Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Chương 15: Dây Dưa
Niểu Niểu Vụ Nguyệt
30/10/2024
Editor: TulaBachu1316
Thứ nhất, để chứng tỏ tầm nhìn xa của mình.
Thứ hai, để khuyên anh bỏ ý định rời khỏi nông thôn, ít nhất là trong vài năm tới.
Cô ấy hiểu một chút về hoàn cảnh của Bùi Hành Chi, biết rằng sau này cha anh sẽ trở thành một quan chức lớn, nhưng hiện giờ ông ấy lại bị quy vào nhóm “phái hữu”, không rõ bị phân công đi đâu.
Là con trai, trong khi các chính sách chưa được khôi phục, việc anh ở lại nông thôn là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Bùi Hành Chi không thể tin vào tai mình.
Những lời này sao có thể thốt ra từ miệng Giang Tú Tú?
Kỳ thi đại học đã bị hủy bỏ lâu như vậy, ngay cả cha của anh Tôn, người có sự nhạy bén chính trị, cũng không dám nói rằng kỳ thi sẽ được khôi phục.
Ông ấy còn khuyên con trai mình lập gia đình và ổn định ở địa phương, bởi ngay cả ông ấy cũng không chắc liệu những trí thức trẻ như họ có cơ hội quay về thành phố hay không.
Vậy mà Bùi Hành Chi lại nghe được điều này từ miệng một cô gái nông thôn chỉ học đến cấp một.
Anh không hề cảm thấy khâm phục, mà ngược lại, có chút e dè.
Từ năm mười lăm tuổi, Bùi Hành Chi không còn sợ bất kỳ điều gì nữa.
Nhưng giờ đây, Giang Tú Tú lại khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Người con gái này thật kỳ lạ, từ những lời nói kỳ quặc đến việc hiểu rõ thân thế mà anh đã giấu kín, hay việc cô ấy đột nhiên chuyển tình cảm từ Hà Ngạn sang anh.
Bùi Hành Chi không dám ở lại với Giang Tú Tú lâu hơn nữa, ai mà biết được liệu cô ấy có sử dụng tà thuật nào đó không chứ.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã quan tâm. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước."
Nói xong, Bùi Hành Chi xoay người, bước đi nhanh chóng, dù không chạy nhưng tâm trạng của anh cũng hoảng loạn không khác gì Mạnh Vãn Thu khi cô ấy bị anh làm hoảng sợ hôm nay.
"Ơ—em còn chưa nói xong mà."
Giang Tú Tú ngơ ngác khi thấy Bùi Hành Chi đột ngột rời đi.
Điều này không như cô ấy tưởng tượng.
Cô ấy đã nói với anh một thông tin quan trọng như vậy, tại sao Bùi Hành Chi lại không có chút phản hồi nào chứ?
Chẳng lẽ anh không tin cô ấy? Không thể nào, với sự thông minh của Bùi Hành Chi, anh phải đoán ra ẩn ý của cô ấy chứ.
Nhìn bóng dáng anh đi xa, Giang Tú Tú chỉ có thể tức giận giậm chân.
Bùi Hành Chi đi xa rồi mới quay đầu lại, thấy Giang Tú Tú không đuổi theo, cuối cùng anh cũng yên tâm.
Tuy nhiên, hành động kỳ lạ của cô ấy khiến ý định còn lưỡng lự của anh trở nên quyết tâm hơn.
Tại nhà tập thể của thanh niên trí thức.
Trương Tú Thanh sốt ruột đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại chạy ra cửa ngó xem.
Hôm nay Bùi Hành Chi đi tới một nơi khá xa, mọi người đề nghị đi giúp anh nhưng anh từ chối.
Giờ này trời đã tối mà vẫn chưa thấy anh về, Trương Tú Thanh lo lắng không yên.
“Ôi trời, chị Tú Thanh, chị cứ đi qua đi lại mãi, em nhìn mà chóng cả mặt. Anh Hành Chi trước đây cũng có lần về trễ mà, chị đừng lo quá, ngồi nghỉ một chút đi.”
