Chương 12: NHÓM MÁU (O)
akiaki
25/06/2021
Len qua hàng người, Khả Hân nhanh chân bước xuống xe bus, hướng mắt nhìn tòa nhà đang được xây dựng phía trước mặt. Hôm nay là ngày đi khảo sát công trình xây dựng của một dự án, cũng không hiểu được tổ kế hoạch sao lại dời lịch khảo sát sớm hơn hẳn một tiếng nữa. Thế mà sáng nay trên đường cô đến công ty, Phương Mỹ mới gọi điện báo cho cô biết. Nếu lịch thay đổi sao cô ta không báo từ hôm qua để cô đến thẳng đây từ nhà luôn mà khiến cô đi được nửa đường đến công ty mới báo, báo hại cô phải quay lại bắt chuyến xe đi ngược lại.
Nhìn công trình đang xây dở dang vắng vẻ, chẳng giống như có một đoàn khảo sát đang ở đây, Khả Hân có chút nghi ngờ, cô cẩn thận bước vào bên trong. Không phải nói đổi giờ sớm hơn hay sao? Sao hiện tại chẳng thấy ai thế này nhỉ? Cô bắt điện thoại lên gọi cho chị Mai phòng kế hoạch, sau khi nghe xác nhận của chị Mai cô biết mình đã bị Phương Mỹ lừa. Nếu Phương Mỹ cố ý báo sai giờ cho cô hẳn là có ý đồ chơi xấu cô. Thế nhưng không phải chỉ đơn giản là muốn cô đến trước đợi bọn họ thì phải.
Bước vào phía trong công trình, Khả Hân nhìn từng viên gạch, từng tấm ván lớn dựng ngổn ngang, nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng chỉ cần bước nhẹ vào giữa tâm tấm ván, tất cả sẽ đổ ập xuống tạo thành một tai nạn, nặng thì toi mạng, nhẹ thì cũng gãy xương chứ chả chơi. Khả Hân lấy điện thoại ra chụp lại cái bẫy lớn này. Muốn hại cô thì phải có bản lĩnh lừa được cô, chứ thứ trẻ con này thì không thể lừa được cô bước vào. Xem ra cô bé Phương Mỹ này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ta.
Khả Hân nhìn đồng hồ, nếu giờ cô vướng vào cái bẫy kia thì cả tiếng sau mới có người đến, lúc ấy hẳn cô đã mất nửa cái mạng vì mất máu quá nhiều rồi. Đang loay hay chụp hình lại bằng chứng thì bỗng cô nghe được tiếng động từ phía trong vọng ra. Một bóng người dần hiện rõ, nhìn kỹ người đến Khả Hân ngạc nhiên và hoảng hốt khi thấy Hữu Quân. Anh đang đứng trên chiếc bẫy khổng lồ kia và định từ đó rồi đi. Chỉ thêm một bước chân nữa của anh, mọi thứ sẽ đổ ập xuống.
- Phan tổng cẩn thận, nhìn bên trái anh kìa!
Khả Hân đưa tay chỉ cọc gỗ phía bên trái, nhắc anh cẩn thận kẻo cây cọc kia bị lệch. Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, cô chưa kịp cảnh báo xong cho anh thì dàn giáo ở phía trên đổ ào xuống phía dưới. Khả Hân lao người dùng hết sức đẩy Hữu Quân ra đồng thời bản thân cô cũng lăn ra khỏi nơi nguy hiểm. Nhưng nghĩ thì dễ, làm được mới khó, cuối cùng chân cô bị một cây gỗ lớn đè trúng, nghe ra có vẻ đã gãy xương.
Khi giàn giáo rơi xuống Hữu Quân khá bất ngờ, nhưng bất ngờ hơn là sự xuất hiện của Khả Hân. Cố nhận thức lại sự việc vừa xảy ra sau một khắc hoảng loạn, anh vội vàng chạy đến chỗ cô xem xét tình hình. Môi anh mím chặt, các khớp xương cắn chặt lại, mồ hôi rịn trên trán. Anh cố gắng trấn tĩnh lại, phải tìm cho bằng được cô, nếu cô có chuyện gì… Chỉ nghĩ đến đây trái tim anh như thắt lại, cái cảm giác trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi.
