Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 369: Hại chết bố con
Quang Vũ
29/07/2021
"Tuyệt quá", Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn thích khung cảnh tự nhiên thế này, hôm qua lúc trở về cô đã cảm thấy rất tốt rồi, không ngờ còn có chỗ còn ổn hơn.
Thị trấn ở đây là thị trấn kiểu châu Âu điển hình, chim hót hoa nở, cây xanh rợp bóng, là cảnh ở trong nước không thấy được. Người sống ở đây cũng rất nhiệt tình, không hề có cảm giác bài trừ người nước ngoài.
Hai người ở bên nhau cảm nhận sự đắc sắc của thị trấn, buổi chiều thì bắt xe về Paris.
Bạch Tinh Nhiên ngủ trên xe dọc đường đi, lúc tỉnh dậy thì đã ở cổng biệt thự rồi.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nhìn cô: "Anh còn đang nghĩ có cần bế em vào không".
"Đến rồi à?", Bạch Tinh Nhiên quan sát xung quanh, hơi mơ màng.
Sau đó cô nhìn thấy Tiểu Ý chạy như bay từ trong nhà ra: "Chị, anh rế, anh chị về rồi! Có mang quà cho em không?".
Bạch Tinh Nhiên vừa thấy Tiếu Ý thì ngay lập tức tính táo hơn, xuống xe đỡ lấy cơ thế đang lao đến của cậu bé: "Đương nhiên có rồi, sao có thế không mang quà về cho em chứ?".
"Mang gì về cho em thế?".
"Vào rồi biết", Bạch Tinh Nhiên nắm tay cậu bé cùng vào phòng.
Chu Tuệ vẫn chưa định thần lại từ nỗi sợ hãi với Nam Cung Thiên Ân, nụ cười trên mặt vẫn vô cùng mất tự nhiên, sau khi mời hai người ngồi xuống như khách VIP, thì vào phòng bếp rót nước.
Bạch Tinh Nhiên ghé vào tai Nam Cung Thiên Ân khẽ khàng nói:
"Thấy anh dọa mẹ em sợ thế nào chưa? Mỗi khi thấy anh thì đều phát run".
Nam Cung Thiên Ân giơ tay xoa đầu cô: "Quen rồi sẽ không sao, một ngày nào đó anh sẽ khiến bà ấy biết anh chiều con gái bà ấy thế nào".
"Nào, uống nước", Chu Tuệ đặt cốc nước xuống trước mặt Nam Cung Thiên Ân, chắc là vì căng thẳng nên cốc đổ ra thảm, nước lan ra.
"Xin lỗi, xin lỗi...", bà ấy vội vàng lúng túng khom mình đi nhặt chiếc cốc trên đất.
Nam Cung Thiên Ân lại nhặt cốc nước trên thảm trước bà ấy một bước, mỉm cười với bà ấy nói: "Mẹ, mẹ đừng lo thế, con không phải là hổ ăn thịt người".
"ừm, ha ha...", Chu Tuệ gật đầu, nỗi sợ trong lòng chẳng hề giảm bớt.
"Mẹ, con rất tò mò, Tinh Nhiên sao lại không di truyền tính cách hiền dịu của mẹ chứ? Cô ấy ngày nào cũng bắt nạt con cho vui", Nam Cung Thiên Ân lại nói.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên đẩy gương mặt đẹp trai của anh phản bác: "Anh nói dối, em có làm vậy
đâu".
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy bà ấy sợ thế thì mím cười vỗ về: "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà, Thiên Ân thiếu gia không đáng sợ như mẹ tưởng
tượng đâu, cũng không đáng sợ như trong lời đòn. Mẹ con Hứa Nhã Dung vì chạm vào giới hạn của anh ấy nên mới đối xử với bọn họ như vậy".
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên chăm chú, đột nhiên thắc mắc: "Tinh Nhiên, là Thiên Ân thiếu gia bức chết bố con, chẳng lẽ con không hận cậu ta chút nào sao?".
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, ngạc nhiên nhìn bà ấy, rõ ràng là không ngờ bà ấy lại đột nhiên hỏi thế.
Cô chưa bao giờ nghĩ vấn đề này, là vì mình quá máu lạnh ư? Cô không kiềm được mà tự vấn lòng mình.
Mặc dù Bạch cảnh Bình chưa bao giờ coi cô như con gái ruột, thậm chí còn dung túng cho vợ con ông ta làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, nhưng dù sao ông ta cũng là bố mình mà.
"Mẹ, mẹ cảm thấy con nên hận anh ấy sao?", cô nhìn chằm chằm Chu Tuệ dè dặt hỏi.
"Không, mẹ không có ý đó, mẹ chí hỏi bừa thôi", Chu Tuệ cúi dầu, bất đắc dĩ mím cười: "Bố con đối xử với con không tốt, con không có tình cảm với ông ấy cũng rất bình thường, chí là mẹ...".
