Chương 17: Không có hiểu lầm
Ngạn Thiến
06/05/2013
Hàn Cảnh Hiên nghe tin Đới Tư Dĩnh đã tỉnh lại lập tức chạy tới bệnh viện.
“Tư Dĩnh, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại.” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa ra, vội vã chạy tới bên giường.
“ Cảnh Hiên là anh sao, vâng, em vừa tỉnh lại, cám ơn anh quan tâm.” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh trong lòng cũng thật vui vẻ, dù sao anh vẫn là thật lòng quan tâm cô.
“ Thân thể cảm thấy thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“ Không có. Cảnh Hiên, anh ngồi xuống đi, em khỏe lắm không còn nguy hiểm gì nữa.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ, tâm tình không thể che dấu được.
Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô như vậy, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ đau lòng, cô không biết gì sao?
“Tư Dĩnh, hãy rời khỏi anh ta, để anh chăm sóc cho em không tốt sao?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên cầm lấy tay cô, chỉ cần cô đồng ý cho dù cả đời này không thể có con anh cũng cam tâm tình nguyện.
“ Cảnh Hiên, em …” Đới Tư Dĩnh dùng sức rút tay từ trong tay anh về. Cô không muốn phụ tấm lòng của anh nhưng mà …
“ Không cần nói nữa, anh hiểu, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Anh ta đối với em tốt không?” Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ cười khổ, nhưng nhịn không được vẫn quan tâm cô.
“ Vâng, tốt lắm. Anh Phỉ đối với em tốt lắm.” Nghe nhắc đến Long Ngạo Phỉ, Đới Tư Dĩnh không dấu được nụ cười hạnh phúc.
“Tư Dĩnh, về sau đừng ngu ngốc như vậy, đừng dùng mạng sống của mình đổi lấy mạng sống của người khác, điều đó không đáng, chẳng lẽ em thật sự yêu anh ta?”
“ Cảnh Hiên, em yêu anh ấy. Nhưng cho dù người đó là anh, em cũng sẽ làm như vậy.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh nói thật lòng.
“ Vì sao?” Nghe cô nói như vậy, nếu Hàn Cảnh Hiên nói không cảm động là dối lòng .
“ Bởi vì anh là bạn tốt nhất của em, anh luôn luôn quan tâm và bảo vệ em”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Đới Tư Dĩnh, Hàn Cảnh Hiên cảm động nghiêng người qua ôm lấy cô. “ Nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào cũng phải lo lắng cho bản thân mình trước.” Anh không cần cô hy sinh vì anh, vì anh làm mình bị tổn thương. Anh chỉ hy vọng cô sống vui vẻ, hạnh phúc (cảm động quá T_T)
“ Vâng, em sẽ làm như vậy. Nhưng lần này em thật sự may mắn bởi vì nhờ tai nạn , thái độ của Phỉ đối với em đã thay đổi.”
Hàn Cảnh Hiên chỉ có thể ôm chặt lấy cô, trong lòng anh cảm thấy rất đau khổ. Tư Dĩnh, nếu em biết được em đã mất cái gì? Em còn có thể nói như vậy được không? Em yêu anh ta như vậy rốt cuộc có đáng không?
“Tư Dĩnh, anh mang canh gà đến cho em nè.” Vừa bước vào cửa Long Ngạo Phỉ liền nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng anh bình tĩnh thong thả bước qua , thậm chí có suy nghĩ nếu cô đi với Hàn Cảnh Hiên , anh nhất định sẽ không ngăn cản. Anh có chút oán hận nhưng không muốn trốn tránh trách nhiệm.
“ Phỉ, anh đừng hiểu lầm chúng em.” Đới Tư Dĩnh hoảng sợ vội vã đẩy Hàn Cảnh Hiên ra, không biết nên giải thích như thế nào sợ anh hiểu lầm hai người giống như lần trước.
Hàn Cảnh Hiên chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Long Ngạo Phỉ, trong lòng anh vẫn còn tức giận Long Ngạo Phỉ.
“ Tư Dĩnh không cần giải thích, anh hiểu Cảnh Hiên là bạn của em, anh sẽ không hiểu lầm. Uống canh đi.” Dáng vẻ Long Ngạo Phỉ không có chút tức giận nào, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh đưa chén canh gà đến trước mặt cô.
“ Cám ơn.” Đới Tư Dĩnh thật sự không thể tin được từ sau khi bị tai nạn tỉnh lại đến giờ Long Ngạo Phỉ giống như thay đổi hoàn toàn, chẳng lẽ đầu anh ấy bị thương. Lần trước anh thật sự tức giận mới xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, thế nhưng anh lại không tức giận, rốt cuộc anh ấy bị gì vậy?
