Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 183: Sao lại phát bệnh (2)
Quang Vũ
14/07/2021
Thẩm Khác vội nói:
“À, là thế này, em với Luyến Dao tối nay vốn cũng định đếnquán lẩu cạnh cung văn hóa, thấy xe anh họ đỗ ở cửa quản, ngại không đi làmphiền anh chị”..”
Xin lỗi nhé, em thực sự là vô tình”, Phác Luyến Dao tỏ vẻ ăn năn.
Bạch Tinh Nhiên cười thê lương, cuối cùng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồixoay người đi ra cửa phòng ngủ.
Lại lần nữa đến từ đường nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên còn chưa vào cửa đãthót hết cả tim.
Hai người giúp việc canh cửa sau việc cô một mình xông vào từ đường lần trước đãcực kì đề phòng cô, sau khi hai người nhìn nhau một cái thì dè dặt hỏi:
“Thiếu phunhân, lần trước chẳng phải cô đã bị dọa cho ngất rồi sao?. Sao còn dám đến?.”.
Trên mặt hai người đều có vẻ thua cô luôn, dù sao làm việc ở đây lâu vậy rồi, ngườingày trước gặp đều tránh xa chỗ này còn không kịp, lần đầu thấy có người khôngbiết sợ chết như Bạch Tinh NhiênBạch Tinh Nhiên bị vẻ sợ hãi trên mặt họ làm cho hơi xấu hổ, lần trước chắc là đãdọa cho họ vỡ mật thật nhỉ?. Hơn nữa còn khiến họ bị Nam Cung Thiên Ân phátnữa..”
Các anh yên tâm đi, lần này tôi đến để chịu phạt thật, sẽ không chạy lung tung, cônói.
Hơn nữa có cho cô thêm mấy lá gan thì cô cũng không dám xông vào như lần trước.
Trong từ đường vẫn chỉ có mấy ngọn nền chiếu sáng, xung quanh tối om, yên tĩnhđến mức có thể nghe được tiếng nến cháy.
Bạch Tinh Nhiên cố ý để ý cánh cửa gỗ bất thường ở góc trên bên phải, phát hiệntrên khóa cửa có thêm một cái khóa, chắc là thêm vào sau lần trước nhỉ?.Vậy thì có vấn đề rồi, lần trước rốt cuộc cô ngất ở sảnh trước hay sảnh sau?. Mọi thứcô thấy trong sánh sau rốt cuộc là thật hay mơ, đến giờ mọi việc với cô mà nói vẫnlà trạng thái mù mờ không hiểu nổi.
Nhưng với việc này, cô đã không quan tâm nữa, dù sao thì sau khi đứa bé chào đờicô cũng sẽ rời đi, đến lúc đó cô sẽ không còn dính dáng gì với Nam Cung Thiên Ânnữa, bí mật của nhà Nam Cung với cô mà nói đương nhiên chẳng có ý nghĩa gì hết.
Cô nhắm mắt, sau khi hít sâu một hơi thì kiếm cái đệm cẩn thận quỳ xuống.
Hi vọng một đêm này sẽ không có việc kì quái gì xảy ra nữa, hi vọng đêm nay cóthể qua thật nhanhSong, dù cô cầu nguyện, an ủi bản thân thế nào thì không khí kì quái xung quanhvẫn khiến cô thót tim, vã mồ hôi.
Đêm dài đằng đẳng, mỗi giây cứ như cả năm, Bạch Tinh Nhiên gần như là điểmtừng giờ.
Khó khăn lắm mới trụ được đến khi chiếc cửa sổ nhỏ trên tường ở bênsườn có ánh bình minh chiếu vào.
Cô vuốt mồ hôi trên trần, thở phào một hơi, trời sáng thì tốt rồi, trời sáng thì côkhông cần sợ nữa.
Nhờ ánh sáng đó, Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên quan sát cẩn thận bài vị trên banthờ, bên trên thờ phụng đều là tổ tiên của nhà Nam Cung.
Nếu họ ở trên trời có linhthiêng thì có phải có thể phù hộ đứa con trong bụng cô khỏe mạnh, đáng yêukhông.
Cô chấp tay, nhắm mắt lại, chân thành cầu xin với liệt tổ liệt tông của nhà NamCung, xin họ phù hộ cho cô sinh ra một bé con khỏe mạnh, hoạt bát,Rõ ràng là không tin thần linh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà làm vậy, vì cô hivọng đứa bé này khỏe mạnh, sống lâu biết bao.
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy chiếc đệm bên cạnh lún xuống, tiếp đó mộtbóng người dừng lại bên cạnh cô, cô chợt mở bừng hai mắt quay đầu qua.
