Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 172: Trao đổi điều kiện 3
Quang Vũ
12/07/2021
Khi bọn họ bước vào trong, lão phu nhân đang dựa vào ghế sofa nghỉ
ngơi với vẻ mặt buồn rầu, chị Hà đang day hai thái dương cho bà ta.
Thấy hai người họ đi vào, chị Hà cúi đầu nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân về rồi ạ”.
Lão phu nhân nghe thấy câu nói của chị Hà, nhẹ nhàng mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng quan sát Bạch Tinh Nhiên rồi dừng lại chỗ cái bụng vẫn hơi nhô ra, nói với vẻ ảm đạm: “Bỏ đứa bé chưa thế?”.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, đi đến trước mặt bà ta mà áy náy nói: “Cháu xin lỗi bà, cháu không làm được chuyện này”.
“Không làm được cũng phải làm thôi, ai bảo nó không có cái số làm người chứ?”.
Lão phu nhân ngồi ngay ngắn, nhìn cô nói: “Thiên Ân nói đúng, nếu đứa bé không
được khỏe mạnh, sinh nó ra không chỉ tự nó chịu đau khổ, mà chúng ta cũng chịu khổ theo, nên nhanh chóng cho mọi người bớt khổ đi”.
Bạch Tinh Nhiên quỳ trước mặt lão phu nhân, hai tay đặt lên đầu gối bà ta mà cầu xin: “Bà ơi, cháu muốn đánh cược một lần, cháu muốn cho nó một cơ hội được sống, biết đâu… nó không tồi tệ như chúng ta nghĩ thì sao”.
Lão phu nhân nghiêm mặt lại, giơ tay tát cho cô một cái, rồi nghiến răng nói: “Tôi nói là bỏ nó ngay!”.
Cái tát của bà ta không mạnh, Bạch Tinh Nhiên cũng không thấy đau lắm, nhưng cô vẫn rơi nước mắt, cô biết lão phu nhân sẽ không cho cô giữ lại đứa bé này, hoặc có lẽ… bà ta còn là một trở ngại khó vượt qua hơn cả Nam Cung Thiên Ân.
Lão phu nhân thấy cô không nói gì, thế là đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Thiên Ân: “Cháu thì sao? Vì sao không đưa nó đến bệnh viện phẫu thuật xong hẵng về?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên đang quỳ dưới đất, anh nói: “Bà ạ, nếu bác sĩ đã nói đứa bé không phải một trăm phần trăm có vấn đề, vậy thì cứ giữ lại nó đi”
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, cô không nghe nhầm đấy chứ? Người đàn ông này thế mà lại nói giúp cô?
Cô tưởng anh sẽ vui mừng mà đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, khiêu khích lão phu nhân ép cô bỏ đứa bé đi, dù sao từ đầu đến giờ anh chưa từng có ý nghĩ muốn giữ lại đứa bé cả.
Lão phu nhân rõ ràng cũng không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại nói ra những lời này, ngạc nhiên mà nhìn anh: “Thiên Ân… cháu nói gì thế? Trước đây chẳng phải cháu cứ một mực đòi bỏ đứa bé sao? Sao giờ… lại đồng ý giữ lại nó vậy?”.
Trước đây khi đứa bé vẫn bình thường, nó vì ép cô ta phá thai mà thậm chí suýt chút nữa bóp chết cô ta rồi ném xuống dưới tầng, giờ mới chỉ có một tháng trôi qua, nó lại có thay đổi hẳn thái độ? Hơn nữa còn thay đổi lớn như vậy?
Rốt cuộc nguyên nhân gì đã khiến nó thay đổi? Là vì cô ta sao…?
Lão phu nhân đưa ánh mắt chuyển sang Bạch Tinh Nhiên, bà ta không cảm thấy người phụ nữ này lại có thể có sức ảnh hưởng đến Nam Cung Thiên Ân lớn như vậy!
