Chương 11: Biểu diễn tuyệt đẹp
Ngạn Thiến
06/05/2013
Trong quán Bar ồn
ào náo nhiệt , ngọn đèn lúc sáng lúc tối, nam nữ muôn hình muôn vẻ đang
thả hồn lắc lư theo tiếng nhạc mê ly, và dưới ánh sáng lóe lên của ngọn
đèn, một đám người cuồng loạn đang cổ vũ, hò hét. Một ít lại thản nhiên
ngồi ở trước quầy bar xem bartender (người pha chế rượu)đang đùa bỡn với những chai rượu, một số khác thì phấn khích, còn một số thì lại cô đơn, thâm trầm, có người cường thế mạnh mẽ, cũng có người bất lực yếu đuối.
Trong lúc đó cũng có người hai tay cầm hai chai rượu, lắc lư theo điệu
nhạc vừa lập dị lại vừa khác người.
Đới Tư Dĩnh lẳng lặng ngồi trong một góc sáng của quán, có chút hâm mộ, có chút lạnh nhạt, cũng có chút kích động khi nhìn thấy các đồng nghiệp đang điên cuồng vặn vẹo thân hình theo tiếng nhạc ở phía trung tâm sàn nhảy.
Cầm lấy cái ly chứa chất lỏng trong suốt chậm rãi đưa lên miệng uống một ngụm, rượu cocktail này quả nhiên có hương vị thật đặt biệt, cô nhìn xung quanh nơi này, bốn phía trang hoàng thật xa hoa lộng lẫy chứng tỏ những vị khách đến đây tiêu khiển đều là người có cấp bậc, vai vế trong xã hội. Cái gọi là cấp bậc chẳng qua cũng chỉ là vứt ra một đống tiền, một đống tiền lớn. Xem ra hôm nay Tâm Di thật sự phải mất rất nhiều tiền.
“Tư Dĩnh, cậu thật là…Tại sao không ra nhảy cùng mọi người?” Tâm Di thở hổn hển nhẹ nhàng tiến về phía Tư Dĩnh nói.
“Mình không biết nhảy.” Đới Tư Dĩnh thản nhiên trả lời, cô thật sự là không biết.
“ Ai da, Tư Dĩnh, đừng có lỗi thời như vậy, chuyện này không có gì là không thể, chỉ cần tuỳ tiện đong đưa thân thể theo điệu nhạc là được rồi. Đến đây đi, cùng nhau nhảy.” Tâm Di vừa giải thích vừa kéo Đới Tư Dĩnh hướng ra sàn nhảy.
Ban đầu Đới Tư Dĩnh vặn vẹo thân hình có chút cứng ngắc, sau đó dần dần cảm thụ được âm nhạc, nhắm mắt lại thả lỏng cho cơ thể tuỳ ý lắc lư, vặn vẹo theo tiếng nhạc, muốn phóng thích nhiệt tình của bản thân, điên cuồng của bản thân, muốn hoàn toàn thả lỏng chính mình.
Chỉ có bản thân Đới Tư Dĩnh không biết rằng, Gương mặt xinh đẹp của cô, dáng người cân đối, uyển chuyển đong đưa theo nhạc, mái tóc dài rối tung buông xoã dần dần thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, làm cho mọi người từ từ dừng lại nhìn cô, nhưng bản thân cô lại chẳng hề nhận ra.
Long Ngạo Phỉ cùng Từ Tây Bác vừa vào cửa liền thấy ngay màn trình diễn trước mắt, Long Ngạo Phỉ híp hai tròng mắt tà mị lại, vẻ mặt làm cho người khác nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì. Còn Từ Tây Bác mở to hai tròng mắt dường như không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
“Trời ạ! Bạn thân, Tư Giai kìa, thật sự là Tư Giai.” Từ Tây Bác kinh ngạc kêu lên.
Ngạo phi lập tức nhẹ nhàng tiến về phía trước, nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đứng đó vặn vẹo thân hình, đôi mắt nhắm nghiền lại, hoàn toàn chìm vào say mê, nghĩ đến đó là Đới Tư Giai. Trong nháy mắt tâm tư anh hoàn toàn bị mê hoặc. Cô là ai? Tư Giai? Hay là Tư Dĩnh?
