Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 352: Không phải cố ý (3)
Quang Vũ
27/07/2021
Tối qua bị hành cả đêm, Bạch Tinh Nhiên mệt quá, ngủ một mạch đến 11 giờ sáng mới tỉnh.
Cô yếu ớt bò dậy khỏi sofa, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại nhìn Tô Tích đang đứng trước mặt mình.
Cô cúi đầu nhìn mình và sofa, vừa xoa phần gáy đau nhức của mình vừa không vui nói:
"Sao cậu lại đế mình ngủ ở sofa?".
"Tối qua là lúc cậu nói chuyện, nói xong thì ngủ luôn, đâu thế bảo mình bế cậu vào được?", Tô Tích ngước mắt lên nhìn cô:
"Sao? Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?".
"ừ', Bạch Tinh Nhiên gật đầu hỏi:
"Mấy giờ rồi?".
"Mười một giòi", Tô Tích cười chế giễu:
"Đã bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn ngủ ngon quá nhỉ, xem ra cậu cũng chả có nhiều tình cảm với Nam Cung Thiên Ân nhỉ".
"Mình chỉ là buồn ngủ quá thôi", Bạch Tinh Nhiên nói xong liền hỏi:
"Phải rồi, có ai đến tìm mình không?".
"Cậu hỏi thẳng mình Nam Cung Thiên Ân có đến tìm cậu không là được mà", Tô Tích đặt tạp chí làm đẹp trong tay lên bàn:
"Yên tâm đi, không có".
"Các cậu giúp mình một việc được không?".
"Việc gì?".
"Mình muốn biết Nam Cung Thiên Ân đã tính chưa", Bạch Tinh Nhiên quay sang Tô Tích:
"Tiếu Tích, cậu bảo Kiều thiếu gia gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân, thăm dò xem anh ấy tỉnh lại chưa".
Tô Tích tỏ vẻ tức giận:
"Con người
cậu bị làm sao vậy, đã bị đuổi ra khỏi ra đêm hôm rồi, vừa tỉnh dậy lại đi quan tâm anh ta tỉnh chưa? Việc này mình không giúp đâu".
"Là lão phu nhân đuổi mình đi, không phải Nam Cung Thiên Ân".
"Chẳng phải như nhau sao?".
"Ôi giời, Tiếu Tích cậu cứ thừa nhận là không giúp được cậu ấy đi", Diêu Mỹ quay sang Bạch Tinh Nhiên:
"Tô Tích đã ở chung cư rồi, cậu vẫn chưa hiếu ra chuyện gì à?".
"Chuyện gì thế? Bị Kiều thiếu gia đuổi đi sao?", Bạch Tinh Nhiên chỉ nghĩ đến nỗi lo lắng của mình, thực sự không nghĩ đến vấn đề này.
"Xì, anh ta đuổi mình á?", Tô Tích cười khẩy một tiếng.
"Là tự cậu ấy chạy tới đây", Diêu Mỹ giải thích.
"Hóa ra là cùng cảnh ngộ", Bạch Tinh Nhiên than thở.
"Ai cùng cảnh ngộ với cậu?", Tô Tích cầm điện thoại trên bàn lên:
"Chẳng qua là muốn biết Nam Cung Thiên Ân còn sống không thôi đúng không? Cần gì phải nhờ họ Kiều kia chứ?", nói xong, cô ấy bắt đầu ấn số gọi Nam Cung Thiên Ân.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Nam Cung Thiên Ân:
"A lô".
"Xin lỗi, gọi nhầm số”, Tô Tích nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng yên tâm.
Nam Cung Thiên Ân có thể tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại tức là anh không bị nguy hiếm đến tính mạng!
"Aizz, sức khỏe Nam Cung Thiên Ân kém như thế, mà sao trong chuyện đó lại khỏe vậy? Tiết lộ chút đi", Diêu Mỹ vẫn đau đáu vấn đề này.
"Dục vọng quá độ, mệt đến phát bệnh đấy mà", Tô Tích cười mờ ám.
Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người, không vui nói:
"Hai cậu có thôi đi không?".
"Được rồi, không nói thì thôi", Diêu Mỹ nhún vai:
"Mất công nấu cho cậu
bát mì".