Dương Tuyết ngồi trên ghế ngoài cửa, khuyên Trương Tú Thanh ngồi xuống.
Thứ nhất, để chứng tỏ tầm nhìn xa của mình.
Thứ hai, để khuyên anh bỏ ý định rời khỏi nông thôn, ít nhất là trong vài năm tới.
Cô ấy hiểu một chút về hoàn cảnh của Bùi Hành Chi, biết rằng sau này cha anh sẽ trở thành một quan chức lớn, nhưng hiện giờ ông ấy lại bị quy vào nhóm “phái hữu”, không rõ bị phân công đi đâu.
Là con trai, trong khi các chính sách chưa được khôi phục, việc anh ở lại nông thôn là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Bùi Hành Chi không thể tin vào tai mình.
Những lời này sao có thể thốt ra từ miệng Giang Tú Tú?
Kỳ thi đại học đã bị hủy bỏ lâu như vậy, ngay cả cha của anh Tôn, người có sự nhạy bén chính trị, cũng không dám nói rằng kỳ thi sẽ được khôi phục.
Ông ấy còn khuyên con trai mình lập gia đình và ổn định ở địa phương, bởi ngay cả ông ấy cũng không chắc liệu những trí thức trẻ như họ có cơ hội quay về thành phố hay không.
Vậy mà Bùi Hành Chi lại nghe được điều này từ miệng một cô gái nông thôn chỉ học đến cấp một.
Anh không hề cảm thấy khâm phục, mà ngược lại, có chút e dè.
Từ năm mười lăm tuổi, Bùi Hành Chi không còn sợ bất kỳ điều gì nữa.
Nhưng giờ đây, Giang Tú Tú lại khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Người con gái này thật kỳ lạ, từ những lời nói kỳ quặc đến việc hiểu rõ thân thế mà anh đã giấu kín, hay việc cô ấy đột nhiên chuyển tình cảm từ Hà Ngạn sang anh.
Bùi Hành Chi không dám ở lại với Giang Tú Tú lâu hơn nữa, ai mà biết được liệu cô ấy có sử dụng tà thuật nào đó không chứ.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã quan tâm. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước."
Nói xong, Bùi Hành Chi xoay người, bước đi nhanh chóng, dù không chạy nhưng tâm trạng của anh cũng hoảng loạn không khác gì Mạnh Vãn Thu khi cô ấy bị anh làm hoảng sợ hôm nay.
"Ơ—em còn chưa nói xong mà."
Giang Tú Tú ngơ ngác khi thấy Bùi Hành Chi đột ngột rời đi.
Điều này không như cô ấy tưởng tượng.
Cô ấy đã nói với anh một thông tin quan trọng như vậy, tại sao Bùi Hành Chi lại không có chút phản hồi nào chứ?
Chẳng lẽ anh không tin cô ấy? Không thể nào, với sự thông minh của Bùi Hành Chi, anh phải đoán ra ẩn ý của cô ấy chứ.
Nhìn bóng dáng anh đi xa, Giang Tú Tú chỉ có thể tức giận giậm chân.
Bùi Hành Chi đi xa rồi mới quay đầu lại, thấy Giang Tú Tú không đuổi theo, cuối cùng anh cũng yên tâm.
Tuy nhiên, hành động kỳ lạ của cô ấy khiến ý định còn lưỡng lự của anh trở nên quyết tâm hơn.
Tại nhà tập thể của thanh niên trí thức.
Trương Tú Thanh sốt ruột đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại chạy ra cửa ngó xem.
Hôm nay Bùi Hành Chi đi tới một nơi khá xa, mọi người đề nghị đi giúp anh nhưng anh từ chối.
Giờ này trời đã tối mà vẫn chưa thấy anh về, Trương Tú Thanh lo lắng không yên.
“Ôi trời, chị Tú Thanh, chị cứ đi qua đi lại mãi, em nhìn mà chóng cả mặt. Anh Hành Chi trước đây cũng có lần về trễ mà, chị đừng lo quá, ngồi nghỉ một chút đi.”
Dương Tuyết ngồi trên ghế ngoài cửa, khuyên Trương Tú Thanh ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.