Người con gái trước mặt xinh đẹp không chê vào đâu được, làm cho người ta lóa mắt, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên chấm dứt, sau đó là một loạt tiếng vỗ tay vang lên làm cho Đới Tư Dĩnh hoảng sợ mở to hai mắt. Cô thật sự hoảng hốt khi nhìn thấy người đang đứng đối diện trước mặt mình, mỉm cười không đứng đắn là Long Ngạo Phỉ .
“ Em, em…” Cô nói năng có chút lộn xộn, không biết phải giải thích như thế nào.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, xem ra cô là Đới Tư Dĩnh. Bởi vì Tư Giai chưa bao giờ dùng ánh mắt hoảng sợ như vậy nhìn anh.
Thấy ánh mắt loé sáng ái mộ của những gã đàn ông xung quanh nhìn Đới Tư Dĩnh, trong lòng anh đột nhiên trở nên phẫn nộ. Chết tiệt, tại sao cô lại ở đây? Đến đây để câu dẫn đàn ông sao? Ánh mắt anh nhìn Đới Tư Dĩnh càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
—–
Im lặng đánh giá
Đới Tư Dĩnh sợ hãi nhìn Long Ngạo Phỉ, muốn đứng cũng không được mà đi cũng không xong.
“Tư Dĩnh, sao lại đứng ngây người ra vậy? Thấy người ta đẹp trai nhìn mãi không muốn đi sao? Đi thôi, chúng ta cùng nhau uống rượu rồi ăn bánh sinh nhật.” Tâm Di từ phía sau đi tới kéo tay cô, muốn cô trở lại chỗ ngồi.
Đới Tư Dĩnh thẫn thờ để mặc cho Tâm Di tùy ý kéo mình ngồi xuống, trong lòng có chút run sợ khi nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đứng cách đó không xa.
Đới Tư Dĩnh bị Tâm di kéo về chỗ ngồi, đôi mắt đờ đẫn nhìn Long Ngạo Phỉ “Tư Dĩnh, tỉnh lại đi, phải nói là anh chàng đó thật sự rất đẹp trai nha, chỉ cần kết hợp với cậu thì thật sự là hoàn hảo, đúng là một đôi trai tài gái sắc…..” Tâm Di ở bên cạnh cứ nói huyên thuyên không ngừng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt Đới Tư Dĩnh đang đổi màu.
“ Anh đã cũng giống như giám đốc của chúng ta, đều là những người đàn ông xuất sắc, khi trưởng thành mà đẹp trai thì thật là tốt, Tư Dĩnh, chúng tôi thật hâm mộ cô nha.” Những đồng ngiệp ở bên cạnh cũng mở miệng trêu đùa.
Mỗi người góp một câu khiến cho không khí trong phòng trở lên ồn ào, náo nhiệt. Chỉ có mình Tư Dĩnh là ngồi yên, trong lòng nhói lên một chút, miễn cưỡng cười cười với mọi người
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy Đới Tư Dĩnh với tay lấy cốc rượu, tìm một vị trí cách xa mọi người rồi ngồi xuống, rõ ràng tâm tình cô vẫn chưa ổn định
“Trời ạ, bạn thân, cô gái kia có phải là cô em Đới Tư Dĩnh, người đã thay Tư Giai gả cho cậu phải không? Trời ơi, quả thật là giống nhau như đúc, khó mà phân biệt thật giả, xem bộ dáng vừa rồi của cô ấy, nói thật là nữ tính hơn so với Tư Giai rất nhiều nha, à, quái lạ, tại sao cậu lại không gọi cô ấy?” Từ Tây Bác ngồi cạnh Long Ngạo Phỉ, sau khi trải qua giây phút kinh ngạc lại thắc mắc hỏi.
Long Ngạo Phỉ không trả lời câu hỏi của Từ Tây Bác, từ từ nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn chằm chằm về hướng Tư Dĩnh đang cùng với các đồng nghiệp hát bài hát sinh nhật. Hóa ra hôm nay là sinh nhật của bạn cô.Phát hiện này khiến cho tâm tư của anh thoải mái một ít.
Hàn Cảnh Hiên đi vào quán Bar đã có hẹn trước với Từ Tây Bác, vừa bước vào cửa thì bị những âm thanh ồn ào ở bên cạnh gây sự chú ý, qua ánh đèn lập lòe, hắn nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đang cùng với các đồng nghiệp khác ăn bánh sinh nhật,trong lòng tự hỏi hôm nay là sinh nhật của Tư Dĩnh sao? Rõ ràng không đúng nha…
“Giám đốc….” Mọi người thấy Hàn Cảnh Hiên bỗng dưng xuất hiên trước mắt, ai nấy đều có chút không tự nhiên, dù sao cuộc sống của mọi người đều dựa vào anh, nếu có đều gì không phải sẽ đánh mất chén cơm của mình.
