Chương 90: Chuẩn bị
Quỷ Nhãn Khuynh Thiên
20/07/2021
Edit: Hành Muối
Beta: Ming
Thậm chí tôi còn đang thấy, đối phương còn không phân biệt được tốt hay xấu.
Chu Tam liếc tôi. Kỳ thật thì chúng tôi đã thương lượng khi tôi mới tới rồi. Tôi nói với Chu Tam về hai phương thức tôi biết để trừ tà khỏi cơ thể người. Nhưng đều bị hắn chối bay
Hắn nói rằng con quỷ này không dễ đối phó. Ban đầu tôi còn không tin, nhưng cho tới hiện tại thì cũng đã thấy đủ rồi.
Theo lời Chu Tam thì mấy thứ quá hào nhoáng đều không cần thiết, muốn quỷ an phận mà biến đi thì chỉ cần một thứ.
“Nếu quả thực là vậy thì tôi không phản đối gì nữa.”
Chu Tam nở một nụ cười khác thường, quay sang nhìn tôi, nhìn bà chủ nhà cũng khác thường không kém trước mặt. Thông qua ánh mắt của hắn, tôi liền nhận ra ý tưởng trước đó của hắn, có lẽ không dùng được.
Nghĩ tới đây thì cũng chẳng còn do dự gì nữa, Chu Tam nhanh tay ném ra một lá bùa, con dao găm trong lòng bàn tay cũng bị tôi rút ra. Dễ thấy một tia máu bắn về phía bà chủ nhà. Người này cực kì cảnh giác định dùng đồ chặn lại, nhưng tốc độ máu bắn ra làm sao cản được? Bởi vậy khi bà ta định né tránh thì đã bị máu bắn đầy lên mặt.
Bà ta đứng hình, rồi trợn trừng mắt, vẻ mặt dường như không thể tin được.
Hiện tại thì bà ta không thể nói được gì, nhờ máu của tôi mà bàn tay chậm nửa nhịp, không kịp chặn Chu Tam ném lá bùa. Kết quả là lá bùa của Chu Tam đã thành công dính chặt lên trán bà ta.
Bên trêи lá bùa là máu, ấy vậy mà lại chính là máu của tôi.
“Lại phải đắc ý rồi. Ông đây lẽ nào còn không trị được ngươi?”
Chu Tam đắc thắng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, lúc này mới lại gần bà chủ nhà. Nhưng trong nháy mắt, mặt hắn biến sắc, vội ngồi xổm xuống, từng chút một kéo ra một đống gì đó từ cổ bà ta. Là sợi bông.
“Vợ ơi!”
Ông chủ nhà kinh hô, tôi lấy lại bình tĩnh, hít vào một ngụm khí lạnh. Tôi thấy trêи cổ bà ta là một vết sẹo to chừng một ngón tay. Ban đầu vết sẹo khá nhỏ, nhưng đột nhiên lại to lên bất thường như vậy. To bằng ngón tay, kϊƈɦ cỡ của nó lớn hơn chỉ sau một cái chớp mắt. Với đà này thì không đến nửa phút nữa, cổ bà ta sẽ gãy vụn ra mất.
Cùng lúc đó, Chu Tam nắm lấy tay tôi, mặc kệ tôi có đau đớn hay không, trực tiếp cúi xuống ʍút̼ máu từ vết thương đang mở rộng trêи lòng bàn tay tôi.
Tôi chịu đau, cả người cũng chấn động. Chu Tam ngậm máu của tôi trong miệng, cứ thế hướng tới vết trêи cổ bà chủ nhà, một hơi phun hết lên.
“Máu chó mực!”
Ngay sau khi Chu Tam nhận ra vết sẹo trêи cổ bà chủ nhà đang nhanh chóng lan rộng, hắn liền lập tức túm tay tôi rồi phun một miệng đầy máu tới.
Tất cả xong xuôi, chỉ một hai giây sau hắn liền quay lại hỏi tôi xin máu chó mực.
Cũng đỉnh thật. Khi máu của tôi tiếp xúc với cổ của bà ta, tốc độ mở rộng của vết sẹo cũng ngừng lại.
Ông chủ nhà nãy giờ vẫn khóc sướt mướt. Tôi đưa máu chó mực cho Chu Tam. Hắn cũng không chần chừ, ngay sau khi nhận lấy liền bôi vẽ bùa lên mặt bà chủ nhà.
Đầu tiên là trán, xuống khóe mắt, rồi tới cằm.
Làm xong hết thảy, Chu Tam mới thở phào, dần trấn tĩnh lại.
