Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 345: Muốn nói gì (4)
Quang Vũ
26/07/2021
Vì để không cho lão phu nhân nói ra nhiều yêu cầu hơn, thế là Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa nói: "Bà nội, hai người nói chuyện đi ạ, cháu lên phòng nghỉ trước đây".
"Cháu cũng lên đây", Nam Cung Thiên Ân đứng lên theo, nói với lão phu nhân: "Bà cũng về phòng nghỉ sớm đi nhé".
Sau khi ai về phòng người nấy, Bạch Tinh Nhiên cầm áo tắm vào phòng tắm đế tắm, tắm xong đi ra, cô ngồi trên sofa bắt đầu ngắm nghía những chiến lợi phẩm mà cô vừa mua được tối nay.
Lấy từng thứ một từ trong túi ra, từ từ ngắm nghía.
Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy ấm áp.
Cô bất giác bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi đứa bé sinh ra, để nó dùng những đồ bé xíu này cô mua về, nuôi nó trở nên xinh đẹp khỏe khoắn. Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, sẽ không có nhiều thời gian đế nghĩ đến đứa bé đã mất, sẽ không đau buồn như vậy.
Nếu có thể buông đứa bé này xuống, vậy thì nồi hận của anh dành cho cô cũng sẽ không nhiều như vậy nữa.
Sau khi cô ngắm nghía xong rất cả thứ đồ này, lại cất chúng vào trong tủ, sau đó đi ra giường chuấn bị đi ngủ.
Nhìn chiếc giường lớn trống hoác trước mặt, Bạch Tinh Nhiên làm một hành động rất vô liêm sỉ, cô túm lấy chiếc gối đầu giường rồi ôm vào người và đi sang phòng của Nam Cung Thiên Ân.
Khi đưa tay lên gõ cửa, Nam Cung Thiên Ân ở bên trong lập tức nói: "Vào đi".
Bạch Tinh Nhiên đẩy cửa đi vào, ôm chiếc gối trong tay, dung biếu cảm vừa đáng thương vừa sợ hãi nhìn anh nói: "Hình như vừa nãy tôi lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có cái gì đó, có thể cho tôi ngủ ở đây một tối không?".
Thực ra chuyện có ma đã không xảy ra từ rất lâu rồi, chắc con ma đó gặp cô không dọa chết được cô nên
không còn hứng thú với cô nữa.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, mặt nặng trĩu lại.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: "Tôi biết trong nhà này thì không được nhắc đến chuyện đó, nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi không ngủ được...”.
Nam Cung Thiên Ân thấy bộ dạng đáng thương của cô, cuối cùng không nhẫn tâm đuổi cô ra, cúi đầu đọc tiếp cuốn tạp chí trong tay.
Anh không có phản ứng gì cả, chắc là đồng ý rồi nhỉ?
Bạch Tinh Nhiên mừng thầm trong bụng, bước đến giường anh, vén chăn ra rồi nằm luôn vào giường.
Thực ra ngoài việc lo cho anh phát bệnh không có ai chăm sóc ra, có một phần nhỏ nguyên nhân cũng là vì cô đã quen với việc ngủ bên cạnh anh, ngủ một mình không quen. Hơn nữa, làm gì có chuyện vợ chồng mới cưới lại ngủ riêng chứ? Cô không thích như vậy!
Cô nằm trên giường nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được mà mở mắt ra nhìn anh: "Anh vẫn chưa đi ngủ à?".
"Lát nữa sẽ ngủ", Nam Cung Thiên Ân đáp đại một tiếng.
Bạch Tinh Nhiên nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, rồi nhẹ nhàng dựa vào người anh, sau đó dùng tay ôm vòng qua bụng anh.
Nam Cung Thiên Ân bị cô ôm khiến anh cảm thấy người hơi co cứng, anh cúi đầu nhìn cô: "Cô đang cố tình quyến rũ tôi à?".
"Không có, chỉ là tôi mượn người anh ôm một lúc, không thì tôi không ngủ được”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ đây vô tội.
Nam Cung Thiên Ân ném cuốn tạp chí xuống, quay người ép cô xuống bên cạnh, đang định cúi đầu hôn lên môi cô, người Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hơi rùng mình, cảm giác phần thân dưới cô có gì đó, vội vàng chui ra khỏi người anh rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.
Khi cô nhìn thấy đáy quần lót của mình có vệt màu đỏ, da đầu cô lập tức tê dại.
Đúng là que thử thai rởm, thế mà kỳ kinh nguyệt của cô lại đến!