“Hôm nay là sinh nhật của ai vậy? Tại sao không mời tôi?” Tuy đang hỏi mọi người nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú về phía của Đới Tư Dĩnh.
“Giám đốc, hôm nay là sinh nhật em!” Tâm Di nhỏ giọng nói, “Mời giám đốc, mời giám đốc thì làm sao bọn em chơi thoải mái được, tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của bọn em, lại không cùng đẳng cấp với bọn em.”
“Vậy mọi người cứ tiếp tục vui vẻ đi, tôi cũng có hẹn với vài người bạn ở đây” Hàn Cảnh Hiên hiểu được nếu mình còn tiếp tục ở lại đây sẽ khiến cho mọi người không được tự nhiên.
Trong khoảng khắc Đới Tư Dĩnh nhìn thấy Hàn Cảnh Hiên , trong lòng bỗng có chút hốt hoảng, may quá, anh ta là có hẹn với bạn, bằng không cô khó mà giải thích với Long Ngạo Phỉ, dù vậy nhưng cô cũng không dám quay đầu lại nhìn anh.
Hàn Cảnh Hiên đưa mắt tìm kiếm khắp phòng thấy Từ Tây Bác đang ngồi đang ngồi cách đó không xa, nhưng khi thấy rõ mặt người ngồi bên cạnh Từ Tây Bác thì trong lòng không khỏi sửng sốt, là anh ta – Long Ngạo Phỉ, anh ta cũng đến đây? Chẳng lẽ Tây Bác cũng mời anh ta đến uống rượu?
Đột nhiên trong lòng nghĩ ra một kế hoạch, anh muốn biết rõ Tư Dĩnh có mối quan hệ như thế nào với anh ta? Có thật là tình nhân của anh ta không?
“Tư Dĩnh, lại đây, anh giới thiệu một người bạn của anh cho em quen.”
“Em……” Tư Dĩnh nhất thời không kịp đối phó với những lời Hàn Cảnh Hiên vừa nói. Cô cũng không kịp tìm cớ để từ chối lời mời của anh.
“Đi thôi, Tư Dĩnh.”
“Đi thôi, Tư Dĩnh.” Tất cả mọi người đều cười mờ ám, ở trong lòng họ đã sớm cho rằng hai người họ là một đôi.
Đới Tư Dĩnh đành chậm rãi đứng lên, cùng Hàn Cảnh Hiên hướng về phía trước. Cô bỗng nhiên phát hiện chính mình đang tiến về phía Long Ngạo Phỉ, trong lòng chợt có chút sợ hãi, run rẩy…
“Làm sao bây giờ??? Làm sao bây giờ??? Chuyện này cho dù bản thân có trăm miệng cũng khó giải thích” Cô hốt hoảng thầm nghĩ
Ngay khi Hàn Cảnh Hiên vừa bước vào cửa một giây thì Long Ngạo Phỉ đã nhận ra, nhìn thấy anh ta vừa vào đã ngay lập tức hướng về phía Đới Tư Dĩnh thì trong lòng sớm đã bùng lên cơn giận dữ, hiện tại bọn họ còn muốn cùng nhau rời đi, người đàn bà chết tiệt này, dám không nghe lời tôi, dám cùng với Hàn Cảnh Hiên đi cùng một chỗ, là muốn khiêu khích tôi sao?
“Cảnh Hiên, ở đây!” Từ Tây Bác phát hiện ra Hàn Cảnh Hiên liền vội vàng tiếp đón, nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đi theo ở phía sau anh, làm cho Từ Tây Bác cũng ngây người một lát.
Cái gì? Tây Bác quen biết anh ta , trong lòng Long Ngạo Phỉ ngây ra một lát, lúc này Hàn Cảnh Hiên đã cùng với Đới Tư Dĩnh đi đến trước mặt.
“Đến đây, Cảnh Hiên, Ngạo Phỉ, mình sẽ giới thiệu hai người với nhau…” Từ Tây Bác nhiệt tình tiếp đón.
“Xin chào! Tôi là Hàn Cảnh Hiên.” Không nghĩ tới Hàn Cảnh Hiên lại ngắt lời anh, vươn tay ra tự mình giới thiệu.
