Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài
Chương 139: Tin vui
Cocala
24/04/2022
Thành phố rực màu nắng mới, ánh nắng ấm áp ban mai len lỏi qua một góc nhỏ căn phòng. Hạ Như Yên vừa thức dậy, cảm giác thân thể bồn chồn, người mệt mỏi, lại chóng mặt. Cô cố gắng bước xuống khỏi giường nhưng trong cơn quay cuồng khiến cô suýt nữa ngã xuống.
Tay chân run rẩy, mặt mày xanh xao, thi thoảng lên cơn buồn ói. Suốt cả buổi sáng cô cứ ôm riết lấy căn phòng tắm. Mệt tới rã rời. Mấy ngày nay cô liên tục mắc phải, mỗi ngày thấy tần suất nhiều thêm.
Hạ Như Yên thay vội quần áo, loạng choạng bước đi. Cô bước lên một chiếc taxi đang chờ sẵn trước cửa biệt thự nhà họ Châu.
“Anh cho tôi đến bệnh viện…”
Hạ Như Yên một mình bước vào ngưỡng cửa bệnh viện, chân lê thê, người chẳng hề có chút sức sống nào nữa cả.
Sau khi tiến hành một loạt xét nghiệm thăm khám thì Hạ Như Yên ngồi ngoài dãy hành lang chờ đợi kết quả. Một nữ y tá gọi tên: “mời cô Hạ Như Yên.”
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dần bước theo sau chân cô y tá. Vừa ngồi xuống ghế thì bà bác sĩ ngồi đối diện đã cười lên không ngớt.
Giọng ấp úng, Hạ Như Yên hỏi: “bác sĩ…liệu tôi có mắc phải bệnh gì hay không?”
Bà bác sĩ lắc đầu lia lịa: “không có, ngược lại tôi cần phải chúc mừng cô.”
Hạ Như Yên ngạc nhiên hỏi lại: “chúc mừng tôi. Tại sao?”
Bà bác sĩ cười rất tươi: “em có thai rồi. Thai nhi đã được gần 6 tuần tuổi và rất khoẻ mạnh.”
Hạ Như Yên bất ngờ đến độ sững người, cô không tin vào những gì mình nghe thấy nữa. Tay cố nắm chặt lấy bàn tay, cô cười hoà cùng những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Bác sĩ nói thật sao?”- giọng nghẹn ngào không thể thốt nổi thành lời.
Bác sĩ gật đầu thêm lần nữa: “phải, chúc mừng em.”
Hạ Như Yên đứng dậy cầm tờ kết quả, hí hửng cúi đầu: “cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
Cô dời bệnh viện trong niềm vui sướng, hạnh phúc vô bờ bến. Tay xoa xoa nhẹ trước chiếc bụng của mình: “con yêu…cuối cùng con cũng đã tới với bố mẹ rồi.”
Cô không kìm được niềm vui sướng, miệng cười lên không ngớt.
Cũng phải trên đời này thiên chức thiêng liêng nhất chính là được làm mẹ. Mẹ thích ngắm nhìn phiếu siêu âm của con dù chỉ mới bằng hạt đỗ. Khi con lớn thêm một chút mẹ thích cảm giác con đạp, quậy phá trong bụng mẹ. Và mẹ còn thích nghe thấy nhịp tim con trong mỗi cuộc thăm khám định kì.
9 tháng 10 ngày mẹ phải mang chiếc bụng nặng nề, mọi hoạt động đều khó khăn, chậm chạp nhưng mẹ lại nôn nao, mong ngóng ngày con chào đời. Những cơn đau sẽ hoá thành niềm vui khi mẹ được nghe thấy tiếng khóc oe oe, hay tiếng cười đầu đời của con.
Chiếc phiếu siêu âm cứ đưa lên cao, đôi mắt Hạ Như Yên cứ chăm chăm nhìn, đôi môi mỉm cười hết nấc. Tại thời điểm này cô muốn lao mình chạy thật nhanh để báo cho Châu Gia Việt biết ngay. Chắc là anh sẽ hạnh phúc lắm!
Một cuộc điện thoại gọi tới, trong niềm hí hửng vui mừng Hạ Như Yên nhấc máy: “alo…Mẫn Nhi à…có chuyện gì sao?”
