Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài
Chương 117: Khoảnh khắc giao thừa
Cocala
24/04/2022
Thành phố sáng rực, ngập tràn sắc màu. Tiết trời se lạnh, thi thoảng có vài cơn gió cuối đông thổi đến. Ngoài đường người qua kẻ lại tấp nập đông đúc, khung cảnh ồn ào, náo động. Dường như ai ai cũng háo hức chuẩn bị cho thời khắc giao thừa chuyển giao năm cũ sang năm mới.
Căn biệt thự nhà họ Châu cũng vui vẻ, ấm cúng hơn bao giờ hết. Bữa cơm cuối năm tự tay chuẩn bị, con cháu quây quần. Hương vị gia đình vẫn luôn ngọt ngào, tình thương luôn là mãi mãi. Ly bia nồng bên bàn thức ăn nóng hổi, đậm truyền thống.
Trên gương mặt mỗi người đều rạng rỡ, hiện lên nụ cười tươi tắn.
Thời điểm đúng 0 giờ 0 phút, thời điểm chuyển khắc năm mới. Mọi ánh mắt của những con người trong thành phố sa hoa đều hướng về màn bắn pháo hoa tung bay, rực rỡ trên bầu trời. Pháo bắn thành tiếng, nở rộ như một đóa hoa, màu sắc sặc sỡ, tia sáng lung linh. Thành phố trở nên náo động, dệt nên một bức tranh nên thơ.
Cả nhà họ Châu cũng cùng nhau kéo ra trước sân, ngước mắt nhìn lên cao, môi mỉm cười. Khoảnh khắc này hẳn là hạnh phúc lắm! Tiếng cười rộn vang cùng tiếng nổ của pháo.
Một mình lão già họ Châu đứng trong thềm, ánh mắt nhìn đám con cháu đang vui vẻ trước sân tỏ rõ sự mãn nguyện, lòng thầm mừng rỡ. Ông ngắm nhìn gương mặt của từng đứa một, nhìn thật kĩ từ đôi mắt, sống mũi, đến dáng người, bờ lưng. Sống đến ngần này năm thì điều mà ông vẫn muốn nhìn thấy nhất chính là khoảnh khắc sum vầy, sung túc như hiện tại.
Và rồi ông ngước mắt lên bầu trời, dần hoài niệm về kí ức của thời quá khứ. Lúc đó gia đình họ Châu có bốn người, cái tết cuối cùng mà ông được đón giao thừa cùng vợ. Thấm thoát đã gần ba mươi năm trôi qua. Ngày ấy Vương Tú Anh đang vác bụng bầu Gia Việt.
Thời điểm ấy bà Châu vợ Châu Gia Thành đã rất yếu bởi bà mắc phải căn bệnh ung thư vú. Cũng vì bà biết thời gian mình không còn nhiều nữa cho nên bà dùng chút sức lực còn lại để nấu cho cả gia đình một bữa cơm cuối năm: có sủi cảo, thịt kho, rau cải muối,...
Tuy thời gian lâu là vậy nhưng ông vẫn luôn nhớ mãi
hình bóng, nụ cười rạng rỡ trên bờ môi, hương vị món ăn. Mọi thứ liên quan đến bà ông đều nhớ rất rõ mồn một. Suốt cả chặng đường ấy ông vẫn chọn cô đơn chứ không hề đi thêm bước nào nữa. Cũng bởi ông luôn ghi nhớ về lời hứa thời trai trẻ: sẽ mãi yêu và cưới một mình bà. Cho đến tận giờ hai người đã ở hai thế giới nhưng ông vẫn một lòng dành trọn tình yêu ấy đến với bà.
Đôi môi mỉm cười lòng ông thầm thổ lộ: "bà nó à...chúng ta đều đã già hết rồi. Chắc bà ở bên đó thấy cảnh con cháu sum vầy như này cũng vui lắm nhỉ? Chỉ tiếc là mệnh bà ngắn không được chứng kiến, nhưng bà yên tâm chờ tôi qua bên đó rồi tôi sẽ kể bà nghe. Năm nay gia đình mình có thêm cháu dâu mới đón tết cùng, nó có gói một ít sủi cảo, mùi vị cũng giống của bà lắm!" - Khóe mắt ông rưng rưng, cổ họng thoáng chút nghẹn ngào.