“Xin chào! Tôi là Long Ngạo Phỉ.” Long Ngạo Phỉ cũng đứng lên, vươn tay ra, trên môi nở nụ cười quỷ quái.
Chính là không ai phát hiện ra hai người bọn họ đang dùng hết sức siết chặt tay đối phương, âm thầm tự đánh giá lẫn nhau. Rất lâu rốt cuc không thể phân đươc thắng bại, cả hai đều nở một nụ cười với đối phương, rồi buông tay ra.
Đới Tư Dĩnh lẳng lặng ngồi trong một góc sáng của quán, có chút hâm mộ, có chút lạnh nhạt, cũng có chút kích động khi nhìn thấy các đồng nghiệp đang điên cuồng vặn vẹo thân hình theo tiếng nhạc ở phía trung tâm sàn nhảy.
Cầm lấy cái ly chứa chất lỏng trong suốt chậm rãi đưa lên miệng uống một ngụm, rượu cocktail này quả nhiên có hương vị thật đặt biệt, cô nhìn xung quanh nơi này, bốn phía trang hoàng thật xa hoa lộng lẫy chứng tỏ những vị khách đến đây tiêu khiển đều là người có cấp bậc, vai vế trong xã hội. Cái gọi là cấp bậc chẳng qua cũng chỉ là vứt ra một đống tiền, một đống tiền lớn. Xem ra hôm nay Tâm Di thật sự phải mất rất nhiều tiền.
“Tư Dĩnh, cậu thật là…Tại sao không ra nhảy cùng mọi người?” Tâm Di thở hổn hển nhẹ nhàng tiến về phía Tư Dĩnh nói.
“Mình không biết nhảy.” Đới Tư Dĩnh thản nhiên trả lời, cô thật sự là không biết.
“ Ai da, Tư Dĩnh, đừng có lỗi thời như vậy, chuyện này không có gì là không thể, chỉ cần tuỳ tiện đong đưa thân thể theo điệu nhạc là được rồi. Đến đây đi, cùng nhau nhảy.” Tâm Di vừa giải thích vừa kéo Đới Tư Dĩnh hướng ra sàn nhảy.
Ban đầu Đới Tư Dĩnh vặn vẹo thân hình có chút cứng ngắc, sau đó dần dần cảm thụ được âm nhạc, nhắm mắt lại thả lỏng cho cơ thể tuỳ ý lắc lư, vặn vẹo theo tiếng nhạc, muốn phóng thích nhiệt tình của bản thân, điên cuồng của bản thân, muốn hoàn toàn thả lỏng chính mình.
Chỉ có bản thân Đới Tư Dĩnh không biết rằng, Gương mặt xinh đẹp của cô, dáng người cân đối, uyển chuyển đong đưa theo nhạc, mái tóc dài rối tung buông xoã dần dần thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, làm cho mọi người từ từ dừng lại nhìn cô, nhưng bản thân cô lại chẳng hề nhận ra.
Long Ngạo Phỉ cùng Từ Tây Bác vừa vào cửa liền thấy ngay màn trình diễn trước mắt, Long Ngạo Phỉ híp hai tròng mắt tà mị lại, vẻ mặt làm cho người khác nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì. Còn Từ Tây Bác mở to hai tròng mắt dường như không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
“Trời ạ! Bạn thân, Tư Giai kìa, thật sự là Tư Giai.” Từ Tây Bác kinh ngạc kêu lên.
Ngạo phi lập tức nhẹ nhàng tiến về phía trước, nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đứng đó vặn vẹo thân hình, đôi mắt nhắm nghiền lại, hoàn toàn chìm vào say mê, nghĩ đến đó là Đới Tư Giai. Trong nháy mắt tâm tư anh hoàn toàn bị mê hoặc. Cô là ai? Tư Giai? Hay là Tư Dĩnh?
Người con gái trước mặt xinh đẹp không chê vào đâu được, làm cho người ta lóa mắt, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên chấm dứt, sau đó là một loạt tiếng vỗ tay vang lên làm cho Đới Tư Dĩnh hoảng sợ mở to hai mắt. Cô thật sự hoảng hốt khi nhìn thấy người đang đứng đối diện trước mặt mình, mỉm cười không đứng đắn là Long Ngạo Phỉ .
“ Em, em…” Cô nói năng có chút lộn xộn, không biết phải giải thích như thế nào.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, xem ra cô là Đới Tư Dĩnh. Bởi vì Tư Giai chưa bao giờ dùng ánh mắt hoảng sợ như vậy nhìn anh.