“ Đúng rồi, bác sĩ nói ngày mốt em có thể xuất viện.” Long Ngạo Phỉ nói trong lúc Đới Tư Dĩnh đang uống canh.“ Thật sự tốt quá, mỗi ngày không cần phải ngửi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nữa.” Đới Tư Dĩnh nghe sắp được có thể xuất viện cảm thấy rất vui vẻ.
“ Tư Dĩnh, anh phải về rồi. Ngày em xuất viện anh không thể đến đón em được.” Hàn Cảnh Hiên đứng bên cạnh biết mình đã trở thành người dư thừa.
“ Cảnh Hiên, cảm ơn anh”
“ Long Ngạo Phỉ , tôi hy vọng anh thật tình đối xử tốt với Tư Dĩnh, cô ấy đã vì anh trả giá quá nhiều, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Trong lúc đi ngang qua người Long Ngạo Phỉ, Hàn Cảnh Hiên nhỏ giọng uy hiếp, khi nói xong không thèm nhìn sắc mặt anh, liền xoay người bước ra khỏi phòng.
“ Phỉ, Cảnh Hiên nói với anh gì thế?” Đới Tư Dĩnh tò mò hỏi.
“ Không có gì? Em ăn nhanh đi” Long Ngạo Phỉ mỉm cười nói.
“ Vâng”
—
Đêm thứ nhất.
“Xin chào,thiếu phu nhân .” Đới Tư Dĩnh vừa bước vào cửa lớn, liền nhìn thấy một đám người làm xếp thành hàng dọc đứng trước cửa chào đón cô.
Tình huống xảy ra một cách bất ngờ khiến Đới Tư Dĩnh không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng.Mọi người trong nhà đồng loạt thay đổi thái độ với cô,phải chăng đó là vì cô đã không tiếc dùng thân mình để bảo vệ Long Ngạo Phỉ- thiếu gia của họ.
“Tốt lắm, mọi người hãy đi làm việc của mình đi.” Dường như cảm giác được người con gái bên cạnh không khỏe,Long Ngạo Phỉ lên tiếng bảo họ .
“Đi thôi, để anh dìu em về phòng nghỉ ngơi.” Nhóm người làm lập tức tản ra, trở lại công việc của mình. Long Ngạo Phỉ cẩn thận dìu Tư Dĩnh về phòng ngủ, đỡ cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chiếc chăn mỏng lên người cô.
“Em nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi, bây giờ anh phải đến công ty có chút việc.”
“Vâng, buổi tối anh nhớ về sớm một chút.” Đới Tư Dĩnh giống như một cô vợ nhỏ cẩn thận dặn dò chồng của mình
“Được” Long Ngạo Phỉ hơi ngây người một lúc mới trả lời.
Long Ngạo Phỉ ngồi trong văn phòng biết giờ tan sở đã qua hơn nửa giờ. Không phải anh không muốn tan sở trở về nhà, chỉ là anh không biết khi trở về sẽ đối mặt với Đới Tư Dĩnh như thế nào. Trước kia anh hận cô, hành hạ cô , ngược lại lúc đó anh không sợ nhìn mặt cô. Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã khác xưa, có thể anh không yêu cô nhưng anh không thể tiếp tục hành hạ cô vì giận chó đánh mèo. Anh cảm thấy áy náy với cô, chính vì vậy anh không biết ở chung với cô như thế nào?
Giống như vợ chồng sao? Anh không yêu cô nên làm không được, vậy giống bạn bè với nhau sao? Chính là quan hệ của hai người không giống, trong lúc đó hai người không nói với nhau những lời ngọt ngào yêu thương, không có tình yêu.
Hai tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua , Long Ngạo Phỉ đứng bật dậy, anh biết mình không thể trốn tránh, chỉ có thể từ từ thích ứng, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ yêu thương cô, có lẽ một ngày tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đới Tư Dĩnh nhìn trên màn hình của điện thoại di động đã gần 8 giờ,
anh ấy còn chưa trở về? Có lẽ anh vẫn còn bận rộn nhiều việc phải làm. Tâm trạng cô vừa có chút chờ mong vừa có chút sợ hãi. Hai người bắt đầu lại một lần nữa, không biết đêm đầu tiên họ sẽ vượt qua như thế nào?
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, trong lòng Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất vui mừng bước đến, ân cần hỏi han “Anh đã về rồi… anh ăn cơm chưa?”