"Chỉ là mẹ cảm thấy dù sao ông ta cũng là bố ruột con, con phải hận Nam Cung Thiên Ân mới đúng đúng không?"
Bạch Tinh Nhiên tiếp lời bà ta, nhìn chằm chằm bà ta, sau đó cười gượng:
"Mẹ, mẹ vẫn luôn có tình cảm với ông ta, mẹ vẫn mong muốn tiếp tục nối lại tình xưa với ông ta đúng không?".
"Không phải!", Chu Tuệ sốt ruột phản bác.
"Mẹ, trong lòng mẹ đang nghĩ gì con hiếu", Bạch Tinh Nhiên nhìn người mẹ bất hạnh trước mặt, trong lòng không kiềm được dâng lên cảm giác thương hại, cô vươn tay vỗ lên mu bàn tay bà ấy: "Mẹ, trong lòng người đàn ông đó không có mẹ, cũng chưa từng tin tưởng mẹ, bảo vệ mẹ, đừng nhớ đến ông ta nữa. Tổn thương ông ta gây cho mẹ chưa bao giờ chấm dứt. Nhưng Nam Cung Thiên Ân đã giúp con chữa khỏi cho Tiếu Ý, chúng ta phải cảm ơn anh ấy".
"Mẹ biết, mẹ không có ý kiến với Thiên Ân thiếu gia", Chu Tuệ vội nói,
trong lòng có ấm ức thế nào bà ấy cũng không dám nói ra.
Là Nam Cung Thiên Ân bức chết Bạch Cảnh Bình, mặc dù người đó không yêu bà ấy, nhưng lại là người đàn ông duy nhất đời này bà ấy từng yêu, sao bà ấy có thế không oán giận được?
Bạch Tinh Nhiên hiểu trong lòng bà ấy chắc chắn là trách Nam Cung Thiên Ân, cô nghĩ một lúc, khẽ hít một hơi rồi nói: "Mẹ, mặc dù không nên, nhưng con vẫn muốn khiến mẹ hiếu, Nam Cung Thiên Ân từng nói với con, anh ấy chí nhắc nhở người của Cục thuế một câu trên bàn tiệc là phải điều tra cẩn thận thuế của Bạch Thị, Cục thuế vừa tra quả nhiên đã tra được một đống vấn dề, Bạch thị trong một đêm mất tín nhiệm, khách hàng
như chim muông tán loạn, Nam Cung Thiên Ân bèn tiếp nhận Bạch thị".
"Cậu ta rõ ràng là cố ý".
"Đúng, anh ấy đúng là cố ý, nhưng nếu Bạch thị không trốn nhiều thuế vậy thì dù Nam Cung Thiên Ân có mời người của Cục thuế đến tra cũng chẳng tra được vấn đề gì".
"Cho dù thuế của Bạch thị không có vấn đề, Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ vẫn dùng cách khác đế thu mua Bạch thị", Chu Tuệ nói.
"Nhưng mà... mẹ, nếu không phải người nhà họ Bạch trêu chọc Nam Cung Thiên Ân, thì Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ không ra tay với họ, người nhà họ Bạch trêu đùa Nam Cung Thiên Ân như vậy, thậm chí Bạch Ánh
An còn đích thân bóp chết con trai của Nam Cung Thiên Ân, việc này phải tính sao đây? Chẳng lẽ Nam Cung Thiên Ân phải nhẫn nhịn, vờ như không xảy ra việc gì sao?".
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên, đột nhiên bật cười: "Quả nhiên con gái gả đi rồi thì như bát nước hắt đi".
"Con...", Bạch Tinh Nhiên câm nín.
Cũng đúng, không ngờ cô lại học được cách nói đỡ cho Nam Cung Thiên Ân.
Thực ra cô an ủi mẹ, đồng thời cũng đang an ủi chính mình. Khuyên bản thân chấp nhận cái chết của bố là gieo gió gặt bão.
Chu Tuệ lại cười: "Nhưng mẹ cũng
chỉ nói vậy thôi, con đừng bận lòng, dù sao ai cũng không phải đối thủ của Nam Cung Thiên Ân, dù là chúng ta có bất mãn với cậu ta thì sao chứ? Nếu cậu ta đối xử tốt với con thì con cứ sống hạnh phúc với cậu ta đi".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, như sợ mẹ không tin Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với mình, lặp lại lần thứ n: "Mẹ, Nam Cung Thiên Ân đối xử với con thực sự rất tốt, con có thế cảm nhận được anh ấy thích con thật, chứ không phải là có mưu đồ gì".