Thấy ánh mắt loé sáng ái mộ của những gã đàn ông xung quanh nhìn Đới Tư Dĩnh, trong lòng anh đột nhiên trở nên phẫn nộ. Chết tiệt, tại sao cô lại ở đây? Đến đây để câu dẫn đàn ông sao? Ánh mắt anh nhìn Đới Tư Dĩnh càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
—–
Im lặng đánh giá
Đới Tư Dĩnh sợ hãi nhìn Long Ngạo Phỉ, muốn đứng cũng không được mà đi cũng không xong.
“Tư Dĩnh, sao lại đứng ngây người ra vậy? Thấy người ta đẹp trai nhìn mãi không muốn đi sao? Đi thôi, chúng ta cùng nhau uống rượu rồi ăn bánh sinh nhật.” Tâm Di từ phía sau đi tới kéo tay cô, muốn cô trở lại chỗ ngồi.
Đới Tư Dĩnh thẫn thờ để mặc cho Tâm Di tùy ý kéo mình ngồi xuống, trong lòng có chút run sợ khi nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đứng cách đó không xa.
Đới Tư Dĩnh bị Tâm di kéo về chỗ ngồi, đôi mắt đờ đẫn nhìn Long Ngạo Phỉ “Tư Dĩnh, tỉnh lại đi, phải nói là anh chàng đó thật sự rất đẹp trai nha, chỉ cần kết hợp với cậu thì thật sự là hoàn hảo, đúng là một đôi trai tài gái sắc…..” Tâm Di ở bên cạnh cứ nói huyên thuyên không ngừng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt Đới Tư Dĩnh đang đổi màu.
“ Anh đã cũng giống như giám đốc của chúng ta, đều là những người đàn ông xuất sắc, khi trưởng thành mà đẹp trai thì thật là tốt, Tư Dĩnh, chúng tôi thật hâm mộ cô nha.” Những đồng ngiệp ở bên cạnh cũng mở miệng trêu đùa.
Mỗi người góp một câu khiến cho không khí trong phòng trở lên ồn ào, náo nhiệt. Chỉ có mình Tư Dĩnh là ngồi yên, trong lòng nhói lên một chút, miễn cưỡng cười cười với mọi người
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy Đới Tư Dĩnh với tay lấy cốc rượu, tìm một vị trí cách xa mọi người rồi ngồi xuống, rõ ràng tâm tình cô vẫn chưa ổn định
“Trời ạ, bạn thân, cô gái kia có phải là cô em Đới Tư Dĩnh, người đã thay Tư Giai gả cho cậu phải không? Trời ơi, quả thật là giống nhau như đúc, khó mà phân biệt thật giả, xem bộ dáng vừa rồi của cô ấy, nói thật là nữ tính hơn so với Tư Giai rất nhiều nha, à, quái lạ, tại sao cậu lại không gọi cô ấy?” Từ Tây Bác ngồi cạnh Long Ngạo Phỉ, sau khi trải qua giây phút kinh ngạc lại thắc mắc hỏi.
Long Ngạo Phỉ không trả lời câu hỏi của Từ Tây Bác, từ từ nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn chằm chằm về hướng Tư Dĩnh đang cùng với các đồng nghiệp hát bài hát sinh nhật. Hóa ra hôm nay là sinh nhật của bạn cô.Phát hiện này khiến cho tâm tư của anh thoải mái một ít.
Hàn Cảnh Hiên đi vào quán Bar đã có hẹn trước với Từ Tây Bác, vừa bước vào cửa thì bị những âm thanh ồn ào ở bên cạnh gây sự chú ý, qua ánh đèn lập lòe, hắn nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đang cùng với các đồng nghiệp khác ăn bánh sinh nhật,trong lòng tự hỏi hôm nay là sinh nhật của Tư Dĩnh sao? Rõ ràng không đúng nha…
“Giám đốc….” Mọi người thấy Hàn Cảnh Hiên bỗng dưng xuất hiên trước mắt, ai nấy đều có chút không tự nhiên, dù sao cuộc sống của mọi người đều dựa vào anh, nếu có đều gì không phải sẽ đánh mất chén cơm của mình.
“Hôm nay là sinh nhật của ai vậy? Tại sao không mời tôi?” Tuy đang hỏi mọi người nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú về phía của Đới Tư Dĩnh.
