Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 2:
Diêm Hạ Thính Phong Khởi
29/10/2024
Ngày mai, phủ Trấn Quốc tướng quân sẽ bị cáo buộc thông đồng với địch, xét nhà lưu đày.
Tống thái phó – người cha bạc bẽo này – từ sớm đã nghe ngóng được tin này từ chỗ Thái tử, biết rằng Lục gia sắp bị xét nhà, vì vậy mới vội vàng đẩy nàng ra thay thế.
Nguyên chủ vốn kính ngưỡng phủ tướng quân, không muốn làm ra chuyện sỉ nhục đến gia tộc ấy, nhưng Tống Phan Sơn dùng mạng sống của nha hoàn bên cạnh nàng ấy để uy hiếp, cưỡng bức, khiến nàng ấy chẳng còn cách nào khác.
Lúc này, kiệu hoa đã đến cửa phủ Trấn Quốc tướng quân.
Chạy hay không chạy đây?
Tống Minh Diên muốn ngay lập tức thoát khỏi tình cảnh này, rốt cuộc gả chồng chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của nàng.
Nhưng nghĩ đến sinh mạng của tiểu nha đầu vẫn còn nằm trong tay người của Tống gia, nàng đành kìm lại tính tình.
Dù sao, đó là người duy nhất mà nguyên chủ quan tâm trên đời này. Đã chiếm thân xác này, nàng không thể bỏ mặc tiểu nha đầu ấy được.
“Thỉnh tân nương xuống kiệu!”
Ngoài kiệu vang lên tiếng gọi cao vút.
Tống Minh Diên được nha hoàn nâng đỡ bước xuống, chẳng mấy chốc một bàn tay trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng đã nắm lấy tay nàng qua lớp lụa đỏ.
Qua khăn voan, nàng chỉ thấy mờ mờ bóng dáng cao lớn.
Vị này chắc hẳn là tân lang hôm nay, Lục thiếu tướng quân.
Mười tuổi đã lãnh binh, chém đầu giặc, phá trận kẻ địch chỉ với một mình một ngựa, thiếu niên anh hùng, danh chấn các nước, là trụ cột tương lai của Bắc Ngụy. Biết bao danh môn quý nữ tranh nhau mong gả cho nhân vật này.
Nếu không phải Lục gia bị hãm hại, mối hôn sự này sao có thể đến lượt nguyên chủ.
Tiếc thay, gia tộc Lục gia một lòng báo quốc, cuối cùng lại bị người ta qua cầu rút ván, chịu cảnh bi ai.
Tống Minh Diên liếc nhìn một lúc, rồi mau chóng thu ánh mắt lại. Nàng rất ngưỡng mộ anh hùng, nhưng ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ, dù sao nàng cũng mới đến, không có nhiều tình cảm sâu đậm với Bắc Ngụy.
Dưới sự hướng dẫn của hỉ bà, Tống Minh Diên vượt qua chậu than, bái thiên địa.
Nàng cố tình phối hợp, mọi nghi lễ rườm rà diễn ra thật thuận lợi, không ai phát hiện ra người dưới khăn voan không phải là chính chủ.
Sau khi vợ chồng bái nhau xong, ti nghi kéo giọng dài hô lớn: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Hỉ bà tiến lên nở nụ cười thành một đóa hoa: “Thiếu phu nhân, mời theo ta!”
Nha hoàn và bà tử xung quanh đưa Tống Minh Diên đi.
Tiếng cười nói chúc mừng dần lùi xa, cho đến khi vào hỉ phòng, mới yên tĩnh trở lại.
Tống thái phó – người cha bạc bẽo này – từ sớm đã nghe ngóng được tin này từ chỗ Thái tử, biết rằng Lục gia sắp bị xét nhà, vì vậy mới vội vàng đẩy nàng ra thay thế.
Nguyên chủ vốn kính ngưỡng phủ tướng quân, không muốn làm ra chuyện sỉ nhục đến gia tộc ấy, nhưng Tống Phan Sơn dùng mạng sống của nha hoàn bên cạnh nàng ấy để uy hiếp, cưỡng bức, khiến nàng ấy chẳng còn cách nào khác.
Lúc này, kiệu hoa đã đến cửa phủ Trấn Quốc tướng quân.
Chạy hay không chạy đây?
Tống Minh Diên muốn ngay lập tức thoát khỏi tình cảnh này, rốt cuộc gả chồng chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của nàng.
Nhưng nghĩ đến sinh mạng của tiểu nha đầu vẫn còn nằm trong tay người của Tống gia, nàng đành kìm lại tính tình.
Dù sao, đó là người duy nhất mà nguyên chủ quan tâm trên đời này. Đã chiếm thân xác này, nàng không thể bỏ mặc tiểu nha đầu ấy được.
“Thỉnh tân nương xuống kiệu!”
Ngoài kiệu vang lên tiếng gọi cao vút.
Tống Minh Diên được nha hoàn nâng đỡ bước xuống, chẳng mấy chốc một bàn tay trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng đã nắm lấy tay nàng qua lớp lụa đỏ.
Qua khăn voan, nàng chỉ thấy mờ mờ bóng dáng cao lớn.
Vị này chắc hẳn là tân lang hôm nay, Lục thiếu tướng quân.
Mười tuổi đã lãnh binh, chém đầu giặc, phá trận kẻ địch chỉ với một mình một ngựa, thiếu niên anh hùng, danh chấn các nước, là trụ cột tương lai của Bắc Ngụy. Biết bao danh môn quý nữ tranh nhau mong gả cho nhân vật này.
Nếu không phải Lục gia bị hãm hại, mối hôn sự này sao có thể đến lượt nguyên chủ.
Tiếc thay, gia tộc Lục gia một lòng báo quốc, cuối cùng lại bị người ta qua cầu rút ván, chịu cảnh bi ai.
Tống Minh Diên liếc nhìn một lúc, rồi mau chóng thu ánh mắt lại. Nàng rất ngưỡng mộ anh hùng, nhưng ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ, dù sao nàng cũng mới đến, không có nhiều tình cảm sâu đậm với Bắc Ngụy.
Dưới sự hướng dẫn của hỉ bà, Tống Minh Diên vượt qua chậu than, bái thiên địa.
Nàng cố tình phối hợp, mọi nghi lễ rườm rà diễn ra thật thuận lợi, không ai phát hiện ra người dưới khăn voan không phải là chính chủ.
Sau khi vợ chồng bái nhau xong, ti nghi kéo giọng dài hô lớn: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Hỉ bà tiến lên nở nụ cười thành một đóa hoa: “Thiếu phu nhân, mời theo ta!”
Nha hoàn và bà tử xung quanh đưa Tống Minh Diên đi.
Tiếng cười nói chúc mừng dần lùi xa, cho đến khi vào hỉ phòng, mới yên tĩnh trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.