Nam Cung Thiên Ân thấy cô chạy nhanh như vậy, tưởng đã xảy ra chuyện gì, anh cũng vội vàng bước xuống giường, đứng ngoài cửa hỏi: "Cô không sao chứ?".
Một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới kéo cánh cửa ra nói với vẻ ảm đạm: "Tôi đến ngày rồi".
Nam Cung Thiên Ân hơi ngạc nhiên, anh nhíu mày hỏi: "Cô chắc không?".
"Sao cô lại dám chắc chứ?".
"Tôi nhìn thấy mà", Bạch Tinh
Nhiên cảm thấy cạn lời, còn có gì chắc chắn hơn chứ.
"Vậy sao cô biết không phải là dấu hiệu của lưu thai?".
"Anh nói gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ đến điều này chứ. Có phải đứa bé đã xảy ra chuyện gì nên có dấu hiệu lưu thai không?
Từ sau khi cô mang thai lần trước, Nam Cung Thiên Ân từ một người không có chút kiến thức gì về chuyện bầu bí đã đọc sách tìm hiếu đế bổ sung một vài kiến thức thời kỳ mang thai, đương nhiên là biết chảy máu trong thời kỳ mang thai là dấu hiệu báo trước lưu thai rồi.
Anh đi lên phía trước một bước,
bế Bạch Tinh Nhiên lên rồi đi ra phía cửa phòng ngủ.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh lại bế cô lên, cô giật mình kêu lên một tiếng rồi vội vàng ôm hai tay vào cổ anh, vừa vội hỏi: "Đại thiếu gia, anh định làm gì thế? Mau bỏ tôi xuống đi".
"Lúc này ngoài đến bệnh viện đế giữ thai ra thì còn làm được gì nữa?”.
"Chúng ta còn đang mặc đồ ngủ mà, thay quần áo rồi hẵng đi”.
"Con trai chúng ta quan trọng hay là thay quần áo quan trọng?".
Bạch Tinh Nhiên cứng họng, đương nhiên là con trai quan trọng rồi.
Nhưng cứ mặc đồ ngủ chạy ra ngoài thế này, thật sự có hơi mất lịch sự, nhất là kiếu đàn ông như anh.
Nam Cung Thiên Ân bế cô vào ghế sau, sau khi đặt cô nằm xuống ghế anh đóng cửa xe rồi vòng lên ghế lái ngồi vào khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự, fôi đi đến bệnh viện gần nhất.
Chiếc xe đỗ tại cổng bệnh viện, nc lại bế cô ra khỏi xe, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi: "Sao thế?".
"Thấy có máu, có thể là dấu hiệu dự báo bị lưu thai", Nam Cung Thiên Ân trả lời thay.
Bác sĩ vừa nghe thấy có máu, lập tức bảo Bạch Tinh Nhiên nằm lên giường bệnh, vừa kiếm tra cho cô vừa hỏi: "Mới có bầu à? Không nghe thấy tim thai gì cả”.
"Hơn một tháng".
"Sao lại tự nhiên chảy máu vậy? Cậu quan hệ với cô ấy à?”, bác sĩ dùng ánh mắt trách móc nhìn sang Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân vội vàng nói: "Không".
Anh còn chưa bắt đầu hôn cô thì đã xảy ra chuyện chảy máu rồi.
"Bắt đầu từ khi nào thấy dấu hiệu chảy máu vậy?".
"Vừa xong".
"Bụng có thấy khó chịu gì không?".
"Không".
Bác sĩ khám một lúc, rồi rút lại máy nghe: "Không nghe thấy tim thai, có lẽ thai nhi vần quá nhỏ, cũng có thể thai nhi đã có chuyện, để tôi viết phiếu khám cho cô đi khám thêm".
"Hả?", Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lấy vạt áo Nam Cung Thiên Ân, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Vậy có trường hợp thứ ba không".
"Có, đó chính là không hề mang thai", bác sĩ nói.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên,
thai", bác sĩ nói.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, biểu cảm của Nam Cung Thiên Ân cũng y hệt cô.
Bác sĩ nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người, sau đó hỏi: "Vậy rốt cuộc có phải là mang thai fôi không?".
"Tôi... tôi dùng que thử thai để thử, hơn nữa tôi đã chậm nửa tháng rồi .