Đoàn Mẫn Nhi nói: “cậu làm gì sáng giờ mà tôi gọi không nhấc máy?”
Hạ Như Yên sững người một chút: “cậu gọi tôi sao? Chắc là do tôi không để ý.”
Đoàn Mẫn Nhi hỏi tiếp: “cậu làm sao thế? Đang ở đâu vậy?”
Hạ Như Yên đáp lại lại: “tôi…đang ở bệnh viện…”
Đoàn Mẫn Nhi hốt hoảng hỏi lại: “làm…làm sao mà lại ở bệnh viện…”
Hạ Như Yên liếc nhìn quanh không thấy ai liền ghé sát bên mic điện thoại, khẽ thì thầm: “tớ…có em bé rồi…”
Đoàn Mẫn Nhi bật phắt người đứng dậy: “cậu nói cái gì hả?”- liếc mắt thấy mọi người xung quanh đang nhìn thì cô đành tỏ ra ngại ngùng, cố gắng tiết chế đi cảm xúc. Môi tủm tỉm cười, lòng vui hơn tết. Cô hỏi tiếp: “bây giờ cậu đang ở đâu để tớ tới đón…”
Hạ Như Yên lắc đầu: “không cần đâu! Tớ tự mình bắt xe về công ty được mà. Bây giờ em bé mới chỉ nhỏ bằng hạt đỗ. Sao có thể làm khó được tôi.”
Đoàn Mẫn Nhi gật đầu: “vậy được, cậu nhớ cẩn thận một chút nhé!”
Cuộc điện thoại kết thúc, Hạ Như Yên bước đi, thi thoảng lại liếc nhìn mấy bà bầu bụng vượt mặt, môi chặt mỉm cười, tay xoa nhẹ trên bầu bụng của mình. Cô thầm cầu mong con mình cũng mau lớn, khoẻ mạnh.
Rồi cô liếc thấy những ông bố nâng niu, chăm sóc người mẹ bầu thật hạnh phúc. Tình yêu không nằm ở đâu xa xôi, cứ nhìn vào cách quan tâm là đủ hiểu họ yêu vợ nhiều như thế nào.
Hai chân chậm rãi bước về căn phòng kính có những đứa trẻ mới sinh bụ bẫm đang oe oe khóc, đứa thì ngáp dài, chân đạp phạch phạch. Bàn tay cô chạm nhẹ trên tấm kính trong suốt, ánh mắt cứ chăm chăm ngắm nhìn những đứa trẻ. Ôi thôi! Những đứa trẻ con trắng nõn đáng yêu biết chừng nào…
Một cô y tá đi đến cạnh hỏi han: “cô gái…cô cũng vừa mới có em bé phải không?”
Hạ Như Yên mỉm cười, đầu gật: “phải…nó mới chỉ gần sáu tuần mà thôi!”
Cô y tá mỉm cười hỏi tiếp: “chắc là cô cũng lần đầu mang thai…”
Hạ Như Yên tiếp tục gật đầu thêm lần nữa: “đúng vậy.”
Cô y tá đưa ra lời đề nghị: “hầu hết lần đầu ai cũng bỡ ngỡ. Sắp tới bệnh viện sẽ mở khoá học dành cho các ông bố biết cách chăm sóc mẹ và bé trong và sau thai kì. Nếu cô có hứng thú thì có thể đăng kí cùng chồng mình tham gia. Trong thời gian thai kì cô cũng có thể ngắm nhìn những em bé đáng yêu, bụ bẫm như thế cũng sẽ tốt cho quá trình mang thai.”
Hạ Như Yên quay sang phía cô y tá: “cảm ơn cô.”
Cô y tá mỉm cười: “không đâu, đây là công việc và trách nhiệm của tôi. Sau này lúc con cô sinh ra cũng sẽ đáng yêu như những đứa trẻ trong kia. Điều quan trọng hơn hết cô cần phải giữ cho tinh thần mình vui vẻ, thoải mái.”
Cô y tá vừa dứt lời thì cũng vội vàng bước đi bởi có một bác sĩ gọi tên cô ấy.
Càng ngắm nhìn những đứa trẻ kia thì Hạ Như Yên càng mong ngày con mình chào đời sẽ đến thật nhanh.