“Giám đốc, hôm nay là sinh nhật em!” Tâm Di nhỏ giọng nói, “Mời giám đốc, mời giám đốc thì làm sao bọn em chơi thoải mái được, tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của bọn em, lại không cùng đẳng cấp với bọn em.”
“Vậy mọi người cứ tiếp tục vui vẻ đi, tôi cũng có hẹn với vài người bạn ở đây” Hàn Cảnh Hiên hiểu được nếu mình còn tiếp tục ở lại đây sẽ khiến cho mọi người không được tự nhiên.
Trong khoảng khắc Đới Tư Dĩnh nhìn thấy Hàn Cảnh Hiên , trong lòng bỗng có chút hốt hoảng, may quá, anh ta là có hẹn với bạn, bằng không cô khó mà giải thích với Long Ngạo Phỉ, dù vậy nhưng cô cũng không dám quay đầu lại nhìn anh.
Hàn Cảnh Hiên đưa mắt tìm kiếm khắp phòng thấy Từ Tây Bác đang ngồi đang ngồi cách đó không xa, nhưng khi thấy rõ mặt người ngồi bên cạnh Từ Tây Bác thì trong lòng không khỏi sửng sốt, là anh ta – Long Ngạo Phỉ, anh ta cũng đến đây? Chẳng lẽ Tây Bác cũng mời anh ta đến uống rượu?
Đột nhiên trong lòng nghĩ ra một kế hoạch, anh muốn biết rõ Tư Dĩnh có mối quan hệ như thế nào với anh ta? Có thật là tình nhân của anh ta không?
“Tư Dĩnh, lại đây, anh giới thiệu một người bạn của anh cho em quen.”
“Em……” Tư Dĩnh nhất thời không kịp đối phó với những lời Hàn Cảnh Hiên vừa nói. Cô cũng không kịp tìm cớ để từ chối lời mời của anh.
“Đi thôi, Tư Dĩnh.”
“Đi thôi, Tư Dĩnh.” Tất cả mọi người đều cười mờ ám, ở trong lòng họ đã sớm cho rằng hai người họ là một đôi.
Đới Tư Dĩnh đành chậm rãi đứng lên, cùng Hàn Cảnh Hiên hướng về phía trước. Cô bỗng nhiên phát hiện chính mình đang tiến về phía Long Ngạo Phỉ, trong lòng chợt có chút sợ hãi, run rẩy…
“Làm sao bây giờ??? Làm sao bây giờ??? Chuyện này cho dù bản thân có trăm miệng cũng khó giải thích” Cô hốt hoảng thầm nghĩ
Ngay khi Hàn Cảnh Hiên vừa bước vào cửa một giây thì Long Ngạo Phỉ đã nhận ra, nhìn thấy anh ta vừa vào đã ngay lập tức hướng về phía Đới Tư Dĩnh thì trong lòng sớm đã bùng lên cơn giận dữ, hiện tại bọn họ còn muốn cùng nhau rời đi, người đàn bà chết tiệt này, dám không nghe lời tôi, dám cùng với Hàn Cảnh Hiên đi cùng một chỗ, là muốn khiêu khích tôi sao?
“Cảnh Hiên, ở đây!” Từ Tây Bác phát hiện ra Hàn Cảnh Hiên liền vội vàng tiếp đón, nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đi theo ở phía sau anh, làm cho Từ Tây Bác cũng ngây người một lát.
Cái gì? Tây Bác quen biết anh ta , trong lòng Long Ngạo Phỉ ngây ra một lát, lúc này Hàn Cảnh Hiên đã cùng với Đới Tư Dĩnh đi đến trước mặt.
“Đến đây, Cảnh Hiên, Ngạo Phỉ, mình sẽ giới thiệu hai người với nhau…” Từ Tây Bác nhiệt tình tiếp đón.
“Xin chào! Tôi là Hàn Cảnh Hiên.” Không nghĩ tới Hàn Cảnh Hiên lại ngắt lời anh, vươn tay ra tự mình giới thiệu.
“Xin chào! Tôi là Long Ngạo Phỉ.” Long Ngạo Phỉ cũng đứng lên, vươn tay ra, trên môi nở nụ cười quỷ quái.
Chính là không ai phát hiện ra hai người bọn họ đang dùng hết sức siết chặt tay đối phương, âm thầm tự đánh giá lẫn nhau. Rất lâu rốt cuc không thể phân đươc thắng bại, cả hai đều nở một nụ cười với đối phương, rồi buông tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.