Chương 1: Gặp gỡ
akiaki
25/06/2021
Bước nhanh ra khỏi cuộc gặp họp lớp mà cô đầy mong đợi trước đó, Khả Hân thở dài thườn thượt. Có ai ngờ rằng chỉ một vụ tai nạn xảy ra, mở mắt tỉnh dậy, cô từ một cô gái tràn đầy sức sống với bao nhiêu ước mơ và mộng tưởng về một tương lai phía trước, ngủ một giấc lại trở thành một bà cô già ở ngưỡng tuổi 30. Không công việc, không bạn trai, không thanh xuân, hazi… có là một nữ cường nhân đi nữa thì việc này cũng quả thật khó chấp nhận mà…
Thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ cô lại ngủ lì trên giường bệnh hôn mê. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài rất dài trong sáu năm qua. Nhưng khi mở mắt tỉnh dậy thì lại chẳng nhớ được chút gì về giấc mơ đó. Dù có cảm giác bản thân đã quên đi thứ gì đó hết sức quan trọng. Nhưng có thể quan trọng thế nào chứ, cũng chỉ là một giấc mơ thôi. Khả Hân tự mỉm cười với cái cảm giác kỳ lạ kia.
Vừa đi vừa suy tư, Khả Hân vô tình đụng phải một người đàn ông tại thang máy. Cô mơ hồ cảm thấy thân thể anh ta cứng đờ khi đụng phải cô. Cô khéo léo lùi nhẹ ra sau cúi người xin lỗi anh ta, thế nhưng cô nói xin lỗi mà anh ta cũng chẳng có tí phản ứng gì, vẫn bất động như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy. Khả Hân thầm hít một hơi thật sâu ngước nhìn người đàn ông trước mắt. Phải nói cả đời này… à không 32 năm nay cô chưa từng gặp ai soái tới vậy.
Người đàn ông trước mắt mặc một bộ tây trang màu đen, ngũ quan tinh tế, hơi thở ổn trọng thành thục, gương mặt anh mang chút lạnh lùng xa cách. Nhưng nhìn anh ta có hơi quen mắt. Cô quen anh ta sao? Ồ không, nếu đã gặp phải hàng siêu phẩm như vậy không lý nào cô có thể quên.
- Không sao.
Giọng nói trầm nhẹ từ tính vang lên, như mê hoặc làm cho máu mê trai của Khả Hân phát tác một cách triệt để. Khi bất giác giật mình cô đang đứng trước cửa căn phòng VIP mà anh ta vừa bước vào. Ui mình làm gì thế này? Tí chút nữa thì cô vì mê trai mà đi vào đó theo anh ta rồi.
Thật may là tỉnh táo kịp thời… hazi cũng mê trai quá rồi. Đang còn chút ngơ ngẩn và không biết phải làm gì tiếp theo. Khả Hân nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc vang lên khiến cô giật mình.
- Khả Hân. Cậu làm gì ở đây? Tìm mình sao?
Ngọc Linh cô bạn thân của cô tròn xoe mắt đứng ở cửa căn phòng kia vừa bước ra từ đó, vừa ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn cô. Như bắt được cơ hội Khả Hân hít sâu một hơi mở to mắt nói dối.
- Phải, hôm nay tớ họp lớp gần đây đi ngang qua nghe tiếng cậu trong này nên lại gần nghe thử hóa ra là cậu thật.
Cô cười ngượng một tiếng, chẳng biết Ngọc Linh có nghe ra lời dối trá trong câu nói của cô không. Ngọc Linh như không hề nghe ra điều vô lý của cô bạn thân thiết vui vẻ cười nói:
- Ồ! không hổ là bạn thân. Hôm nay tớ và ông xã đi gặp bạn của anh ấy…Vào đây! Chọn ngày không bằng trùng hợp, tớ phải giới thiệu với anh ấy người chị em tốt là cậu.