Khi nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân quỳ bên cạnh cô thì đầu tiên là sửng sốt, sau đóthở phào trách:
“Anh làm gì thế?. Làm tôi hết cả hồn”..”
Tôi đáng sợ thể thật sao?.”, Nam Cung Thiên Ân nhìn mồ hội trên trán cô, thể nàycũng hơi quá rồi đó,“Tôi cứ tưởng là.
…” Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng, không nói tiếp lời phía sau, dùsao nhà Nam Cung cũng cấm thảo luận ma quỷ thần linh..”
Tưởng có ma à?.”, Nam Cung Thiên Ân nói nốt hộ cô, khỏe mỗi có vẻ trêu chọc,anh biết cô vẫn luôn sợ nơi này.
Bạch Tinh Nhiên không trả lời vấn đề của anh, mà quan sát anh hỏi:
“Anh vẫnkhỏe chứ?.”..”
Vẫn khỏe”, Nam Cung Thiên Ân đáp..”
Sao không ngủ thêm một lát?.”, trông anh đúng là khá ổn, dồi dào sinh lực,nhưng ánh sáng ở đây nhập nhoạng, cô không nhìn rõ sắc mặt anh có nhợt nhạt,không chút hồng hào như hôm qua không..”
Không ngủ được”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Anh không nói với cô, anh không ngủ được là vì nghe bác sĩ Hoàng nói cô bị bắtđến từ đường chịu gia pháp, là vì anh biết cô sợ nơi này, cho nên đã đến đây..”
Xin lỗi nhé”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên tỏ vẻ áy náy.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu nhìn cô:
“Sao lại nói xin lỗi?.”..”
Tôi không nên dẫn anh đi ăn lẩu..”
Bữa tối lãng mạn yên lành không ăn, cứ đòi chạy đi ăn lẩu gì chứ, đúng là tự tạonghiệp không thể“Là bản thân tôi muốn nếm thử vị lẩu, cũng là tôi đề nghị đi ăn, người phải nói xinlỗi là việc này Nam Cung Thiên Ân vẫn có thể phân biệt được.
Người đáng chịu gia pháp là anh, chứ không phảiBạch Tinh Nhiên nhìn anh từ trên xuống dưới, hơi mỉa mai nói:
“Hiểu chuyện nàykhông giống tác phong của“Nếu cô đã nói vậy thì tôi không cần áy nữa, đi về ngủ bù thôi”, Nam Cung ThiênÂn nói rồi bèn định đứng dậy khỏi đệm, Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo anh lại“Đừng“Sao?. Sợ rồi Nam Cung Thiên Ân lại quỳ xuống đệm nhếch với cô.
Bạch Tinh Nhiên không hề giấu giếm nỗi sợ của mình, gật “Đúng thế, cho nên cóthể xin anh đợi trời sáng hẳn rồi đi không?.”.
Anh đến đây, cả trái tim cô cũng bình tĩnh lại, cũng không còn cảm thấy sợ hãi.
Nam Cung Thiên Ân vốn cũng chỉ đùa cô, nghe thấy cô nói thể xong thì ra cái vẻkhó xử gật đầu:
“Vậy được, tôi quỳ với cô lát nữa”..”
Cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên lo cho sức khỏe anh, cầm một cái đệm khác ở bêncạnh đặt xuống trước mặt anh:
“Anh đừng quỳ thì hơn, ngồi đi”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô với vẻ bất cần:
“Không cần, quỳ cũng tốt lắm”.
Bạch Tinh Nhiên cũng không khuyên anh nữa, lại điều chỉnh tầm nhìn.
Sau khi lặng im một lát, Bạch Tinh Nhiên thuận miệng tìm chủ đề:
“Đại thiếu gia,chắc anh chưa từng chịu gia pháp nhỉ?.”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu:
“Chưa từng”.
Đúng là đứa bé hạnh phúc!!Nhưng cũng đúng, lão phu nhân thương anh sắp vào xương tủy rồi, sao nỡ phạtanh quỳ ở từ đường chứ?.Ảnh sáng trong từ đường rõ ràng dần,dẫn dần có thể nhìn rõ chữ trên bài vị, lúc Bạch Tinh Nhiên vừa nhìn thì hơi tò mò.
Lần này có Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc lại không có chuyện gì nói tiếp được, vìthế chỉ hai bài vị ở dưới cùng:
“Hai người này là bố mẹ anh sao?.”.
Một người họ Nam Cung, một người họ Lăng, bày ở dưới cùng, chắc là bố mẹ anhnhỉ?.Nam Cung Thiên Ân nhìn về phía bài vị cùng cô, trầm ngâm mấy giây mới gật đầu“ừm” một tiếng..”
