Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 396: Chiến tranh lại
Quang Vũ
02/08/2021
Đều tại Tô Tích, muốn gây chuyện cũng không báo với cô trước.
Nằm trên giường rất lâu cũng không đợi được Nam Cung Thiên Ân về phòng, Bạch
Tinh Nhiên đoán rốt cuộc anh ngủ ở phòng làm việc hay ngủ ở phòng ngủ dưới
tầng, đoán một lúc thì thiếp đi.
Hôm sau lúc cô dậy đã là 7 rưỡi sáng.
Sau khi bần thần khoảng hai giây, thì nhanh chóng ngồi dậy, sau đó nghiêng đầu
nhìn bên cạnh, không có dấu vết có người năm, cũng có nghĩa là tối qua Nam Cung
Thiên Ân không về phòng ngủ.
Vì sắp đến giờ đi làm, nên cô không có thời gian lăn tăn về vấn đề này, sau khi
xuống giường thì đi thẳng vào nhà tắm, đánh răng thay quần áo xong thì nhanh
nhẹn xuống tăng.
Khi cô xuống đẳng tầng một thì lại thấy cảnh tượng khiến cô ói ra máu, Nam Cung
Thiên Ân và Chu Chu đang vừa nói vừa cười ăn sáng, cảnh tượng trông ấm áp hài
hòa, cứ như một cặp đôi
Ngược lại người đến sau như cô lại có vẻ như kẻ thứ ba làm phiên bọn Cung Thiên
Ân thậm chí còn gặp một miếng thịt muối cho Chu Chu trước mặt cô, dùng giọng
điệu vô cùng dịu dàng nói: “Ăn nhiều vào”.
Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên, sau khi nói cảm
ơn vỏ am Cung Thiên Ân với vẻ mặt vô tội xong thì lại cười với Bạch Tinh Nhiên:
“Tinh Nhiên, cô dậy rồi à?”.
“Đúng vậy, ngại quả làm phiền hai người rồi”, Bạch Tinh Nhiên kéo một cái ghế ra
ngồi xuống, cầm đôi đũa ở bên cạnh bắt đầu ăn sáng, không nhìn hai người bên
cạnh thêm cái nào nữa.
“Tinh Nhiên, cô đang đùa gì thế, phải là tôi làm phiền cô và Thiên Ân mới đúng,
Chu Chu tiếp tục diễn ngoan ngoãn ngày thơ.
Bạch Tinh Nhiên liếc một cái Nam Cung Thiên Ân đang im lặng, mim cười: “Cô
khách sáo quá, chỉ cần Thiên Ân không thấy bị làm phiền thì là không làm phiền”.
Chu Chu cười khan củi đầu ăn sáng.
Nam Cung Thiên Ân buông bát đũa trong tay, nói với Chu Chu: “Ăn xong rồi thì
mau đi ra, 8 rưỡi anh có cuộc họp.
“ờm”, Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên
một cái, buông bát đũa xuống theo ra ngoài.
Không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại thực sự không đợi Bạch Tinh Nhiên đã lên xe lái
khỏi biệt thự nhỏ, lúc Bạch Tinh Nhiên cầm sandwich đuổi theo ra ngoài chỉ kịp
nhìn thấy đuôi xe anh vụt qua cổng.
Anh biết rõ chỗ này không có xe buýt đến công ty, vậy mà còn không đợi cô? Bạch
Tinh Nhiên tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Chỉ biết bản thân tỏ vẻ càng mạnh mẽ thì càng đẩy Nam Cung Thiên Ân về phía
Chu Chu, cô khẽ hít một hơi, vừa tức vừa bất lực, nhưng cũng chỉ đành nhịn.
Bạch Tinh Nhiên vẫn là lần đầu tiên tự đi làm một mình, lên xe buýt rồi đổi sang
tàu điện ngầm, đến khi có vất vả làm mới đến được công thì thì đã sắp 10 giờ rồi.
Các đồng nghiệp không ai là không dùng ánh mắt kì lạ quan sát cô, Tiểu Điền khó
hiểu hỏi: “Lúc tôi đến thấy xe của Thiên Ân thiếu gia đồ ở cửa công ty, sao cô giờ
mới đến?”.