Bệnh viện thời điểm sáng xuân ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng, người vào ra tấp nập, tiếng khóc oe oe của trẻ con bên khoa phụ sản cứ nối tiếp liên hồi. Nhưng hẳn là ai đi qua đây cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi có nhiều những thiên thần nhỏ đến với thế giới này.
Tay chân run rẩy, mặt mày xanh xao, thi thoảng lên cơn buồn ói. Suốt cả buổi sáng cô cứ ôm riết lấy căn phòng tắm. Mệt tới rã rời. Mấy ngày nay cô liên tục mắc phải, mỗi ngày thấy tần suất nhiều thêm.
Hạ Như Yên thay vội quần áo, loạng choạng bước đi. Cô bước lên một chiếc taxi đang chờ sẵn trước cửa biệt thự nhà họ Châu.
“Anh cho tôi đến bệnh viện…”
Hạ Như Yên một mình bước vào ngưỡng cửa bệnh viện, chân lê thê, người chẳng hề có chút sức sống nào nữa cả.
Sau khi tiến hành một loạt xét nghiệm thăm khám thì Hạ Như Yên ngồi ngoài dãy hành lang chờ đợi kết quả. Một nữ y tá gọi tên: “mời cô Hạ Như Yên.”
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dần bước theo sau chân cô y tá. Vừa ngồi xuống ghế thì bà bác sĩ ngồi đối diện đã cười lên không ngớt.
Giọng ấp úng, Hạ Như Yên hỏi: “bác sĩ…liệu tôi có mắc phải bệnh gì hay không?”
Bà bác sĩ lắc đầu lia lịa: “không có, ngược lại tôi cần phải chúc mừng cô.”
Hạ Như Yên ngạc nhiên hỏi lại: “chúc mừng tôi. Tại sao?”
Bà bác sĩ cười rất tươi: “em có thai rồi. Thai nhi đã được gần 6 tuần tuổi và rất khoẻ mạnh.”
Hạ Như Yên bất ngờ đến độ sững người, cô không tin vào những gì mình nghe thấy nữa. Tay cố nắm chặt lấy bàn tay, cô cười hoà cùng những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Bác sĩ nói thật sao?”- giọng nghẹn ngào không thể thốt nổi thành lời.
Bác sĩ gật đầu thêm lần nữa: “phải, chúc mừng em.”
Hạ Như Yên đứng dậy cầm tờ kết quả, hí hửng cúi đầu: “cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
Cô dời bệnh viện trong niềm vui sướng, hạnh phúc vô bờ bến. Tay xoa xoa nhẹ trước chiếc bụng của mình: “con yêu…cuối cùng con cũng đã tới với bố mẹ rồi.”
Cô không kìm được niềm vui sướng, miệng cười lên không ngớt.
Cũng phải trên đời này thiên chức thiêng liêng nhất chính là được làm mẹ. Mẹ thích ngắm nhìn phiếu siêu âm của con dù chỉ mới bằng hạt đỗ. Khi con lớn thêm một chút mẹ thích cảm giác con đạp, quậy phá trong bụng mẹ. Và mẹ còn thích nghe thấy nhịp tim con trong mỗi cuộc thăm khám định kì.
9 tháng 10 ngày mẹ phải mang chiếc bụng nặng nề, mọi hoạt động đều khó khăn, chậm chạp nhưng mẹ lại nôn nao, mong ngóng ngày con chào đời. Những cơn đau sẽ hoá thành niềm vui khi mẹ được nghe thấy tiếng khóc oe oe, hay tiếng cười đầu đời của con.
Chiếc phiếu siêu âm cứ đưa lên cao, đôi mắt Hạ Như Yên cứ chăm chăm nhìn, đôi môi mỉm cười hết nấc. Tại thời điểm này cô muốn lao mình chạy thật nhanh để báo cho Châu Gia Việt biết ngay. Chắc là anh sẽ hạnh phúc lắm!
Một cuộc điện thoại gọi tới, trong niềm hí hửng vui mừng Hạ Như Yên nhấc máy: “alo…Mẫn Nhi à…có chuyện gì sao?”
Đoàn Mẫn Nhi nói: “cậu làm gì sáng giờ mà tôi gọi không nhấc máy?”
Hạ Như Yên sững người một chút: “cậu gọi tôi sao? Chắc là do tôi không để ý.”