“Chu… Chu đại sư, vợ tôi hiện tại không sao rồi chứ?”
Thanh âm nghẹn ngào của ông chủ nhà vang lên. Hắn liếc ông ấy, lắc đầu.
Ông chủ nhà thấy vậy, vội vàng chuyển ánh mắt sang tôi. Tôi vốn không quen bị nhìn chằm chặp như vậy, nên nhanh chóng rời tầm nhìn sang chỗ khác, ý muốn hỏi Chu Tam chuyện này là sao.
Chu Tam quay lưng lại, khẽ nói: “Hiện tại tôi chỉ đang tạm phong ấn con quỷ này, có lẽ sẽ không được lâu. Chỉ được bảy ngày thôi, trừ khi trong vòng bảy ngày này có thể thu đủ một bữa trêи bàn đó. Thời gian sẽ được định trước. Tôi cũng sẽ mời hai vị từ núi Vương Cung đến, hợp sức với họ thì tôi nghĩ có thể thành công!”
Chu Tam nói. Ông chủ nhà ngồi phịch xuống đất, mắt đờ đẫn.
Chu Tam đưa tay ra đỡ ông ấy, sau đó mở miệng: “Trước tiên đừng nản chỉ, hiện tại ông cùng tiểu tử này đến núi Vương Cung một chuyến đi. Đến lúc nào trở về thì chuẩn bị đủ mười con gà, nhất định phải là gà trống mào đỏ, ba chén hồng tửu, càng lâu năm càng tốt. Và ba đôi đũa. Nhớ phải là đũa bằng gỗ trầm.”
Nói xong, Chu Tam quay sang tôi: “Hy vọng hai vị từ núi Hoàng Cung đó thật sự giỏi như cậu nói, còn không thì đến lúc đó quần ma loạn vũ * , ai chịu nổi.”
*Quần ma loạn vũ: Nhiều ma quỷ tập trung gây náo loạn, ý chỉ tình cảnh hỗn loạn khó kiểm soát.
Tôi nhẹ gật đầu, ý muốn nói Chu Tam cứ yên tâm, tuy trong lòng vẫn còn lấn cấn, nhưng so với vừa rồi nói thì vẫn còn tốt hơn nhiều.
“Không biết loại gỗ mà Chu đại sư đang nói tới là loại gỗ gì?”
Chu Tam vừa quay người, ông chủ nhà đã trầm giọng hỏi.
“Gỗ trầm, chính là loại gỗ chôn dưới đất sâu hơn ngàn năm nhưng vẫn vẹn nguyên dáng vẻ ban đầu dù hấp thụ nhiều khí ẩm, quỷ rất thích thứ này, nên chỉ cần ông chuẩn bị kỹ càng những thứ này, việc còn lại cứ để chúng tôi lo.”
Thấy ông chủ nhà đã yên tâm hơn phần nào, tôi vẫn nhận ra Chu Tam nói những lời này, trong lòng cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Không biết hai vị từ núi Vương Cung kia thế nào, bàn tiệc đó, không phải dễ chuẩn bị, dù Chu Tam đã tự tin có thể chuẩn bị trước thời hạn, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì có vẻ không dễ như vậy.
Nhưng chuyện tới nước này, có vẻ cũng không còn cách nào khác.
Nghe Chu Tam nói vậy, ông chủ nhà cứ gật đầu như bổ củi. Rõ ràng trong tiềm thức của ông chủ nhà hiện tại đã ghi nhận sự chân thực trong lời nói của Chu Tam rồi!
Sau khi thu xếp xong việc của bà chủ nhà, Chu Tam phổ biến sơ qua về việc cần làm, sau đó mới rời đi.
Về phần tôi và Cát Uyển Nhi, sau một đêm mệt mỏi thì rốt cuộc cũng được đền bù một giấc ngủ ngon. Vì sẽ đến núi Vương Cung vào buổi tối, nên ban ngày nên ngủ cho đã để nạp lại thật nhiều năng lượng.
Tôi ngủ rất say. Trong mơ, tôi mơ thấy chúng tôi phải thuyết phục hai linh hồn từ núi Vương Cung về nhà trọ.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, tôi nhìn xuống dưới tầng, không có một ai. Khi lên lầu thì phát hiện ra ông chủ nhà trọ đã chuẩn bị xong xuôi đâu ra đấy những thứ đồ Chu Tam đã dặn. Đũa nhìn qua có vẻ cũng đã cũ, tối màu, một cỗ âm khí lờ mờ toát ra.