“Còn không lập tức đi ăn,em chưa ăn phải không?” Long Ngạo Phỉ đã hy vọng lúc anh mở cửa ra cô đã ngủ rồi, như thế sẽ không bị xấu hổ, sẽ không phải đối mặt, sẽ không phải cố ý giả vờ quan tâm.
“Em vẫn chưa ăn, vậy chúng ta cùng nhau ăn đi.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ đứng dậy.
“Cẩn thận một chút, thân thể em vừa mới hồi phục như cũ.” Long Ngạo Phỉ không nhịn được bước đến đỡ cô.
Nhìn anh đỡ lấy thân thể mình, lòng Đới Tư Dĩnh đầy hạnh phúc
Tại bàn ăn, Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh đều gắp cho nhau món đối phương thích ăn, nhưng khác nhau ở chổ trong lòng của Đới Tư Dĩnh là ngọt ngào, còn lòng của Long Ngạo Phỉ cảm thấy nặng nề vì bị sự hiền lành, lương thiện của cô gây áp lực.
Lúc anh tắm rửa, khuôn mặt của Đới Tư Dĩnh ửng hồng, trong lòng thầm nghĩ không biết hôm nay có thể xảy ra sự tình gì không.
L úc Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng thong thả đi tới bên giường, trước kia anh có thể không chút nể tình đoạt lấy cô , nhưng hiện tại anh không biết nên làm thế nào? Đối xử dịu dàng với cô sao? Vì sao anh có cảm thấy xấu hổ như vậy.
Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng nằm xuống, hơi do dự không biết nó nên ôm chặt lấy cô không? Rất muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng chợt nghĩ đến những gì cô đã trả giá, những thứ cô đã mất đi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm lấy cô.
Cảm nhận được anh đang ôm mình, Đới Tư Dĩnh lặng lẽ nhích gần về phía anh, gục đầu vùi vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khóe môi cô cong lên càng lúc càng rõ nét.
Long Ngạo Phỉ có thể cảm nhận được sự biến đổi của cô, nếu làm vậy có thể khiến cô hạnh phúc, có thể giúp giảm bớt sự áy náy của anh đối với cô thì cứ lam như vậy đi.
Ôm chặt lấy nhau một đêm, cho dù không xảy ra đúng như mong đợi của Đới Tư Dĩnh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hài lòng vì đây là bước khởi đầu cho hạnh phúc của họ.
“Tư Dĩnh, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại.” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa ra, vội vã chạy tới bên giường.
“ Cảnh Hiên là anh sao, vâng, em vừa tỉnh lại, cám ơn anh quan tâm.” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh trong lòng cũng thật vui vẻ, dù sao anh vẫn là thật lòng quan tâm cô.
“ Thân thể cảm thấy thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“ Không có. Cảnh Hiên, anh ngồi xuống đi, em khỏe lắm không còn nguy hiểm gì nữa.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ, tâm tình không thể che dấu được.
Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô như vậy, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ đau lòng, cô không biết gì sao?
“Tư Dĩnh, hãy rời khỏi anh ta, để anh chăm sóc cho em không tốt sao?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên cầm lấy tay cô, chỉ cần cô đồng ý cho dù cả đời này không thể có con anh cũng cam tâm tình nguyện.
“ Cảnh Hiên, em …” Đới Tư Dĩnh dùng sức rút tay từ trong tay anh về. Cô không muốn phụ tấm lòng của anh nhưng mà …
“ Không cần nói nữa, anh hiểu, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Anh ta đối với em tốt không?” Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ cười khổ, nhưng nhịn không được vẫn quan tâm cô.
“ Vâng, tốt lắm. Anh Phỉ đối với em tốt lắm.” Nghe nhắc đến Long Ngạo Phỉ, Đới Tư Dĩnh không dấu được nụ cười hạnh phúc.
“Tư Dĩnh, về sau đừng ngu ngốc như vậy, đừng dùng mạng sống của mình đổi lấy mạng sống của người khác, điều đó không đáng, chẳng lẽ em thật sự yêu anh ta?”
“ Cảnh Hiên, em yêu anh ấy. Nhưng cho dù người đó là anh, em cũng sẽ làm như vậy.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh nói thật lòng.
“ Vì sao?” Nghe cô nói như vậy, nếu Hàn Cảnh Hiên nói không cảm động là dối lòng .
