Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài
Chương 109: Hai người hạnh phúc một kẻ đau
Cocala
24/04/2022
Sau mấy ngày của kì nghỉ đông thì tập đoàn Châu Thành lại quay trở về làm việc như thường nhật. Sáng sớm dòng người vào ra tấp nập, đông đúc, thoáng chốc hiện lên khung cảnh náo nhiệt.
Chiếc Lexus nâu xám rẽ vào, hai cánh cửa trước đồng mở ra, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai đôi chân cùng bước vào. Ánh mắt họ thi thoảng liếc nhìn nhau, đôi môi khẽ mỉm cười.
Xung quanh mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, dường như họ đã trở thành tâm điểm. Tiếng bàn tán rõ ồn ào mà cũng chẳng biết phát ra từ đâu.
“Cô ấy là ai? Là bạn gái Châu tổng sao?”
“Hình như cô gái này là nhân viên phòng thiết kế, vừa rồi chiến thắng cuộc thi thiết kế Đông-Xuân.”
“Hazza…thật ngưỡng mộ cô gái ấy.”
“Ước gì tôi cũng một lần giống như cô ấy. Thế là Châu tổng đã là hoa đã có chủ rồi.”
Hơn nữa, mọi chiếc điện thoại đều hướng về phía họ, người quay phim người chụp hình. Nhưng tất cả họ đều hiện rõ sự ngưỡng mộ.
Châu Gia Việt cũng rạng rỡ hẳn, Hạ Như Yên bước cạnh anh đầy tự tin. Dường như cô đã hoàn toàn thay đổi không còn rụt rè, nhút nhát, cùng bao nỗi lo sợ như ngày mới tới nữa. Không chỉ cô thay đổi anh mà anh cũng là người tạo nên cô của hiện tại. Một cô gái mạnh mẽ, tự tin, biết cách cho và nhận.
Tình yêu nó vốn là như vậy. Nếu gặp đúng người là hạnh phúc và cũng vì thế mình trở nên tốt hơn. Hai người họ dường như là vòng xoáy, bù trừ những khuyết điểm dành cho đối phương. Đó mới chính là tình yêu đích thực, tình yêu đúng nghĩa.
Họ dừng chân trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cô ghé sát tai anh thì thầm: “anh vào trong chờ em, em đi pha cà phê tình yêu vào buổi sáng.”
Một lúc sau, cô bưng hai ly cà phê bước đến. Qua cánh cửa kính trong suốt cô nhìn thấy Tô Như Nguyệt. Ả cũng liếc thấy cô nên dở trò vờ ngã vào lòng Châu Gia Việt, trong khi anh lúng túng ả nhón chân hôn nhẹ lên bờ môi anh.
Châu Gia Việt liền đẩy ả ra, khuôn mặt có vẻ tức giận, anh trừng mắt trợn tròn: “cô làm cái gì vậy hả?”
Tô Như Nguyệt cười, nụ cười xảo trá: “em chỉ muốn tìm lại chút cảm giác của ngày xưa thôi mà.”
Lời bàn tán xung quanh lại diễn ra ồn ào, hai chiều dư luận trái ngược nhau: Châu tổng chung tình, một lòng một dạ. Cũng có người nói Châu tổng bị sắc đẹp của nữ đối tác cuốn hút.
Hạ Như Yên đẩy mạnh cánh cửa bước vào, cô đi thẳng về phía anh. Chân nhón cao lên, tay ôm nhẹ vòng qua cổ anh, trao một nụ hôn dành cho anh, nụ hôn đủ lâu đủ ngọt ngào. Châu Gia Việt cũng vòng tay qua eo cô đáp lại. Họ như quyện vào nhau, rất rất lâu mới dừng lại.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về họ, ánh mắt ngạc nhiên.
Lúc này cô mới quay về phía Tô Như Nguyệt, cô nở nụ cười, nụ cười đầy sự chế nhạo: “hôn như vậy mới là hôn.”
Lời nói vừa dứt thì Hạ Như Yên nắm tay Châu Gia Việt kéo anh đi ra ngoài. Hai người đứng trước toàn thể nhân viên, ánh mắt cô nhìn anh, vẻ mặt có sự gấp gáp thúc giục.
Châu Gia Việt nở nụ cười, anh dường như đã hiểu ý cô. Anh thẳng thắn tuyên bố: “đây là Hạ Như Yên người vợ, cũng là người duy nhất mà tôi dành tình cảm. Cho nên tôi mong sau này sẽ không tồn tại những lời đồn như vừa nãy một lần nào nữa.”
Lời nói vừa dứt thì tất cả nhân viên đều im bặt, họ như có câu trả lời cho mọi thắc mắc. Một lần nữa Tô Như Nguyệt lại muối mặt mà bỏ đi, trước ánh mắt chế giễu của tất cả nhân viên công ty. Khuôn mặt ả ta xám xịt như bầu trời sắp nổi giông. Hai tay nắm chặt gồng mình cố kìm đi cảm xúc, chân ả cố rảo bước thật nhanh.
Cánh cửa phòng làm việc đóng rầm lại, ả vung tay hất văng đống tài liệu trên bàn bay tung toé giữa sàn. Lòng ả đầy phẫn nộ khi trong tâm trí gợi nhớ về nụ hôn hạnh phúc cũng như nụ cười của hai người họ.
Rất nhanh chóng trên group chát của Châu Thành đã tung lên đoạn nụ hôn giữa Hạ Như Yên và Châu Gia Việt cùng dòng trạng thái: vợ chồng Châu tổng hôn nhau ngọt ngào trước mặt kẻ thứ ba.
Nhân viên của Tô Như Nguyệt cũng vừa đọc được dòng tin tức, trợ lí của ả ấp úng: “Tô tổng…tin tức này có phải là sự thật hay không vậy?”
Ánh mắt ả trợn trừng, ả quát lớn: “đó không phải việc của cô. Mau về làm tốt việc mình trước đi.”
Đúng là hả dạ cho kẻ thứ ba, chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác.
Thời điểm này cả công ty đã bùng lên tin tức về người vợ bí mật lâu nay của Châu Gia Việt. Dường như tin tức này chấn động toàn công ty.
Lúc này trong phòng thiết kế đã biết, họ dường như sốc đến độ há hốc miệng, mắt xoe tròn. Vừa thấy Như Yên bước vào tiếng hỏi đồng thanh: “Hạ Như Yên chuyện này là thật sao?”
Cô nhẹ gật đầu. Hà Thanh nói: “sao cô có thể giấu chuyện này lâu tới vậy hả? Lại khiến chúng tôi tưởng cô chỉ là bạn gái sếp không ngờ đã sớm trở thành bà chủ rồi cơ đấy.”
Hạ Như Yên khẽ cười xua đi: “không phải, tôi không có ý giấu mọi người đâu!”
Tiếng cười vang lên, mọi người hùa vào chọc cô: “bà chủ Châu sau này mong được chiếu cố.”
Không khí cũng vì thế mà vui vẻ hơn. Trước nay phòng thiết kế vẫn luôn như thế đoàn kết, không phân biệt cấp bậc, đồng thuận, vui cười. Chỉ cần vẫn còn làm ở đây thì mọi thứ không bàn tới. Cũng vì thế mà Hạ Như Yên ngày càng yêu mến nơi đây.
…
Buổi tối ở quán rượu, Lưu Phiên Như đã uống một ít rượu rồi gọi điện cho Châu Gia Kiệt.
“Cậu có thể tới đây một lát có được không?”
Chỉ sau một lát Châu Gia Kiệt bước tới, cô vẫy tay gọi: “phục vụ cho thêm một ly rượu.”
Ly rượu vừa bưng tới thì cô nâng lên cao, Châu Gia Kiệt cũng nâng lên chạm khẽ vào. Hai ánh mắt nhìn nhau, nở nụ cười.
Lưu Phiên Như uống ngụm rượu, ánh mắt nhìn vào chỗ rượu còn lại trong ly, môi cười rồi nói: “trước nay chỉ cần tôi gọi thì cậu luôn có mặt. Còn tôi thì mãi vẫn không buông bỏ được thứ mà bản thân đã tự công nhận không phải của mình. Cậu nói xem là do tôi ngốc hay do thói quen.”
Không cần cô nói ra trực tiếp thì Châu Gia Kiệt vẫn đoán ra được Lưu Phiên Như đang nói về ai, điều gì. Từ trước tới nay anh vẫn luôn phải chứng kiến cảnh cô ngập trong cơn say vì Châu Gia Việt. Mọi thứ cứ chìm lặng yên xuống cho đến khi cô đọc được dòng tin hạnh phúc của hai người họ.
Chiếc Lexus nâu xám rẽ vào, hai cánh cửa trước đồng mở ra, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai đôi chân cùng bước vào. Ánh mắt họ thi thoảng liếc nhìn nhau, đôi môi khẽ mỉm cười.
Xung quanh mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, dường như họ đã trở thành tâm điểm. Tiếng bàn tán rõ ồn ào mà cũng chẳng biết phát ra từ đâu.
“Cô ấy là ai? Là bạn gái Châu tổng sao?”
“Hình như cô gái này là nhân viên phòng thiết kế, vừa rồi chiến thắng cuộc thi thiết kế Đông-Xuân.”
“Hazza…thật ngưỡng mộ cô gái ấy.”
“Ước gì tôi cũng một lần giống như cô ấy. Thế là Châu tổng đã là hoa đã có chủ rồi.”
Hơn nữa, mọi chiếc điện thoại đều hướng về phía họ, người quay phim người chụp hình. Nhưng tất cả họ đều hiện rõ sự ngưỡng mộ.
Châu Gia Việt cũng rạng rỡ hẳn, Hạ Như Yên bước cạnh anh đầy tự tin. Dường như cô đã hoàn toàn thay đổi không còn rụt rè, nhút nhát, cùng bao nỗi lo sợ như ngày mới tới nữa. Không chỉ cô thay đổi anh mà anh cũng là người tạo nên cô của hiện tại. Một cô gái mạnh mẽ, tự tin, biết cách cho và nhận.
Tình yêu nó vốn là như vậy. Nếu gặp đúng người là hạnh phúc và cũng vì thế mình trở nên tốt hơn. Hai người họ dường như là vòng xoáy, bù trừ những khuyết điểm dành cho đối phương. Đó mới chính là tình yêu đích thực, tình yêu đúng nghĩa.
Họ dừng chân trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cô ghé sát tai anh thì thầm: “anh vào trong chờ em, em đi pha cà phê tình yêu vào buổi sáng.”
Một lúc sau, cô bưng hai ly cà phê bước đến. Qua cánh cửa kính trong suốt cô nhìn thấy Tô Như Nguyệt. Ả cũng liếc thấy cô nên dở trò vờ ngã vào lòng Châu Gia Việt, trong khi anh lúng túng ả nhón chân hôn nhẹ lên bờ môi anh.
Châu Gia Việt liền đẩy ả ra, khuôn mặt có vẻ tức giận, anh trừng mắt trợn tròn: “cô làm cái gì vậy hả?”
Tô Như Nguyệt cười, nụ cười xảo trá: “em chỉ muốn tìm lại chút cảm giác của ngày xưa thôi mà.”
Lời bàn tán xung quanh lại diễn ra ồn ào, hai chiều dư luận trái ngược nhau: Châu tổng chung tình, một lòng một dạ. Cũng có người nói Châu tổng bị sắc đẹp của nữ đối tác cuốn hút.
Hạ Như Yên đẩy mạnh cánh cửa bước vào, cô đi thẳng về phía anh. Chân nhón cao lên, tay ôm nhẹ vòng qua cổ anh, trao một nụ hôn dành cho anh, nụ hôn đủ lâu đủ ngọt ngào. Châu Gia Việt cũng vòng tay qua eo cô đáp lại. Họ như quyện vào nhau, rất rất lâu mới dừng lại.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về họ, ánh mắt ngạc nhiên.
Lúc này cô mới quay về phía Tô Như Nguyệt, cô nở nụ cười, nụ cười đầy sự chế nhạo: “hôn như vậy mới là hôn.”
Lời nói vừa dứt thì Hạ Như Yên nắm tay Châu Gia Việt kéo anh đi ra ngoài. Hai người đứng trước toàn thể nhân viên, ánh mắt cô nhìn anh, vẻ mặt có sự gấp gáp thúc giục.
Châu Gia Việt nở nụ cười, anh dường như đã hiểu ý cô. Anh thẳng thắn tuyên bố: “đây là Hạ Như Yên người vợ, cũng là người duy nhất mà tôi dành tình cảm. Cho nên tôi mong sau này sẽ không tồn tại những lời đồn như vừa nãy một lần nào nữa.”