“Đúng vậy”, Nam Cung Thiên Ân nhìn xuống Bạch Tinh Nhiên rồi kéo cô đứng dậy, anh nghiêm túc nói: “Cháu đã quyết định rồi, cháu phải giữ lại nòi giống của nhà Nam Cung trước khi cháu ba mươi tuổi, bất kể nó có bình thường hay không, nhà Nam Cung cũng coi như có người thừa kể”.
Anh nói xong, nở một nụ cười ảm đạm: “Đây chẳng phải là điều mà bà luôn hy vọng sao? Giờ cháu đồng ý với bà”.
Điều này khiến lão phu nhân không kìm được mà rơi nước mắt, bà ta giơ tay vỗ vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân một cái: “Thằng nhóc này, sao cháu nói khó nghe vậy chứ? Cái gì mà để lại nòi giống cho nhà Nam Cung trước khi cháu ba mươi tuổi? Nói cứ như thể cháu không sống được quá ba mươi tuổi không bằng”.
Lão phu nhân lấy giấy ăn lau đi nước mắt trên mặt nói: “Không được, muốn sinh thì chúng ta phải sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh, nếu không thì một, hai năm nữa lại sinh tiếp, dù sao cháu vẫn còn trẻ”.
Nam Cung Thiên Ân vỗ vai lão phu nhân: Bà, bà đừng khóc nữa”.
“Rơi vào hoàn cảnh thế này, bà có thể không khóc sao?”.
“Bà, đứa bé đã lớn như vậy rồi, nếu bỏ nó đi thì hơi tàn nhẫn”.
“Trước đây lúc cháu ép Ánh An bỏ nó thì sao không cảm thấy tàn nhẫn? Thiên Ân, đây là một cái thai có bệnh, có phải cháu hồ đồ rồi không?”, lão phu nhân nói xong, đột nhiên ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn anh: “Nhất định phải sinh nó ra ư?”.
Nam Cung Thiên Ân căng mặt ra, thấy biểu cảm của lão phu nhân anh biết ngay bà chắc chắn là đang có ý đồ gì.
“Vâng”, anh gật đầu một cái
Quả nhiên lão phu nhân bất lực gật đầu, bà ta ngẩng đầu lên nhìn anh: “Được, vậy cháu đi theo bà”.
Nói xong, bà ta cất bước đi về phía phòng ngủ.
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, cảm thấy trong ánh mắt cô đầy lo lắng, anh không nói gì mà đi theo lão phu nhân rời khỏi phòng khách.
Nam Cung Thiên Ân đi theo lão phu nhân bước vào phòng ngủ, sau khi ngồi trên ghế sofa đối diện lão phu nhân, anh nhìn bà ta hỏi: “Bà, cháu rất tò mò, bà muốn lấy chuyện này ra để trao đổi điều kiện gì với cháu vậy?”.
Lão phu nhân nhúc nhích người, lấy chuyện này để ra điều kiện với anh đúng là không tốt, nhưng vừa rồi nếu không phải anh đã khiến bà ta đau lòng, bà ta cũng sẽ không nghĩ đến làm như vậy.
Vừa nãy khi Nam Cung Thiên Ân nói đến ba mươi tuổi, rõ ràng đã chạm vào tim bà ta, cũng khiến bà ta không thể không coi trọng chuyện này được.
Bất kể là lời đồn hay là sự thật, đề phòng trước vẫn không thừa.
Lão phu nhân đón lấy tách trà hoa mà chị Hà đưa cho rồi uống một ngụm, nhìn chằm chằm vào anh nói: “Bà biết cháu không muốn đi tìm người con gái kia nữa, đúng không?”.
“Với năng lực của cháu tìm một người chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao? Nếu cháu thực sự muốn tìm thì không đến nỗi giờ vẫn chưa tìm được đúng không?”.
“Bà nội, bà đã đánh giá quá cao năng lực của cháu rồi đấy”, Nam Cung Thiên Ân hơi nhìn sang hướng khác, chính là không muốn thừa nhận chuyện mình không hề muốn đi tìm.