Tình cảm… của họ rất tốt sao?.” Bạch Tinh Nhiên tiếp tục tò mò hỏi.
“À, là thế này, em với Luyến Dao tối nay vốn cũng định đếnquán lẩu cạnh cung văn hóa, thấy xe anh họ đỗ ở cửa quản, ngại không đi làmphiền anh chị”..”
Xin lỗi nhé, em thực sự là vô tình”, Phác Luyến Dao tỏ vẻ ăn năn.
Bạch Tinh Nhiên cười thê lương, cuối cùng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồixoay người đi ra cửa phòng ngủ.
Lại lần nữa đến từ đường nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên còn chưa vào cửa đãthót hết cả tim.
Hai người giúp việc canh cửa sau việc cô một mình xông vào từ đường lần trước đãcực kì đề phòng cô, sau khi hai người nhìn nhau một cái thì dè dặt hỏi:
“Thiếu phunhân, lần trước chẳng phải cô đã bị dọa cho ngất rồi sao?. Sao còn dám đến?.”.
Trên mặt hai người đều có vẻ thua cô luôn, dù sao làm việc ở đây lâu vậy rồi, ngườingày trước gặp đều tránh xa chỗ này còn không kịp, lần đầu thấy có người khôngbiết sợ chết như Bạch Tinh NhiênBạch Tinh Nhiên bị vẻ sợ hãi trên mặt họ làm cho hơi xấu hổ, lần trước chắc là đãdọa cho họ vỡ mật thật nhỉ?. Hơn nữa còn khiến họ bị Nam Cung Thiên Ân phátnữa..”
Các anh yên tâm đi, lần này tôi đến để chịu phạt thật, sẽ không chạy lung tung, cônói.
Hơn nữa có cho cô thêm mấy lá gan thì cô cũng không dám xông vào như lần trước.
Trong từ đường vẫn chỉ có mấy ngọn nền chiếu sáng, xung quanh tối om, yên tĩnhđến mức có thể nghe được tiếng nến cháy.
Bạch Tinh Nhiên cố ý để ý cánh cửa gỗ bất thường ở góc trên bên phải, phát hiệntrên khóa cửa có thêm một cái khóa, chắc là thêm vào sau lần trước nhỉ?.Vậy thì có vấn đề rồi, lần trước rốt cuộc cô ngất ở sảnh trước hay sảnh sau?. Mọi thứcô thấy trong sánh sau rốt cuộc là thật hay mơ, đến giờ mọi việc với cô mà nói vẫnlà trạng thái mù mờ không hiểu nổi.
Nhưng với việc này, cô đã không quan tâm nữa, dù sao thì sau khi đứa bé chào đờicô cũng sẽ rời đi, đến lúc đó cô sẽ không còn dính dáng gì với Nam Cung Thiên Ânnữa, bí mật của nhà Nam Cung với cô mà nói đương nhiên chẳng có ý nghĩa gì hết.
Cô nhắm mắt, sau khi hít sâu một hơi thì kiếm cái đệm cẩn thận quỳ xuống.
Hi vọng một đêm này sẽ không có việc kì quái gì xảy ra nữa, hi vọng đêm nay cóthể qua thật nhanhSong, dù cô cầu nguyện, an ủi bản thân thế nào thì không khí kì quái xung quanhvẫn khiến cô thót tim, vã mồ hôi.
Đêm dài đằng đẳng, mỗi giây cứ như cả năm, Bạch Tinh Nhiên gần như là điểmtừng giờ.
Khó khăn lắm mới trụ được đến khi chiếc cửa sổ nhỏ trên tường ở bênsườn có ánh bình minh chiếu vào.
Cô vuốt mồ hôi trên trần, thở phào một hơi, trời sáng thì tốt rồi, trời sáng thì côkhông cần sợ nữa.
Nhờ ánh sáng đó, Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên quan sát cẩn thận bài vị trên banthờ, bên trên thờ phụng đều là tổ tiên của nhà Nam Cung.
Nếu họ ở trên trời có linhthiêng thì có phải có thể phù hộ đứa con trong bụng cô khỏe mạnh, đáng yêukhông.
Cô chấp tay, nhắm mắt lại, chân thành cầu xin với liệt tổ liệt tông của nhà NamCung, xin họ phù hộ cho cô sinh ra một bé con khỏe mạnh, hoạt bát,Rõ ràng là không tin thần linh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà làm vậy, vì cô hivọng đứa bé này khỏe mạnh, sống lâu biết bao.
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy chiếc đệm bên cạnh lún xuống, tiếp đó mộtbóng người dừng lại bên cạnh cô, cô chợt mở bừng hai mắt quay đầu qua.
Khi nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân quỳ bên cạnh cô thì đầu tiên là sửng sốt, sau đóthở phào trách:
“Anh làm gì thế?. Làm tôi hết cả hồn”..”