Nam Cung Thiên Ân ăn sáng xong, liền đến công ty làm việc.
Anh vừa đến công ty, trợ lý Nhan liền cùng vào văn phòng với anh,
Nam Cung Thiên Ân vừa mở máy tính vừa nhìn cô ấy:
"Sao vẫn còn ở công ty, tìm thấy manh mối chưa?".
"Rồi ạ", trợ lý Nhan lễ phép đáp:
"Tôi đã nhờ người quen kiểm tra camera giám sát gần biệt thự, đêm qua lúc hơn ba giờ sáng đúng là có một chiếc Bentley đi qua đoạn đường gần biệt thự, nhưng không phải là của Lâm An Nam".
Nam Cung Thiên Ân khẽ cau mày:
"Không phải?".
"Vâng, tôi đã điều tra biển số xe, là xe của Kiều nhị thiếu gia".
"Kiều nhị thiếu gia? Kiều Phong?", Nam Cung Thiên Ân không có ấn tượng nhiều về nhân vật này, bởi vì chưa từng tiếp xúc, chỉ biết Kiều Tư Hằng có một người em trai tên là Kiều Phong.
"Đúng rồi"
"Nhưng Bạch Tinh Nhiên đã tiếp xúc với Kiều Phong bao giờ đâu, bọn họ sao có thế quen nhau được".
"ừm ... .”
, trợ lý Nhan nghĩ một lúc:
"Có thế là tài xế nhà họ Kiều nhận ra thiếu phu nhân, đưa cô ấy đến chỗ Kiều thiếu phu nhân rồi, bọn họ là bạn thân còn gì".
Nam Cung Thiên Ân nghe trợ lý Nhan nói thế, lửa giận vẫn nén trong lồng ngực cũng dần tan đi.
Chỉ cần không phải Lâm An Nam là được!
Trợ lý Nhan cười nhẹ:
"Đại thiếu gia, Lâm An Nam cho dù có muốn về nước, chắc chắc cũng không dám về sớm thế đâu, anh yên tâm".
"Được, tôi biết rồi", Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
"Vậy ... .”
, trợ lý Nhan nhìn anh hỏi:
"Thiên Ân thiếu gia còn cần tôi giúp gì nữa không?".
"Không cần, tạm thời cứ đế cô ấy ở nhà Tô Tích".
"Nhưng ... anh không sợ cô ấy ... .”.
"Không sao, cô ấy không chạy được đâu", Nam Cung Thiên Ân cười tự tin.
"Vậy được", trợ lý Nhan gật đầu đi ra.
Nếu như đúng là như vậy, tại sao không trả mẹ và Tiểu Ý lại cho cô?
"Còn có khả năng nào khác không?".
"Mình thật không đoán ra được", Diêu Mỹ nhún vai, rồi nhìn cô chằm chằm:
"Có điều tại sao không đích thân tìm anh ta mà hỏi cho rõ?".
"Mình ... .”
, Bạch Tinh Nhiên cầm cốc rượu lên cười khổ:
"Bỏ đi, mình ngại lắm".
Cô cạch cốc rượu của mình với cốc của Tô Tích:
"Aizz, Tiếu Tích, sao lại uống một mình thế?".
Tô Tích cười khanh khách:
"Mình đang đợi các cậu an ủi mình đây".
Cô ấy uống một ngụm rượu, lắc đầu nói:
"Mình thấy cậu như vậy là tốt rồi, bất luận thế nào Nam Cung Thiên Ân cũng đồng ý đế cậu sinh con cho anh ta, chứ không phải ra ngoài tìm đại lấy một người phụ nữ khác sinh".
Diêu Mỹ giật lấy cốc rượu của cô ấy, lắc dầu than thở:
"Đấy, mình đã bảo là đừng có uống rượu rồi, vết thương của Tiếu Tích nhà ta lại bị móc ra rồi".
"Cậu trả cốc cho mình, cẩn thận mình tuyệt giao với cậu đấy!", Tô Tích giằng lấy cốc, lườm Diêu Mỹ một cái:
"Không phải đã nói tối nay không say không về sao? Cậu nói không giữ lời!".
