói, giữ khoảng cách, luôn lạnh lùng, thậm chí còn giống một sát thủ hơn cả cô.
Kiếp trước, những người trong tổ chức của cô cũng có tính cách giống Bùi Hành Chi, ít nói, lạnh lùng, chỉ cần một ánh mắt đã khiến người khác lạnh sống lưng.
Hai người không vào thẳng phòng tân hôn, mà đến phòng khách, nơi bố mẹ Mạnh và bà nội Mạnh đang ngồi.
Cả hai cùng lạy ba lạy trước bàn thờ tổ tiên, sau đó rót trà kính bố mẹ và bà nội.
Bùi Hành Chi chính thức gọi họ là cha mẹ, bà nội.
Bà nội, mẹ và bố Mạnh vui vẻ đáp lời, ngoài sân pháo đất được đốt, bữa tiệc chính thức bắt đầu, và những người tụ tập trong phòng khách dần dần giải tán.
Ở phòng khách một lúc, hai người chuẩn bị ra ngoài kính rượu khách.
Rượu không phải loại ngon, mà là rượu gạo tự nấu.
Người bình thường không dễ dàng có rượu uống, nhiều khi còn không đủ ăn, huống gì có lúa để nấu rượu.
Rượu ở nhà họ Mạnh là rượu cất từ vài năm nay, để dành cho ngày vui của Mạnh Vãn Thu, mỗi bàn cũng chỉ có một cân, không có nhiều.
Khi kính rượu, Bùi Hành Chi và Mạnh Vãn Thu cười đến mức cơ mặt cứng lại, nhưng cũng không có ai làm khó, bởi mọi người đều bận gắp đồ ăn.
Trong tiệc cưới mới hiếm khi có thịt, ai nấy đều gắp lia lịa.
Kính rượu xong, cả hai lén thở phào nhẹ nhõm, ngầm hiểu với nhau rồi về phòng.
Phòng tân hôn vốn là phòng của Mạnh Vãn Thu, bây giờ trở thành phòng chung của hai người, khoảng 10 mét vuông, bên trong có một chiếc giường với bốn lớp chăn xếp gọn, đầu giường có một cái bàn nhỏ để một bình nước nóng.
Cuối giường là một rương gỗ to, trước đó mẹ Mạnh để một bao trấu, không biết đã dọn sạch chưa.
Đối diện giường là tủ quần áo lớn đựng đồ của hai người, đồ của Bùi Hành Chi cũng đã dọn sang, sắp xếp gọn gàng khắp phòng.
Trên bức tường có cửa sổ thông ra sân, bên dưới cửa sổ là bàn trang điểm, giữa bàn và cửa là một giá để đồ rửa mặt, treo khăn bông họa tiết uyên ương và một chậu sứ hoa đỏ.
Khi về đến nhà, Mạnh Vãn Thu giơ tay chân để Bùi Hành Chi dễ dàng bế xuống xe, chuẩn bị bước vào một cuộc sống mới.
Bùi Hành Chi nhướng mày, nhìn vào đôi mắt trong veo của Mạnh Vãn Thu.
Cô thực sự có tính cách như vậy, hay còn ẩn ý gì khác?
Mạnh Vãn Thu bám vào vai Bùi Hành Chi, ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Em không nhẹ đâu, anh còn chịu được không?”
Cô không quên là sức khỏe của Bùi Hành Chi không tốt, chở cô một vòng, bây giờ lại còn phải bế cô, không biết còn sức không, đừng để lỡ mà làm cô ngã.
Bùi Hành Chi hừ nhẹ một tiếng, không đáp lời cô, tự mình bế cô lên ngang ngực rồi bước vào, dùng hành động để chứng minh sức mình.
Mạnh Vãn Thu không giận vì anh không trả lời, cô hiểu tính cách của anh.
Trước mặt người ngoài, anh có gì thì nói đó, nhưng trước cô thì ít nói, giữ khoảng cách, luôn lạnh lùng, thậm chí còn giống một sát thủ hơn cả cô.
Kiếp trước, những người trong tổ chức của cô cũng có tính cách giống Bùi Hành Chi, ít nói, lạnh lùng, chỉ cần một ánh mắt đã khiến người khác lạnh sống lưng.
Hai người không vào thẳng phòng tân hôn, mà đến phòng khách, nơi bố mẹ Mạnh và bà nội Mạnh đang ngồi.
Cả hai cùng lạy ba lạy trước bàn thờ tổ tiên, sau đó rót trà kính bố mẹ và bà nội.
Bùi Hành Chi chính thức gọi họ là cha mẹ, bà nội.
Bà nội, mẹ và bố Mạnh vui vẻ đáp lời, ngoài sân pháo đất được đốt, bữa tiệc chính thức bắt đầu, và những người tụ tập trong phòng khách dần dần giải tán.
Ở phòng khách một lúc, hai người chuẩn bị ra ngoài kính rượu khách.
Rượu không phải loại ngon, mà là rượu gạo tự nấu.
Người bình thường không dễ dàng có rượu uống, nhiều khi còn không đủ ăn, huống gì có lúa để nấu rượu.
Rượu ở nhà họ Mạnh là rượu cất từ vài năm nay, để dành cho ngày vui của Mạnh Vãn Thu, mỗi bàn cũng chỉ có một cân, không có nhiều.
Khi kính rượu, Bùi Hành Chi và Mạnh Vãn Thu cười đến mức cơ mặt cứng lại, nhưng cũng không có ai làm khó, bởi mọi người đều bận gắp đồ ăn.
Trong tiệc cưới mới hiếm khi có thịt, ai nấy đều gắp lia lịa.
Kính rượu xong, cả hai lén thở phào nhẹ nhõm, ngầm hiểu với nhau rồi về phòng.
Phòng tân hôn vốn là phòng của Mạnh Vãn Thu, bây giờ trở thành phòng chung của hai người, khoảng 10 mét vuông, bên trong có một chiếc giường với bốn lớp chăn xếp gọn, đầu giường có một cái bàn nhỏ để một bình nước nóng.
Cuối giường là một rương gỗ to, trước đó mẹ Mạnh để một bao trấu, không biết đã dọn sạch chưa.
Đối diện giường là tủ quần áo lớn đựng đồ của hai người, đồ của Bùi Hành Chi cũng đã dọn sang, sắp xếp gọn gàng khắp phòng.
Trên bức tường có cửa sổ thông ra sân, bên dưới cửa sổ là bàn trang điểm, giữa bàn và cửa là một giá để đồ rửa mặt, treo khăn bông họa tiết uyên ương và một chậu sứ hoa đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.