"Que thử thai không phải chính xác 100% đâu", bác sĩ vừa viết phiếu khám bệnh vừa nói: "Tôi nghĩ tôi vẫn nên viết một cái phiếu khám bệnh để cô đi kiếm tra xem có phải mang thai thật không".
"Cháu cũng lên đây", Nam Cung Thiên Ân đứng lên theo, nói với lão phu nhân: "Bà cũng về phòng nghỉ sớm đi nhé".
Sau khi ai về phòng người nấy, Bạch Tinh Nhiên cầm áo tắm vào phòng tắm đế tắm, tắm xong đi ra, cô ngồi trên sofa bắt đầu ngắm nghía những chiến lợi phẩm mà cô vừa mua được tối nay.
Lấy từng thứ một từ trong túi ra, từ từ ngắm nghía.
Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy ấm áp.
Cô bất giác bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi đứa bé sinh ra, để nó dùng những đồ bé xíu này cô mua về, nuôi nó trở nên xinh đẹp khỏe khoắn. Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, sẽ không có nhiều thời gian đế nghĩ đến đứa bé đã mất, sẽ không đau buồn như vậy.
Nếu có thể buông đứa bé này xuống, vậy thì nồi hận của anh dành cho cô cũng sẽ không nhiều như vậy nữa.
Sau khi cô ngắm nghía xong rất cả thứ đồ này, lại cất chúng vào trong tủ, sau đó đi ra giường chuấn bị đi ngủ.
Nhìn chiếc giường lớn trống hoác trước mặt, Bạch Tinh Nhiên làm một hành động rất vô liêm sỉ, cô túm lấy chiếc gối đầu giường rồi ôm vào người và đi sang phòng của Nam Cung Thiên Ân.
Khi đưa tay lên gõ cửa, Nam Cung Thiên Ân ở bên trong lập tức nói: "Vào đi".
Bạch Tinh Nhiên đẩy cửa đi vào, ôm chiếc gối trong tay, dung biếu cảm vừa đáng thương vừa sợ hãi nhìn anh nói: "Hình như vừa nãy tôi lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có cái gì đó, có thể cho tôi ngủ ở đây một tối không?".
Thực ra chuyện có ma đã không xảy ra từ rất lâu rồi, chắc con ma đó gặp cô không dọa chết được cô nên
không còn hứng thú với cô nữa.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, mặt nặng trĩu lại.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: "Tôi biết trong nhà này thì không được nhắc đến chuyện đó, nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi không ngủ được...”.
Nam Cung Thiên Ân thấy bộ dạng đáng thương của cô, cuối cùng không nhẫn tâm đuổi cô ra, cúi đầu đọc tiếp cuốn tạp chí trong tay.
Anh không có phản ứng gì cả, chắc là đồng ý rồi nhỉ?
Bạch Tinh Nhiên mừng thầm trong bụng, bước đến giường anh, vén chăn ra rồi nằm luôn vào giường.
Thực ra ngoài việc lo cho anh phát bệnh không có ai chăm sóc ra, có một phần nhỏ nguyên nhân cũng là vì cô đã quen với việc ngủ bên cạnh anh, ngủ một mình không quen. Hơn nữa, làm gì có chuyện vợ chồng mới cưới lại ngủ riêng chứ? Cô không thích như vậy!
Cô nằm trên giường nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được mà mở mắt ra nhìn anh: "Anh vẫn chưa đi ngủ à?".
"Lát nữa sẽ ngủ", Nam Cung Thiên Ân đáp đại một tiếng.
Bạch Tinh Nhiên nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, rồi nhẹ nhàng dựa vào người anh, sau đó dùng tay ôm vòng qua bụng anh.
Nam Cung Thiên Ân bị cô ôm khiến anh cảm thấy người hơi co cứng, anh cúi đầu nhìn cô: "Cô đang cố tình quyến rũ tôi à?".
"Không có, chỉ là tôi mượn người anh ôm một lúc, không thì tôi không ngủ được”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ đây vô tội.
Nam Cung Thiên Ân ném cuốn tạp chí xuống, quay người ép cô xuống bên cạnh, đang định cúi đầu hôn lên môi cô, người Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hơi rùng mình, cảm giác phần thân dưới cô có gì đó, vội vàng chui ra khỏi người anh rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.
Khi cô nhìn thấy đáy quần lót của mình có vệt màu đỏ, da đầu cô lập tức tê dại.
Đúng là que thử thai rởm, thế mà kỳ kinh nguyệt của cô lại đến!