Ở ngay giữa sân là Châu Gia Minh ôm lấy bờ vai vợ, Vương Tú Anh bắt hai tay vắt qua vùng bụng chồng. Bao năm qua tình cảm vợ chồng của hai người vẫn rất tốt, đáng ghen tỵ. Tuy đã bước dần qua tuổi xế chiều nhưng họ vẫn mặn nồng, dành cho nhau tình yêu vô bờ bến.
Vương Tú Anh được xem như là người phụ nữ đầy quyền lực đứng sau thành công của Châu Gia Minh. Thời còn trẻ người phụ nữ ấy là điểm dựa là chốn quay về bình yên sau những ngày làm việc căng não của Châu Gia Minh. Dường như cả đời ông chỉ dành tình cảm cho một người, trân trọng nâng niu, dành tất cả những điều tốt đẹp đến với bà.
Ánh mắt họ nhìn nhau rồi quay sang ngắm nghía những đứa con, đôi môi mỉm cười hạnh phúc.
Bên tay trái họ là Châu Gia Kiệt và Châu Gia Luân, hai anh em cùng hướng mắt nhìn những tia pháo rực rỡ. Nghĩ lại những điều đã qua của một năm vừa qua.
Đứng đối diện với hai chàng trai là Châu Gia Việt và Hạ Như Yên. Anh kéo chiếc áo choàng của mình qua che chắn gió, cánh tay ôm trọn cô vào lòng. Hai con tim như hòa chung cùng nhịp đập, nhịp đập hạnh phúc.
Họ đã trải qua nhiều biến cố, hiểu nhầm mới có thể đến được như ngày hôm nay. Vì thế hơn ai hết họ trân trọng khoảnh khắc này. Mỗi một tia pháo hoa như là nỗi lòng họ. Hai ánh mắt nhìn nhau, môi chợt mỉm cười hạnh phúc. Ngón tay anh chạm nhẹ lên sống mũi cô.
Cánh tay anh ôm cô thật chặt, giọng thủ thỉ: "đây là lần đầu tiên anh đón giao thừa đúng nghĩa. Cuộc sống trước đây của anh giống hệt bầu trời đen mịt kia ngày em đến như tia pháo hoa ấy khiến anh rực rỡ, tràn đầy ánh sáng. Cảm ơn em."
Hạ Như Yên vòng hai tay ôm lấy anh, cô ngước mắt nhìn anh đáp lại: "trước đây em vẫn đón giao thừa một mình, mọi thứ hiện ra trước mắt rất đẹp rất rực rỡ nhưng tận sâu trong lòng em lại chẳng thấy vui. Đây là lần đầu tiên em nhìn rõ mọi sắc màu, ánh sáng. Hơn bất kì điều gì em hạnh phúc vì có anh."
Màn trời lung linh rực sáng hơn khi hiện dòng chữ "chúc mừng năm mới" đủ màu: vàng, đỏ, xanh. Trên bờ môi ai cũng bất giác nở nụ cười, nụ cười tươi đầy tự nhiên hơn bao giờ hết.
Tiếng nói đồng thanh: "chúc mừng năm mới."- nụ cười hiện rõ trên gương mặt mỗi người nhà họ Châu.
Châu Gia Luân chạy vèo vào nhà lấy chiếc máy ảnh cùng cái kệ ba chân ra: "gia đình mình chụp tấm ảnh kỉ niệm chứ nhỉ?"
Những đôi chân bước dần lại phía lão già Châu Gia Thành. Một mình ông ngồi lên chiếc ghế nệm êm ái, xung quanh con cháu đứng cạnh.
Châu Gia Luân chỉnh lại chiếc máy ảnh cân đối, vị trí đẹp nhất. Anh mỉm cười đếm: "1...2...3... cười lên nào." Tay ấn vào nút on trên màn máy ảnh, số giây bắt đầu chạy, anh nhanh chân chạy về phía gia đình mình.
Những bức ảnh liên tiếp được lưu lại: có nụ cười hạnh phúc, sự lầy lội, trên trọc lẫn nhau,...Nhưng điều hiện lên trên bức ảnh đó chính là niềm hạnh phúc và sự vui vẻ.