Vừa nói Ngọc Linh Vừa kéo cô bước vào phòng VIP của quán. Chỉ lướt qua mọi người ngồi trong phòng một giây cô đã bị anh hấp dẫn ánh mắt, anh ngồi gần sát cửa sổ, tay cầm ly rượu chát, ánh mắt nhìn ngoài phía cửa sổ trầm ngâm. Tách biệt hẳn với thế giới ồn ào trong căn phòng, kể cả mọi người trong phòng có xôn xao vì sự có mặt của cô cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
Một người bạn vỗ vai anh cúi người thì thầm gì đó, anh giương mắt lên nhìn cô rồi khẽ gật đầu cùng cô. Chồng của Ngọc Linh thân thiết giới thiệu hai người với nhau.
- Hữu Quân, đây là khuê mật thân thiết của Linh Linh nhà tớ. Cô Hoàng Khả Hân.
Anh ta kéo anh đến trước mặt cô cười lấy lòng.
- Khả Hân, đây là người anh em của tôi, một nhân tài trong giới chứng khoán. Em đừng nhìn cậu ấy ít nói thế mà lầm nhé, cậu ấy là một tay to trong giới chứng khoán đấy. Em biết không cậu ấy chơi chứng khoán từ hồi còn đi học, nhờ thế cậu ta mới có cái công ty đầu tư Bảo Thịnh hiện nay.
Anh đưa tay ra một cách khách sáo lạnh lùng đúng mực
- Chào cô, chúng ta lại gặp nhau.
Cô đỏ mặt nhìn bàn tay đúng mực giơ ra kia. Bàn tay anh thon dài đều đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đang giơ ra giữa không trung. Cô xoa nhẹ tay lên chiếc váy của mình, vội vàng định nắm lấy tay anh.
Tuy một loạt hành động của Khả Hân khá nhanh, nhưng cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc béng của Hữu Quân. Anh rụt tay về trước khi móng vuốt sói kia của Khả Hân chạm đến, anh quay người lại thò tay móc chiếc điện thoại đang nhấp nháy hiện có cuộc gọi đến, xin lỗi với cô, bước nhanh ra hành lang nghe điện thoại.
Khả Hân ngẩn ngơ tiếc nuối. Chỉ một chút nữa thôi là cô được chạm vào anh. Điện thoại của ai mà chẳng đúng lúc chút nào.
- Hai người quen nhau trước đó rồi sao?
Ngọc Linh bắt được trọng điểm trong lời nói của Hữu Quân. Cô ấy nheo con mắt nguy hiểm nhìn về khuê mật mê trai của mình, huých nhẹ Khả Hân hỏi.
- Lúc nãy trong thang máy, mình tình cờ đụng phải Phan Tổng.
Khả Hân cười gượng giải thích trước ánh mắt soi mói của nhỏ bạn thân, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu. Cô cúi sát đầu không dám nhìn Ngọc Linh, so về độ hiểu biết của cô ấy với cô hẳn có thể đoán ra lý do cô đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng lúc nãy.
- Ah! là vừa gặp lúc nãy sao?
Giọng nói của Ngọc Linh tăng thêm mấy tông trong câu hỏi, nhưng dường như cô ấy cũng không để ý câu trả lời, chỉ huých nhẹ bạn thân nói nhỏ.
- Nghe ông xã tao nói, anh ta còn độc thân đấy. Mày có tự tin không? Tới luôn đi! Tao ủng hộ.
Nói xong còn không quên nháy mắt với cô một cái, ra hiệu cho cô cố lên. Khả Hân cười tủm tỉm gật gật đầu. Đúng là bạn thân, sao có thể đi guốc trong bụng cô thế kia cơ chứ. Kiếp trước hẳn là cô đã cứu cả thế giới mới có tới hai người bạn thân luôn hết lòng vì cô như thế. Một là Ngọc Linh một người nữa là Trần Minh Khôi bọn họ thân thiết đến mức chuyện lớn, chuyện nhỏ gì cũng có thể lôi ra bàn cùng nhau. Nhưng 4 năm trước Minh Khôi ra nước ngoài định cư cùng gia đình. Không thể tiễn cậu ấy đi mà cứ bị cậu ấy càm ràm qua điện thoại miết.
