Chương 13
Nặc Danh Hàm Ngư
26/06/2023
Tô Hòa cười đến vẻ mặt xán lạn: “Cảm ơn mẹ.”
Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến kỳ thi, Tô Hòa cuối cùng gặp được Chiêm Cẩm Dương ở trường học, chẳng qua bên người hắn còn có vệ sĩ đi theo, hai người mới vừa chào hỏi, Chiêm Cẩm Dương đã bị đưa vào phòng thi.
Sau khi thi xong, Chiêm Cẩm Dương đưa chìa khóa cho cậu: “Nếu cảm thấy lạnh thì em kéo bức màn ra phơi nắng.”.
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
“Khụ.” Vệ sĩ ở một bên thúc giục, “Cậu chủ, Chiêm tiên sinh bảo cậu về sớm.”
Chiêm Cẩm Dương bất đắc dĩ mà nhún vai, đối với Tô Hòa nói: “Chờ anh.”
“Ừm.” Tô Hòa nắm chặt chìa khóa, kiên định gật đầu.
Vào ngày công bố điểm, Chiêm Cẩm Dương cũng không có tới trường học, Tô Hòa lần đầu tiên chủ động chen ở trên bục giảng, tìm được phiếu điểm của Chiêm Cẩm Dương phát từ lớp trưởng.
Đúng như cậu dự đoán không tệ, sinh học và vật lý là B, mấy môn khác là C.
Trái tim đang treo lơ lửng của cậu cuối cùng cũng buông xuống, cũng mặc kệ có phải giờ học hay không, cầm phiếu điểm chạy tới nhà vệ sinh, không chờ nổi mà muốn nói cho Chiêm Cẩm Dương tin tức tốt này.
“Alô.” Bên kia chỉ reo lên một tiếng liền được bắt máy, Chiêm Cẩm Dương không kìm được sự hưng phấn, “Anh thi đậu rồi!”
“Anh biết rồi à!” Tô Hòa hạ thấp giọng như ăn trộm.
“Ừm, chủ nhiệm lớp trực tiếp thông báo cho cha anh, hiện tại anh đã bỏ lệnh cấm.” Chiêm Cẩm Dương nói với ba hắn là muốn mời gia sư của mình ăn tối, cha hắn đã rất nhiều lần nhìn thấy Tô Hòa gọi video với hắn, là biết có nhân vật Tô Hòa này, đặc biệt chuyển cho hắn một số tiền, để hắn cảm ơn người ta thật tốt.
“Vậy anh……” Tô Hòa do dự không biết có nên hỏi hắn không, trong lòng cậu hy vọng Chiêm Cẩm Dương tới trường học tìm cậu, nhưng lại ngại nói ra, sợ hắn đã lâu không ra khỏi nhà, có chuyện khác cần làm.
“Anh sắp gần đến trường rồi, phòng thiết bị có khả năng bọn họ học thể dục sẽ dùng đến, em có thể đợi anh ở phòng tiện ích nơi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt được không?” Chiêm Cẩm Dương nhớ Tô Hòa muốn chết, hắn cũng không thể bảo đảm mình có thể làm ra chuyện gì gây sốc tới cả lớp hay không.
“Được.” Lớp này vốn là lớp mỹ thuật, nhưng giáo viên mỹ thuật lại tự giác hơn, bình thường đều sẽ nhường lớp cho giáo viên dạy môn khác, nếu giáo viên khác không rảnh vậy thì để mọi người tự học.
Cho nên chủ nhiệm lớp mới chọn cách phát phiếu điểm trong lớp này, để mọi người có thời gian ngẫm nghĩ, chờ đến họp lớp xong cô sẽ quay lại tổng kết một tuần.
Tô Hòa không hề hoảng loạn mà chạy khỏi lớp như vậy, một mình đi đến phòng tiện ích, nghĩ đến mấy tháng trước cậu cùng Chiêm Cẩm Dương gặp mặt, phảng phất giống như cách một đời.