“Hòm nay tôi tự đi”, Bạch Tinh Nhiên
cười hơi ngại ngùng.
Tiểu Điền nhìn xung quanh, ghé vào tai Bạch Tinh Nhiên nói: “Tinh Nhiên, hôm
qua lúc thư ký Chu nhậm chức mọi người đều đòn cô ấy là người tình của Thiên Ân
thiếu gia, hôm nay lại có người tận mắt thấy cô ấy cùng xuống xe với Thiên Ân
thiếu gia, rốt cuộc có chuyện gì thế? Không phải cô vẫn chưa biết chuyện này chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng hiểu sao mọi người lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô
rồi, chắc mọi người đều đang cười khẩy trong lòng, loại người không biết chó ngáp
phải ruồi kiểu gì mà gả được cho Thiên Ân thiếu gia kết cục chính là chẳng ngọt
ngào được mấy hôm thì đã bị đẩy vào lãnh cung, Thiên Ân thiếu gia có người mới rồi.
Cô mỉm cười, nói với Tiểu Điền: “Cô đừng đoán bừa, họ chỉ là bạn thân quen từ
nhỏ, không phải quan hệ bồ bịch gì hết.
“Tôi cũng nghĩ vậy, Thiên Ân thiếu gia chưa bao giờ ngang nhiên đưa bồ của mình
đến công ty như vậy”, Tiểu Điền cười ha hả an ủi có “Nên có đừng bị lời ra tiếng
vào ảnh hưởng, vui lên đi.”
“Tôi biết”, Bạch Tinh Nhiên vỗ vai Tiểu Điền, xoay người đi đến chỗ mình.
Từ sau có quy định, mỗi khi đến buổi trưa Bạch Tinh Nhiên không cần Nam Cung
Thiên Ân gửi tin ngăn gọi thì bản thân đã chủ động lên ăn cơm, nhưng hôm nay có
không đi.
Nam Cung Thiên Ân đã bỏ cô lại dẫn Chu Chu đến công ty, cô còn mặt dày mày dạn
lên cho anh ăn cơm sao được? Biết đầu sau khi cô lên lại nhìn thấy hai bọn họ đang
có tình khoe tinh cảm.
Cho nên có quyết định đi ăn ở căn tin với đảm Tiểu Điền
Cô vừa đến căn tin thi suy đoán của mọi người càng sôi nổi hơn, thậm chí có người
đoán có và Nam Cung Thiên Ân đã ly hôn rồi, tóm lại kiểu gì cũng nói được.
Đến cả Tiểu Điền cũng không nhịn được lại hỏi: Tinh Nhiên, cô với Thiên Ân thiếu
gia rốt cuộc sao thế? Không phải thực sự có liên quan đến thư ký Chu chứ?”.
“Không, cô đừng đoán bừa”, Bạch Tinh Nhiên nói với nụ cười cứng đờ trên mặt
Thấy cô không muốn nói, Tiểu Điền cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bạch Tinh Nhiên vừa xuống đến tầng một thì nhận được điện thoại của Tô Tích,
giọng cô khi nhận điện thoại không dễ chịu lắm: “Sao thế?”.
“Xem cậu có thái độ gì thế này, ăn cơm chưa?”
“Nhờ ơn cậu, trưa nay mình chưa ăn,
đang định đến căn tin tìm chút đô ăn”.
“Biết ngay sẽ thế mà”, Tô Tích cười ha hả: “Xem minh thông minh chưa, mau ra đi”.
“Cậu muốn làm gì?”.
“Mời cậu ăn cơm xin lỗi cậu chứ gì”, giọng Tô Tích có ý không cho cô từ chối:
“Mình đợi cậu ở dưới tầng rồi”.
Nghe thấy cô ấy nói Bạch Tinh Nhiên chỉ đành đi ra cửa công ty. Cô vừa ra cửa công
ty thì Tô Tích mim cười nhìn cô hỏi: “Sao? Nam Cung Thiên Ân ở cùng con khốn kia?”.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Sao mình biết được?”.
Nam Cung Thiên Ân sẽ ăn cơm với Chu Chu sao? Có lẽ là sẽ thế, dù sao Chu Chu
cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nói xong cô ngoảnh mặt đi, nhìn Tô Tích với ánh mặt đầy ngạc nhiên: “Đúng rồi,
Kiều thiếu gia nhà cậu bị cậu đuổi đi thế này hả?”.