Cô còn nhớ ngày đó tỉnh lại, cô gọi điện thoại cho cậu ấy qua số của Ngọc Linh đưa cho. Nghe cậu ấy hét toáng lên, kích động mà đau cả đầu. Phải khuyên dữ lắm cậu ấy mới bỏ ý định gác hết mọi công việc bên ấy, bay ngay về giúp cô tập vật lý trị liệu.
Hữu Quân nghe điện thoại xong thì trở vào rồi xin về trước do có việc đột xuất. Nhìn bóng anh ngày một xa đần cô có chút tiếc nuối, còn chưa kịp bắt tay, thật là tiếc! Ngọc Linh nhìn ra vẻ thất vọng của cô thì xán tới huých nhẹ.
- Sao? Có cần tao nghĩ cách giúp mày tiếp cận không?
Cô cười ngượng một chút đưa tay che mặt xấu hổ nhìn chồng của bạn thân. Cô với nó không cần che dấu mọi thứ nhưng nó có thể cho cô chút thể diện trước mặt chồng nó có được không.
- Không cần. Nhưng có thể hậu thuẫn cho tao khi tao cần là được.
Đặt tay lên ngực trái, nơi đó trái tim cô vẫn đập rộn ràng vì phấn khích, cô mỉm cười quyết tâm theo đuổi nam thần của đời mình. Cái cảm giác này người ta gọi là vừa gặp đã yêu sao?
Công ty Bảo Thịnh cô sẽ nghi nhớ. Theo đuổi nam thần cần có kế hoạch phù hợp. Bảo Thịnh, cái tên này nghe rất quen. Phải trở về nghiên cứu tỷ mỉ, nếu làm không khéo còn bị ghét bỏ ấy chứ.
Cô cũng qua cái tuổi bỏ qua thận trọng và mặt mũi để sống chết bám lấy đàn ông rồi. Gặp được nhau chính là duyên phận, thế nhưng duyên phận phát triển thế nào là do bạn nắm bắt không phải sao.
Thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ cô lại ngủ lì trên giường bệnh hôn mê. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài rất dài trong sáu năm qua. Nhưng khi mở mắt tỉnh dậy thì lại chẳng nhớ được chút gì về giấc mơ đó. Dù có cảm giác bản thân đã quên đi thứ gì đó hết sức quan trọng. Nhưng có thể quan trọng thế nào chứ, cũng chỉ là một giấc mơ thôi. Khả Hân tự mỉm cười với cái cảm giác kỳ lạ kia.
Vừa đi vừa suy tư, Khả Hân vô tình đụng phải một người đàn ông tại thang máy. Cô mơ hồ cảm thấy thân thể anh ta cứng đờ khi đụng phải cô. Cô khéo léo lùi nhẹ ra sau cúi người xin lỗi anh ta, thế nhưng cô nói xin lỗi mà anh ta cũng chẳng có tí phản ứng gì, vẫn bất động như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy. Khả Hân thầm hít một hơi thật sâu ngước nhìn người đàn ông trước mắt. Phải nói cả đời này… à không 32 năm nay cô chưa từng gặp ai soái tới vậy.
Người đàn ông trước mắt mặc một bộ tây trang màu đen, ngũ quan tinh tế, hơi thở ổn trọng thành thục, gương mặt anh mang chút lạnh lùng xa cách. Nhưng nhìn anh ta có hơi quen mắt. Cô quen anh ta sao? Ồ không, nếu đã gặp phải hàng siêu phẩm như vậy không lý nào cô có thể quên.
- Không sao.