"Vậy thì tốt, thật lòng thì tốt", Chu Tuệ gật dầu, sau đó đổi dề tài: "Đúng rồi, các con định lúc nào về nước? Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia có nói bao giờ đưa mẹ với Tiếu Ý về không?".
Thị trấn ở đây là thị trấn kiểu châu Âu điển hình, chim hót hoa nở, cây xanh rợp bóng, là cảnh ở trong nước không thấy được. Người sống ở đây cũng rất nhiệt tình, không hề có cảm giác bài trừ người nước ngoài.
Hai người ở bên nhau cảm nhận sự đắc sắc của thị trấn, buổi chiều thì bắt xe về Paris.
Bạch Tinh Nhiên ngủ trên xe dọc đường đi, lúc tỉnh dậy thì đã ở cổng biệt thự rồi.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nhìn cô: "Anh còn đang nghĩ có cần bế em vào không".
"Đến rồi à?", Bạch Tinh Nhiên quan sát xung quanh, hơi mơ màng.
Sau đó cô nhìn thấy Tiểu Ý chạy như bay từ trong nhà ra: "Chị, anh rế, anh chị về rồi! Có mang quà cho em không?".
Bạch Tinh Nhiên vừa thấy Tiếu Ý thì ngay lập tức tính táo hơn, xuống xe đỡ lấy cơ thế đang lao đến của cậu bé: "Đương nhiên có rồi, sao có thế không mang quà về cho em chứ?".
"Mang gì về cho em thế?".
"Vào rồi biết", Bạch Tinh Nhiên nắm tay cậu bé cùng vào phòng.
Chu Tuệ vẫn chưa định thần lại từ nỗi sợ hãi với Nam Cung Thiên Ân, nụ cười trên mặt vẫn vô cùng mất tự nhiên, sau khi mời hai người ngồi xuống như khách VIP, thì vào phòng bếp rót nước.
Bạch Tinh Nhiên ghé vào tai Nam Cung Thiên Ân khẽ khàng nói:
"Thấy anh dọa mẹ em sợ thế nào chưa? Mỗi khi thấy anh thì đều phát run".
Nam Cung Thiên Ân giơ tay xoa đầu cô: "Quen rồi sẽ không sao, một ngày nào đó anh sẽ khiến bà ấy biết anh chiều con gái bà ấy thế nào".
"Nào, uống nước", Chu Tuệ đặt cốc nước xuống trước mặt Nam Cung Thiên Ân, chắc là vì căng thẳng nên cốc đổ ra thảm, nước lan ra.
"Xin lỗi, xin lỗi...", bà ấy vội vàng lúng túng khom mình đi nhặt chiếc cốc trên đất.
Nam Cung Thiên Ân lại nhặt cốc nước trên thảm trước bà ấy một bước, mỉm cười với bà ấy nói: "Mẹ, mẹ đừng lo thế, con không phải là hổ ăn thịt người".
"ừm, ha ha...", Chu Tuệ gật đầu, nỗi sợ trong lòng chẳng hề giảm bớt.
"Mẹ, con rất tò mò, Tinh Nhiên sao lại không di truyền tính cách hiền dịu của mẹ chứ? Cô ấy ngày nào cũng bắt nạt con cho vui", Nam Cung Thiên Ân lại nói.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên đẩy gương mặt đẹp trai của anh phản bác: "Anh nói dối, em có làm vậy
đâu".
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy bà ấy sợ thế thì mím cười vỗ về: "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà, Thiên Ân thiếu gia không đáng sợ như mẹ tưởng
tượng đâu, cũng không đáng sợ như trong lời đòn. Mẹ con Hứa Nhã Dung vì chạm vào giới hạn của anh ấy nên mới đối xử với bọn họ như vậy".
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên chăm chú, đột nhiên thắc mắc: "Tinh Nhiên, là Thiên Ân thiếu gia bức chết bố con, chẳng lẽ con không hận cậu ta chút nào sao?".
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, ngạc nhiên nhìn bà ấy, rõ ràng là không ngờ bà ấy lại đột nhiên hỏi thế.
Cô chưa bao giờ nghĩ vấn đề này, là vì mình quá máu lạnh ư? Cô không kiềm được mà tự vấn lòng mình.
Mặc dù Bạch cảnh Bình chưa bao giờ coi cô như con gái ruột, thậm chí còn dung túng cho vợ con ông ta làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, nhưng dù sao ông ta cũng là bố mình mà.
"Mẹ, mẹ cảm thấy con nên hận anh ấy sao?", cô nhìn chằm chằm Chu Tuệ dè dặt hỏi.
"Không, mẹ không có ý đó, mẹ chí hỏi bừa thôi", Chu Tuệ cúi dầu, bất đắc dĩ mím cười: "Bố con đối xử với con không tốt, con không có tình cảm với ông ấy cũng rất bình thường, chí là mẹ...".