“ Bởi vì anh là bạn tốt nhất của em, anh luôn luôn quan tâm và bảo vệ em”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Đới Tư Dĩnh, Hàn Cảnh Hiên cảm động nghiêng người qua ôm lấy cô. “ Nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào cũng phải lo lắng cho bản thân mình trước.” Anh không cần cô hy sinh vì anh, vì anh làm mình bị tổn thương. Anh chỉ hy vọng cô sống vui vẻ, hạnh phúc (cảm động quá T_T)
“ Vâng, em sẽ làm như vậy. Nhưng lần này em thật sự may mắn bởi vì nhờ tai nạn , thái độ của Phỉ đối với em đã thay đổi.”
Hàn Cảnh Hiên chỉ có thể ôm chặt lấy cô, trong lòng anh cảm thấy rất đau khổ. Tư Dĩnh, nếu em biết được em đã mất cái gì? Em còn có thể nói như vậy được không? Em yêu anh ta như vậy rốt cuộc có đáng không?
“Tư Dĩnh, anh mang canh gà đến cho em nè.” Vừa bước vào cửa Long Ngạo Phỉ liền nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng anh bình tĩnh thong thả bước qua , thậm chí có suy nghĩ nếu cô đi với Hàn Cảnh Hiên , anh nhất định sẽ không ngăn cản. Anh có chút oán hận nhưng không muốn trốn tránh trách nhiệm.
“ Phỉ, anh đừng hiểu lầm chúng em.” Đới Tư Dĩnh hoảng sợ vội vã đẩy Hàn Cảnh Hiên ra, không biết nên giải thích như thế nào sợ anh hiểu lầm hai người giống như lần trước.
Hàn Cảnh Hiên chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Long Ngạo Phỉ, trong lòng anh vẫn còn tức giận Long Ngạo Phỉ.
“ Tư Dĩnh không cần giải thích, anh hiểu Cảnh Hiên là bạn của em, anh sẽ không hiểu lầm. Uống canh đi.” Dáng vẻ Long Ngạo Phỉ không có chút tức giận nào, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh đưa chén canh gà đến trước mặt cô.
“ Cám ơn.” Đới Tư Dĩnh thật sự không thể tin được từ sau khi bị tai nạn tỉnh lại đến giờ Long Ngạo Phỉ giống như thay đổi hoàn toàn, chẳng lẽ đầu anh ấy bị thương. Lần trước anh thật sự tức giận mới xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, thế nhưng anh lại không tức giận, rốt cuộc anh ấy bị gì vậy?
“ Đúng rồi, bác sĩ nói ngày mốt em có thể xuất viện.” Long Ngạo Phỉ nói trong lúc Đới Tư Dĩnh đang uống canh.“ Thật sự tốt quá, mỗi ngày không cần phải ngửi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nữa.” Đới Tư Dĩnh nghe sắp được có thể xuất viện cảm thấy rất vui vẻ.
“ Tư Dĩnh, anh phải về rồi. Ngày em xuất viện anh không thể đến đón em được.” Hàn Cảnh Hiên đứng bên cạnh biết mình đã trở thành người dư thừa.
“ Cảnh Hiên, cảm ơn anh”
“ Long Ngạo Phỉ , tôi hy vọng anh thật tình đối xử tốt với Tư Dĩnh, cô ấy đã vì anh trả giá quá nhiều, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Trong lúc đi ngang qua người Long Ngạo Phỉ, Hàn Cảnh Hiên nhỏ giọng uy hiếp, khi nói xong không thèm nhìn sắc mặt anh, liền xoay người bước ra khỏi phòng.
“ Phỉ, Cảnh Hiên nói với anh gì thế?” Đới Tư Dĩnh tò mò hỏi.
“ Không có gì? Em ăn nhanh đi” Long Ngạo Phỉ mỉm cười nói.
“ Vâng”
—
Đêm thứ nhất.
“Xin chào,thiếu phu nhân .” Đới Tư Dĩnh vừa bước vào cửa lớn, liền nhìn thấy một đám người làm xếp thành hàng dọc đứng trước cửa chào đón cô.
Tình huống xảy ra một cách bất ngờ khiến Đới Tư Dĩnh không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng.Mọi người trong nhà đồng loạt thay đổi thái độ với cô,phải chăng đó là vì cô đã không tiếc dùng thân mình để bảo vệ Long Ngạo Phỉ- thiếu gia của họ.
“Tốt lắm, mọi người hãy đi làm việc của mình đi.” Dường như cảm giác được người con gái bên cạnh không khỏe,Long Ngạo Phỉ lên tiếng bảo họ .