- Khả Hân, Hoàng Khả Hân, em ở đâu, Khả Hân?
- Tôi ở bên này. Anh đừng sang, bên này còn vài cây cột chưa đổ hết rất nguy hiểm. Anh gọi cứu thương hộ tôi. Điện thoại lúc nãy tôi làm rơi mất rồi.
Khả Hân nén đau cố tỏ ra bình thường nhất nói với Hữu Quân. Cô không muốn anh sang bên này càng không muốn anh áy náy.
- Em bị thương?
Vừa hỏi Hữu Quân vừa bước như bay về phía tiếng Khả Hân, tay thì bấm gọi cấp cứu và đội cứu hộ. Sau khi đã báo cho họ tình hình nơi này, anh bắt đầu nhìn quanh tìm cô. Mọi thứ ngổn ngang, anh không thể nhìn rõ cô ở đâu. Biết cô bị thương khiến trái tim anh như có ai đó cầm dao cứa vào, đau, rất đau. Anh muốn nhanh chóng nhìn thấy cô, muốn xác nhận cô thực sự không sao, một loạt cảm giác hoảng loạn ngày Hạ Vũ mất lại sống động ùa về.
Sau khi dời những tấm ván đi, cuối cùng anh cũng trông thấy Khả Hân. Nơi cô ngồi máu chảy lênh láng. Miệng vết thương đã được cô xử lý. Phía trên vết thương cột một chiếc khăn tay để cầm máu cũng ướt đẫm máu. Sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười trấn an anh.
- Tôi không sao đâu, thật đó, anh đừng vào đây nguy hiểm lắm.
Mặc cho cô cố gắng ngăn cản cỡ nào anh vẫn nhẹ nhàng len mình vào cái hốc nhỏ để đến bên cạnh cô, kéo cô ôm vào lồng ngực ấm áp. Trong lồng ngực anh, cô cảm thấy rõ anh đang run, cánh tay anh siết cô thật chặt, mặc dù khá vui nhưng vì động đến vết thương ở bả vai nên khi bị anh siết chặt cô rên lên một tiếng.
- Sao vậy? Ở vai cũng bị thương à?
Hữu Quân lo lắng nhìn về phiá bả vai cô, bàn tay anh trở nên dịu dàng.
- Ừm, chỉ là vết thương nhẹ không đáng lo, không ảnh hưởng gì đến xương cốt.
- Lúc đó, sao em lại nhào đến cứu tôi? Có biết rất nguy hiểm hay không?
Giọng anh có chút nghiến răng nghiến lợi nghe ra ý giận. Nhìn vẻ lo lắng và cả nét dịu dàng trong mắt anh, cô cảm thấy bối rối. Là cô tưởng tượng phải không, dù cô theo đuổi anh thật, nhưng nếu anh vì áy náy hay biết ơn, cô thà không là gì của anh.
- Tôi có võ. Anh biết đấy, mấy đứa học võ như tôi từ nhỏ xương cốt rất cứng, chút vết thương nhỏ này không nhằm nhò.
Vừa nói Khả Hân vừa ngượng ngùng nhẹ nhàng đẩy anh ra, nếu cứ ở trong vòng tay của anh sẽ khiến trái tim cô càng đập nhanh hơn nữa, hiện tại cô đang bị thương sẽ không chịu được dụ hoặc anh đem đến, thật là dễ giảm thọ mà, lý trí kia sẽ phản bội cô mất thôi.
Thấy Khả Hân muốn giãy ra khỏi vòng tay của mình Hữu Quân khẽ nhíu mày, lúc nãy do quá sợ hãi nên anh đã phản ứng thái quá. Vòng tay anh buông lỏng nhưng không rời khỏi người cô, anh dịu dàng đỡ cô dựa vào anh tạo nên một vòng chắn vững chắc với bên ngoài. Ít ra nếu nơi này có sập xuống cô sẽ không bị thương thêm nữa.