Giọng nói trầm nhẹ từ tính vang lên, như mê hoặc làm cho máu mê trai của Khả Hân phát tác một cách triệt để. Khi bất giác giật mình cô đang đứng trước cửa căn phòng VIP mà anh ta vừa bước vào. Ui mình làm gì thế này? Tí chút nữa thì cô vì mê trai mà đi vào đó theo anh ta rồi.
Thật may là tỉnh táo kịp thời… hazi cũng mê trai quá rồi. Đang còn chút ngơ ngẩn và không biết phải làm gì tiếp theo. Khả Hân nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc vang lên khiến cô giật mình.
- Khả Hân. Cậu làm gì ở đây? Tìm mình sao?
Ngọc Linh cô bạn thân của cô tròn xoe mắt đứng ở cửa căn phòng kia vừa bước ra từ đó, vừa ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn cô. Như bắt được cơ hội Khả Hân hít sâu một hơi mở to mắt nói dối.
- Phải, hôm nay tớ họp lớp gần đây đi ngang qua nghe tiếng cậu trong này nên lại gần nghe thử hóa ra là cậu thật.
Cô cười ngượng một tiếng, chẳng biết Ngọc Linh có nghe ra lời dối trá trong câu nói của cô không. Ngọc Linh như không hề nghe ra điều vô lý của cô bạn thân thiết vui vẻ cười nói:
- Ồ! không hổ là bạn thân. Hôm nay tớ và ông xã đi gặp bạn của anh ấy…Vào đây! Chọn ngày không bằng trùng hợp, tớ phải giới thiệu với anh ấy người chị em tốt là cậu.
Vừa nói Ngọc Linh Vừa kéo cô bước vào phòng VIP của quán. Chỉ lướt qua mọi người ngồi trong phòng một giây cô đã bị anh hấp dẫn ánh mắt, anh ngồi gần sát cửa sổ, tay cầm ly rượu chát, ánh mắt nhìn ngoài phía cửa sổ trầm ngâm. Tách biệt hẳn với thế giới ồn ào trong căn phòng, kể cả mọi người trong phòng có xôn xao vì sự có mặt của cô cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
Một người bạn vỗ vai anh cúi người thì thầm gì đó, anh giương mắt lên nhìn cô rồi khẽ gật đầu cùng cô. Chồng của Ngọc Linh thân thiết giới thiệu hai người với nhau.
- Hữu Quân, đây là khuê mật thân thiết của Linh Linh nhà tớ. Cô Hoàng Khả Hân.
Anh ta kéo anh đến trước mặt cô cười lấy lòng.
- Khả Hân, đây là người anh em của tôi, một nhân tài trong giới chứng khoán. Em đừng nhìn cậu ấy ít nói thế mà lầm nhé, cậu ấy là một tay to trong giới chứng khoán đấy. Em biết không cậu ấy chơi chứng khoán từ hồi còn đi học, nhờ thế cậu ta mới có cái công ty đầu tư Bảo Thịnh hiện nay.
Anh đưa tay ra một cách khách sáo lạnh lùng đúng mực
- Chào cô, chúng ta lại gặp nhau.
Cô đỏ mặt nhìn bàn tay đúng mực giơ ra kia. Bàn tay anh thon dài đều đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đang giơ ra giữa không trung. Cô xoa nhẹ tay lên chiếc váy của mình, vội vàng định nắm lấy tay anh.
Tuy một loạt hành động của Khả Hân khá nhanh, nhưng cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc béng của Hữu Quân. Anh rụt tay về trước khi móng vuốt sói kia của Khả Hân chạm đến, anh quay người lại thò tay móc chiếc điện thoại đang nhấp nháy hiện có cuộc gọi đến, xin lỗi với cô, bước nhanh ra hành lang nghe điện thoại.
Khả Hân ngẩn ngơ tiếc nuối. Chỉ một chút nữa thôi là cô được chạm vào anh. Điện thoại của ai mà chẳng đúng lúc chút nào.
