Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Chương 3: Thanh Niên Trí Thức Đen Đủi
Niểu Niểu Vụ Nguyệt
29/10/2024
Editor: TulaBachu1316
Khi thông báo Bùi Hành Chi có số phiếu cao nhất, chẳng ai phản đối, điều đó đã chứng minh tất cả.
Tên Hà Ngạn đúng là kẻ tiểu nhân, chắc chắn là giở trò sau lưng, nếu không sao danh sách công bố cuối cùng lại đổi thành tên cậu ta.
"Hừ, bảo chuyện này không liên quan đến Hà Ngạn thì ma mới tin." Bì Cảnh Hiên cười khẩy.
Cốc, cốc—
Lúc này, có tiếng gõ cửa, mọi người nhìn nhau, rồi Bì Cảnh Hiên đứng dậy đi mở cửa.
"Anh Tôn, sao anh lại đến đây?"
Anh Tôn là người lớn tuổi nhất trong đội thanh niên trí thức, năm nay đã 28, cũng là người đầu tiên và duy nhất trong điểm kết hôn với người địa phương.
Cha vợ anh ta có chút thế lực trong làng, cộng thêm việc vợ là con một nên năm thứ hai sau khi cưới, ông nhạc đã xin cho anh Tôn làm việc ở công xã.
Lúc này, anh Tôn thở hổn hển, chống tay lên khung cửa.
Bì Cảnh Hiên vội dìu anh ta vào sân ngồi xuống, Trương Tú Thanh chu đáo đưa nước cho anh ta.
Sau khi uống một ngụm nước, anh Tôn đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Hành Chi đâu?"
"Anh Hành Chi vừa về, đi rửa mặt rồi, chắc sắp ra ngay thôi." Bì Cảnh Hiên trả lời.
Vừa dứt lời, từ phía sau của sân, một chàng trai gầy, da trắng mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen bước ra. Dưới ánh trăng, khí chất lạnh lùng của anh càng hiện rõ.
Do vừa tắm xong, tóc anh còn ướt, mái tóc trước trán dài che đi đôi mắt sâu, tạo nên vẻ u ám càng làm các đường nét thêm sắc sảo.
Bùi Hành Chi thấy mọi người tập trung ngoài sân, hơi sững lại, rồi nhìn thấy anh Tôn, liền cất tiếng chào: “Anh Tôn.”
Giọng của Bùi Hành Chi cũng như con người anh, trong trẻo và lạnh lùng.
Anh Tôn: “Hành Chi à, lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Bùi Hành Chi gật đầu, không vội hỏi mà dẫn anh Tôn vào phòng mình rồi từ tốn hỏi: “Anh Tôn, có chuyện gì vậy, sao anh lại đến đây?”
“Hành Chi, em biết suất đại học của em bị mất rồi chứ?”
Sắc mặt Bùi Hành Chi vẫn bình tĩnh: “Em biết rồi.”
Anh Tôn nhìn vậy, hơi ngẩn ra, rồi cười gượng: “Em bình tĩnh thế này làm anh như người ngoài nóng ruột giùm ấy.”
Bùi Hành Chi cười nhạt: “Không phải bình tĩnh, chỉ là vài ngày trước em đã biết kết quả, cũng buồn rồi, giờ có thể chấp nhận được.”
“Thế em có biết vì sao người được chọn từ em lại thành Hà Ngạn không?” anh Tôn hỏi.
Bùi Hành Chi lấy một chiếc khăn khô treo trên tường, trùm lên đầu để lau tóc: “Chuyện này thì em không rõ, có lẽ cậu ta đi cửa sau chăng?”
“Đi cửa sau cái gì chứ.” Anh Tôn không nhịn được chửi, tức giận nói: “Anh nghe từ ông nhạc, tên đó chẳng đi cửa sau gì cả, mà là đến công xã báo cáo vấn đề lý lịch của em.”
Nói đến đây, giọng của anh Tôn bỗng thấp hẳn xuống, như thể sợ có ai nghe thấy.
Bùi Hành Chi dừng tay đang lau tóc, trong đôi mắt bị khăn che đi thoáng hiện một tia tối tăm.
Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí quanh anh trở nên nặng nề, dường như không khí cũng đông đặc lại.
Trong toàn công xã Hồng Sơn, có lẽ chỉ mình anh Tôn biết rõ về thân thế của Bùi Hành Chi, vì cha của anh Tôn từng là cấp dưới của cha anh.
