Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 37:
Diêm Hạ Thính Phong Khởi
03/11/2024
"Vậy nếu muội đánh không lại thì sao?" Tiểu cô nương có phần chùn bước. Nàng còn chưa bắt đầu học võ công, giỏi lắm cũng chỉ bắt nạt được mấy con kiến nhỏ.
"Vậy thì gọi tẩu tẩu đến giúp."
Lục Tư Ninh vui mừng rạng rỡ, mắt lấp lánh: "Có thật không ạ?"
"Đương nhiên là thật."
Sao lại không được chứ?
"Muội đánh thắng được thì coi như ỷ lớn hiếp nhỏ, đánh không lại thì lấy đông hiếp ít, hiểu chưa? Thắng thì đánh, thua thì chạy, thua chẳng có gì đáng xấu hổ."
Lục Tư Ninh: "Oa ~"
"Tẩu tẩu, muội hiểu rồi!"
Mọi người: ...
Khoan đã, trẻ con là dạy dỗ như vậy sao?
Tống Minh Diên cất bức thư đoạn tuyệt quan hệ vào trong không gian. Họ đã nhịn đói cả ngày, vừa đến giờ cơm thì ngục tốt mang hộp cơm nóng hổi đến.
"Lục lão phu nhân, đây là Quốc công gia bảo tiểu nhân đưa đồ ăn tới. Quốc công gia đã vì Lục gia mà cầu xin Hoàng Thượng trên triều, khiến Hoàng Thượng không hài lòng, giờ bị phạt đánh hai mươi trượng và không thể đến tiễn. Mong lão phu nhân trân trọng."
Lục lão phu nhân vội đứng dậy, ra lệnh cho con dâu tiếp nhận mấy hộp cơm. "Quốc công gia có lòng, ta biết ông ấy không an tâm về Bội Lan. Ngươi cứ chuyển lời rằng ta sẽ thay ông ấy chăm sóc nàng chu đáo."
Bội Lan là tên thật của Lục Đại phu nhân Chu thị, người được yêu thương nhất trong phủ Quốc công.
Giờ phút này, gặp cảnh phủ tướng quân lâm nạn, nàng ấy không thể ở bên phụ thân tận hiếu, lại để ông ấy phải lo lắng, lòng không khỏi chua xót, mắt cũng đỏ hoe.
"Cha ta vẫn khoẻ chứ?"
"Đại phu nhân yên tâm, Quốc công gia chỉ cần tĩnh dưỡng trên giường. Tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời đến lão phu nhân. Đường lưu đày gian khổ, mong lão phu nhân và các vị phu nhân bảo trọng."
Ngục tốt nói xong, hành lễ rồi vội rời đi.
Lục Đại phu nhân chỉ có thể âm thầm lo lắng mà không làm gì được.
Hộp đồ ăn có tổng cộng năm cái, bên trong đầy ắp cơm canh. Mọi người đói cả ngày, đặc biệt là mấy đứa trẻ, vừa ngửi thấy mùi thức ăn bụng đã kêu lên rồn rột.
Lục lão phu nhân mở từng hộp, đến tầng dưới cùng còn phát hiện vài tờ ngân phiếu, tổng cộng ba ngàn lượng, rõ ràng là để lại cho con gái và cháu ngoại dùng trên đường lưu đày.
Định đưa ngân phiếu cho con dâu, nhưng Lục Đại phu nhân lại lắc đầu từ chối: "Nương, ngân phiếu này người giữ, con tin người."
"Đây là cha con riêng chuẩn bị cho con, để ta giữ sao được. Con cứ cầm đi, khi nào cần ta sẽ hỏi con."
Không từ chối được nữa, Lục Đại phu nhân đành cất tạm số ngân phiếu. Đám ngục tốt biết đây là do Quốc công gia gửi nên chắc sẽ không dám đắc tội mà lục soát tịch thu.
Có số tiền này, sau này nếu cần các món trang sức giấu đi cũng có thể lấy ra mà không sợ bị dị nghị.
"Vậy thì gọi tẩu tẩu đến giúp."
Lục Tư Ninh vui mừng rạng rỡ, mắt lấp lánh: "Có thật không ạ?"
"Đương nhiên là thật."
Sao lại không được chứ?
"Muội đánh thắng được thì coi như ỷ lớn hiếp nhỏ, đánh không lại thì lấy đông hiếp ít, hiểu chưa? Thắng thì đánh, thua thì chạy, thua chẳng có gì đáng xấu hổ."
Lục Tư Ninh: "Oa ~"
"Tẩu tẩu, muội hiểu rồi!"
Mọi người: ...
Khoan đã, trẻ con là dạy dỗ như vậy sao?
Tống Minh Diên cất bức thư đoạn tuyệt quan hệ vào trong không gian. Họ đã nhịn đói cả ngày, vừa đến giờ cơm thì ngục tốt mang hộp cơm nóng hổi đến.
"Lục lão phu nhân, đây là Quốc công gia bảo tiểu nhân đưa đồ ăn tới. Quốc công gia đã vì Lục gia mà cầu xin Hoàng Thượng trên triều, khiến Hoàng Thượng không hài lòng, giờ bị phạt đánh hai mươi trượng và không thể đến tiễn. Mong lão phu nhân trân trọng."
Lục lão phu nhân vội đứng dậy, ra lệnh cho con dâu tiếp nhận mấy hộp cơm. "Quốc công gia có lòng, ta biết ông ấy không an tâm về Bội Lan. Ngươi cứ chuyển lời rằng ta sẽ thay ông ấy chăm sóc nàng chu đáo."
Bội Lan là tên thật của Lục Đại phu nhân Chu thị, người được yêu thương nhất trong phủ Quốc công.
Giờ phút này, gặp cảnh phủ tướng quân lâm nạn, nàng ấy không thể ở bên phụ thân tận hiếu, lại để ông ấy phải lo lắng, lòng không khỏi chua xót, mắt cũng đỏ hoe.
"Cha ta vẫn khoẻ chứ?"
"Đại phu nhân yên tâm, Quốc công gia chỉ cần tĩnh dưỡng trên giường. Tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời đến lão phu nhân. Đường lưu đày gian khổ, mong lão phu nhân và các vị phu nhân bảo trọng."
Ngục tốt nói xong, hành lễ rồi vội rời đi.
Lục Đại phu nhân chỉ có thể âm thầm lo lắng mà không làm gì được.
Hộp đồ ăn có tổng cộng năm cái, bên trong đầy ắp cơm canh. Mọi người đói cả ngày, đặc biệt là mấy đứa trẻ, vừa ngửi thấy mùi thức ăn bụng đã kêu lên rồn rột.
Lục lão phu nhân mở từng hộp, đến tầng dưới cùng còn phát hiện vài tờ ngân phiếu, tổng cộng ba ngàn lượng, rõ ràng là để lại cho con gái và cháu ngoại dùng trên đường lưu đày.
Định đưa ngân phiếu cho con dâu, nhưng Lục Đại phu nhân lại lắc đầu từ chối: "Nương, ngân phiếu này người giữ, con tin người."
"Đây là cha con riêng chuẩn bị cho con, để ta giữ sao được. Con cứ cầm đi, khi nào cần ta sẽ hỏi con."
Không từ chối được nữa, Lục Đại phu nhân đành cất tạm số ngân phiếu. Đám ngục tốt biết đây là do Quốc công gia gửi nên chắc sẽ không dám đắc tội mà lục soát tịch thu.
Có số tiền này, sau này nếu cần các món trang sức giấu đi cũng có thể lấy ra mà không sợ bị dị nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.