"Được rồi được rồi, mình giữ lời", Diêu Mỹ cầm cốc rượu lên:
"Nào, cạn ly, chúc cho mấy tên đàn ông thối đó kiếp sau đầu thai thành rùa!".
"Cạn ly!", Ba người phụ nữ cụng ly rồi uống hết rượu trong cốc.
Uống hết rượu, Tô Tích hỏi Bạch Tinh Nhiên:
"Thế sau này cậu định thế nào?".
Bạch Tinh Nhiên cười khổ:
''Mình còn có thế thế nào nữa, tiếp tục tìm người thôi".
Tìm con gái, tìm Tiếu Ý, tìm mẹ, người cô cần tìm nhiều quá, nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại chua chát đến mức rượu cũng không làm dịu đi được.
Những say đắm và kỳ vọng đối với Nam Cung Thiên Ân vốn không nên tồn tại, bây giờ thì còn có gì đế mà quyến luyến nữa?
"Thế còn cậu? Cậu định thế nào?", vì không muốn nghĩ nhiều đến chuyện này, cô chuyến sang hỏi Tô Tích:
"Định cứ sống ly thân với Kiều thiếu gia thế này à?".
"Không thì phải làm sao? Quay về giúp anh ta bế con à?", Tô Tích cười lạnh nhạt.
"Con? Anh ta định mang đứa bé đó về nhà nuôi dưỡng à?", Diêu Mỹ tức giận đập bàn:
"Thật là quá quắt, ức hiếp người quá đáng!".
Tô Tích đưa tay lên xoa mặt cô ấy, cười nhẹ:
"Đó là ý của mẹ chồng mình, Kiều Tư Hằng chưa có cái gan đó, anh ta vẫn sợ mình sẽ bóp chết
lạnh nhạt.
"Con? Anh ta định mang đứa bé đó về nhà nuôi dưỡng à?", Diêu Mỹ tức giận đập bàn:
"Thật là quá quắt, ức hiếp người quá đáng!".
Tô Tích đưa tay lên xoa mặt cô ấy, cười nhẹ:
"Đó là ý của mẹ chồng mình, Kiều Tư Hằng chưa có cái gan đó, anh ta vẫn sợ mình sẽ bóp chết cái thứ con hoang đó, ha ha
Cô yếu ớt bò dậy khỏi sofa, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại nhìn Tô Tích đang đứng trước mặt mình.
Cô cúi đầu nhìn mình và sofa, vừa xoa phần gáy đau nhức của mình vừa không vui nói:
"Sao cậu lại đế mình ngủ ở sofa?".
"Tối qua là lúc cậu nói chuyện, nói xong thì ngủ luôn, đâu thế bảo mình bế cậu vào được?", Tô Tích ngước mắt lên nhìn cô:
"Sao? Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?".
"ừ', Bạch Tinh Nhiên gật đầu hỏi:
"Mấy giờ rồi?".
"Mười một giòi", Tô Tích cười chế giễu:
"Đã bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn ngủ ngon quá nhỉ, xem ra cậu cũng chả có nhiều tình cảm với Nam Cung Thiên Ân nhỉ".
"Mình chỉ là buồn ngủ quá thôi", Bạch Tinh Nhiên nói xong liền hỏi:
"Phải rồi, có ai đến tìm mình không?".
"Cậu hỏi thẳng mình Nam Cung Thiên Ân có đến tìm cậu không là được mà", Tô Tích đặt tạp chí làm đẹp trong tay lên bàn:
"Yên tâm đi, không có".
"Các cậu giúp mình một việc được không?".
"Việc gì?".
"Mình muốn biết Nam Cung Thiên Ân đã tính chưa", Bạch Tinh Nhiên quay sang Tô Tích:
"Tiếu Tích, cậu bảo Kiều thiếu gia gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân, thăm dò xem anh ấy tỉnh lại chưa".
Tô Tích tỏ vẻ tức giận:
"Con người
cậu bị làm sao vậy, đã bị đuổi ra khỏi ra đêm hôm rồi, vừa tỉnh dậy lại đi quan tâm anh ta tỉnh chưa? Việc này mình không giúp đâu".
"Là lão phu nhân đuổi mình đi, không phải Nam Cung Thiên Ân".