“Nói gì vậy chứ, Kiều thiếu gia nhà mình là bản thân đồi bại bị ả đàn bà ti tiện cầu
đi mat”, Tô Tích khởi động xe, chở cô rời khỏi cửa tập đoàn.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời tựa vào lưng ghế, cô nên nghe lời Diêu Mỹ không được nhờ
Tô Tích giúp, vì Diêu Mỹ nói đúng, cô gái này đến cả chồng mình cũng không quản
nổi, sao có thể quản nổi chồng người khác chứ
Nhìn cơm trưa phần hai người, Nam Cung Thiên Ân lại chẳng muốn ăn chút nào.
Trợ lý Nhan thấy anh cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, nên tiến tới nhìn anh hỏi:
“Thiên Ân thiếu gia, anh sao thế? Cơm canh không hợp khẩu vị à?”
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, trợ lý Nhân lại hỏi: “Một mình không nuốt nổi”.
Nam Cung Thiên Ân không đáp lời cô, lặng im một lúc mới ngẩng đầu lên nói với
cô ấy: “Cô ngôi xuống ăn với tôi”.
Trợ lý Nhan không ngờ anh lại nói vậy, cô ấy đắn đo không biết có nên ngôi xuống
hay không, cuối cùng lại không chống lại được ánh mặt ra lệnh của Nam Cung
Thiên Ân, đi đến chỗ đổi diện anh ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trợ lý Nhan ăn đồ ăn trong bát, ăn hai miếng cuối cùng không nhịn được ngước lên
nhìn anh nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh đang khổ não về việc nên chọn Chu tiểu thư
hay Bạch tiểu thư sao?”.
Nam Cung Thiên Ân nhếch mày nhìn cô một cái, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi
mời cô ngồi xuống ăn cơm không phải nhờ cô khuyên giải tôi”.
“Nhưng tôi cảm thấy giờ anh rất cần người khuyên giải”, trợ lý Nhan mỉm cười nói.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
“Ai? Bạch tiểu thư à? Ra ngoài rồi”.
“Với ai?”
Nằm trên giường rất lâu cũng không đợi được Nam Cung Thiên Ân về phòng, Bạch
Tinh Nhiên đoán rốt cuộc anh ngủ ở phòng làm việc hay ngủ ở phòng ngủ dưới
tầng, đoán một lúc thì thiếp đi.
Hôm sau lúc cô dậy đã là 7 rưỡi sáng.
Sau khi bần thần khoảng hai giây, thì nhanh chóng ngồi dậy, sau đó nghiêng đầu
nhìn bên cạnh, không có dấu vết có người năm, cũng có nghĩa là tối qua Nam Cung
Thiên Ân không về phòng ngủ.
Vì sắp đến giờ đi làm, nên cô không có thời gian lăn tăn về vấn đề này, sau khi
xuống giường thì đi thẳng vào nhà tắm, đánh răng thay quần áo xong thì nhanh
nhẹn xuống tăng.
Khi cô xuống đẳng tầng một thì lại thấy cảnh tượng khiến cô ói ra máu, Nam Cung
Thiên Ân và Chu Chu đang vừa nói vừa cười ăn sáng, cảnh tượng trông ấm áp hài
hòa, cứ như một cặp đôi
Ngược lại người đến sau như cô lại có vẻ như kẻ thứ ba làm phiên bọn Cung Thiên
Ân thậm chí còn gặp một miếng thịt muối cho Chu Chu trước mặt cô, dùng giọng
điệu vô cùng dịu dàng nói: “Ăn nhiều vào”.
Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên, sau khi nói cảm
ơn vỏ am Cung Thiên Ân với vẻ mặt vô tội xong thì lại cười với Bạch Tinh Nhiên:
“Tinh Nhiên, cô dậy rồi à?”.
“Đúng vậy, ngại quả làm phiền hai người rồi”, Bạch Tinh Nhiên kéo một cái ghế ra
ngồi xuống, cầm đôi đũa ở bên cạnh bắt đầu ăn sáng, không nhìn hai người bên
cạnh thêm cái nào nữa.