Trong lúc này anh chợt nhận ra ở phía sau cô có một cây cột trụ, nó có vẻ không chắc chắn lắm anh muốn gia cố nó để nơi này bớt nguy hiểm. Anh nhìn quanh tìm kiếm một cây cột ngang tầm.
Khả Hân mím chặt môi, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối, cô nhìn biết ý định của anh cô hỏi.
- Anh muốn gia cố lại chỗ này à?
- Ừ.
Anh bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng cẩn thận về phía cây cột.
- Anh cẩn thận một chút ở đây đều có liên kết với nhau, chuyển động mạnh sẽ sập xuống đó.
Hữu Quân quay đầu nhìn cô hỏi.
- Em có học về thiết kế à?
Nếu là tay mơ sẽ không thể dễ dàng nhanh chóng nhìn ra kết cấu nơi này, anh cũng phải mất một lúc, khi biết mình bước vào một cái bẫy lớn, anh cũng nghĩ mình sẽ bước ra cẩn thận nhưng mọi chuyện không như anh dự tính. Càng ngoài dự tính hơn chính là cô đột nhiên xuất hiện.
- Có biết một chút, ông ngoại tôi là một kiến trúc sư.
Hữu Quân đến bên cạnh, anh nâng một cây gỗ dài đứng lên di chuyển cẩn thận về phía cây cột Khả Hân chỉ.
- Anh di chuyển về phiá bên trái ấy, bên này phần sàn có một cây gỗ liên kết với bên đó nếu động mạnh bên đó sẽ bị dịch chuyển dễ gây sập hơn.
- Ừ.
Sau khi Hữu Quân chống xong cây cột gỗ, bọn họ cùng đợi đội cứu hộ đến. Nhờ anh gia cố thêm độ chắc cho cây cột trụ mà công việc của đội cứu hộ sau khi đến nhẹ nhàng và nhanh chóng hơn hẳn. Họ cố định chân rồi di chuyển cô ra khỏi công trường hỗn loạn.
- Anh đi theo tôi, vết thương trên tay anh cần băng bó và khử khuẩn.
Một y tá nói với Hữu Quân khi nhìn thấy máu ở tay anh. Khi cô ấy nói anh mới nhận ra mình cũng bị thương thế nhưng vết thương trên tay cũng không quan trọng bằng Khả Hân lúc này. Nói thật, không nhìn thấy cô an toàn anh không thể yên tâm rời khỏi cô nửa bước. Cô y tá thấy anh cứ nhìn về phía Khả Hân chợt hiểu ý, cô mỉm cười. Bọn họ cùng lên xe. Khả Hân nằm trên băng ca, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Chân của cô ấy bị gãy. Sau khi chụp X quang sẽ phẫu thuật để mổ nối xương cấp cứu. Cô ấy mất khá nhiều máu, hiện tại cần phải xét nghiệm xem cô ấy nhóm máu gì để truyền máu.
- Tôi nhóm máu (O).
Khả Hân thều thào trả lời, cô đã từng bị tai nạn nên biết rõ nhóm máu của mình.
- Ah… Vậy thì tôi phải hỏi bệnh viện khác xem còn máu nhóm (O) không rồi, do nhóm máu này có thể cho tất cả các nhóm máu khác nên bên bệnh viện tôi không còn nhiều.
- Không cần đâu, tôi cũng nhóm máu (O) cứ lấy của tôi là được.
Hữu Quân ở một bên lên tiếng, vì anh từng làm xét nghiệm kiểm tra tổng quát trước đó nên cũng rõ bản thân mang nhóm máu gì và cũng thật may mắn bọn họ cùng nhóm máu.