Tô Hòa không chờ lâu, cửa phòng tiện ích bị đẩy ra, Chiêm Cẩm Dương tinh thần phấn chấn hùng hổ mà đứng ở cửa, Tô Hòa đôi mắt sáng lên, vui sướng mà chạy tới đón hắn.
Chiêm Cẩm Dương mở ra hai tay, cho rằng Tô Hòa phải cho hắn một cái ôm, lại thấy đôi tay cậu đem phiếu điểm đến trước mắt mình, vui vẻ nói: “Nhìn nè!”
Chiêm Cẩm Dương đem cái phiếu điểm phiền phức kia vo thành một cục, nhét vào trong túi: “Thầy Tô, em xem rồi, em được thành tích này, có thưởng không?”
Tô Hòa hai mắt sáng ngời: “Anh muốn thưởng cái gì.”
Chiêm Cẩm Dương hơi híp mắt: “Cái gì cũng có thể?”
Tô Hòa không có cách từ chối, chần chờ nói: “Đắc quá có thể là không được.” Nhiều nhất cũng chỉ có thể mua nổi cái giá của cái ba lô lần trước.
“A!” Nhắc tới cái ba lô kia, Tô Hòa đột nhiên nhớ tới sinh nhật Chiêm Cẩm Dương, cậu bận dạy kèm cho hắn học bổ túc, đã sớm đem chuyện này ném ra sau đầu, “Sinh nhật anh qua rồi có phải hông?”
Chiêm Cẩm Dương làm bộ vẻ mặt thất vọng: “Đã qua một tháng, làm khó em còn có thể nhớ tới.”
“Thật xin lỗi, anh bị nhốt lại ở nhà, em chỉ nghĩ giúp anh học bổ túc để anh có thể tiếp tục đi học ở trường học nên quên mất, anh muốn thưởng cái gì, em sẽ cố gắng bồi thường cho anh bất cứ thứ gì.” Tô Hòa áy náy đến không biết nên làm sao mới tốt, “Nếu là rất đắc, em có thể để dành mấy năm, sau này sẽ bù cho anh.”
“Dữ dị sao.” Chiêm Cẩm Dương cố ý trêu cợt cậu, “Thứ anh muốn thật sự là rất đắc, thấy em đáng thương như vậy, khen thưởng cùng quà sinh nhật miễn cưỡng cho em tính cùng là một đi.”
Tô Hòa hơi xấu hổ mà vặn đôi tay, hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Chiêm Cẩm Dương cúi đầu: “Một cái hôn.”
“Hả?” Tô Hòa cho rằng hắn nói giỡn, “Cái này sao có thể là quà đắc tiền chứ?”
Chiêm Cẩm Dương vòng tay ôm eo cậu: “Nhưng anh cảm thấy đây là món quà đắc tiền nhất.”
Tô Hòa đôi mắt nóng lên, trong lòng lung lay, ngẩng đầu hôn lên môi Chiêm Cẩm Dương.
Chiêm Cẩm Dương bật cười: “Cứ như vậy? Lần trước cũng không phải như vậy”
Nhớ tới lần trước, hai tai Tô Hòa nóng lên, cậu hoàn toàn là bị Chiêm Cẩm Dương điều khiển, muốn tự cậu làm thật sự là không biết làm như thế nào, cho nên lẩm bẩm nói: “Em hông biết làm.”
“Ỏ? Lần trước biết rồi mà!” Chiêm Cẩm Dương thấy cậu xấu hổ đến sắp vùi vào trong ngực mình, càng muốn đùa giỡn cậu.
Tô Hòa nắm chặt áo khoác Chiêm Cẩm Dương, lấy hết can đảm, chậm rãi ngẩng mặt lên, giọng điệu chân thành nói: “Em thật sự không rành lắm, anh có thể tự làm được không?”