"Chỉ là mẹ cảm thấy dù sao ông ta cũng là bố ruột con, con phải hận Nam Cung Thiên Ân mới đúng đúng không?"
Bạch Tinh Nhiên tiếp lời bà ta, nhìn chằm chằm bà ta, sau đó cười gượng:
"Mẹ, mẹ vẫn luôn có tình cảm với ông ta, mẹ vẫn mong muốn tiếp tục nối lại tình xưa với ông ta đúng không?".
"Không phải!", Chu Tuệ sốt ruột phản bác.
"Mẹ, trong lòng mẹ đang nghĩ gì con hiếu", Bạch Tinh Nhiên nhìn người mẹ bất hạnh trước mặt, trong lòng không kiềm được dâng lên cảm giác thương hại, cô vươn tay vỗ lên mu bàn tay bà ấy: "Mẹ, trong lòng người đàn ông đó không có mẹ, cũng chưa từng tin tưởng mẹ, bảo vệ mẹ, đừng nhớ đến ông ta nữa. Tổn thương ông ta gây cho mẹ chưa bao giờ chấm dứt. Nhưng Nam Cung Thiên Ân đã giúp con chữa khỏi cho Tiếu Ý, chúng ta phải cảm ơn anh ấy".
"Mẹ biết, mẹ không có ý kiến với Thiên Ân thiếu gia", Chu Tuệ vội nói,
trong lòng có ấm ức thế nào bà ấy cũng không dám nói ra.
Là Nam Cung Thiên Ân bức chết Bạch Cảnh Bình, mặc dù người đó không yêu bà ấy, nhưng lại là người đàn ông duy nhất đời này bà ấy từng yêu, sao bà ấy có thế không oán giận được?
Bạch Tinh Nhiên hiểu trong lòng bà ấy chắc chắn là trách Nam Cung Thiên Ân, cô nghĩ một lúc, khẽ hít một hơi rồi nói: "Mẹ, mặc dù không nên, nhưng con vẫn muốn khiến mẹ hiếu, Nam Cung Thiên Ân từng nói với con, anh ấy chí nhắc nhở người của Cục thuế một câu trên bàn tiệc là phải điều tra cẩn thận thuế của Bạch Thị, Cục thuế vừa tra quả nhiên đã tra được một đống vấn dề, Bạch thị trong một đêm mất tín nhiệm, khách hàng
như chim muông tán loạn, Nam Cung Thiên Ân bèn tiếp nhận Bạch thị".
"Cậu ta rõ ràng là cố ý".
"Đúng, anh ấy đúng là cố ý, nhưng nếu Bạch thị không trốn nhiều thuế vậy thì dù Nam Cung Thiên Ân có mời người của Cục thuế đến tra cũng chẳng tra được vấn đề gì".
"Cho dù thuế của Bạch thị không có vấn đề, Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ vẫn dùng cách khác đế thu mua Bạch thị", Chu Tuệ nói.
"Nhưng mà... mẹ, nếu không phải người nhà họ Bạch trêu chọc Nam Cung Thiên Ân, thì Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ không ra tay với họ, người nhà họ Bạch trêu đùa Nam Cung Thiên Ân như vậy, thậm chí Bạch Ánh
An còn đích thân bóp chết con trai của Nam Cung Thiên Ân, việc này phải tính sao đây? Chẳng lẽ Nam Cung Thiên Ân phải nhẫn nhịn, vờ như không xảy ra việc gì sao?".
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên, đột nhiên bật cười: "Quả nhiên con gái gả đi rồi thì như bát nước hắt đi".
"Con...", Bạch Tinh Nhiên câm nín.
Cũng đúng, không ngờ cô lại học được cách nói đỡ cho Nam Cung Thiên Ân.
Thực ra cô an ủi mẹ, đồng thời cũng đang an ủi chính mình. Khuyên bản thân chấp nhận cái chết của bố là gieo gió gặt bão.
Chu Tuệ lại cười: "Nhưng mẹ cũng
chỉ nói vậy thôi, con đừng bận lòng, dù sao ai cũng không phải đối thủ của Nam Cung Thiên Ân, dù là chúng ta có bất mãn với cậu ta thì sao chứ? Nếu cậu ta đối xử tốt với con thì con cứ sống hạnh phúc với cậu ta đi".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, như sợ mẹ không tin Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với mình, lặp lại lần thứ n: "Mẹ, Nam Cung Thiên Ân đối xử với con thực sự rất tốt, con có thế cảm nhận được anh ấy thích con thật, chứ không phải là có mưu đồ gì".
"Vậy thì tốt, thật lòng thì tốt", Chu Tuệ gật dầu, sau đó đổi dề tài: "Đúng rồi, các con định lúc nào về nước? Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia có nói bao giờ đưa mẹ với Tiếu Ý về không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.