Trong hành lang bệnh viện, Hữu Quân ngồi thẫn thờ nhìn đèn phòng phẫu thuật đang sáng đèn. Cũng tại vị trí thế này, anh đưa Hạ Vũ vào rồi mãi mãi mất cô. Anh biết tình trạng của Khả Hân không giống Hạ Vũ nhưng tay anh vẫn bất giác run nhẹ. Minh Khôi khi biết tin cũng vội vàng chạy đến ngồi chờ ở trước cửa phòng cấp cứu. Anh ta nhìn Hữu Quân đang ngồi trên băng ghế bên ngoài cửa phòng cấp cứu thì gật đầu nhẹ như chào hỏi với anh. Hữu Quân cũng lấy lại tinh thần gật đầu với cậu ấy.
Bỗng nhiên cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra bởi một y tá chạy vội ra ngoài. Anh cũng trở nên lo lắng, nhìn vẻ vội vàng này rất giống với ngày phẫu thuật cho Hạ vũ. Trong khi phẫu thuật cũng xảy ra tình huống bất ngờ, nên phải mời chuyên gia đến giải quyết, nhưng do đến bệnh viện quá trễ, cô đã ngừng tim 10 phút trước khi đến bệnh viện nên não chết, nhịp tim đập lại cũng yếu dần rồi mất hẳn.
- Sao thế ạ?
Minh Khôi ngồi bật dậy liền hỏi.
- Máu thiếu. Phải sang hỏi mượn bên ngân hàng máu.
- Lấy máu của tôi.
Hữu Quân lảo đảo đứng lên, muốn tiếp tục hiến máu. Y tá thấy anh như vậy vội vàng từ chối.
- Không được, anh bị thương mất máu không ít, trước đó cũng đã hiến máu rồi, với tình trạng của anh hiện tại tôi không thể lấy thêm máu nữa.
- Lấy máu của tôi, tôi cùng nhóm máu với cô ấy lúc trước cũng từng truyền máu cho cô ấy rồi. Phan tổng, anh cũng mệt rồi ở đây đã có tôi, anh đi nghỉ đi, anh còn đang bị thương đấy.
Minh Khôi ở một bên lên tiếng, anh không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể nhìn ra tình trạng của Hữu Quân không ổn lắm.
- Tôi không sao, tôi chờ cô ấy ra mới yên tâm được.
Anh ngồi dựa vào ghế nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật trước mặt. Anh thực sự rất sợ, sợ lịch sử đen tối kia sẽ quay trở lại một lần nữa. Liệu bác sĩ có tông cửa xông ra mà thông báo với anh cô gái trong kia không thể cứu được. Bởi vậy cho dù mệt mỏi, cho dù bản thân cũng là một bệnh nhân nhưng anh muốn xác nhận cô không sao mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Nhìn công trình đang xây dở dang vắng vẻ, chẳng giống như có một đoàn khảo sát đang ở đây, Khả Hân có chút nghi ngờ, cô cẩn thận bước vào bên trong. Không phải nói đổi giờ sớm hơn hay sao? Sao hiện tại chẳng thấy ai thế này nhỉ? Cô bắt điện thoại lên gọi cho chị Mai phòng kế hoạch, sau khi nghe xác nhận của chị Mai cô biết mình đã bị Phương Mỹ lừa. Nếu Phương Mỹ cố ý báo sai giờ cho cô hẳn là có ý đồ chơi xấu cô. Thế nhưng không phải chỉ đơn giản là muốn cô đến trước đợi bọn họ thì phải.
Bước vào phía trong công trình, Khả Hân nhìn từng viên gạch, từng tấm ván lớn dựng ngổn ngang, nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng chỉ cần bước nhẹ vào giữa tâm tấm ván, tất cả sẽ đổ ập xuống tạo thành một tai nạn, nặng thì toi mạng, nhẹ thì cũng gãy xương chứ chả chơi. Khả Hân lấy điện thoại ra chụp lại cái bẫy lớn này. Muốn hại cô thì phải có bản lĩnh lừa được cô, chứ thứ trẻ con này thì không thể lừa được cô bước vào. Xem ra cô bé Phương Mỹ này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ta.