Chiêm Cẩm Dương thấy cậu ngoan đến không chịu được, xoay người đem cậu đè ở trên cửa, lòng bàn tay vuốt ve môi cậu: “Em ngoan như thế, anh bắt nạt em cũng xấu hổ.”
Tô Hòa rất là thận trọng mà lắc đầu: “Anh không có bắt nạt em.” Trong mắt cậu sáng lên kiên nghị và chắc chắn lại tự tin nói: “Anh thích em.”
“Em nói đúng.” Chiêm Cẩm Dương hung ác mà xông vào môi cậu, không nhẹ nhàng giống như lần trước, mà mang theo cảm giác xâm chiếm hoàn toàn, làm cho Tô Hòa gần như ngạt thở.
Tô Hòa muốn lùi lại, lại đụng vào ván cửa: “Ưm.”
Chiêm Cẩm Dương đưa tay bảo vệ đầu của cậu, lại không buông môi cậu ra, động tác chậm lại, hai người đều chuyên tâm thật sự, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng cùng tiếng nước bọt nhớp nháp của đối phương.
Tô Hòa cảm giác được vật mà Chiêm Cẩm Dương dán ở đùi mình cứng lên, nhưng cậu không sợ hãi, cậu biết Chiêm Cẩm Dương sẽ không cưỡng ép cậu.
Khi tách ra, một sợi chỉ bạc được kéo ra, Tô Hòa thẹn thùng mà liếm liếm môi, Chiêm Cẩm Dương mỉm cười lại hôn một phen.
“Tô Hòa, quên những chuyện không vui kia đi, sau này nghĩ đến căn phòng tiện ích này, phải nhớ kỹ anh đè em ở chỗ này, hôn đến mức không muốn buông ra, được không?” Chiêm Cẩm Dương ôm lấy Tô Hòa, ở bên tai cậu mềm nhẹ nói.
Tô Hòa cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn muốn hẹn mình ở đây gặp mặt, cậu ôm lấy Chiêm Cẩm Dương, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn anh, Chiêm Cẩm Dương. Anh là người tốt nhất và tốt nhất trên đời này, ngoại trừ ba mẹ em.”
____________
Chiêm Cẩm Dương thật vất vả mới được tự do, cuối tuần tự nhiên muốn mang Tô Hòa ra ngoài đi chơi.
Địa điểm hẹn hò lần này là Tô Hòa chọn, hai người sáng sớm liền đi leo núi.
Trên ngọn núi xanh có một ngôi chùa cổ hương trầm, nghe nói bên trong có Bồ Tát rất linh. Tô Hòa cung kính dâng hương, nhận một tờ giấy ước nguyện và viết nguyện vọng của mình lên giấy.
Chiêm Cẩm Dương không tin điều đó chỉ đứng bên cạnh nhìn, tới khi muốn đem tờ giấy ước nguyện treo trên cây, hắn mới đi lại giúp.
“Bọn họ nói treo càng cao càng linh, Chiêm Cẩm Dương anh nâng em lên đi, em muốn treo ở cành cây phía trên.” Tô Hòa nói rất là nghiêm túc.
“Em ước gì vậy?”
Tô Hòa né bàn tay đưa ra của Chiêm Cẩm Dương, rất là để ý nói: “Cho anh xem sẽ không linh.” Lại ở trong lòng cầu xin Bồ Tát tha thứ cho mình tội nói dối, cậu chỉ là quá xấu hổ khi đưa cho Chiêm Cẩm Dương coi.
Chiêm Cẩm Dương cũng không miễn cưỡng, hơi chút ngồi xổm xuống, ôm lấy bắp chân Tô Hòa, dùng sức rất nhiều mà nâng cậu lên. Tô Hòa thành công đem tờ ước nguyện treo lên.
Bất quá mắt của Chiêm Cẩm Dương tốt, hắn không có cố ý muốn nhìn lén, chỉ là ngẩng đầu lên, gió trùng hợp lại đem tờ giấy xoay ngược lại.