“Tinh Nhiên, cô đang đùa gì thế, phải là tôi làm phiền cô và Thiên Ân mới đúng,
Chu Chu tiếp tục diễn ngoan ngoãn ngày thơ.
Bạch Tinh Nhiên liếc một cái Nam Cung Thiên Ân đang im lặng, mim cười: “Cô
khách sáo quá, chỉ cần Thiên Ân không thấy bị làm phiền thì là không làm phiền”.
Chu Chu cười khan củi đầu ăn sáng.
Nam Cung Thiên Ân buông bát đũa trong tay, nói với Chu Chu: “Ăn xong rồi thì
mau đi ra, 8 rưỡi anh có cuộc họp.
“ờm”, Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên
một cái, buông bát đũa xuống theo ra ngoài.
Không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại thực sự không đợi Bạch Tinh Nhiên đã lên xe lái
khỏi biệt thự nhỏ, lúc Bạch Tinh Nhiên cầm sandwich đuổi theo ra ngoài chỉ kịp
nhìn thấy đuôi xe anh vụt qua cổng.
Anh biết rõ chỗ này không có xe buýt đến công ty, vậy mà còn không đợi cô? Bạch
Tinh Nhiên tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Chỉ biết bản thân tỏ vẻ càng mạnh mẽ thì càng đẩy Nam Cung Thiên Ân về phía
Chu Chu, cô khẽ hít một hơi, vừa tức vừa bất lực, nhưng cũng chỉ đành nhịn.
Bạch Tinh Nhiên vẫn là lần đầu tiên tự đi làm một mình, lên xe buýt rồi đổi sang
tàu điện ngầm, đến khi có vất vả làm mới đến được công thì thì đã sắp 10 giờ rồi.
Các đồng nghiệp không ai là không dùng ánh mắt kì lạ quan sát cô, Tiểu Điền khó
hiểu hỏi: “Lúc tôi đến thấy xe của Thiên Ân thiếu gia đồ ở cửa công ty, sao cô giờ
mới đến?”.
“Hòm nay tôi tự đi”, Bạch Tinh Nhiên
cười hơi ngại ngùng.
Tiểu Điền nhìn xung quanh, ghé vào tai Bạch Tinh Nhiên nói: “Tinh Nhiên, hôm
qua lúc thư ký Chu nhậm chức mọi người đều đòn cô ấy là người tình của Thiên Ân
thiếu gia, hôm nay lại có người tận mắt thấy cô ấy cùng xuống xe với Thiên Ân
thiếu gia, rốt cuộc có chuyện gì thế? Không phải cô vẫn chưa biết chuyện này chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng hiểu sao mọi người lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô
rồi, chắc mọi người đều đang cười khẩy trong lòng, loại người không biết chó ngáp
phải ruồi kiểu gì mà gả được cho Thiên Ân thiếu gia kết cục chính là chẳng ngọt
ngào được mấy hôm thì đã bị đẩy vào lãnh cung, Thiên Ân thiếu gia có người mới rồi.
Cô mỉm cười, nói với Tiểu Điền: “Cô đừng đoán bừa, họ chỉ là bạn thân quen từ
nhỏ, không phải quan hệ bồ bịch gì hết.
“Tôi cũng nghĩ vậy, Thiên Ân thiếu gia chưa bao giờ ngang nhiên đưa bồ của mình
đến công ty như vậy”, Tiểu Điền cười ha hả an ủi có “Nên có đừng bị lời ra tiếng
vào ảnh hưởng, vui lên đi.”
“Tôi biết”, Bạch Tinh Nhiên vỗ vai Tiểu Điền, xoay người đi đến chỗ mình.
Từ sau có quy định, mỗi khi đến buổi trưa Bạch Tinh Nhiên không cần Nam Cung
Thiên Ân gửi tin ngăn gọi thì bản thân đã chủ động lên ăn cơm, nhưng hôm nay có
không đi.
Nam Cung Thiên Ân đã bỏ cô lại dẫn Chu Chu đến công ty, cô còn mặt dày mày dạn
lên cho anh ăn cơm sao được? Biết đầu sau khi cô lên lại nhìn thấy hai bọn họ đang
có tình khoe tinh cảm.