Khả Hân nhìn đồng hồ, nếu giờ cô vướng vào cái bẫy kia thì cả tiếng sau mới có người đến, lúc ấy hẳn cô đã mất nửa cái mạng vì mất máu quá nhiều rồi. Đang loay hay chụp hình lại bằng chứng thì bỗng cô nghe được tiếng động từ phía trong vọng ra. Một bóng người dần hiện rõ, nhìn kỹ người đến Khả Hân ngạc nhiên và hoảng hốt khi thấy Hữu Quân. Anh đang đứng trên chiếc bẫy khổng lồ kia và định từ đó rồi đi. Chỉ thêm một bước chân nữa của anh, mọi thứ sẽ đổ ập xuống.
- Phan tổng cẩn thận, nhìn bên trái anh kìa!
Khả Hân đưa tay chỉ cọc gỗ phía bên trái, nhắc anh cẩn thận kẻo cây cọc kia bị lệch. Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, cô chưa kịp cảnh báo xong cho anh thì dàn giáo ở phía trên đổ ào xuống phía dưới. Khả Hân lao người dùng hết sức đẩy Hữu Quân ra đồng thời bản thân cô cũng lăn ra khỏi nơi nguy hiểm. Nhưng nghĩ thì dễ, làm được mới khó, cuối cùng chân cô bị một cây gỗ lớn đè trúng, nghe ra có vẻ đã gãy xương.
Khi giàn giáo rơi xuống Hữu Quân khá bất ngờ, nhưng bất ngờ hơn là sự xuất hiện của Khả Hân. Cố nhận thức lại sự việc vừa xảy ra sau một khắc hoảng loạn, anh vội vàng chạy đến chỗ cô xem xét tình hình. Môi anh mím chặt, các khớp xương cắn chặt lại, mồ hôi rịn trên trán. Anh cố gắng trấn tĩnh lại, phải tìm cho bằng được cô, nếu cô có chuyện gì… Chỉ nghĩ đến đây trái tim anh như thắt lại, cái cảm giác trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi.
- Khả Hân, Hoàng Khả Hân, em ở đâu, Khả Hân?
- Tôi ở bên này. Anh đừng sang, bên này còn vài cây cột chưa đổ hết rất nguy hiểm. Anh gọi cứu thương hộ tôi. Điện thoại lúc nãy tôi làm rơi mất rồi.
Khả Hân nén đau cố tỏ ra bình thường nhất nói với Hữu Quân. Cô không muốn anh sang bên này càng không muốn anh áy náy.
- Em bị thương?
Vừa hỏi Hữu Quân vừa bước như bay về phía tiếng Khả Hân, tay thì bấm gọi cấp cứu và đội cứu hộ. Sau khi đã báo cho họ tình hình nơi này, anh bắt đầu nhìn quanh tìm cô. Mọi thứ ngổn ngang, anh không thể nhìn rõ cô ở đâu. Biết cô bị thương khiến trái tim anh như có ai đó cầm dao cứa vào, đau, rất đau. Anh muốn nhanh chóng nhìn thấy cô, muốn xác nhận cô thực sự không sao, một loạt cảm giác hoảng loạn ngày Hạ Vũ mất lại sống động ùa về.
Sau khi dời những tấm ván đi, cuối cùng anh cũng trông thấy Khả Hân. Nơi cô ngồi máu chảy lênh láng. Miệng vết thương đã được cô xử lý. Phía trên vết thương cột một chiếc khăn tay để cầm máu cũng ướt đẫm máu. Sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười trấn an anh.
- Tôi không sao đâu, thật đó, anh đừng vào đây nguy hiểm lắm.
Mặc cho cô cố gắng ngăn cản cỡ nào anh vẫn nhẹ nhàng len mình vào cái hốc nhỏ để đến bên cạnh cô, kéo cô ôm vào lồng ngực ấm áp. Trong lồng ngực anh, cô cảm thấy rõ anh đang run, cánh tay anh siết cô thật chặt, mặc dù khá vui nhưng vì động đến vết thương ở bả vai nên khi bị anh siết chặt cô rên lên một tiếng.
- Sao vậy? Ở vai cũng bị thương à?
Hữu Quân lo lắng nhìn về phiá bả vai cô, bàn tay anh trở nên dịu dàng.