Thực ra lão phu nhân nói rất đúng, với năng lực của anh nếu thật sự muốn tìm thì sao có thể đến giờ vẫn chưa tìm được chứ? Anh thậm chí còn từng gặp người phụ nữ ấy trên đường mấy lần rồi.
Anh không tiếp tục tìm, là vì không muốn tìm thấy cô ấy nữa, kể cả cô ấy thực sự là tình nhân định mệnh của anh.
Người phụ nữ đó từng vì sợ hãi mà trốn khỏi anh, nếu anh lại tìm được cô ấy về, sẽ chỉ khiến cô ấy càng ghét bản thân anh hơn, rồi lại biến mất khỏi cuộc sống của anh thêm một lần nữa.
Nếu cô ấy đã không muốn ở bên anh như vậy, thì cứ để cô ấy đi, cần gì phải miễn cưỡng.
“Nếu cháu đã kém cỏi như vậy, thì chuyện này cứ giao cho bà, bà sẽ đi tìm”.
“Bà…”.
“Nhưng cháu phải hứa với bà”, lão phu nhân ngắt lời anh nói: “Chờ sau khi bà tìm được cô ta, cháu phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của bà và Vương đại sự cưới cô ta về nhà”.
“Không được”, Nam Cung Thiên Ân vừa nghe thấy lời của bà ta lập tức phản đối.
“Vì sao lại không được?”, lão phu nhân hỏi lại với vẻ nghiêm túc.
“Vì…”, Nam Cung Thiên Ân ngập ngừng nói: “Vì giờ cháu đã có vợ rồi, cô ấy còn đang có bầu nữa, bà bảo cháu làm sao mà cưới người khác được?”.
“Chờ sau khi đứa bé sinh ra, bất kể khỏe mạnh hay không, đã là dòng máu của nhà Nam Cung chúng ta đương nhiên sẽ có trách nhiệm đến cùng, còn Bạch Ánh An… đến lúc đó bà sẽ giải quyết được, cháu không cần lo”.
Thấy hai người họ đi vào, chị Hà cúi đầu nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân về rồi ạ”.
Lão phu nhân nghe thấy câu nói của chị Hà, nhẹ nhàng mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng quan sát Bạch Tinh Nhiên rồi dừng lại chỗ cái bụng vẫn hơi nhô ra, nói với vẻ ảm đạm: “Bỏ đứa bé chưa thế?”.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, đi đến trước mặt bà ta mà áy náy nói: “Cháu xin lỗi bà, cháu không làm được chuyện này”.
“Không làm được cũng phải làm thôi, ai bảo nó không có cái số làm người chứ?”.
Lão phu nhân ngồi ngay ngắn, nhìn cô nói: “Thiên Ân nói đúng, nếu đứa bé không
được khỏe mạnh, sinh nó ra không chỉ tự nó chịu đau khổ, mà chúng ta cũng chịu khổ theo, nên nhanh chóng cho mọi người bớt khổ đi”.
Bạch Tinh Nhiên quỳ trước mặt lão phu nhân, hai tay đặt lên đầu gối bà ta mà cầu xin: “Bà ơi, cháu muốn đánh cược một lần, cháu muốn cho nó một cơ hội được sống, biết đâu… nó không tồi tệ như chúng ta nghĩ thì sao”.
Lão phu nhân nghiêm mặt lại, giơ tay tát cho cô một cái, rồi nghiến răng nói: “Tôi nói là bỏ nó ngay!”.
Cái tát của bà ta không mạnh, Bạch Tinh Nhiên cũng không thấy đau lắm, nhưng cô vẫn rơi nước mắt, cô biết lão phu nhân sẽ không cho cô giữ lại đứa bé này, hoặc có lẽ… bà ta còn là một trở ngại khó vượt qua hơn cả Nam Cung Thiên Ân.