Nam Cung Thiên Ân thấy cô chạy nhanh như vậy, tưởng đã xảy ra chuyện gì, anh cũng vội vàng bước xuống giường, đứng ngoài cửa hỏi: "Cô không sao chứ?".
Một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới kéo cánh cửa ra nói với vẻ ảm đạm: "Tôi đến ngày rồi".
Nam Cung Thiên Ân hơi ngạc nhiên, anh nhíu mày hỏi: "Cô chắc không?".
"Sao cô lại dám chắc chứ?".
"Tôi nhìn thấy mà", Bạch Tinh
Nhiên cảm thấy cạn lời, còn có gì chắc chắn hơn chứ.
"Vậy sao cô biết không phải là dấu hiệu của lưu thai?".
"Anh nói gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ đến điều này chứ. Có phải đứa bé đã xảy ra chuyện gì nên có dấu hiệu lưu thai không?
Từ sau khi cô mang thai lần trước, Nam Cung Thiên Ân từ một người không có chút kiến thức gì về chuyện bầu bí đã đọc sách tìm hiếu đế bổ sung một vài kiến thức thời kỳ mang thai, đương nhiên là biết chảy máu trong thời kỳ mang thai là dấu hiệu báo trước lưu thai rồi.
Anh đi lên phía trước một bước,
bế Bạch Tinh Nhiên lên rồi đi ra phía cửa phòng ngủ.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh lại bế cô lên, cô giật mình kêu lên một tiếng rồi vội vàng ôm hai tay vào cổ anh, vừa vội hỏi: "Đại thiếu gia, anh định làm gì thế? Mau bỏ tôi xuống đi".
"Lúc này ngoài đến bệnh viện đế giữ thai ra thì còn làm được gì nữa?”.
"Chúng ta còn đang mặc đồ ngủ mà, thay quần áo rồi hẵng đi”.
"Con trai chúng ta quan trọng hay là thay quần áo quan trọng?".
Bạch Tinh Nhiên cứng họng, đương nhiên là con trai quan trọng rồi.
Nhưng cứ mặc đồ ngủ chạy ra ngoài thế này, thật sự có hơi mất lịch sự, nhất là kiếu đàn ông như anh.
Nam Cung Thiên Ân bế cô vào ghế sau, sau khi đặt cô nằm xuống ghế anh đóng cửa xe rồi vòng lên ghế lái ngồi vào khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự, fôi đi đến bệnh viện gần nhất.
Chiếc xe đỗ tại cổng bệnh viện, nc lại bế cô ra khỏi xe, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi: "Sao thế?".
"Thấy có máu, có thể là dấu hiệu dự báo bị lưu thai", Nam Cung Thiên Ân trả lời thay.
Bác sĩ vừa nghe thấy có máu, lập tức bảo Bạch Tinh Nhiên nằm lên giường bệnh, vừa kiếm tra cho cô vừa hỏi: "Mới có bầu à? Không nghe thấy tim thai gì cả”.
"Hơn một tháng".
"Sao lại tự nhiên chảy máu vậy? Cậu quan hệ với cô ấy à?”, bác sĩ dùng ánh mắt trách móc nhìn sang Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân vội vàng nói: "Không".
Anh còn chưa bắt đầu hôn cô thì đã xảy ra chuyện chảy máu rồi.
"Bắt đầu từ khi nào thấy dấu hiệu chảy máu vậy?".
"Vừa xong".
"Bụng có thấy khó chịu gì không?".
"Không".
Bác sĩ khám một lúc, rồi rút lại máy nghe: "Không nghe thấy tim thai, có lẽ thai nhi vần quá nhỏ, cũng có thể thai nhi đã có chuyện, để tôi viết phiếu khám cho cô đi khám thêm".
"Hả?", Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lấy vạt áo Nam Cung Thiên Ân, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Vậy có trường hợp thứ ba không".
"Có, đó chính là không hề mang thai", bác sĩ nói.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên,
thai", bác sĩ nói.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, biểu cảm của Nam Cung Thiên Ân cũng y hệt cô.
Bác sĩ nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người, sau đó hỏi: "Vậy rốt cuộc có phải là mang thai fôi không?".
"Tôi... tôi dùng que thử thai để thử, hơn nữa tôi đã chậm nửa tháng rồi .
"Que thử thai không phải chính xác 100% đâu", bác sĩ vừa viết phiếu khám bệnh vừa nói: "Tôi nghĩ tôi vẫn nên viết một cái phiếu khám bệnh để cô đi kiếm tra xem có phải mang thai thật không".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.