"Chẳng phải như nhau sao?".
"Ôi giời, Tiếu Tích cậu cứ thừa nhận là không giúp được cậu ấy đi", Diêu Mỹ quay sang Bạch Tinh Nhiên:
"Tô Tích đã ở chung cư rồi, cậu vẫn chưa hiếu ra chuyện gì à?".
"Chuyện gì thế? Bị Kiều thiếu gia đuổi đi sao?", Bạch Tinh Nhiên chỉ nghĩ đến nỗi lo lắng của mình, thực sự không nghĩ đến vấn đề này.
"Xì, anh ta đuổi mình á?", Tô Tích cười khẩy một tiếng.
"Là tự cậu ấy chạy tới đây", Diêu Mỹ giải thích.
"Hóa ra là cùng cảnh ngộ", Bạch Tinh Nhiên than thở.
"Ai cùng cảnh ngộ với cậu?", Tô Tích cầm điện thoại trên bàn lên:
"Chẳng qua là muốn biết Nam Cung Thiên Ân còn sống không thôi đúng không? Cần gì phải nhờ họ Kiều kia chứ?", nói xong, cô ấy bắt đầu ấn số gọi Nam Cung Thiên Ân.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Nam Cung Thiên Ân:
"A lô".
"Xin lỗi, gọi nhầm số”, Tô Tích nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng yên tâm.
Nam Cung Thiên Ân có thể tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại tức là anh không bị nguy hiếm đến tính mạng!
"Aizz, sức khỏe Nam Cung Thiên Ân kém như thế, mà sao trong chuyện đó lại khỏe vậy? Tiết lộ chút đi", Diêu Mỹ vẫn đau đáu vấn đề này.
"Dục vọng quá độ, mệt đến phát bệnh đấy mà", Tô Tích cười mờ ám.
Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người, không vui nói:
"Hai cậu có thôi đi không?".
"Được rồi, không nói thì thôi", Diêu Mỹ nhún vai:
"Mất công nấu cho cậu
bát mì".
Nam Cung Thiên Ân ăn sáng xong, liền đến công ty làm việc.
Anh vừa đến công ty, trợ lý Nhan liền cùng vào văn phòng với anh,
Nam Cung Thiên Ân vừa mở máy tính vừa nhìn cô ấy:
"Sao vẫn còn ở công ty, tìm thấy manh mối chưa?".
"Rồi ạ", trợ lý Nhan lễ phép đáp:
"Tôi đã nhờ người quen kiểm tra camera giám sát gần biệt thự, đêm qua lúc hơn ba giờ sáng đúng là có một chiếc Bentley đi qua đoạn đường gần biệt thự, nhưng không phải là của Lâm An Nam".
Nam Cung Thiên Ân khẽ cau mày:
"Không phải?".
"Vâng, tôi đã điều tra biển số xe, là xe của Kiều nhị thiếu gia".
"Kiều nhị thiếu gia? Kiều Phong?", Nam Cung Thiên Ân không có ấn tượng nhiều về nhân vật này, bởi vì chưa từng tiếp xúc, chỉ biết Kiều Tư Hằng có một người em trai tên là Kiều Phong.
"Đúng rồi"
"Nhưng Bạch Tinh Nhiên đã tiếp xúc với Kiều Phong bao giờ đâu, bọn họ sao có thế quen nhau được".
"ừm ... .”
, trợ lý Nhan nghĩ một lúc:
"Có thế là tài xế nhà họ Kiều nhận ra thiếu phu nhân, đưa cô ấy đến chỗ Kiều thiếu phu nhân rồi, bọn họ là bạn thân còn gì".
Nam Cung Thiên Ân nghe trợ lý Nhan nói thế, lửa giận vẫn nén trong lồng ngực cũng dần tan đi.
Chỉ cần không phải Lâm An Nam là được!
Trợ lý Nhan cười nhẹ:
"Đại thiếu gia, Lâm An Nam cho dù có muốn về nước, chắc chắc cũng không dám về sớm thế đâu, anh yên tâm".
"Được, tôi biết rồi", Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
"Vậy ... .”
, trợ lý Nhan nhìn anh hỏi:
"Thiên Ân thiếu gia còn cần tôi giúp gì nữa không?".