Lão phu nhân thấy cô không nói gì, thế là đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Thiên Ân: “Cháu thì sao? Vì sao không đưa nó đến bệnh viện phẫu thuật xong hẵng về?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên đang quỳ dưới đất, anh nói: “Bà ạ, nếu bác sĩ đã nói đứa bé không phải một trăm phần trăm có vấn đề, vậy thì cứ giữ lại nó đi”
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, cô không nghe nhầm đấy chứ? Người đàn ông này thế mà lại nói giúp cô?
Cô tưởng anh sẽ vui mừng mà đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, khiêu khích lão phu nhân ép cô bỏ đứa bé đi, dù sao từ đầu đến giờ anh chưa từng có ý nghĩ muốn giữ lại đứa bé cả.
Lão phu nhân rõ ràng cũng không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại nói ra những lời này, ngạc nhiên mà nhìn anh: “Thiên Ân… cháu nói gì thế? Trước đây chẳng phải cháu cứ một mực đòi bỏ đứa bé sao? Sao giờ… lại đồng ý giữ lại nó vậy?”.
Trước đây khi đứa bé vẫn bình thường, nó vì ép cô ta phá thai mà thậm chí suýt chút nữa bóp chết cô ta rồi ném xuống dưới tầng, giờ mới chỉ có một tháng trôi qua, nó lại có thay đổi hẳn thái độ? Hơn nữa còn thay đổi lớn như vậy?
Rốt cuộc nguyên nhân gì đã khiến nó thay đổi? Là vì cô ta sao…?
Lão phu nhân đưa ánh mắt chuyển sang Bạch Tinh Nhiên, bà ta không cảm thấy người phụ nữ này lại có thể có sức ảnh hưởng đến Nam Cung Thiên Ân lớn như vậy!
“Đúng vậy”, Nam Cung Thiên Ân nhìn xuống Bạch Tinh Nhiên rồi kéo cô đứng dậy, anh nghiêm túc nói: “Cháu đã quyết định rồi, cháu phải giữ lại nòi giống của nhà Nam Cung trước khi cháu ba mươi tuổi, bất kể nó có bình thường hay không, nhà Nam Cung cũng coi như có người thừa kể”.
Anh nói xong, nở một nụ cười ảm đạm: “Đây chẳng phải là điều mà bà luôn hy vọng sao? Giờ cháu đồng ý với bà”.
Điều này khiến lão phu nhân không kìm được mà rơi nước mắt, bà ta giơ tay vỗ vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân một cái: “Thằng nhóc này, sao cháu nói khó nghe vậy chứ? Cái gì mà để lại nòi giống cho nhà Nam Cung trước khi cháu ba mươi tuổi? Nói cứ như thể cháu không sống được quá ba mươi tuổi không bằng”.
Lão phu nhân lấy giấy ăn lau đi nước mắt trên mặt nói: “Không được, muốn sinh thì chúng ta phải sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh, nếu không thì một, hai năm nữa lại sinh tiếp, dù sao cháu vẫn còn trẻ”.
Nam Cung Thiên Ân vỗ vai lão phu nhân: Bà, bà đừng khóc nữa”.
“Rơi vào hoàn cảnh thế này, bà có thể không khóc sao?”.
“Bà, đứa bé đã lớn như vậy rồi, nếu bỏ nó đi thì hơi tàn nhẫn”.
“Trước đây lúc cháu ép Ánh An bỏ nó thì sao không cảm thấy tàn nhẫn? Thiên Ân, đây là một cái thai có bệnh, có phải cháu hồ đồ rồi không?”, lão phu nhân nói xong, đột nhiên ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn anh: “Nhất định phải sinh nó ra ư?”.
Nam Cung Thiên Ân căng mặt ra, thấy biểu cảm của lão phu nhân anh biết ngay bà chắc chắn là đang có ý đồ gì.