“Đi thôi, để anh dìu em về phòng nghỉ ngơi.” Nhóm người làm lập tức tản ra, trở lại công việc của mình. Long Ngạo Phỉ cẩn thận dìu Tư Dĩnh về phòng ngủ, đỡ cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chiếc chăn mỏng lên người cô.
“Em nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi, bây giờ anh phải đến công ty có chút việc.”
“Vâng, buổi tối anh nhớ về sớm một chút.” Đới Tư Dĩnh giống như một cô vợ nhỏ cẩn thận dặn dò chồng của mình
“Được” Long Ngạo Phỉ hơi ngây người một lúc mới trả lời.
Long Ngạo Phỉ ngồi trong văn phòng biết giờ tan sở đã qua hơn nửa giờ. Không phải anh không muốn tan sở trở về nhà, chỉ là anh không biết khi trở về sẽ đối mặt với Đới Tư Dĩnh như thế nào. Trước kia anh hận cô, hành hạ cô , ngược lại lúc đó anh không sợ nhìn mặt cô. Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã khác xưa, có thể anh không yêu cô nhưng anh không thể tiếp tục hành hạ cô vì giận chó đánh mèo. Anh cảm thấy áy náy với cô, chính vì vậy anh không biết ở chung với cô như thế nào?
Giống như vợ chồng sao? Anh không yêu cô nên làm không được, vậy giống bạn bè với nhau sao? Chính là quan hệ của hai người không giống, trong lúc đó hai người không nói với nhau những lời ngọt ngào yêu thương, không có tình yêu.
Hai tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua , Long Ngạo Phỉ đứng bật dậy, anh biết mình không thể trốn tránh, chỉ có thể từ từ thích ứng, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ yêu thương cô, có lẽ một ngày tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đới Tư Dĩnh nhìn trên màn hình của điện thoại di động đã gần 8 giờ,
anh ấy còn chưa trở về? Có lẽ anh vẫn còn bận rộn nhiều việc phải làm. Tâm trạng cô vừa có chút chờ mong vừa có chút sợ hãi. Hai người bắt đầu lại một lần nữa, không biết đêm đầu tiên họ sẽ vượt qua như thế nào?
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, trong lòng Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất vui mừng bước đến, ân cần hỏi han “Anh đã về rồi… anh ăn cơm chưa?”
“Còn không lập tức đi ăn,em chưa ăn phải không?” Long Ngạo Phỉ đã hy vọng lúc anh mở cửa ra cô đã ngủ rồi, như thế sẽ không bị xấu hổ, sẽ không phải đối mặt, sẽ không phải cố ý giả vờ quan tâm.
“Em vẫn chưa ăn, vậy chúng ta cùng nhau ăn đi.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ đứng dậy.
“Cẩn thận một chút, thân thể em vừa mới hồi phục như cũ.” Long Ngạo Phỉ không nhịn được bước đến đỡ cô.
Nhìn anh đỡ lấy thân thể mình, lòng Đới Tư Dĩnh đầy hạnh phúc
Tại bàn ăn, Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh đều gắp cho nhau món đối phương thích ăn, nhưng khác nhau ở chổ trong lòng của Đới Tư Dĩnh là ngọt ngào, còn lòng của Long Ngạo Phỉ cảm thấy nặng nề vì bị sự hiền lành, lương thiện của cô gây áp lực.
Lúc anh tắm rửa, khuôn mặt của Đới Tư Dĩnh ửng hồng, trong lòng thầm nghĩ không biết hôm nay có thể xảy ra sự tình gì không.
L úc Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng thong thả đi tới bên giường, trước kia anh có thể không chút nể tình đoạt lấy cô , nhưng hiện tại anh không biết nên làm thế nào? Đối xử dịu dàng với cô sao? Vì sao anh có cảm thấy xấu hổ như vậy.
Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng nằm xuống, hơi do dự không biết nó nên ôm chặt lấy cô không? Rất muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng chợt nghĩ đến những gì cô đã trả giá, những thứ cô đã mất đi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm lấy cô.
Cảm nhận được anh đang ôm mình, Đới Tư Dĩnh lặng lẽ nhích gần về phía anh, gục đầu vùi vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khóe môi cô cong lên càng lúc càng rõ nét.
Long Ngạo Phỉ có thể cảm nhận được sự biến đổi của cô, nếu làm vậy có thể khiến cô hạnh phúc, có thể giúp giảm bớt sự áy náy của anh đối với cô thì cứ lam như vậy đi.
Ôm chặt lấy nhau một đêm, cho dù không xảy ra đúng như mong đợi của Đới Tư Dĩnh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hài lòng vì đây là bước khởi đầu cho hạnh phúc của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.