"Không cần, tạm thời cứ đế cô ấy ở nhà Tô Tích".
"Nhưng ... anh không sợ cô ấy ... .”.
"Không sao, cô ấy không chạy được đâu", Nam Cung Thiên Ân cười tự tin.
"Vậy được", trợ lý Nhan gật đầu đi ra.
Nếu như đúng là như vậy, tại sao không trả mẹ và Tiểu Ý lại cho cô?
"Còn có khả năng nào khác không?".
"Mình thật không đoán ra được", Diêu Mỹ nhún vai, rồi nhìn cô chằm chằm:
"Có điều tại sao không đích thân tìm anh ta mà hỏi cho rõ?".
"Mình ... .”
, Bạch Tinh Nhiên cầm cốc rượu lên cười khổ:
"Bỏ đi, mình ngại lắm".
Cô cạch cốc rượu của mình với cốc của Tô Tích:
"Aizz, Tiếu Tích, sao lại uống một mình thế?".
Tô Tích cười khanh khách:
"Mình đang đợi các cậu an ủi mình đây".
Cô ấy uống một ngụm rượu, lắc đầu nói:
"Mình thấy cậu như vậy là tốt rồi, bất luận thế nào Nam Cung Thiên Ân cũng đồng ý đế cậu sinh con cho anh ta, chứ không phải ra ngoài tìm đại lấy một người phụ nữ khác sinh".
Diêu Mỹ giật lấy cốc rượu của cô ấy, lắc dầu than thở:
"Đấy, mình đã bảo là đừng có uống rượu rồi, vết thương của Tiếu Tích nhà ta lại bị móc ra rồi".
"Cậu trả cốc cho mình, cẩn thận mình tuyệt giao với cậu đấy!", Tô Tích giằng lấy cốc, lườm Diêu Mỹ một cái:
"Không phải đã nói tối nay không say không về sao? Cậu nói không giữ lời!".
"Được rồi được rồi, mình giữ lời", Diêu Mỹ cầm cốc rượu lên:
"Nào, cạn ly, chúc cho mấy tên đàn ông thối đó kiếp sau đầu thai thành rùa!".
"Cạn ly!", Ba người phụ nữ cụng ly rồi uống hết rượu trong cốc.
Uống hết rượu, Tô Tích hỏi Bạch Tinh Nhiên:
"Thế sau này cậu định thế nào?".
Bạch Tinh Nhiên cười khổ:
''Mình còn có thế thế nào nữa, tiếp tục tìm người thôi".
Tìm con gái, tìm Tiếu Ý, tìm mẹ, người cô cần tìm nhiều quá, nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại chua chát đến mức rượu cũng không làm dịu đi được.
Những say đắm và kỳ vọng đối với Nam Cung Thiên Ân vốn không nên tồn tại, bây giờ thì còn có gì đế mà quyến luyến nữa?
"Thế còn cậu? Cậu định thế nào?", vì không muốn nghĩ nhiều đến chuyện này, cô chuyến sang hỏi Tô Tích:
"Định cứ sống ly thân với Kiều thiếu gia thế này à?".
"Không thì phải làm sao? Quay về giúp anh ta bế con à?", Tô Tích cười lạnh nhạt.
"Con? Anh ta định mang đứa bé đó về nhà nuôi dưỡng à?", Diêu Mỹ tức giận đập bàn:
"Thật là quá quắt, ức hiếp người quá đáng!".
Tô Tích đưa tay lên xoa mặt cô ấy, cười nhẹ:
"Đó là ý của mẹ chồng mình, Kiều Tư Hằng chưa có cái gan đó, anh ta vẫn sợ mình sẽ bóp chết
lạnh nhạt.
"Con? Anh ta định mang đứa bé đó về nhà nuôi dưỡng à?", Diêu Mỹ tức giận đập bàn:
"Thật là quá quắt, ức hiếp người quá đáng!".
Tô Tích đưa tay lên xoa mặt cô ấy, cười nhẹ:
"Đó là ý của mẹ chồng mình, Kiều Tư Hằng chưa có cái gan đó, anh ta vẫn sợ mình sẽ bóp chết cái thứ con hoang đó, ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.