Bên ngoài kia người vẫn đông đúc; qua lại tấp nập, nói cười vui vẻ. Đó hẳn là đêm cả thành phố Quảng Đông không ngủ.
Căn biệt thự nhà họ Châu cũng vui vẻ, ấm cúng hơn bao giờ hết. Bữa cơm cuối năm tự tay chuẩn bị, con cháu quây quần. Hương vị gia đình vẫn luôn ngọt ngào, tình thương luôn là mãi mãi. Ly bia nồng bên bàn thức ăn nóng hổi, đậm truyền thống.
Trên gương mặt mỗi người đều rạng rỡ, hiện lên nụ cười tươi tắn.
Thời điểm đúng 0 giờ 0 phút, thời điểm chuyển khắc năm mới. Mọi ánh mắt của những con người trong thành phố sa hoa đều hướng về màn bắn pháo hoa tung bay, rực rỡ trên bầu trời. Pháo bắn thành tiếng, nở rộ như một đóa hoa, màu sắc sặc sỡ, tia sáng lung linh. Thành phố trở nên náo động, dệt nên một bức tranh nên thơ.
Cả nhà họ Châu cũng cùng nhau kéo ra trước sân, ngước mắt nhìn lên cao, môi mỉm cười. Khoảnh khắc này hẳn là hạnh phúc lắm! Tiếng cười rộn vang cùng tiếng nổ của pháo.
Một mình lão già họ Châu đứng trong thềm, ánh mắt nhìn đám con cháu đang vui vẻ trước sân tỏ rõ sự mãn nguyện, lòng thầm mừng rỡ. Ông ngắm nhìn gương mặt của từng đứa một, nhìn thật kĩ từ đôi mắt, sống mũi, đến dáng người, bờ lưng. Sống đến ngần này năm thì điều mà ông vẫn muốn nhìn thấy nhất chính là khoảnh khắc sum vầy, sung túc như hiện tại.
Và rồi ông ngước mắt lên bầu trời, dần hoài niệm về kí ức của thời quá khứ. Lúc đó gia đình họ Châu có bốn người, cái tết cuối cùng mà ông được đón giao thừa cùng vợ. Thấm thoát đã gần ba mươi năm trôi qua. Ngày ấy Vương Tú Anh đang vác bụng bầu Gia Việt.
Thời điểm ấy bà Châu vợ Châu Gia Thành đã rất yếu bởi bà mắc phải căn bệnh ung thư vú. Cũng vì bà biết thời gian mình không còn nhiều nữa cho nên bà dùng chút sức lực còn lại để nấu cho cả gia đình một bữa cơm cuối năm: có sủi cảo, thịt kho, rau cải muối,...
Tuy thời gian lâu là vậy nhưng ông vẫn luôn nhớ mãi
hình bóng, nụ cười rạng rỡ trên bờ môi, hương vị món ăn. Mọi thứ liên quan đến bà ông đều nhớ rất rõ mồn một. Suốt cả chặng đường ấy ông vẫn chọn cô đơn chứ không hề đi thêm bước nào nữa. Cũng bởi ông luôn ghi nhớ về lời hứa thời trai trẻ: sẽ mãi yêu và cưới một mình bà. Cho đến tận giờ hai người đã ở hai thế giới nhưng ông vẫn một lòng dành trọn tình yêu ấy đến với bà.
Đôi môi mỉm cười lòng ông thầm thổ lộ: "bà nó à...chúng ta đều đã già hết rồi. Chắc bà ở bên đó thấy cảnh con cháu sum vầy như này cũng vui lắm nhỉ? Chỉ tiếc là mệnh bà ngắn không được chứng kiến, nhưng bà yên tâm chờ tôi qua bên đó rồi tôi sẽ kể bà nghe. Năm nay gia đình mình có thêm cháu dâu mới đón tết cùng, nó có gói một ít sủi cảo, mùi vị cũng giống của bà lắm!" - Khóe mắt ông rưng rưng, cổ họng thoáng chút nghẹn ngào.
