Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 167: Bỏ nhà ra đi (2)
Quang Vũ
04/07/2021
“Chẳng phải cô muốn chọc ối kiểm tra sao?”, Nam Cung Thiên Ân tức giận nói.
“Đúng là như vậy, nhưng tôi không muốn làm ở Bệnh viện Hồng Ân, vì tôi không tin anh”.
“Bạch đại tiểu thư có ý gì đấy? Cô nghi ngờ tôi à? Lẽ nào trong mắt cô tôi là một kẻ hèn hạ đến mức ngấm ngầm mưu tính với cả cốt nhục của mình sao?”.
“Đại thiếu gia, anh đang muốn bàn về nhân phẩm với tôi đấy à?”, Bạch Tinh Nhiên cười giễu cợt một tiếng.
Nam Cung Thiên Ân cứng họng, cắn răng hỏi: “Thế cô nói cho tôi biết, cô muốn kiểm tra ở đâu?”.
“Tôi muốn đến một bệnh viện mà anh không thể kiểm soát được”.
“Cô…”, Nam Cung Thiên Ân nắm chặt điện thoại trong tay, nghiến răng nhả ra một câu: “Được, mong cô có thể đem về cho tôi một bản kiểm tra có kết quả khác”.
Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, rồi gọi cho Diêu Mỹ, bảo cô ấy giúp cô hẹn Tô Tích ra ngoài.
Chồng của Tô Tích là sếp cao nhất trong Bệnh viện Hằng Tinh, mà Hằng Tinh lại là bệnh viện tư lớn ngang với Bệnh viện Hồng Ân ở Châu Thành.
Mỗi lần có chuyện đều tìm Tô Tích giúp đỡ, cô thực sự cảm thấy áy náy, cho nên không thể không nhờ Diêu Mỹ ra mặt được.
Ba người cuối cùng gặp nhau trong một quán cà phê đối diện Bệnh viện Hằng Tinh. Tuy cùng ở một thành phố, nhưng cũng đã nửa năm rồi chưa gặp nhau.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Tô Tích, cô trông vẫn thông minh nhanh nhẹn như trước, giống như một bông hoa lê trắng thuần khiết nở trong thế giới lạnh giá vậy, Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn không biết mình đã mâu thuẫn với cô ấy như thế nào.
Lần cuối gặp mặt là tuần thứ hai sau khi cô gả cho Nam Cung Thiên Ân, hôm đó cô nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình vẫn nên nói cho hai người bạn thân nhất của mình về chuyện đám cưới.
Không ngờ sau khi nghe xong Tô Tích nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, bưng ly nước trên bàn hắt thẳng vào mặt cô, rồi đi luôn mà không ngoái đầu lại.
Từ đó về sau, cô và Tô Tích cắt đứt liên lạc, cho đến tận lần trước cô gọi điện nhờ kiểm tra căn nhà mà Nam Cung Thiên Ân đứng tên.
Cô hỏi Diêu Mỹ, Diêu Mỹ nghĩ một lúc mới trả lời: “Tô Tích ghét nhất là bị người khác lừa, cậu cưới được hai tuần mới nói với cô ấy, cô ấy không tuyệt giao với cậu mới lạ đấy!”.
Cô nghĩ chắc là như vậy, đây là cá tính của Tô Tích.
Tô Tích nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên trong quán cà phê, quay đầu định đi, Diêu Mỹ vội vàng kéo tay cô ấy lại nói: “Tiểu Tích, cậu đừng như vậy mà, Bạch Tinh Nhiên lừa cậu là lỗi của cậu ấy, nhưng cậu ấy đã xin lỗi cậu thì cậu tha thứ cho cậu ấy đi mà”.
“Tô Tích, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa nói.
Cô biết, cách trực tiếp để giữ chân Tô Tích lại thì chỉ có như vậy.
Quả nhiên Tô Tích dừng chân quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô cười khẩy: “Thấy chưa, nếu không có chuyện gì thì cậu ấy đâu có nghĩ đến mình”, câu nói này của cô dường như là để nói cho Diêu Mỹ nghe.
Diêu Mỹ mấp máy môi, không biết nên mở lời thế nào.
Tô Tích đi về phía Bạch Tinh Nhiên, sau khi cô ngồi xuống ghế sofa đối diện nhìn cô nói: “Bạch Tinh Nhiên, cậu có bản lĩnh gả cho Nam Cung Thiên Ân, thì nên có bản lĩnh sống với anh ấy, chứ không phải xảy ra hết chuyện nọ đến chuyện kia như bây giờ, rồi còn luôn lấy những rắc rối của cậu đến làm phiền mình nữa”.
“Tiểu Tích, Bạch Tinh Nhiên lần này thực sự rất cần cậu giúp đỡ”, Diêu Mỹ lắc cánh tay Tô Tích.