Hắn nhìn thấy mặt trên ngay ngắn mà viết “Nguyện Chiêm Cẩm Dương có thể thi đậu đại học Sư phạm”.
Chiêm Cẩm Dương hốc mắt nóng lên, trong lòng bất ngờ mà rung động, hóa ra Tô Hòa kiên trì muốn leo núi, mệt đến dựa vào hắn thở dốc, là vì để xin cho hắn một ước nguyện.
Hắn hơi buông lỏng tay ra, Tô Hòa hai chân rơi xuống đất cùng lúc cũng bị hắn ôm ở trong lòng ngực.
Nhưng chỉ vài giây hắn đã buông ra, hắn sợ Tô Hòa sẽ nói “Ở trước mặt Bồ Tát không được làm bừa” và những lời nói kinh ngạc khác, sẽ quá gây mất hứng.
“Ước nguyện xong, chúng ta đi ăn cơm trưa trước nhé?”
“Được.” Tô Hòa hài lòng cười.
Lúc đầu, buổi chiều Chiêm Cẩm Dương có sắp xếp hoạt động khác, nhưng nhìn thấy điều ước của Tô Hòa, hắn đề nghị muốn đi mua sách bài tập luyện đề mới, và yêu cầu buổi chiều đến quán cà phê học thêm.
Đại học bình thường thi không phải dễ, hắn lại kém nhiều điểm như vậy, lỡ như cuối cùng không thi đậu, Tô Hòa sẽ rất thất vọng! Chỉ sợ cậu lo lắng và tức giận, không chừng em ấy còn tự trách chính mình không phải là một thầy giáo tốt.
Nghĩ như vậy, những trò chơi yêu thích đều không còn hứng chơi nữa.
Hai người cứ thế mà đọc sách rất lâu, đến chạng vạng Chiêm Cẩm Dương mới đưa Tô Hòa về.
Buổi tối mẹ Tô về nhà, Tô Hòa lại cùng Chiêm Cẩm Dương call video, thảo luận về các lỗi sai tiếng Anh.
Đến giờ ăn cơm tự nhiên cũng mang theo di động lên bàn ăn, mẹ Tô nghi hoặc hỏi: “Con không phải thi xong rồi sao?”
“Đúng ạ.” Tô Hòa ngây ngốc cười vài tiếng, tìm lý do thoái thác, “Thói quen của con thôi.”
Điện thoại đột nhiên rung lên hai tiếng vang dội “ Dì”, Tô Hòa không biết Chiêm Cẩm Dương định làm gì, nhưng vẫn tin cậy mà đưa điện thoại tới trước mặt cho mẹ.
Mẹ Tô có chút ngạc nhiên: “Có chuyện gì không, bạn học nhỏ?”
Chiêm Cẩm Dương tự nhiên có một ý nghĩ: “Dì ơi, nghỉ đông con có thể đến nhà dì học thêm không? Con sẽ trả thêm phí gia sư, Tô Hòa giảng bài dễ hiểu hơn giáo viên, nhờ có bạn ấy, thành tích của con cải thiện rất nhiều, nên là, con muốn bạn ấy tiếp tục dạy kèm cho con.”
Mẹ Tô sao có thể không biết xấu hổ lấy tiền chứ: “Có thể nha bạn học nhỏ, không cần phí dạy kèm, Tiểu Hòa nhà chúng ta tính cách nhút nhát, ngày thường ở trường học con giúp dì coi chăm sóc nó đi.”
Chiêm Cẩm Dương thoạt nhìn thật cường tráng và đẹp trai, lại mang theo một chút ngang ngược, cho nên phản ứng đầu tiên của mẹ Tô là không nghĩ tới Tô Hòa sẽ kết giao với bạn bè như vậy. Phản ứng thứ hai chính là thấy, người như vậy, bất luận ở nơi nào đều sẽ được chào đón, bởi vậy mới muốn cho hắn quan tâm Tô Hòa một chút, để cậu hòa nhập vào vòng tròn của các bạn học trong lớp.
Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến kỳ thi, Tô Hòa cuối cùng gặp được Chiêm Cẩm Dương ở trường học, chẳng qua bên người hắn còn có vệ sĩ đi theo, hai người mới vừa chào hỏi, Chiêm Cẩm Dương đã bị đưa vào phòng thi.
Sau khi thi xong, Chiêm Cẩm Dương đưa chìa khóa cho cậu: “Nếu cảm thấy lạnh thì em kéo bức màn ra phơi nắng.”.
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
“Khụ.” Vệ sĩ ở một bên thúc giục, “Cậu chủ, Chiêm tiên sinh bảo cậu về sớm.”
Chiêm Cẩm Dương bất đắc dĩ mà nhún vai, đối với Tô Hòa nói: “Chờ anh.”
“Ừm.” Tô Hòa nắm chặt chìa khóa, kiên định gật đầu.
Vào ngày công bố điểm, Chiêm Cẩm Dương cũng không có tới trường học, Tô Hòa lần đầu tiên chủ động chen ở trên bục giảng, tìm được phiếu điểm của Chiêm Cẩm Dương phát từ lớp trưởng.
Đúng như cậu dự đoán không tệ, sinh học và vật lý là B, mấy môn khác là C.
Trái tim đang treo lơ lửng của cậu cuối cùng cũng buông xuống, cũng mặc kệ có phải giờ học hay không, cầm phiếu điểm chạy tới nhà vệ sinh, không chờ nổi mà muốn nói cho Chiêm Cẩm Dương tin tức tốt này.
“Alô.” Bên kia chỉ reo lên một tiếng liền được bắt máy, Chiêm Cẩm Dương không kìm được sự hưng phấn, “Anh thi đậu rồi!”
“Anh biết rồi à!” Tô Hòa hạ thấp giọng như ăn trộm.
“Ừm, chủ nhiệm lớp trực tiếp thông báo cho cha anh, hiện tại anh đã bỏ lệnh cấm.” Chiêm Cẩm Dương nói với ba hắn là muốn mời gia sư của mình ăn tối, cha hắn đã rất nhiều lần nhìn thấy Tô Hòa gọi video với hắn, là biết có nhân vật Tô Hòa này, đặc biệt chuyển cho hắn một số tiền, để hắn cảm ơn người ta thật tốt.
“Vậy anh……” Tô Hòa do dự không biết có nên hỏi hắn không, trong lòng cậu hy vọng Chiêm Cẩm Dương tới trường học tìm cậu, nhưng lại ngại nói ra, sợ hắn đã lâu không ra khỏi nhà, có chuyện khác cần làm.
“Anh sắp gần đến trường rồi, phòng thiết bị có khả năng bọn họ học thể dục sẽ dùng đến, em có thể đợi anh ở phòng tiện ích nơi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt được không?” Chiêm Cẩm Dương nhớ Tô Hòa muốn chết, hắn cũng không thể bảo đảm mình có thể làm ra chuyện gì gây sốc tới cả lớp hay không.
“Được.” Lớp này vốn là lớp mỹ thuật, nhưng giáo viên mỹ thuật lại tự giác hơn, bình thường đều sẽ nhường lớp cho giáo viên dạy môn khác, nếu giáo viên khác không rảnh vậy thì để mọi người tự học.
Cho nên chủ nhiệm lớp mới chọn cách phát phiếu điểm trong lớp này, để mọi người có thời gian ngẫm nghĩ, chờ đến họp lớp xong cô sẽ quay lại tổng kết một tuần.
Tô Hòa không hề hoảng loạn mà chạy khỏi lớp như vậy, một mình đi đến phòng tiện ích, nghĩ đến mấy tháng trước cậu cùng Chiêm Cẩm Dương gặp mặt, phảng phất giống như cách một đời.
Tô Hòa không chờ lâu, cửa phòng tiện ích bị đẩy ra, Chiêm Cẩm Dương tinh thần phấn chấn hùng hổ mà đứng ở cửa, Tô Hòa đôi mắt sáng lên, vui sướng mà chạy tới đón hắn.
Chiêm Cẩm Dương mở ra hai tay, cho rằng Tô Hòa phải cho hắn một cái ôm, lại thấy đôi tay cậu đem phiếu điểm đến trước mắt mình, vui vẻ nói: “Nhìn nè!”
Chiêm Cẩm Dương đem cái phiếu điểm phiền phức kia vo thành một cục, nhét vào trong túi: “Thầy Tô, em xem rồi, em được thành tích này, có thưởng không?”
Tô Hòa hai mắt sáng ngời: “Anh muốn thưởng cái gì.”
Chiêm Cẩm Dương hơi híp mắt: “Cái gì cũng có thể?”
Tô Hòa không có cách từ chối, chần chờ nói: “Đắc quá có thể là không được.” Nhiều nhất cũng chỉ có thể mua nổi cái giá của cái ba lô lần trước.
“A!” Nhắc tới cái ba lô kia, Tô Hòa đột nhiên nhớ tới sinh nhật Chiêm Cẩm Dương, cậu bận dạy kèm cho hắn học bổ túc, đã sớm đem chuyện này ném ra sau đầu, “Sinh nhật anh qua rồi có phải hông?”
Chiêm Cẩm Dương làm bộ vẻ mặt thất vọng: “Đã qua một tháng, làm khó em còn có thể nhớ tới.”
“Thật xin lỗi, anh bị nhốt lại ở nhà, em chỉ nghĩ giúp anh học bổ túc để anh có thể tiếp tục đi học ở trường học nên quên mất, anh muốn thưởng cái gì, em sẽ cố gắng bồi thường cho anh bất cứ thứ gì.” Tô Hòa áy náy đến không biết nên làm sao mới tốt, “Nếu là rất đắc, em có thể để dành mấy năm, sau này sẽ bù cho anh.”
“Dữ dị sao.” Chiêm Cẩm Dương cố ý trêu cợt cậu, “Thứ anh muốn thật sự là rất đắc, thấy em đáng thương như vậy, khen thưởng cùng quà sinh nhật miễn cưỡng cho em tính cùng là một đi.”
Tô Hòa hơi xấu hổ mà vặn đôi tay, hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Chiêm Cẩm Dương cúi đầu: “Một cái hôn.”
“Hả?” Tô Hòa cho rằng hắn nói giỡn, “Cái này sao có thể là quà đắc tiền chứ?”
Chiêm Cẩm Dương vòng tay ôm eo cậu: “Nhưng anh cảm thấy đây là món quà đắc tiền nhất.”
Tô Hòa đôi mắt nóng lên, trong lòng lung lay, ngẩng đầu hôn lên môi Chiêm Cẩm Dương.
Chiêm Cẩm Dương bật cười: “Cứ như vậy? Lần trước cũng không phải như vậy”
Nhớ tới lần trước, hai tai Tô Hòa nóng lên, cậu hoàn toàn là bị Chiêm Cẩm Dương điều khiển, muốn tự cậu làm thật sự là không biết làm như thế nào, cho nên lẩm bẩm nói: “Em hông biết làm.”
“Ỏ? Lần trước biết rồi mà!” Chiêm Cẩm Dương thấy cậu xấu hổ đến sắp vùi vào trong ngực mình, càng muốn đùa giỡn cậu.
Tô Hòa nắm chặt áo khoác Chiêm Cẩm Dương, lấy hết can đảm, chậm rãi ngẩng mặt lên, giọng điệu chân thành nói: “Em thật sự không rành lắm, anh có thể tự làm được không?”
Chiêm Cẩm Dương thấy cậu ngoan đến không chịu được, xoay người đem cậu đè ở trên cửa, lòng bàn tay vuốt ve môi cậu: “Em ngoan như thế, anh bắt nạt em cũng xấu hổ.”
Tô Hòa rất là thận trọng mà lắc đầu: “Anh không có bắt nạt em.” Trong mắt cậu sáng lên kiên nghị và chắc chắn lại tự tin nói: “Anh thích em.”
“Em nói đúng.” Chiêm Cẩm Dương hung ác mà xông vào môi cậu, không nhẹ nhàng giống như lần trước, mà mang theo cảm giác xâm chiếm hoàn toàn, làm cho Tô Hòa gần như ngạt thở.
Tô Hòa muốn lùi lại, lại đụng vào ván cửa: “Ưm.”
Chiêm Cẩm Dương đưa tay bảo vệ đầu của cậu, lại không buông môi cậu ra, động tác chậm lại, hai người đều chuyên tâm thật sự, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng cùng tiếng nước bọt nhớp nháp của đối phương.
Tô Hòa cảm giác được vật mà Chiêm Cẩm Dương dán ở đùi mình cứng lên, nhưng cậu không sợ hãi, cậu biết Chiêm Cẩm Dương sẽ không cưỡng ép cậu.
Khi tách ra, một sợi chỉ bạc được kéo ra, Tô Hòa thẹn thùng mà liếm liếm môi, Chiêm Cẩm Dương mỉm cười lại hôn một phen.
“Tô Hòa, quên những chuyện không vui kia đi, sau này nghĩ đến căn phòng tiện ích này, phải nhớ kỹ anh đè em ở chỗ này, hôn đến mức không muốn buông ra, được không?” Chiêm Cẩm Dương ôm lấy Tô Hòa, ở bên tai cậu mềm nhẹ nói.
Tô Hòa cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn muốn hẹn mình ở đây gặp mặt, cậu ôm lấy Chiêm Cẩm Dương, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn anh, Chiêm Cẩm Dương. Anh là người tốt nhất và tốt nhất trên đời này, ngoại trừ ba mẹ em.”
____________
Chiêm Cẩm Dương thật vất vả mới được tự do, cuối tuần tự nhiên muốn mang Tô Hòa ra ngoài đi chơi.
Địa điểm hẹn hò lần này là Tô Hòa chọn, hai người sáng sớm liền đi leo núi.
Trên ngọn núi xanh có một ngôi chùa cổ hương trầm, nghe nói bên trong có Bồ Tát rất linh. Tô Hòa cung kính dâng hương, nhận một tờ giấy ước nguyện và viết nguyện vọng của mình lên giấy.
Chiêm Cẩm Dương không tin điều đó chỉ đứng bên cạnh nhìn, tới khi muốn đem tờ giấy ước nguyện treo trên cây, hắn mới đi lại giúp.
“Bọn họ nói treo càng cao càng linh, Chiêm Cẩm Dương anh nâng em lên đi, em muốn treo ở cành cây phía trên.” Tô Hòa nói rất là nghiêm túc.
“Em ước gì vậy?”
Tô Hòa né bàn tay đưa ra của Chiêm Cẩm Dương, rất là để ý nói: “Cho anh xem sẽ không linh.” Lại ở trong lòng cầu xin Bồ Tát tha thứ cho mình tội nói dối, cậu chỉ là quá xấu hổ khi đưa cho Chiêm Cẩm Dương coi.
Chiêm Cẩm Dương cũng không miễn cưỡng, hơi chút ngồi xổm xuống, ôm lấy bắp chân Tô Hòa, dùng sức rất nhiều mà nâng cậu lên. Tô Hòa thành công đem tờ ước nguyện treo lên.
Bất quá mắt của Chiêm Cẩm Dương tốt, hắn không có cố ý muốn nhìn lén, chỉ là ngẩng đầu lên, gió trùng hợp lại đem tờ giấy xoay ngược lại.
Hắn nhìn thấy mặt trên ngay ngắn mà viết “Nguyện Chiêm Cẩm Dương có thể thi đậu đại học Sư phạm”.