Khi thông báo Bùi Hành Chi có số phiếu cao nhất, chẳng ai phản đối, điều đó đã chứng minh tất cả.
Tên Hà Ngạn đúng là kẻ tiểu nhân, chắc chắn là giở trò sau lưng, nếu không sao danh sách công bố cuối cùng lại đổi thành tên cậu ta.
"Hừ, bảo chuyện này không liên quan đến Hà Ngạn thì ma mới tin." Bì Cảnh Hiên cười khẩy.
Cốc, cốc—
Lúc này, có tiếng gõ cửa, mọi người nhìn nhau, rồi Bì Cảnh Hiên đứng dậy đi mở cửa.
"Anh Tôn, sao anh lại đến đây?"
Anh Tôn là người lớn tuổi nhất trong đội thanh niên trí thức, năm nay đã 28, cũng là người đầu tiên và duy nhất trong điểm kết hôn với người địa phương.
Cha vợ anh ta có chút thế lực trong làng, cộng thêm việc vợ là con một nên năm thứ hai sau khi cưới, ông nhạc đã xin cho anh Tôn làm việc ở công xã.
Lúc này, anh Tôn thở hổn hển, chống tay lên khung cửa.
Bì Cảnh Hiên vội dìu anh ta vào sân ngồi xuống, Trương Tú Thanh chu đáo đưa nước cho anh ta.
Sau khi uống một ngụm nước, anh Tôn đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Hành Chi đâu?"
"Anh Hành Chi vừa về, đi rửa mặt rồi, chắc sắp ra ngay thôi." Bì Cảnh Hiên trả lời.
Vừa dứt lời, từ phía sau của sân, một chàng trai gầy, da trắng mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen bước ra. Dưới ánh trăng, khí chất lạnh lùng của anh càng hiện rõ.
Do vừa tắm xong, tóc anh còn ướt, mái tóc trước trán dài che đi đôi mắt sâu, tạo nên vẻ u ám càng làm các đường nét thêm sắc sảo.
Bùi Hành Chi thấy mọi người tập trung ngoài sân, hơi sững lại, rồi nhìn thấy anh Tôn, liền cất tiếng chào: “Anh Tôn.”
Giọng của Bùi Hành Chi cũng như con người anh, trong trẻo và lạnh lùng.
Anh Tôn: “Hành Chi à, lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Bùi Hành Chi gật đầu, không vội hỏi mà dẫn anh Tôn vào phòng mình rồi từ tốn hỏi: “Anh Tôn, có chuyện gì vậy, sao anh lại đến đây?”
“Hành Chi, em biết suất đại học của em bị mất rồi chứ?”
Sắc mặt Bùi Hành Chi vẫn bình tĩnh: “Em biết rồi.”
Anh Tôn nhìn vậy, hơi ngẩn ra, rồi cười gượng: “Em bình tĩnh thế này làm anh như người ngoài nóng ruột giùm ấy.”
Bùi Hành Chi cười nhạt: “Không phải bình tĩnh, chỉ là vài ngày trước em đã biết kết quả, cũng buồn rồi, giờ có thể chấp nhận được.”
“Thế em có biết vì sao người được chọn từ em lại thành Hà Ngạn không?” anh Tôn hỏi.
Bùi Hành Chi lấy một chiếc khăn khô treo trên tường, trùm lên đầu để lau tóc: “Chuyện này thì em không rõ, có lẽ cậu ta đi cửa sau chăng?”
“Đi cửa sau cái gì chứ.” Anh Tôn không nhịn được chửi, tức giận nói: “Anh nghe từ ông nhạc, tên đó chẳng đi cửa sau gì cả, mà là đến công xã báo cáo vấn đề lý lịch của em.”
Nói đến đây, giọng của anh Tôn bỗng thấp hẳn xuống, như thể sợ có ai nghe thấy.
Bùi Hành Chi dừng tay đang lau tóc, trong đôi mắt bị khăn che đi thoáng hiện một tia tối tăm.
Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí quanh anh trở nên nặng nề, dường như không khí cũng đông đặc lại.
Trong toàn công xã Hồng Sơn, có lẽ chỉ mình anh Tôn biết rõ về thân thế của Bùi Hành Chi, vì cha của anh Tôn từng là cấp dưới của cha anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.