“Được thôi, cậu nói đi, cậu lại muốn mình giúp cậu làm gì đây?”, Tô Tích khoanh hai tay trước ngực ngả người về phía sau, nhìn chằm chằm Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên lôi bản báo cáo kết quả của Bệnh viện Hồng Ân từ trong túi xách ra đưa đến trước mặt cô ấy nói: “Mình không tin bản báo cáo này là thật, vì Nam Cung Thiên Ân từ đầu đến cuối đều không muốn đứa bé này, mà Tập đoàn Nam Cung lại đang nắm giữ cổ phần của Bệnh viện Hồng Ân, cho nên mình muốn nhanh chóng chọc ối kiểm tra lại một lần nữa tại Bệnh viện Hằng Tinh, cậu có thể giúp được mình đúng không?”.
Tô Tích mở bản báo cáo kiểm tra ra xem, gương mặt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, liền ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tinh Nhiên: “Cậu không tin tưởng Nam Cung Thiên Ân đến vậy à?”.
“Mình chỉ là đề phòng thôi”, Bạch Tinh Nhiên trả lời.
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghi ngờ nhân phẩm của Nam Cung Thiên Ân, nhưng sau khi trải qua chuyện của bà ngoại, cô lại không thể không nghi ngờ được.
“Cậu đã gả cho anh ấy lâu như vậy rồi còn chưa hiểu được tính cách của anh ấy sao? Kể cả anh ấy có không muốn đứa bé này đi nữa cũng không thể nhẫn tâm ra tay với cốt nhục của mình chứ?”, Tô Tích đẩy bản báo cáo lại trước mặt cô.
Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi nói: “Người không hiểu được anh ấy chính là cậu đấy”.
“Thôi được”, Tô Tích hạ giọng nói: “Nếu cậu nghi ngờ anh ấy đã sửa bản báo cáo này, thì cậu siêu âm bốn chiều thêm một lần nữa là được, đâu cần phải chọc ối đâu, hơn nữa nước ối còn phải làm kiểm tra sự tăng trưởng của vi khuẩn, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới có kết quả”.
“Đúng thế, người ta vẫn nói nước ối chính là bể bơi của thai nhi, tốt nhất không nên can thiệp tới nó, làm hỏng môi trường phát triển của thai nhi”, Diêu Mỹ ngồi bên cạnh nói.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chấp nhận ý kiến của Tô Tích.
Tô Tích đứng dậy đi ra cửa gọi điện thoại xong, liền đưa Bạch Tinh Nhiên đến Bệnh Viện Hằng Tinh.
Bạch Tinh Nhiên vào phòng khám, Diêu Mỹ quay đầu nhìn đã không thấy Tô Tích đâu, tìm mãi mới thấy cô ấy ở trong phòng làm việc của bác sĩ.
Nhìn có vẻ bác sĩ rất lịch sự với cô ấy, cứ liên lục gật đầu nói vâng.
Khi Tô Tích đi từ trong ra, bị Diêu Mỹ đứng ở cửa làm cho giật mình, cô nhìn Diêu Mỹ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”.
Diêu Mỹ nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu: “Làm gì mà giật mình vậy? Không thấy cậu đâu thì đi tìm cậu chứ sao”.
“Mình đến dặn dò vài câu thôi, bảo họ cho ra kết quả với tốc độ nhanh nhất có thể”, Tô Tích thở nhẹ một hơi, lại đổi giọng nói: “Cậu ấy ra ngoài chưa?”.
“Vẫn chưa”, Diêu Mỹ lắc đầu.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên bước ra khỏi phòng khám, ba người cùng quay lại quán cà phê đối diện bệnh viện.
Để không khiến bản thân nghĩ linh tinh, cũng là vì làm dịu lại mối quan hệ với Tô Tích, ngón tay đang nắm chặt ly nước của Bạch Tinh Nhiên cử động nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tích đang xem điện thoại mà hỏi: “Tiểu Tích, cậu và chồng cậu sống với nhau thế nào?”.
Tô Tích cưới được một năm rồi, đột nhiên cưới gấp, mà còn cưới gấp với một ông chủ lớn nữa.
Tuy Bạch Tinh Nhiên chưa từng gặp mặt ông chủ lớn trong lời đồn đó, nhưng nghe Diêu Mỹ miêu tả thì trông rất khôi ngô tuấn tú, vừa có tiền lại đẹp trai.
Chỉ là cô vừa hỏi xong liền nhận được những cái nháy mắt ra hiệu của Diêu Mỹ, cô ngớ người một lúc mới nhận ra hình như cô đã hỏi điều không nên hỏi.
Tô Tích và cái ông chủ lớn đó không có nền tảng trên phương diện tình cảm, sống được tốt với nhau mới là lạ.