Cả bát và chén cũng được chuẩn bị như yêu cầu
Beta: Ming
Thậm chí tôi còn đang thấy, đối phương còn không phân biệt được tốt hay xấu.
Chu Tam liếc tôi. Kỳ thật thì chúng tôi đã thương lượng khi tôi mới tới rồi. Tôi nói với Chu Tam về hai phương thức tôi biết để trừ tà khỏi cơ thể người. Nhưng đều bị hắn chối bay
Hắn nói rằng con quỷ này không dễ đối phó. Ban đầu tôi còn không tin, nhưng cho tới hiện tại thì cũng đã thấy đủ rồi.
Theo lời Chu Tam thì mấy thứ quá hào nhoáng đều không cần thiết, muốn quỷ an phận mà biến đi thì chỉ cần một thứ.
“Nếu quả thực là vậy thì tôi không phản đối gì nữa.”
Chu Tam nở một nụ cười khác thường, quay sang nhìn tôi, nhìn bà chủ nhà cũng khác thường không kém trước mặt. Thông qua ánh mắt của hắn, tôi liền nhận ra ý tưởng trước đó của hắn, có lẽ không dùng được.
Nghĩ tới đây thì cũng chẳng còn do dự gì nữa, Chu Tam nhanh tay ném ra một lá bùa, con dao găm trong lòng bàn tay cũng bị tôi rút ra. Dễ thấy một tia máu bắn về phía bà chủ nhà. Người này cực kì cảnh giác định dùng đồ chặn lại, nhưng tốc độ máu bắn ra làm sao cản được? Bởi vậy khi bà ta định né tránh thì đã bị máu bắn đầy lên mặt.
Bà ta đứng hình, rồi trợn trừng mắt, vẻ mặt dường như không thể tin được.
Hiện tại thì bà ta không thể nói được gì, nhờ máu của tôi mà bàn tay chậm nửa nhịp, không kịp chặn Chu Tam ném lá bùa. Kết quả là lá bùa của Chu Tam đã thành công dính chặt lên trán bà ta.
Bên trêи lá bùa là máu, ấy vậy mà lại chính là máu của tôi.
“Lại phải đắc ý rồi. Ông đây lẽ nào còn không trị được ngươi?”
Chu Tam đắc thắng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, lúc này mới lại gần bà chủ nhà. Nhưng trong nháy mắt, mặt hắn biến sắc, vội ngồi xổm xuống, từng chút một kéo ra một đống gì đó từ cổ bà ta. Là sợi bông.
“Vợ ơi!”
Ông chủ nhà kinh hô, tôi lấy lại bình tĩnh, hít vào một ngụm khí lạnh. Tôi thấy trêи cổ bà ta là một vết sẹo to chừng một ngón tay. Ban đầu vết sẹo khá nhỏ, nhưng đột nhiên lại to lên bất thường như vậy. To bằng ngón tay, kϊƈɦ cỡ của nó lớn hơn chỉ sau một cái chớp mắt. Với đà này thì không đến nửa phút nữa, cổ bà ta sẽ gãy vụn ra mất.
Cùng lúc đó, Chu Tam nắm lấy tay tôi, mặc kệ tôi có đau đớn hay không, trực tiếp cúi xuống ʍút̼ máu từ vết thương đang mở rộng trêи lòng bàn tay tôi.
Tôi chịu đau, cả người cũng chấn động. Chu Tam ngậm máu của tôi trong miệng, cứ thế hướng tới vết trêи cổ bà chủ nhà, một hơi phun hết lên.
“Máu chó mực!”
Ngay sau khi Chu Tam nhận ra vết sẹo trêи cổ bà chủ nhà đang nhanh chóng lan rộng, hắn liền lập tức túm tay tôi rồi phun một miệng đầy máu tới.
Tất cả xong xuôi, chỉ một hai giây sau hắn liền quay lại hỏi tôi xin máu chó mực.
Cũng đỉnh thật. Khi máu của tôi tiếp xúc với cổ của bà ta, tốc độ mở rộng của vết sẹo cũng ngừng lại.
Ông chủ nhà nãy giờ vẫn khóc sướt mướt. Tôi đưa máu chó mực cho Chu Tam. Hắn cũng không chần chừ, ngay sau khi nhận lấy liền bôi vẽ bùa lên mặt bà chủ nhà.
Đầu tiên là trán, xuống khóe mắt, rồi tới cằm.
Làm xong hết thảy, Chu Tam mới thở phào, dần trấn tĩnh lại.