Cho nên có quyết định đi ăn ở căn tin với đảm Tiểu Điền
Cô vừa đến căn tin thi suy đoán của mọi người càng sôi nổi hơn, thậm chí có người
đoán có và Nam Cung Thiên Ân đã ly hôn rồi, tóm lại kiểu gì cũng nói được.
Đến cả Tiểu Điền cũng không nhịn được lại hỏi: Tinh Nhiên, cô với Thiên Ân thiếu
gia rốt cuộc sao thế? Không phải thực sự có liên quan đến thư ký Chu chứ?”.
“Không, cô đừng đoán bừa”, Bạch Tinh Nhiên nói với nụ cười cứng đờ trên mặt
Thấy cô không muốn nói, Tiểu Điền cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bạch Tinh Nhiên vừa xuống đến tầng một thì nhận được điện thoại của Tô Tích,
giọng cô khi nhận điện thoại không dễ chịu lắm: “Sao thế?”.
“Xem cậu có thái độ gì thế này, ăn cơm chưa?”
“Nhờ ơn cậu, trưa nay mình chưa ăn,
đang định đến căn tin tìm chút đô ăn”.
“Biết ngay sẽ thế mà”, Tô Tích cười ha hả: “Xem minh thông minh chưa, mau ra đi”.
“Cậu muốn làm gì?”.
“Mời cậu ăn cơm xin lỗi cậu chứ gì”, giọng Tô Tích có ý không cho cô từ chối:
“Mình đợi cậu ở dưới tầng rồi”.
Nghe thấy cô ấy nói Bạch Tinh Nhiên chỉ đành đi ra cửa công ty. Cô vừa ra cửa công
ty thì Tô Tích mim cười nhìn cô hỏi: “Sao? Nam Cung Thiên Ân ở cùng con khốn kia?”.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Sao mình biết được?”.
Nam Cung Thiên Ân sẽ ăn cơm với Chu Chu sao? Có lẽ là sẽ thế, dù sao Chu Chu
cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nói xong cô ngoảnh mặt đi, nhìn Tô Tích với ánh mặt đầy ngạc nhiên: “Đúng rồi,
Kiều thiếu gia nhà cậu bị cậu đuổi đi thế này hả?”.
“Nói gì vậy chứ, Kiều thiếu gia nhà mình là bản thân đồi bại bị ả đàn bà ti tiện cầu
đi mat”, Tô Tích khởi động xe, chở cô rời khỏi cửa tập đoàn.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời tựa vào lưng ghế, cô nên nghe lời Diêu Mỹ không được nhờ
Tô Tích giúp, vì Diêu Mỹ nói đúng, cô gái này đến cả chồng mình cũng không quản
nổi, sao có thể quản nổi chồng người khác chứ
Nhìn cơm trưa phần hai người, Nam Cung Thiên Ân lại chẳng muốn ăn chút nào.
Trợ lý Nhan thấy anh cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, nên tiến tới nhìn anh hỏi:
“Thiên Ân thiếu gia, anh sao thế? Cơm canh không hợp khẩu vị à?”
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, trợ lý Nhân lại hỏi: “Một mình không nuốt nổi”.
Nam Cung Thiên Ân không đáp lời cô, lặng im một lúc mới ngẩng đầu lên nói với
cô ấy: “Cô ngôi xuống ăn với tôi”.
Trợ lý Nhan không ngờ anh lại nói vậy, cô ấy đắn đo không biết có nên ngôi xuống
hay không, cuối cùng lại không chống lại được ánh mặt ra lệnh của Nam Cung
Thiên Ân, đi đến chỗ đổi diện anh ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trợ lý Nhan ăn đồ ăn trong bát, ăn hai miếng cuối cùng không nhịn được ngước lên
nhìn anh nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh đang khổ não về việc nên chọn Chu tiểu thư
hay Bạch tiểu thư sao?”.
Nam Cung Thiên Ân nhếch mày nhìn cô một cái, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi
mời cô ngồi xuống ăn cơm không phải nhờ cô khuyên giải tôi”.
“Nhưng tôi cảm thấy giờ anh rất cần người khuyên giải”, trợ lý Nhan mỉm cười nói.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
“Ai? Bạch tiểu thư à? Ra ngoài rồi”.
“Với ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.