Tôi đáng sợ thể thật sao?.”, Nam Cung Thiên Ân nhìn mồ hội trên trán cô, thể nàycũng hơi quá rồi đó,“Tôi cứ tưởng là.
…” Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng, không nói tiếp lời phía sau, dùsao nhà Nam Cung cũng cấm thảo luận ma quỷ thần linh..”
Tưởng có ma à?.”, Nam Cung Thiên Ân nói nốt hộ cô, khỏe mỗi có vẻ trêu chọc,anh biết cô vẫn luôn sợ nơi này.
Bạch Tinh Nhiên không trả lời vấn đề của anh, mà quan sát anh hỏi:
“Anh vẫnkhỏe chứ?.”..”
Vẫn khỏe”, Nam Cung Thiên Ân đáp..”
Sao không ngủ thêm một lát?.”, trông anh đúng là khá ổn, dồi dào sinh lực,nhưng ánh sáng ở đây nhập nhoạng, cô không nhìn rõ sắc mặt anh có nhợt nhạt,không chút hồng hào như hôm qua không..”
Không ngủ được”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Anh không nói với cô, anh không ngủ được là vì nghe bác sĩ Hoàng nói cô bị bắtđến từ đường chịu gia pháp, là vì anh biết cô sợ nơi này, cho nên đã đến đây..”
Xin lỗi nhé”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên tỏ vẻ áy náy.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu nhìn cô:
“Sao lại nói xin lỗi?.”..”
Tôi không nên dẫn anh đi ăn lẩu..”
Bữa tối lãng mạn yên lành không ăn, cứ đòi chạy đi ăn lẩu gì chứ, đúng là tự tạonghiệp không thể“Là bản thân tôi muốn nếm thử vị lẩu, cũng là tôi đề nghị đi ăn, người phải nói xinlỗi là việc này Nam Cung Thiên Ân vẫn có thể phân biệt được.
Người đáng chịu gia pháp là anh, chứ không phảiBạch Tinh Nhiên nhìn anh từ trên xuống dưới, hơi mỉa mai nói:
“Hiểu chuyện nàykhông giống tác phong của“Nếu cô đã nói vậy thì tôi không cần áy nữa, đi về ngủ bù thôi”, Nam Cung ThiênÂn nói rồi bèn định đứng dậy khỏi đệm, Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo anh lại“Đừng“Sao?. Sợ rồi Nam Cung Thiên Ân lại quỳ xuống đệm nhếch với cô.
Bạch Tinh Nhiên không hề giấu giếm nỗi sợ của mình, gật “Đúng thế, cho nên cóthể xin anh đợi trời sáng hẳn rồi đi không?.”.
Anh đến đây, cả trái tim cô cũng bình tĩnh lại, cũng không còn cảm thấy sợ hãi.
Nam Cung Thiên Ân vốn cũng chỉ đùa cô, nghe thấy cô nói thể xong thì ra cái vẻkhó xử gật đầu:
“Vậy được, tôi quỳ với cô lát nữa”..”
Cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên lo cho sức khỏe anh, cầm một cái đệm khác ở bêncạnh đặt xuống trước mặt anh:
“Anh đừng quỳ thì hơn, ngồi đi”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô với vẻ bất cần:
“Không cần, quỳ cũng tốt lắm”.
Bạch Tinh Nhiên cũng không khuyên anh nữa, lại điều chỉnh tầm nhìn.
Sau khi lặng im một lát, Bạch Tinh Nhiên thuận miệng tìm chủ đề:
“Đại thiếu gia,chắc anh chưa từng chịu gia pháp nhỉ?.”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu:
“Chưa từng”.
Đúng là đứa bé hạnh phúc!!Nhưng cũng đúng, lão phu nhân thương anh sắp vào xương tủy rồi, sao nỡ phạtanh quỳ ở từ đường chứ?.Ảnh sáng trong từ đường rõ ràng dần,dẫn dần có thể nhìn rõ chữ trên bài vị, lúc Bạch Tinh Nhiên vừa nhìn thì hơi tò mò.
Lần này có Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc lại không có chuyện gì nói tiếp được, vìthế chỉ hai bài vị ở dưới cùng:
“Hai người này là bố mẹ anh sao?.”.
Một người họ Nam Cung, một người họ Lăng, bày ở dưới cùng, chắc là bố mẹ anhnhỉ?.Nam Cung Thiên Ân nhìn về phía bài vị cùng cô, trầm ngâm mấy giây mới gật đầu“ừm” một tiếng..”
Tình cảm… của họ rất tốt sao?.” Bạch Tinh Nhiên tiếp tục tò mò hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.