“Chu… Chu đại sư, vợ tôi hiện tại không sao rồi chứ?”
Thanh âm nghẹn ngào của ông chủ nhà vang lên. Hắn liếc ông ấy, lắc đầu.
Ông chủ nhà thấy vậy, vội vàng chuyển ánh mắt sang tôi. Tôi vốn không quen bị nhìn chằm chặp như vậy, nên nhanh chóng rời tầm nhìn sang chỗ khác, ý muốn hỏi Chu Tam chuyện này là sao.
Chu Tam quay lưng lại, khẽ nói: “Hiện tại tôi chỉ đang tạm phong ấn con quỷ này, có lẽ sẽ không được lâu. Chỉ được bảy ngày thôi, trừ khi trong vòng bảy ngày này có thể thu đủ một bữa trêи bàn đó. Thời gian sẽ được định trước. Tôi cũng sẽ mời hai vị từ núi Vương Cung đến, hợp sức với họ thì tôi nghĩ có thể thành công!”
Chu Tam nói. Ông chủ nhà ngồi phịch xuống đất, mắt đờ đẫn.
Chu Tam đưa tay ra đỡ ông ấy, sau đó mở miệng: “Trước tiên đừng nản chỉ, hiện tại ông cùng tiểu tử này đến núi Vương Cung một chuyến đi. Đến lúc nào trở về thì chuẩn bị đủ mười con gà, nhất định phải là gà trống mào đỏ, ba chén hồng tửu, càng lâu năm càng tốt. Và ba đôi đũa. Nhớ phải là đũa bằng gỗ trầm.”
Nói xong, Chu Tam quay sang tôi: “Hy vọng hai vị từ núi Hoàng Cung đó thật sự giỏi như cậu nói, còn không thì đến lúc đó quần ma loạn vũ * , ai chịu nổi.”
*Quần ma loạn vũ: Nhiều ma quỷ tập trung gây náo loạn, ý chỉ tình cảnh hỗn loạn khó kiểm soát.
Tôi nhẹ gật đầu, ý muốn nói Chu Tam cứ yên tâm, tuy trong lòng vẫn còn lấn cấn, nhưng so với vừa rồi nói thì vẫn còn tốt hơn nhiều.
“Không biết loại gỗ mà Chu đại sư đang nói tới là loại gỗ gì?”
Chu Tam vừa quay người, ông chủ nhà đã trầm giọng hỏi.
“Gỗ trầm, chính là loại gỗ chôn dưới đất sâu hơn ngàn năm nhưng vẫn vẹn nguyên dáng vẻ ban đầu dù hấp thụ nhiều khí ẩm, quỷ rất thích thứ này, nên chỉ cần ông chuẩn bị kỹ càng những thứ này, việc còn lại cứ để chúng tôi lo.”
Thấy ông chủ nhà đã yên tâm hơn phần nào, tôi vẫn nhận ra Chu Tam nói những lời này, trong lòng cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Không biết hai vị từ núi Vương Cung kia thế nào, bàn tiệc đó, không phải dễ chuẩn bị, dù Chu Tam đã tự tin có thể chuẩn bị trước thời hạn, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì có vẻ không dễ như vậy.
Nhưng chuyện tới nước này, có vẻ cũng không còn cách nào khác.
Nghe Chu Tam nói vậy, ông chủ nhà cứ gật đầu như bổ củi. Rõ ràng trong tiềm thức của ông chủ nhà hiện tại đã ghi nhận sự chân thực trong lời nói của Chu Tam rồi!
Sau khi thu xếp xong việc của bà chủ nhà, Chu Tam phổ biến sơ qua về việc cần làm, sau đó mới rời đi.
Về phần tôi và Cát Uyển Nhi, sau một đêm mệt mỏi thì rốt cuộc cũng được đền bù một giấc ngủ ngon. Vì sẽ đến núi Vương Cung vào buổi tối, nên ban ngày nên ngủ cho đã để nạp lại thật nhiều năng lượng.
Tôi ngủ rất say. Trong mơ, tôi mơ thấy chúng tôi phải thuyết phục hai linh hồn từ núi Vương Cung về nhà trọ.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, tôi nhìn xuống dưới tầng, không có một ai. Khi lên lầu thì phát hiện ra ông chủ nhà trọ đã chuẩn bị xong xuôi đâu ra đấy những thứ đồ Chu Tam đã dặn. Đũa nhìn qua có vẻ cũng đã cũ, tối màu, một cỗ âm khí lờ mờ toát ra.
Cả bát và chén cũng được chuẩn bị như yêu cầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.