Ở ngay giữa sân là Châu Gia Minh ôm lấy bờ vai vợ, Vương Tú Anh bắt hai tay vắt qua vùng bụng chồng. Bao năm qua tình cảm vợ chồng của hai người vẫn rất tốt, đáng ghen tỵ. Tuy đã bước dần qua tuổi xế chiều nhưng họ vẫn mặn nồng, dành cho nhau tình yêu vô bờ bến.
Vương Tú Anh được xem như là người phụ nữ đầy quyền lực đứng sau thành công của Châu Gia Minh. Thời còn trẻ người phụ nữ ấy là điểm dựa là chốn quay về bình yên sau những ngày làm việc căng não của Châu Gia Minh. Dường như cả đời ông chỉ dành tình cảm cho một người, trân trọng nâng niu, dành tất cả những điều tốt đẹp đến với bà.
Ánh mắt họ nhìn nhau rồi quay sang ngắm nghía những đứa con, đôi môi mỉm cười hạnh phúc.
Bên tay trái họ là Châu Gia Kiệt và Châu Gia Luân, hai anh em cùng hướng mắt nhìn những tia pháo rực rỡ. Nghĩ lại những điều đã qua của một năm vừa qua.
Đứng đối diện với hai chàng trai là Châu Gia Việt và Hạ Như Yên. Anh kéo chiếc áo choàng của mình qua che chắn gió, cánh tay ôm trọn cô vào lòng. Hai con tim như hòa chung cùng nhịp đập, nhịp đập hạnh phúc.
Họ đã trải qua nhiều biến cố, hiểu nhầm mới có thể đến được như ngày hôm nay. Vì thế hơn ai hết họ trân trọng khoảnh khắc này. Mỗi một tia pháo hoa như là nỗi lòng họ. Hai ánh mắt nhìn nhau, môi chợt mỉm cười hạnh phúc. Ngón tay anh chạm nhẹ lên sống mũi cô.
Cánh tay anh ôm cô thật chặt, giọng thủ thỉ: "đây là lần đầu tiên anh đón giao thừa đúng nghĩa. Cuộc sống trước đây của anh giống hệt bầu trời đen mịt kia ngày em đến như tia pháo hoa ấy khiến anh rực rỡ, tràn đầy ánh sáng. Cảm ơn em."
Hạ Như Yên vòng hai tay ôm lấy anh, cô ngước mắt nhìn anh đáp lại: "trước đây em vẫn đón giao thừa một mình, mọi thứ hiện ra trước mắt rất đẹp rất rực rỡ nhưng tận sâu trong lòng em lại chẳng thấy vui. Đây là lần đầu tiên em nhìn rõ mọi sắc màu, ánh sáng. Hơn bất kì điều gì em hạnh phúc vì có anh."
Màn trời lung linh rực sáng hơn khi hiện dòng chữ "chúc mừng năm mới" đủ màu: vàng, đỏ, xanh. Trên bờ môi ai cũng bất giác nở nụ cười, nụ cười tươi đầy tự nhiên hơn bao giờ hết.
Tiếng nói đồng thanh: "chúc mừng năm mới."- nụ cười hiện rõ trên gương mặt mỗi người nhà họ Châu.
Châu Gia Luân chạy vèo vào nhà lấy chiếc máy ảnh cùng cái kệ ba chân ra: "gia đình mình chụp tấm ảnh kỉ niệm chứ nhỉ?"
Những đôi chân bước dần lại phía lão già Châu Gia Thành. Một mình ông ngồi lên chiếc ghế nệm êm ái, xung quanh con cháu đứng cạnh.
Châu Gia Luân chỉnh lại chiếc máy ảnh cân đối, vị trí đẹp nhất. Anh mỉm cười đếm: "1...2...3... cười lên nào." Tay ấn vào nút on trên màn máy ảnh, số giây bắt đầu chạy, anh nhanh chân chạy về phía gia đình mình.
Những bức ảnh liên tiếp được lưu lại: có nụ cười hạnh phúc, sự lầy lội, trên trọc lẫn nhau,...Nhưng điều hiện lên trên bức ảnh đó chính là niềm hạnh phúc và sự vui vẻ.
Bên ngoài kia người vẫn đông đúc; qua lại tấp nập, nói cười vui vẻ. Đó hẳn là đêm cả thành phố Quảng Đông không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.