“Mình xin lỗi…”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Tô Tích đột nhiên giơ bàn tay lên, vẫy về phía cửa, một cô y tá đang đi nhanh đến.
“Đúng là như vậy, nhưng tôi không muốn làm ở Bệnh viện Hồng Ân, vì tôi không tin anh”.
“Bạch đại tiểu thư có ý gì đấy? Cô nghi ngờ tôi à? Lẽ nào trong mắt cô tôi là một kẻ hèn hạ đến mức ngấm ngầm mưu tính với cả cốt nhục của mình sao?”.
“Đại thiếu gia, anh đang muốn bàn về nhân phẩm với tôi đấy à?”, Bạch Tinh Nhiên cười giễu cợt một tiếng.
Nam Cung Thiên Ân cứng họng, cắn răng hỏi: “Thế cô nói cho tôi biết, cô muốn kiểm tra ở đâu?”.
“Tôi muốn đến một bệnh viện mà anh không thể kiểm soát được”.
“Cô…”, Nam Cung Thiên Ân nắm chặt điện thoại trong tay, nghiến răng nhả ra một câu: “Được, mong cô có thể đem về cho tôi một bản kiểm tra có kết quả khác”.
Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, rồi gọi cho Diêu Mỹ, bảo cô ấy giúp cô hẹn Tô Tích ra ngoài.
Chồng của Tô Tích là sếp cao nhất trong Bệnh viện Hằng Tinh, mà Hằng Tinh lại là bệnh viện tư lớn ngang với Bệnh viện Hồng Ân ở Châu Thành.
Mỗi lần có chuyện đều tìm Tô Tích giúp đỡ, cô thực sự cảm thấy áy náy, cho nên không thể không nhờ Diêu Mỹ ra mặt được.
Ba người cuối cùng gặp nhau trong một quán cà phê đối diện Bệnh viện Hằng Tinh. Tuy cùng ở một thành phố, nhưng cũng đã nửa năm rồi chưa gặp nhau.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Tô Tích, cô trông vẫn thông minh nhanh nhẹn như trước, giống như một bông hoa lê trắng thuần khiết nở trong thế giới lạnh giá vậy, Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn không biết mình đã mâu thuẫn với cô ấy như thế nào.
Lần cuối gặp mặt là tuần thứ hai sau khi cô gả cho Nam Cung Thiên Ân, hôm đó cô nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình vẫn nên nói cho hai người bạn thân nhất của mình về chuyện đám cưới.
Không ngờ sau khi nghe xong Tô Tích nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, bưng ly nước trên bàn hắt thẳng vào mặt cô, rồi đi luôn mà không ngoái đầu lại.
Từ đó về sau, cô và Tô Tích cắt đứt liên lạc, cho đến tận lần trước cô gọi điện nhờ kiểm tra căn nhà mà Nam Cung Thiên Ân đứng tên.
Cô hỏi Diêu Mỹ, Diêu Mỹ nghĩ một lúc mới trả lời: “Tô Tích ghét nhất là bị người khác lừa, cậu cưới được hai tuần mới nói với cô ấy, cô ấy không tuyệt giao với cậu mới lạ đấy!”.
Cô nghĩ chắc là như vậy, đây là cá tính của Tô Tích.
Tô Tích nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên trong quán cà phê, quay đầu định đi, Diêu Mỹ vội vàng kéo tay cô ấy lại nói: “Tiểu Tích, cậu đừng như vậy mà, Bạch Tinh Nhiên lừa cậu là lỗi của cậu ấy, nhưng cậu ấy đã xin lỗi cậu thì cậu tha thứ cho cậu ấy đi mà”.
“Tô Tích, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa nói.
Cô biết, cách trực tiếp để giữ chân Tô Tích lại thì chỉ có như vậy.
Quả nhiên Tô Tích dừng chân quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô cười khẩy: “Thấy chưa, nếu không có chuyện gì thì cậu ấy đâu có nghĩ đến mình”, câu nói này của cô dường như là để nói cho Diêu Mỹ nghe.
Diêu Mỹ mấp máy môi, không biết nên mở lời thế nào.
Tô Tích đi về phía Bạch Tinh Nhiên, sau khi cô ngồi xuống ghế sofa đối diện nhìn cô nói: “Bạch Tinh Nhiên, cậu có bản lĩnh gả cho Nam Cung Thiên Ân, thì nên có bản lĩnh sống với anh ấy, chứ không phải xảy ra hết chuyện nọ đến chuyện kia như bây giờ, rồi còn luôn lấy những rắc rối của cậu đến làm phiền mình nữa”.
“Tiểu Tích, Bạch Tinh Nhiên lần này thực sự rất cần cậu giúp đỡ”, Diêu Mỹ lắc cánh tay Tô Tích.