Lời nói vừa dứt thì tất cả nhân viên đều im bặt, họ như có câu trả lời cho mọi thắc mắc. Một lần nữa Tô Như Nguyệt lại muối mặt mà bỏ đi, trước ánh mắt chế giễu của tất cả nhân viên công ty. Khuôn mặt ả ta xám xịt như bầu trời sắp nổi giông. Hai tay nắm chặt gồng mình cố kìm đi cảm xúc, chân ả cố rảo bước thật nhanh.
Cánh cửa phòng làm việc đóng rầm lại, ả vung tay hất văng đống tài liệu trên bàn bay tung toé giữa sàn. Lòng ả đầy phẫn nộ khi trong tâm trí gợi nhớ về nụ hôn hạnh phúc cũng như nụ cười của hai người họ.
Rất nhanh chóng trên group chát của Châu Thành đã tung lên đoạn nụ hôn giữa Hạ Như Yên và Châu Gia Việt cùng dòng trạng thái: vợ chồng Châu tổng hôn nhau ngọt ngào trước mặt kẻ thứ ba.
Nhân viên của Tô Như Nguyệt cũng vừa đọc được dòng tin tức, trợ lí của ả ấp úng: “Tô tổng…tin tức này có phải là sự thật hay không vậy?”
Ánh mắt ả trợn trừng, ả quát lớn: “đó không phải việc của cô. Mau về làm tốt việc mình trước đi.”
Đúng là hả dạ cho kẻ thứ ba, chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác.
Thời điểm này cả công ty đã bùng lên tin tức về người vợ bí mật lâu nay của Châu Gia Việt. Dường như tin tức này chấn động toàn công ty.
Lúc này trong phòng thiết kế đã biết, họ dường như sốc đến độ há hốc miệng, mắt xoe tròn. Vừa thấy Như Yên bước vào tiếng hỏi đồng thanh: “Hạ Như Yên chuyện này là thật sao?”
Cô nhẹ gật đầu. Hà Thanh nói: “sao cô có thể giấu chuyện này lâu tới vậy hả? Lại khiến chúng tôi tưởng cô chỉ là bạn gái sếp không ngờ đã sớm trở thành bà chủ rồi cơ đấy.”
Hạ Như Yên khẽ cười xua đi: “không phải, tôi không có ý giấu mọi người đâu!”
Tiếng cười vang lên, mọi người hùa vào chọc cô: “bà chủ Châu sau này mong được chiếu cố.”
Không khí cũng vì thế mà vui vẻ hơn. Trước nay phòng thiết kế vẫn luôn như thế đoàn kết, không phân biệt cấp bậc, đồng thuận, vui cười. Chỉ cần vẫn còn làm ở đây thì mọi thứ không bàn tới. Cũng vì thế mà Hạ Như Yên ngày càng yêu mến nơi đây.
…
Buổi tối ở quán rượu, Lưu Phiên Như đã uống một ít rượu rồi gọi điện cho Châu Gia Kiệt.
“Cậu có thể tới đây một lát có được không?”
Chỉ sau một lát Châu Gia Kiệt bước tới, cô vẫy tay gọi: “phục vụ cho thêm một ly rượu.”
Ly rượu vừa bưng tới thì cô nâng lên cao, Châu Gia Kiệt cũng nâng lên chạm khẽ vào. Hai ánh mắt nhìn nhau, nở nụ cười.
Lưu Phiên Như uống ngụm rượu, ánh mắt nhìn vào chỗ rượu còn lại trong ly, môi cười rồi nói: “trước nay chỉ cần tôi gọi thì cậu luôn có mặt. Còn tôi thì mãi vẫn không buông bỏ được thứ mà bản thân đã tự công nhận không phải của mình. Cậu nói xem là do tôi ngốc hay do thói quen.”
Không cần cô nói ra trực tiếp thì Châu Gia Kiệt vẫn đoán ra được Lưu Phiên Như đang nói về ai, điều gì. Từ trước tới nay anh vẫn luôn phải chứng kiến cảnh cô ngập trong cơn say vì Châu Gia Việt. Mọi thứ cứ chìm lặng yên xuống cho đến khi cô đọc được dòng tin hạnh phúc của hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.