“Vâng”, anh gật đầu một cái
Quả nhiên lão phu nhân bất lực gật đầu, bà ta ngẩng đầu lên nhìn anh: “Được, vậy cháu đi theo bà”.
Nói xong, bà ta cất bước đi về phía phòng ngủ.
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, cảm thấy trong ánh mắt cô đầy lo lắng, anh không nói gì mà đi theo lão phu nhân rời khỏi phòng khách.
Nam Cung Thiên Ân đi theo lão phu nhân bước vào phòng ngủ, sau khi ngồi trên ghế sofa đối diện lão phu nhân, anh nhìn bà ta hỏi: “Bà, cháu rất tò mò, bà muốn lấy chuyện này ra để trao đổi điều kiện gì với cháu vậy?”.
Lão phu nhân nhúc nhích người, lấy chuyện này để ra điều kiện với anh đúng là không tốt, nhưng vừa rồi nếu không phải anh đã khiến bà ta đau lòng, bà ta cũng sẽ không nghĩ đến làm như vậy.
Vừa nãy khi Nam Cung Thiên Ân nói đến ba mươi tuổi, rõ ràng đã chạm vào tim bà ta, cũng khiến bà ta không thể không coi trọng chuyện này được.
Bất kể là lời đồn hay là sự thật, đề phòng trước vẫn không thừa.
Lão phu nhân đón lấy tách trà hoa mà chị Hà đưa cho rồi uống một ngụm, nhìn chằm chằm vào anh nói: “Bà biết cháu không muốn đi tìm người con gái kia nữa, đúng không?”.
“Với năng lực của cháu tìm một người chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao? Nếu cháu thực sự muốn tìm thì không đến nỗi giờ vẫn chưa tìm được đúng không?”.
“Bà nội, bà đã đánh giá quá cao năng lực của cháu rồi đấy”, Nam Cung Thiên Ân hơi nhìn sang hướng khác, chính là không muốn thừa nhận chuyện mình không hề muốn đi tìm.
Thực ra lão phu nhân nói rất đúng, với năng lực của anh nếu thật sự muốn tìm thì sao có thể đến giờ vẫn chưa tìm được chứ? Anh thậm chí còn từng gặp người phụ nữ ấy trên đường mấy lần rồi.
Anh không tiếp tục tìm, là vì không muốn tìm thấy cô ấy nữa, kể cả cô ấy thực sự là tình nhân định mệnh của anh.
Người phụ nữ đó từng vì sợ hãi mà trốn khỏi anh, nếu anh lại tìm được cô ấy về, sẽ chỉ khiến cô ấy càng ghét bản thân anh hơn, rồi lại biến mất khỏi cuộc sống của anh thêm một lần nữa.
Nếu cô ấy đã không muốn ở bên anh như vậy, thì cứ để cô ấy đi, cần gì phải miễn cưỡng.
“Nếu cháu đã kém cỏi như vậy, thì chuyện này cứ giao cho bà, bà sẽ đi tìm”.
“Bà…”.
“Nhưng cháu phải hứa với bà”, lão phu nhân ngắt lời anh nói: “Chờ sau khi bà tìm được cô ta, cháu phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của bà và Vương đại sự cưới cô ta về nhà”.
“Không được”, Nam Cung Thiên Ân vừa nghe thấy lời của bà ta lập tức phản đối.
“Vì sao lại không được?”, lão phu nhân hỏi lại với vẻ nghiêm túc.
“Vì…”, Nam Cung Thiên Ân ngập ngừng nói: “Vì giờ cháu đã có vợ rồi, cô ấy còn đang có bầu nữa, bà bảo cháu làm sao mà cưới người khác được?”.
“Chờ sau khi đứa bé sinh ra, bất kể khỏe mạnh hay không, đã là dòng máu của nhà Nam Cung chúng ta đương nhiên sẽ có trách nhiệm đến cùng, còn Bạch Ánh An… đến lúc đó bà sẽ giải quyết được, cháu không cần lo”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.