“Được thôi, cậu nói đi, cậu lại muốn mình giúp cậu làm gì đây?”, Tô Tích khoanh hai tay trước ngực ngả người về phía sau, nhìn chằm chằm Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên lôi bản báo cáo kết quả của Bệnh viện Hồng Ân từ trong túi xách ra đưa đến trước mặt cô ấy nói: “Mình không tin bản báo cáo này là thật, vì Nam Cung Thiên Ân từ đầu đến cuối đều không muốn đứa bé này, mà Tập đoàn Nam Cung lại đang nắm giữ cổ phần của Bệnh viện Hồng Ân, cho nên mình muốn nhanh chóng chọc ối kiểm tra lại một lần nữa tại Bệnh viện Hằng Tinh, cậu có thể giúp được mình đúng không?”.
Tô Tích mở bản báo cáo kiểm tra ra xem, gương mặt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, liền ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tinh Nhiên: “Cậu không tin tưởng Nam Cung Thiên Ân đến vậy à?”.
“Mình chỉ là đề phòng thôi”, Bạch Tinh Nhiên trả lời.
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghi ngờ nhân phẩm của Nam Cung Thiên Ân, nhưng sau khi trải qua chuyện của bà ngoại, cô lại không thể không nghi ngờ được.
“Cậu đã gả cho anh ấy lâu như vậy rồi còn chưa hiểu được tính cách của anh ấy sao? Kể cả anh ấy có không muốn đứa bé này đi nữa cũng không thể nhẫn tâm ra tay với cốt nhục của mình chứ?”, Tô Tích đẩy bản báo cáo lại trước mặt cô.
Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi nói: “Người không hiểu được anh ấy chính là cậu đấy”.
“Thôi được”, Tô Tích hạ giọng nói: “Nếu cậu nghi ngờ anh ấy đã sửa bản báo cáo này, thì cậu siêu âm bốn chiều thêm một lần nữa là được, đâu cần phải chọc ối đâu, hơn nữa nước ối còn phải làm kiểm tra sự tăng trưởng của vi khuẩn, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới có kết quả”.
“Đúng thế, người ta vẫn nói nước ối chính là bể bơi của thai nhi, tốt nhất không nên can thiệp tới nó, làm hỏng môi trường phát triển của thai nhi”, Diêu Mỹ ngồi bên cạnh nói.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chấp nhận ý kiến của Tô Tích.
Tô Tích đứng dậy đi ra cửa gọi điện thoại xong, liền đưa Bạch Tinh Nhiên đến Bệnh Viện Hằng Tinh.
Bạch Tinh Nhiên vào phòng khám, Diêu Mỹ quay đầu nhìn đã không thấy Tô Tích đâu, tìm mãi mới thấy cô ấy ở trong phòng làm việc của bác sĩ.
Nhìn có vẻ bác sĩ rất lịch sự với cô ấy, cứ liên lục gật đầu nói vâng.
Khi Tô Tích đi từ trong ra, bị Diêu Mỹ đứng ở cửa làm cho giật mình, cô nhìn Diêu Mỹ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”.
Diêu Mỹ nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu: “Làm gì mà giật mình vậy? Không thấy cậu đâu thì đi tìm cậu chứ sao”.
“Mình đến dặn dò vài câu thôi, bảo họ cho ra kết quả với tốc độ nhanh nhất có thể”, Tô Tích thở nhẹ một hơi, lại đổi giọng nói: “Cậu ấy ra ngoài chưa?”.
“Vẫn chưa”, Diêu Mỹ lắc đầu.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên bước ra khỏi phòng khám, ba người cùng quay lại quán cà phê đối diện bệnh viện.
Để không khiến bản thân nghĩ linh tinh, cũng là vì làm dịu lại mối quan hệ với Tô Tích, ngón tay đang nắm chặt ly nước của Bạch Tinh Nhiên cử động nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tích đang xem điện thoại mà hỏi: “Tiểu Tích, cậu và chồng cậu sống với nhau thế nào?”.
Tô Tích cưới được một năm rồi, đột nhiên cưới gấp, mà còn cưới gấp với một ông chủ lớn nữa.
Tuy Bạch Tinh Nhiên chưa từng gặp mặt ông chủ lớn trong lời đồn đó, nhưng nghe Diêu Mỹ miêu tả thì trông rất khôi ngô tuấn tú, vừa có tiền lại đẹp trai.
Chỉ là cô vừa hỏi xong liền nhận được những cái nháy mắt ra hiệu của Diêu Mỹ, cô ngớ người một lúc mới nhận ra hình như cô đã hỏi điều không nên hỏi.
Tô Tích và cái ông chủ lớn đó không có nền tảng trên phương diện tình cảm, sống được tốt với nhau mới là lạ.
“Mình xin lỗi…”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Tô Tích đột nhiên giơ bàn tay lên, vẫy về phía cửa, một cô y tá đang đi nhanh đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.