Đoàn Mẫn Nhi hỏi tiếp: “cậu làm sao thế? Đang ở đâu vậy?”
Hạ Như Yên đáp lại lại: “tôi…đang ở bệnh viện…”
Đoàn Mẫn Nhi hốt hoảng hỏi lại: “làm…làm sao mà lại ở bệnh viện…”
Hạ Như Yên liếc nhìn quanh không thấy ai liền ghé sát bên mic điện thoại, khẽ thì thầm: “tớ…có em bé rồi…”
Đoàn Mẫn Nhi bật phắt người đứng dậy: “cậu nói cái gì hả?”- liếc mắt thấy mọi người xung quanh đang nhìn thì cô đành tỏ ra ngại ngùng, cố gắng tiết chế đi cảm xúc. Môi tủm tỉm cười, lòng vui hơn tết. Cô hỏi tiếp: “bây giờ cậu đang ở đâu để tớ tới đón…”
Hạ Như Yên lắc đầu: “không cần đâu! Tớ tự mình bắt xe về công ty được mà. Bây giờ em bé mới chỉ nhỏ bằng hạt đỗ. Sao có thể làm khó được tôi.”
Đoàn Mẫn Nhi gật đầu: “vậy được, cậu nhớ cẩn thận một chút nhé!”
Cuộc điện thoại kết thúc, Hạ Như Yên bước đi, thi thoảng lại liếc nhìn mấy bà bầu bụng vượt mặt, môi chặt mỉm cười, tay xoa nhẹ trên bầu bụng của mình. Cô thầm cầu mong con mình cũng mau lớn, khoẻ mạnh.
Rồi cô liếc thấy những ông bố nâng niu, chăm sóc người mẹ bầu thật hạnh phúc. Tình yêu không nằm ở đâu xa xôi, cứ nhìn vào cách quan tâm là đủ hiểu họ yêu vợ nhiều như thế nào.
Hai chân chậm rãi bước về căn phòng kính có những đứa trẻ mới sinh bụ bẫm đang oe oe khóc, đứa thì ngáp dài, chân đạp phạch phạch. Bàn tay cô chạm nhẹ trên tấm kính trong suốt, ánh mắt cứ chăm chăm ngắm nhìn những đứa trẻ. Ôi thôi! Những đứa trẻ con trắng nõn đáng yêu biết chừng nào…
Một cô y tá đi đến cạnh hỏi han: “cô gái…cô cũng vừa mới có em bé phải không?”
Hạ Như Yên mỉm cười, đầu gật: “phải…nó mới chỉ gần sáu tuần mà thôi!”
Cô y tá mỉm cười hỏi tiếp: “chắc là cô cũng lần đầu mang thai…”
Hạ Như Yên tiếp tục gật đầu thêm lần nữa: “đúng vậy.”
Cô y tá đưa ra lời đề nghị: “hầu hết lần đầu ai cũng bỡ ngỡ. Sắp tới bệnh viện sẽ mở khoá học dành cho các ông bố biết cách chăm sóc mẹ và bé trong và sau thai kì. Nếu cô có hứng thú thì có thể đăng kí cùng chồng mình tham gia. Trong thời gian thai kì cô cũng có thể ngắm nhìn những em bé đáng yêu, bụ bẫm như thế cũng sẽ tốt cho quá trình mang thai.”
Hạ Như Yên quay sang phía cô y tá: “cảm ơn cô.”
Cô y tá mỉm cười: “không đâu, đây là công việc và trách nhiệm của tôi. Sau này lúc con cô sinh ra cũng sẽ đáng yêu như những đứa trẻ trong kia. Điều quan trọng hơn hết cô cần phải giữ cho tinh thần mình vui vẻ, thoải mái.”
Cô y tá vừa dứt lời thì cũng vội vàng bước đi bởi có một bác sĩ gọi tên cô ấy.
Càng ngắm nhìn những đứa trẻ kia thì Hạ Như Yên càng mong ngày con mình chào đời sẽ đến thật nhanh.
Bệnh viện thời điểm sáng xuân ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng, người vào ra tấp nập, tiếng khóc oe oe của trẻ con bên khoa phụ sản cứ nối tiếp liên hồi. Nhưng hẳn là ai đi qua đây cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi có nhiều những thiên thần nhỏ đến với thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.