- Ừm, chỉ là vết thương nhẹ không đáng lo, không ảnh hưởng gì đến xương cốt.
- Lúc đó, sao em lại nhào đến cứu tôi? Có biết rất nguy hiểm hay không?
Giọng anh có chút nghiến răng nghiến lợi nghe ra ý giận. Nhìn vẻ lo lắng và cả nét dịu dàng trong mắt anh, cô cảm thấy bối rối. Là cô tưởng tượng phải không, dù cô theo đuổi anh thật, nhưng nếu anh vì áy náy hay biết ơn, cô thà không là gì của anh.
- Tôi có võ. Anh biết đấy, mấy đứa học võ như tôi từ nhỏ xương cốt rất cứng, chút vết thương nhỏ này không nhằm nhò.
Vừa nói Khả Hân vừa ngượng ngùng nhẹ nhàng đẩy anh ra, nếu cứ ở trong vòng tay của anh sẽ khiến trái tim cô càng đập nhanh hơn nữa, hiện tại cô đang bị thương sẽ không chịu được dụ hoặc anh đem đến, thật là dễ giảm thọ mà, lý trí kia sẽ phản bội cô mất thôi.
Thấy Khả Hân muốn giãy ra khỏi vòng tay của mình Hữu Quân khẽ nhíu mày, lúc nãy do quá sợ hãi nên anh đã phản ứng thái quá. Vòng tay anh buông lỏng nhưng không rời khỏi người cô, anh dịu dàng đỡ cô dựa vào anh tạo nên một vòng chắn vững chắc với bên ngoài. Ít ra nếu nơi này có sập xuống cô sẽ không bị thương thêm nữa.
Trong lúc này anh chợt nhận ra ở phía sau cô có một cây cột trụ, nó có vẻ không chắc chắn lắm anh muốn gia cố nó để nơi này bớt nguy hiểm. Anh nhìn quanh tìm kiếm một cây cột ngang tầm.
Khả Hân mím chặt môi, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối, cô nhìn biết ý định của anh cô hỏi.
- Anh muốn gia cố lại chỗ này à?
- Ừ.
Anh bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng cẩn thận về phía cây cột.
- Anh cẩn thận một chút ở đây đều có liên kết với nhau, chuyển động mạnh sẽ sập xuống đó.
Hữu Quân quay đầu nhìn cô hỏi.
- Em có học về thiết kế à?
Nếu là tay mơ sẽ không thể dễ dàng nhanh chóng nhìn ra kết cấu nơi này, anh cũng phải mất một lúc, khi biết mình bước vào một cái bẫy lớn, anh cũng nghĩ mình sẽ bước ra cẩn thận nhưng mọi chuyện không như anh dự tính. Càng ngoài dự tính hơn chính là cô đột nhiên xuất hiện.
- Có biết một chút, ông ngoại tôi là một kiến trúc sư.
Hữu Quân đến bên cạnh, anh nâng một cây gỗ dài đứng lên di chuyển cẩn thận về phía cây cột Khả Hân chỉ.
- Anh di chuyển về phiá bên trái ấy, bên này phần sàn có một cây gỗ liên kết với bên đó nếu động mạnh bên đó sẽ bị dịch chuyển dễ gây sập hơn.
- Ừ.
Sau khi Hữu Quân chống xong cây cột gỗ, bọn họ cùng đợi đội cứu hộ đến. Nhờ anh gia cố thêm độ chắc cho cây cột trụ mà công việc của đội cứu hộ sau khi đến nhẹ nhàng và nhanh chóng hơn hẳn. Họ cố định chân rồi di chuyển cô ra khỏi công trường hỗn loạn.
- Anh đi theo tôi, vết thương trên tay anh cần băng bó và khử khuẩn.
