Người Vớt Xác

Chương 88: Chu Tam xuất mã

Quỷ Nhãn Khuynh Thiên

20/07/2021

Edit: Muối

Beta: Ming, Jo

Nhìn bộ dạng này, xem ra chuyện này không có vẻ là không thể giải quyết được. Hắn đã đồng ý mở miệng ra nói chuyện với tôi, có thể nói tên này cũng chưa đến mức quá hung ác.

Thế nhưng vẫn có một chuyện mà tôi không tài nào hiểu nổi, quỷ ảnh của gã ở đây, vậy ai là người trong căn nhà thuê đó ?

“Tôi đến đây vì anh, làm sao lại không nhìn thấy anh chứ.”

Tôi nhìn chằm chằm vào quỷ ảnh nhỏ dài kia, đông thời nhẹ giọng mở miệng nói. Gã không nói gì, kết quả là, tôi đem tất cả chuyện của ông chủ nhà trọ lúc trước ở đây nói hết ra.

Không nghĩ tới tôi vừa nói xong, quỷ ảnh dài nhỏ kia ngược lại thở dài một hơi, tôi ngạc nhiên, chuyện này người nên thở dài không phải là tôi sao, quái là tôi có cảm giác gã so tôi còn lo lắng hơn là thế nào?

“Cậu nói hai người kia à, tôi nhớ rồi. Chính hai người bọn họ tự vác xác đến đây, sau khi đi vào còn ăn cơm trong phòng, chuyện này hiển nhiên không phải do tôi. Trong phòng này vốn không chỉ có mình tôi mà thôi, hai người kia nói ăn là ăn liền một bữa cơm, sợ là không dễ dàng thoát được đâu”

Lời này nói ra tôi vẫn có chút không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó, tôi liền chỉ chỉ vào đống đồ trêи bàn trong phòng, quỷ ảnh dài nhỏ trước mắt tôi liền gật đầu nhẹ.

“ Không sai, không phải tôi, mà là nó.”

Qủy ảnh nhỏ dài mở miệng khẳng định, vậy nó là ai chứ?

“ Nó là ai?”

Tôi lo lắng quỷ ảnh trước mặt đột ngột biến mất , vội vàng mở miệng hỏi!

“Nó chính là nó, là hàng vạn binh sĩ trêи đỉnh núi này, nhưng có chút khác biệt. Nó ý thức được chính mình, căn bản sẽ không có ai quấy rầy cuộc sống của bọn tôi, nhưng đêm hôm đó lại có người đột nhiên xông vào, phá hủy mọi thứ, nên nó mới khiến họ phải trả giá xứng đáng.”

Nói xong, quỷ ảnh dài nhỏ kia xuất hiện ở cái xích đu trong căn phòng trước đó.

“ Tôi không giúp gì được cho cậu, nếu như cậu thật sự muốn cứu họ, liền để bọn họ tự đem trả bữa cơm kia về đây!”

Nói xong, nó bắt đầu ở phiêu đãng trong không trung rồi biến mất, cùng lúc đó, tôi phát hiện xung quanh căn phòng mọi thứ đều biến mất, mà trước mặt tôi lúc này, là một nghĩa địa.

“Lúc trước tôi muốn để nó buông tha cho hai người kia một con đường sống, nhưng nó không đồng ý, tôi cũng không có cách nào, cậu phải nhớ kỹ đấy. Trả lại cho nó một bữa cơm!”

Tiếp đó, quỷ ảnh dài nhỏ kia liền biến mất, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ bắt gặp bốn phía sương mù bắt đầu tan dần, chờ đến lúc tôi rời đỉnh núi này, quay đầu nhìn, lại thấy được căn phòng giống như đúc căn lúc trước, vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.



Đồng thời tôi cũng không khỏi có chút ngạc nhiên. Tôi cũng nhớ rõ lời nói của quỷ ảnh dài nhỏ kia, trả lại nó một bữa cơm, cái này tựa hồ là chuyện rất đơn giản.

Trong đêm tôi xuống núi Vương Cung, tôi nhớ đến lời của quỷ ảnh dài nhỏ kia, khi trở về chuyện thứ nhất mà tôi làm chính là đi tìm Chu Tam. Sau lần trước, cửa nhà Chu Tam tuy nói vẫn đóng chặt như cũ, nhưng lần này lại không khóa.

“Tên này thế mà đã trở về rồi à.”

Đẩy cửa ra đi vào. Giọng Chu Tam ở trêи lầu vọng xuống.

“Ai đấy?”

“Tôi đây!”

Đối đáp đơn giản, trêи lầu Chu Tam nhanh chóng đi xuống dưới, chỉ một lúc, đã thấy tên này mặc đồ ngủ đi xuống.

“Mới sáng sớm, mấy người làm cái quái gì vậy!”

Chu Tam trợn mắt nhìn tôi, bất quá có vẻ là vì Cát Uyển Nhi đứng bên cạnh, Chu Tam chỉ trừng tôi một chút, liền không nói gì cả.

“Không phải là mấy người hai ngày nữa mới trở về à, làm sao sớm như vậy lại tới ?”

Lý do mà Chu Tam liếc nhìn tôi có lẽ là vì lúc chúng tôi quay lại vẫn là thời gian này. Lúc này mới hơn năm giờ sáng.

“Như lời đã nói, không có chuyện thì không đăng điện Tam Bảo, cậu lại vướng vào phiền phức gì rồi ?”