Chiêm Cẩm Dương hốc mắt nóng lên, trong lòng bất ngờ mà rung động, hóa ra Tô Hòa kiên trì muốn leo núi, mệt đến dựa vào hắn thở dốc, là vì để xin cho hắn một ước nguyện.
Hắn hơi buông lỏng tay ra, Tô Hòa hai chân rơi xuống đất cùng lúc cũng bị hắn ôm ở trong lòng ngực.
Nhưng chỉ vài giây hắn đã buông ra, hắn sợ Tô Hòa sẽ nói “Ở trước mặt Bồ Tát không được làm bừa” và những lời nói kinh ngạc khác, sẽ quá gây mất hứng.
“Ước nguyện xong, chúng ta đi ăn cơm trưa trước nhé?”
“Được.” Tô Hòa hài lòng cười.
Lúc đầu, buổi chiều Chiêm Cẩm Dương có sắp xếp hoạt động khác, nhưng nhìn thấy điều ước của Tô Hòa, hắn đề nghị muốn đi mua sách bài tập luyện đề mới, và yêu cầu buổi chiều đến quán cà phê học thêm.
Đại học bình thường thi không phải dễ, hắn lại kém nhiều điểm như vậy, lỡ như cuối cùng không thi đậu, Tô Hòa sẽ rất thất vọng! Chỉ sợ cậu lo lắng và tức giận, không chừng em ấy còn tự trách chính mình không phải là một thầy giáo tốt.
Nghĩ như vậy, những trò chơi yêu thích đều không còn hứng chơi nữa.
Hai người cứ thế mà đọc sách rất lâu, đến chạng vạng Chiêm Cẩm Dương mới đưa Tô Hòa về.
Buổi tối mẹ Tô về nhà, Tô Hòa lại cùng Chiêm Cẩm Dương call video, thảo luận về các lỗi sai tiếng Anh.
Đến giờ ăn cơm tự nhiên cũng mang theo di động lên bàn ăn, mẹ Tô nghi hoặc hỏi: “Con không phải thi xong rồi sao?”
“Đúng ạ.” Tô Hòa ngây ngốc cười vài tiếng, tìm lý do thoái thác, “Thói quen của con thôi.”
Điện thoại đột nhiên rung lên hai tiếng vang dội “ Dì”, Tô Hòa không biết Chiêm Cẩm Dương định làm gì, nhưng vẫn tin cậy mà đưa điện thoại tới trước mặt cho mẹ.
Mẹ Tô có chút ngạc nhiên: “Có chuyện gì không, bạn học nhỏ?”
Chiêm Cẩm Dương tự nhiên có một ý nghĩ: “Dì ơi, nghỉ đông con có thể đến nhà dì học thêm không? Con sẽ trả thêm phí gia sư, Tô Hòa giảng bài dễ hiểu hơn giáo viên, nhờ có bạn ấy, thành tích của con cải thiện rất nhiều, nên là, con muốn bạn ấy tiếp tục dạy kèm cho con.”
Mẹ Tô sao có thể không biết xấu hổ lấy tiền chứ: “Có thể nha bạn học nhỏ, không cần phí dạy kèm, Tiểu Hòa nhà chúng ta tính cách nhút nhát, ngày thường ở trường học con giúp dì coi chăm sóc nó đi.”
Chiêm Cẩm Dương thoạt nhìn thật cường tráng và đẹp trai, lại mang theo một chút ngang ngược, cho nên phản ứng đầu tiên của mẹ Tô là không nghĩ tới Tô Hòa sẽ kết giao với bạn bè như vậy. Phản ứng thứ hai chính là thấy, người như vậy, bất luận ở nơi nào đều sẽ được chào đón, bởi vậy mới muốn cho hắn quan tâm Tô Hòa một chút, để cậu hòa nhập vào vòng tròn của các bạn học trong lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.