Một y tá nói với Hữu Quân khi nhìn thấy máu ở tay anh. Khi cô ấy nói anh mới nhận ra mình cũng bị thương thế nhưng vết thương trên tay cũng không quan trọng bằng Khả Hân lúc này. Nói thật, không nhìn thấy cô an toàn anh không thể yên tâm rời khỏi cô nửa bước. Cô y tá thấy anh cứ nhìn về phía Khả Hân chợt hiểu ý, cô mỉm cười. Bọn họ cùng lên xe. Khả Hân nằm trên băng ca, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Chân của cô ấy bị gãy. Sau khi chụp X quang sẽ phẫu thuật để mổ nối xương cấp cứu. Cô ấy mất khá nhiều máu, hiện tại cần phải xét nghiệm xem cô ấy nhóm máu gì để truyền máu.
- Tôi nhóm máu (O).
Khả Hân thều thào trả lời, cô đã từng bị tai nạn nên biết rõ nhóm máu của mình.
- Ah… Vậy thì tôi phải hỏi bệnh viện khác xem còn máu nhóm (O) không rồi, do nhóm máu này có thể cho tất cả các nhóm máu khác nên bên bệnh viện tôi không còn nhiều.
- Không cần đâu, tôi cũng nhóm máu (O) cứ lấy của tôi là được.
Hữu Quân ở một bên lên tiếng, vì anh từng làm xét nghiệm kiểm tra tổng quát trước đó nên cũng rõ bản thân mang nhóm máu gì và cũng thật may mắn bọn họ cùng nhóm máu.
Trong hành lang bệnh viện, Hữu Quân ngồi thẫn thờ nhìn đèn phòng phẫu thuật đang sáng đèn. Cũng tại vị trí thế này, anh đưa Hạ Vũ vào rồi mãi mãi mất cô. Anh biết tình trạng của Khả Hân không giống Hạ Vũ nhưng tay anh vẫn bất giác run nhẹ. Minh Khôi khi biết tin cũng vội vàng chạy đến ngồi chờ ở trước cửa phòng cấp cứu. Anh ta nhìn Hữu Quân đang ngồi trên băng ghế bên ngoài cửa phòng cấp cứu thì gật đầu nhẹ như chào hỏi với anh. Hữu Quân cũng lấy lại tinh thần gật đầu với cậu ấy.
Bỗng nhiên cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra bởi một y tá chạy vội ra ngoài. Anh cũng trở nên lo lắng, nhìn vẻ vội vàng này rất giống với ngày phẫu thuật cho Hạ vũ. Trong khi phẫu thuật cũng xảy ra tình huống bất ngờ, nên phải mời chuyên gia đến giải quyết, nhưng do đến bệnh viện quá trễ, cô đã ngừng tim 10 phút trước khi đến bệnh viện nên não chết, nhịp tim đập lại cũng yếu dần rồi mất hẳn.
- Sao thế ạ?
Minh Khôi ngồi bật dậy liền hỏi.
- Máu thiếu. Phải sang hỏi mượn bên ngân hàng máu.
- Lấy máu của tôi.
Hữu Quân lảo đảo đứng lên, muốn tiếp tục hiến máu. Y tá thấy anh như vậy vội vàng từ chối.
- Không được, anh bị thương mất máu không ít, trước đó cũng đã hiến máu rồi, với tình trạng của anh hiện tại tôi không thể lấy thêm máu nữa.
- Lấy máu của tôi, tôi cùng nhóm máu với cô ấy lúc trước cũng từng truyền máu cho cô ấy rồi. Phan tổng, anh cũng mệt rồi ở đây đã có tôi, anh đi nghỉ đi, anh còn đang bị thương đấy.
Minh Khôi ở một bên lên tiếng, anh không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể nhìn ra tình trạng của Hữu Quân không ổn lắm.
- Tôi không sao, tôi chờ cô ấy ra mới yên tâm được.
Anh ngồi dựa vào ghế nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật trước mặt. Anh thực sự rất sợ, sợ lịch sử đen tối kia sẽ quay trở lại một lần nữa. Liệu bác sĩ có tông cửa xông ra mà thông báo với anh cô gái trong kia không thể cứu được. Bởi vậy cho dù mệt mỏi, cho dù bản thân cũng là một bệnh nhân nhưng anh muốn xác nhận cô không sao mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.