Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 366: Thế giới của hai người (3)
Quang Vũ
28/07/2021
Cô nhịn cười, e dè hỏi một câu:
"Anh định không khách khí với em kiểu gì thế?".
"Em biết mà", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nở một nụ cười mập mờ, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên lập tức đỏ ửng, sau đó giơ tay lên đánh vào cánh tay anh một cái:
"Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, có còn chút khí phách của một đại Boss không hả?".
"Ý anh nói là sẽ trừ tiền thưởng của em", Nam Cung Thiên Ân cố tình nhìn cô nói:
"Rốt cuộc là ai suốt ngày nghĩ đến chuyện đó vậy?".
Thế là, mặt Bạch Tinh Nhiên lại càng đỏ hơn.
"Anh chẳng phải là giàu bằng cả đất nước sao?".
"Ai bảo em là anh giàu bằng cả đất nước?".
"Người ta đồn thế mà", Bạch Tinh Nhiên cố tỏ ra vẻ kinh ngạc:
"Lẽ nào em nghe nhầm à? Giấc mơ làm phu
nhân của tỷ phú bậc nhất của em đã vỡ mộng rồi sao?".
"Chưa vỡ mộng đâu", Nam Cung Thiên Ân đưa tay véo lên má cô:
"Người đàn ông bên cạnh em đây vô giá giống như vườn hoa oải hương này đấy".
"Xí...”.
"Em coi thường anh sao?".
"Vô giá á, em chẳng thấy gì cả, nhưng lại thấy anh giống như kẹo kéo ấy, giật thế nào cũng không giật ra được".
"Em nói lại lần nữa xem?".
"Em nói là em giống như kẹo kéo, cả đời này sẽ dính chặt vào anh", ở
với anh lâu dần Bạch Tinh Nhiên rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thường thì cô sẽ trêu anh xong fôi lại nịnh anh một câu.
Quả nhiên, sắc mặt đang sa sầm của Nam Cung Thiên Ân lập tức lại rạng rỡ ngay được.
Nam Cung Thiên Ân kéo cô vào lòng, ngón tay chọc vào eo cô vừa cắn răng vừa cảnh cáo:
"Anh thấy giờ em càng ngày càng to gan fôi nhé, không ngờ dám trêu chọc cả anh”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh chọc buồn vào eo cứ thế cười khúc khích, vừa cười vừa chạy khỏi sự đuổi theo của anh.
Vì không phải là thời điểm đúng mùa, nên lượng du khách rất ít, Nam
Cung Thiên Ân hiếm khi giấu lại vẻ nghiêm túc thường ngày, anh đuối theo cô một cách không hề khách khí, tóm được mũ trên đầu cô.
"Đừng làm hỏng mũ của em...”, Bạch Tinh Nhiên quay người đánh vào mu bàn tay anh phản đối.
Dưới chân cô không biết bị cái gì quấn vào, cơ thế cứ thế nghiêng ra phía sau rồi hét lên.
Cổ tay anh bị cô kéo mạnh, Nam Cung Thiên Ân cũng không biết là cố tình hay vô ý, cũng cứ thế đè cô xuống biến hoa, đè cô dưới cơ thế anh.
"Á...!”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình ngã vào một nơi vừa mềm mại vừa thơm ngát, phía dưới rồi bên cạnh cô, đến ngay bên má cô cũng đều lá những cánh hoa oải hương tươi đẹp, còn trên người cô, là người đàn ông mà cô yêu.
Một cơn gió thoảng qua, cô nhắm mắt lại, cảm giác như mình sắp đắm chìm ngây ngất vào trong cảnh lãng mạn này rồi.
Chẳng trách người ta đều nói Provence là vùng đất vô cùng lãng mạn!
Nam Cung Thiên Ân hơi chống người lên, nhìn chằm chằm vào cô mỉm cười:
"Từ nơi xa xôi chạy đến tận đây, em nói xem anh có nên hôn em một lần ở đây không?".
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:
"Mau kéo em lên đi, đè nát cả hoa của
***
"Anh định không khách khí với em kiểu gì thế?".
"Em biết mà", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nở một nụ cười mập mờ, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên lập tức đỏ ửng, sau đó giơ tay lên đánh vào cánh tay anh một cái:
"Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, có còn chút khí phách của một đại Boss không hả?".
"Ý anh nói là sẽ trừ tiền thưởng của em", Nam Cung Thiên Ân cố tình nhìn cô nói:
"Rốt cuộc là ai suốt ngày nghĩ đến chuyện đó vậy?".
Thế là, mặt Bạch Tinh Nhiên lại càng đỏ hơn.
"Anh chẳng phải là giàu bằng cả đất nước sao?".
"Ai bảo em là anh giàu bằng cả đất nước?".
"Người ta đồn thế mà", Bạch Tinh Nhiên cố tỏ ra vẻ kinh ngạc:
"Lẽ nào em nghe nhầm à? Giấc mơ làm phu
nhân của tỷ phú bậc nhất của em đã vỡ mộng rồi sao?".
"Chưa vỡ mộng đâu", Nam Cung Thiên Ân đưa tay véo lên má cô:
"Người đàn ông bên cạnh em đây vô giá giống như vườn hoa oải hương này đấy".
"Xí...”.
"Em coi thường anh sao?".
"Vô giá á, em chẳng thấy gì cả, nhưng lại thấy anh giống như kẹo kéo ấy, giật thế nào cũng không giật ra được".
"Em nói lại lần nữa xem?".
"Em nói là em giống như kẹo kéo, cả đời này sẽ dính chặt vào anh", ở
với anh lâu dần Bạch Tinh Nhiên rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thường thì cô sẽ trêu anh xong fôi lại nịnh anh một câu.
Quả nhiên, sắc mặt đang sa sầm của Nam Cung Thiên Ân lập tức lại rạng rỡ ngay được.
Nam Cung Thiên Ân kéo cô vào lòng, ngón tay chọc vào eo cô vừa cắn răng vừa cảnh cáo:
"Anh thấy giờ em càng ngày càng to gan fôi nhé, không ngờ dám trêu chọc cả anh”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh chọc buồn vào eo cứ thế cười khúc khích, vừa cười vừa chạy khỏi sự đuổi theo của anh.
Vì không phải là thời điểm đúng mùa, nên lượng du khách rất ít, Nam
Cung Thiên Ân hiếm khi giấu lại vẻ nghiêm túc thường ngày, anh đuối theo cô một cách không hề khách khí, tóm được mũ trên đầu cô.
"Đừng làm hỏng mũ của em...”, Bạch Tinh Nhiên quay người đánh vào mu bàn tay anh phản đối.
Dưới chân cô không biết bị cái gì quấn vào, cơ thế cứ thế nghiêng ra phía sau rồi hét lên.
Cổ tay anh bị cô kéo mạnh, Nam Cung Thiên Ân cũng không biết là cố tình hay vô ý, cũng cứ thế đè cô xuống biến hoa, đè cô dưới cơ thế anh.
"Á...!”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình ngã vào một nơi vừa mềm mại vừa thơm ngát, phía dưới rồi bên cạnh cô, đến ngay bên má cô cũng đều lá những cánh hoa oải hương tươi đẹp, còn trên người cô, là người đàn ông mà cô yêu.
Một cơn gió thoảng qua, cô nhắm mắt lại, cảm giác như mình sắp đắm chìm ngây ngất vào trong cảnh lãng mạn này rồi.
Chẳng trách người ta đều nói Provence là vùng đất vô cùng lãng mạn!
Nam Cung Thiên Ân hơi chống người lên, nhìn chằm chằm vào cô mỉm cười:
"Từ nơi xa xôi chạy đến tận đây, em nói xem anh có nên hôn em một lần ở đây không?".
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:
"Mau kéo em lên đi, đè nát cả hoa của
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.