- Hai người quen nhau trước đó rồi sao?
Ngọc Linh bắt được trọng điểm trong lời nói của Hữu Quân. Cô ấy nheo con mắt nguy hiểm nhìn về khuê mật mê trai của mình, huých nhẹ Khả Hân hỏi.
- Lúc nãy trong thang máy, mình tình cờ đụng phải Phan Tổng.
Khả Hân cười gượng giải thích trước ánh mắt soi mói của nhỏ bạn thân, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu. Cô cúi sát đầu không dám nhìn Ngọc Linh, so về độ hiểu biết của cô ấy với cô hẳn có thể đoán ra lý do cô đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng lúc nãy.
- Ah! là vừa gặp lúc nãy sao?
Giọng nói của Ngọc Linh tăng thêm mấy tông trong câu hỏi, nhưng dường như cô ấy cũng không để ý câu trả lời, chỉ huých nhẹ bạn thân nói nhỏ.
- Nghe ông xã tao nói, anh ta còn độc thân đấy. Mày có tự tin không? Tới luôn đi! Tao ủng hộ.
Nói xong còn không quên nháy mắt với cô một cái, ra hiệu cho cô cố lên. Khả Hân cười tủm tỉm gật gật đầu. Đúng là bạn thân, sao có thể đi guốc trong bụng cô thế kia cơ chứ. Kiếp trước hẳn là cô đã cứu cả thế giới mới có tới hai người bạn thân luôn hết lòng vì cô như thế. Một là Ngọc Linh một người nữa là Trần Minh Khôi bọn họ thân thiết đến mức chuyện lớn, chuyện nhỏ gì cũng có thể lôi ra bàn cùng nhau. Nhưng 4 năm trước Minh Khôi ra nước ngoài định cư cùng gia đình. Không thể tiễn cậu ấy đi mà cứ bị cậu ấy càm ràm qua điện thoại miết.
Cô còn nhớ ngày đó tỉnh lại, cô gọi điện thoại cho cậu ấy qua số của Ngọc Linh đưa cho. Nghe cậu ấy hét toáng lên, kích động mà đau cả đầu. Phải khuyên dữ lắm cậu ấy mới bỏ ý định gác hết mọi công việc bên ấy, bay ngay về giúp cô tập vật lý trị liệu.
Hữu Quân nghe điện thoại xong thì trở vào rồi xin về trước do có việc đột xuất. Nhìn bóng anh ngày một xa đần cô có chút tiếc nuối, còn chưa kịp bắt tay, thật là tiếc! Ngọc Linh nhìn ra vẻ thất vọng của cô thì xán tới huých nhẹ.
- Sao? Có cần tao nghĩ cách giúp mày tiếp cận không?
Cô cười ngượng một chút đưa tay che mặt xấu hổ nhìn chồng của bạn thân. Cô với nó không cần che dấu mọi thứ nhưng nó có thể cho cô chút thể diện trước mặt chồng nó có được không.
- Không cần. Nhưng có thể hậu thuẫn cho tao khi tao cần là được.
Đặt tay lên ngực trái, nơi đó trái tim cô vẫn đập rộn ràng vì phấn khích, cô mỉm cười quyết tâm theo đuổi nam thần của đời mình. Cái cảm giác này người ta gọi là vừa gặp đã yêu sao?
Công ty Bảo Thịnh cô sẽ nghi nhớ. Theo đuổi nam thần cần có kế hoạch phù hợp. Bảo Thịnh, cái tên này nghe rất quen. Phải trở về nghiên cứu tỷ mỉ, nếu làm không khéo còn bị ghét bỏ ấy chứ.
Cô cũng qua cái tuổi bỏ qua thận trọng và mặt mũi để sống chết bám lấy đàn ông rồi. Gặp được nhau chính là duyên phận, thế nhưng duyên phận phát triển thế nào là do bạn nắm bắt không phải sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.