Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 42:
Diêm Hạ Thính Phong Khởi
03/11/2024
Diên Diên vì cho các em ăn mà Lục Nhị phu nhân thật cảm động, nhưng bà cũng coi Diên Diên là con cái cần được chăm sóc, vì thế không khỏi dặn dò thêm.
"Nhị thẩm cứ yên tâm, con còn rất nhiều."
Để các vị phu nhân tin lời mình, Tống Minh Diên lấy từ không gian ra nào là gà hấp, móng giò, màn thầu, điểm tâm, canh dê…
Hết món này đến món khác được nàng lần lượt bày trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ trong nhà ngục, hương thơm tỏa ra còn nóng hổi.
Những món ăn này cứ thế xuất hiện như từ không trung.
Lục lão phu nhân sững sờ tại chỗ, các vị phu nhân khác đều tròn mắt há hốc mồm, ngay cả Lục Ngũ phu nhân bình thường ít khi biểu lộ cảm xúc cũng ngây người như tượng đá.
Lục Nhị phu nhân ngơ ngẩn, lẩm bẩm: "Chắc là ảo giác… Đúng rồi, nhất định là vừa rồi bị mộng du…"
Lục Tam phu nhân hoang mang: "Ta cảm thấy là còn chưa tỉnh ngủ. Trình Ngọc, mau véo ta một cái xem có phải thật hay không!"
Mặc dù Lục Ngũ phu nhân trong lòng đã nổi sóng, nhưng nghe lời ấy, bà cũng chẳng nói nhiều, liền đưa tay nhéo mạnh.
"Á… Đau! Đau thật mà!"
"……"
Lục lão phu nhân là người trải qua sóng gió, khiếp sợ ban đầu nhanh chóng tan biến, liền lấy lại bình tĩnh.
Thấy Tống Minh Diên lần lượt lấy thêm bát đĩa ra, bà liền ngăn lại: "Trời đất ơi, đừng lấy ra thêm nữa, nãi nãi biết con còn nhiều lắm rồi."
"Nha đầu ngốc, sao con gan lớn thế, cái gì cũng dám lấy ra bày!"
Lục lão phu nhân sốt ruột, lo lắng ngục tốt đi tuần tra sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà đi vòng quanh, đến bên cửa ngục thò đầu ra nhìn, cứ như một tên trộm.
Bên ngoài yên tĩnh, trên tường hành lang chỉ có ánh đèn yếu ớt, ngục tù bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy, xung quanh chẳng thấy bóng dáng ngục tốt, an toàn tuyệt đối.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lục lão phu nhân, Tống Minh Diên khẽ cong môi cười: "Nãi nãi, người yên tâm, sẽ không ai thấy đâu."
Khi lấy thức ăn ra, Tống Minh Diên đã cẩn thận xem xét xung quanh. Bên ngoài nhà ngục có vài tiếng hít thở của kẻ gác ngủ gà ngủ gật, nàng đều nắm rõ.
Nếu nàng không muốn, sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra nàng có không gian, bại lộ điều đó sẽ rước họa vào thân. Khi ấy, kẻ phải chết cũng không phải là nàng.
"Ngày mai chúng ta phải lên đường, tối nay hãy ăn no, ngủ một giấc thật ngon. Trên đường sẽ có nhiều cặp mắt dòm ngó, khi ấy e là khó có thể ăn được gì tốt."
Lục lão phu nhân nghe vậy mới ngồi trở lại.
Bà kéo Tống Minh Diên ngồi xuống cạnh mình, nhìn những đĩa thức ăn mà không vội bảo các con dâu động đũa. Sau một hồi trầm ngâm, bà mới chậm rãi lên tiếng, lời nói thấm thía: "Diên Diên dám bộc lộ năng lực của mình trước mặt chúng ta, điều đó chứng tỏ con tin tưởng chúng ta. Với năng lực này, dù ở nơi nào, con cũng có thể sống tốt."
"Nhị thẩm cứ yên tâm, con còn rất nhiều."
Để các vị phu nhân tin lời mình, Tống Minh Diên lấy từ không gian ra nào là gà hấp, móng giò, màn thầu, điểm tâm, canh dê…
Hết món này đến món khác được nàng lần lượt bày trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ trong nhà ngục, hương thơm tỏa ra còn nóng hổi.
Những món ăn này cứ thế xuất hiện như từ không trung.
Lục lão phu nhân sững sờ tại chỗ, các vị phu nhân khác đều tròn mắt há hốc mồm, ngay cả Lục Ngũ phu nhân bình thường ít khi biểu lộ cảm xúc cũng ngây người như tượng đá.
Lục Nhị phu nhân ngơ ngẩn, lẩm bẩm: "Chắc là ảo giác… Đúng rồi, nhất định là vừa rồi bị mộng du…"
Lục Tam phu nhân hoang mang: "Ta cảm thấy là còn chưa tỉnh ngủ. Trình Ngọc, mau véo ta một cái xem có phải thật hay không!"
Mặc dù Lục Ngũ phu nhân trong lòng đã nổi sóng, nhưng nghe lời ấy, bà cũng chẳng nói nhiều, liền đưa tay nhéo mạnh.
"Á… Đau! Đau thật mà!"
"……"
Lục lão phu nhân là người trải qua sóng gió, khiếp sợ ban đầu nhanh chóng tan biến, liền lấy lại bình tĩnh.
Thấy Tống Minh Diên lần lượt lấy thêm bát đĩa ra, bà liền ngăn lại: "Trời đất ơi, đừng lấy ra thêm nữa, nãi nãi biết con còn nhiều lắm rồi."
"Nha đầu ngốc, sao con gan lớn thế, cái gì cũng dám lấy ra bày!"
Lục lão phu nhân sốt ruột, lo lắng ngục tốt đi tuần tra sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà đi vòng quanh, đến bên cửa ngục thò đầu ra nhìn, cứ như một tên trộm.
Bên ngoài yên tĩnh, trên tường hành lang chỉ có ánh đèn yếu ớt, ngục tù bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy, xung quanh chẳng thấy bóng dáng ngục tốt, an toàn tuyệt đối.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lục lão phu nhân, Tống Minh Diên khẽ cong môi cười: "Nãi nãi, người yên tâm, sẽ không ai thấy đâu."
Khi lấy thức ăn ra, Tống Minh Diên đã cẩn thận xem xét xung quanh. Bên ngoài nhà ngục có vài tiếng hít thở của kẻ gác ngủ gà ngủ gật, nàng đều nắm rõ.
Nếu nàng không muốn, sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra nàng có không gian, bại lộ điều đó sẽ rước họa vào thân. Khi ấy, kẻ phải chết cũng không phải là nàng.
"Ngày mai chúng ta phải lên đường, tối nay hãy ăn no, ngủ một giấc thật ngon. Trên đường sẽ có nhiều cặp mắt dòm ngó, khi ấy e là khó có thể ăn được gì tốt."
Lục lão phu nhân nghe vậy mới ngồi trở lại.
Bà kéo Tống Minh Diên ngồi xuống cạnh mình, nhìn những đĩa thức ăn mà không vội bảo các con dâu động đũa. Sau một hồi trầm ngâm, bà mới chậm rãi lên tiếng, lời nói thấm thía: "Diên Diên dám bộc lộ năng lực của mình trước mặt chúng ta, điều đó chứng tỏ con tin tưởng chúng ta. Với năng lực này, dù ở nơi nào, con cũng có thể sống tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.