Chu Tam vừa dứt lời, tôi còn chưa nói gì, Cát Uyển Nhi lại muốn lý luận với Chu Tam , kết quả lại bị tôi bắt im lặng.

“Ayda, còn chưa có gả đi cơ mà, bây giờ đã bắt đầu nói hộ chồng rồi này. Tiểu tử cậu đây là dẫm phải cái vận cứt chó gì vậy. Nói đi, có việc gì ?”

Tôi cười hắc hắc, lúc này mới đem tất cả chuyện trước đó một lần nói hết cho Chu Tam. Đặc biệt là lúc nói đến yêu cầu có bữa cơm của quỷ ảnh kia, tôi càng nói rõ ràng hơn.

Không nghĩ đến Chu Tam sau khi nghe xong liền lắc đầu..

“Cái này có chút phiền phức rồi, phải biết là con quỷ kia muốn trả một bữa cơm. Nhưng không phải đơn giản chỉ có vậy. Cậu biết phải trả lại cái gì không?”

Chu Tam trừng tôi một chút, lúc này mới nói tiếp: “Chuyện này khác với việc bày tỏ lòng kính trọng với tổ tiên bình thường. Rõ là mấy thứ thức ăn này sẽ không lọt vào mắt của họ, vả lại vấn đề là cậu đang nói về cái gì, vốn là chính bọn người chủ nhà trọ tự động đi vào nhà của người khác, còn ăn đồ của người khác, bất kể nói thể nào, là bọn họ làm sai trước. Người khác tới tìm để tính sổ vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.”



*Bản gốc 天經地義: chuyện hiển nhiên, đạo lý bất di bất dịch.

“Tiếp đó theo lời cậu nói là quỷ ảnh kia lại yêu cầu một bữa cơm, thật tình mà nói thì không biết là bữa cơm như thế nào, nếu là thuật sĩ bình thường, đoán không chừng đều chưa từng nghe qua, thế kia lại thật sự chỉ là một bữa cơm đơn giản thôi ư.”

Tôi nhíu mày, đánh giá loạt biểu cảm của Chu Tam, chuyện này tựa hồ không hề đơn giản như tôi nghĩ. Căn bản lúc đầu tôi coi chuyện này vốn là một chuyện gì đó rất nhẹ nhàng, nhưng nghe Chu Tam nói xong khiến tôi có chút hoảng hốt.

“Nhưng tiểu tử cậu cũng không cần quá bi quan, bữa cơm kia tuy nói là rất khó, thế nhưng không phải là hoàn toàn không thể làm được.”

Tôi không có để ý Chu Tam nói về bữa cơm kia, mà lúc này lại nghĩ về việc có thể hay không trực tiếp đuổi hồn ma kia ra khỏi thân thể của vợ ông chủ quán trọ.

Với ý kiến này, tôi cũng đã nói với Chu Tam. Kết quả lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Chu Tam đã mắng tôi té tát.

“Tên tiểu tử nhà cậu còn cần mặt mũi không. Cậu không nghe tôi nói trước đó quỷ hồn kia tìm tới vợ của ông chủ nhà trọ mà cậu thuê à. Là thiên kinh địa nghĩa đấy, mọi thứ đều phải phân rõ phải trái, nếu như không phải chính bọn họ tự dẫn xác đến, liệu người khác có tìm bọn họ tính sổ hay không.”

“Nếu quả thật dựa theo lời của tiểu tử cậu vừa nói. Chẳng phải chúng ta lại thành kẻ ác, ăn của người khác, người ta tìm tới cậu nói rõ trắng đen, kết quả lại đánh người ta hay sao. Cậu như vậy có giống với bọn xã hội đen đâu.”

Chu Tam nói một tràng, tôi liền sừng sờ, bất quá cũng rất có lý.

“Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể trơ mắt nhìn ông bà chủ trọ xảy ra chuyện được?”

Chu Tam một lần nữa lên lầu, rất nhanh sau đấy đã thay đồ rồi xuống dưới, trong tay còn mang theo gia hỏa thập.

“ Đi đi đi, tôi đi theo cậu tới nhìn xem một chuyến vậy .”

Tôi mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Chu Tam. Lúc này mới gọi Cát Uyển Nhi theo cùng bước ra cửa.

Lúc đến nhà ông chủ nhà trọ, trời đã hơi sáng, ông chủ nhà trọ dậy khá sớm, cho nên chúng tôi vừa tới dưới lầu vừa vặn đụng phải vẻ mặt có vẻ bối rối của ông ấy.

Phía xa phía sau chúng tôi là Chu Tam một thân trang phục nghiêm túc. Đầu tiên ông chủ nhà trọ có hơi sững sờ, bất quá rất nhanh sau đấy đã kịp phản ứng.

“ Chẳng lẽ đây Chu đại sư sao ?”

Tên Chu Tam này căn bản còn cùng chúng tôi cười cười nói nói, nhưng lời của ông chủ nhà trọ vừa thốt ra hắn liền khối phục cái vẻ mặt lạnh tanh cao thâm mạt trắc*, sau đó nhẹ gật đầu, sau đó một chữ cũng chẳng buồn nói.

* Bản gốc 高深莫测: hình dung trình độ cao thâm không thể đo lường, người khác không thể hiểu được

Nếu không phải vì chúng tôi quen biết hắn, chỉ sợ mới nhìn qua cũng đã cho rằng tên này quả thật rất lợi hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Vớt Xác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook