Người Xuyên Sách, Kẻ Trọng Sinh
Chương 13: Bất Tận Hồng Tơ (Tơ Hồng Vĩnh Cửu)
Yên Tử
07/03/2023

Trên đời này, mãn nguyện đơn giản nhất có lẽ là thời khắc ngươi phát hiện ra người mà ngươi thích, cũng thích ngươi.
Cũng người này, nhưng khổ tâm nhất không phải là người ta không thích ngươi, lạnh nhạt với ngươi. Mà là người ta hận ngươi, vì hận ngươi mà lại tự làm tổn thương bản thân...
Còn ngươi, biết nhưng lại chẳng thể làm gì.
...
Nhập truyện:
...
Xích Lăng Trần lò dò quanh trấn Huyễn Hành một buổi trời, trừ việc nấm mồ Triệu Họa Y nằm ung dung tại chỗ cũ có thêm một đóa huệ trắng. còn lại không phát hiện ra thứ gì khác.
Người mà hôm qua có năng lực cứu nàng ra khỏi tay a Nghiên, Đã thế còn có khả năng giải huyễn thuật, rất có thể cũng biết cách giải cấm chú mạn đà la.
...
Cuối cùng, quanh đi quẩn lại.
Đến trưa, Xích Lăng Trần mới sực nhớ ra, đời trước loại kết giới mạn đà la này là do Cố Nguyệt Hy sáng lập, sau đó một phần nhỏ được quảng bá và lưu truyền rộng rãi, nên số người biết đến và sử dụng cũng không ít.
Nhưng đó chỉ là một phần không đáng kể, còn về người biết đến mấy loại kết giới trình độ cao như này, thì trừ Cố Nguyệt Hy ra cũng chỉ có học trò của y. Hoặc người thân, người y tin tưởng mà truyền lại.
Học trò của y......trừ nàng ra, còn ai khác nữa sao?
Còn người thân của y....là ai đây?
Nói thật, đời trước nàng chưa từng nghiêm túc tìm hiểu về mối quan hệ xung quanh Cố Nguyệt Hy.
Bình thường mấy lúc nàng để ý, cũng chỉ là thấy y qua lại trò truyện phiếm với vài thái giám trong cung, hoặc là luẩn quẩn quanh lão Hoàng đế mà nịnh nọt, tâng bốc các thứ...
Còn người thân của y là ai, có những ai. Nàng căn bản là chưa từng thấy y nhắc đến.
.
.
.
Rốt cuộc, có nên về hỏi thẳng y hay không?
Nên mở lời như thế nào?
Hỏi y còn học trò khác không?
Hay là còn người thân nào không?
Liệu y sẽ trả lời như thế nào? y có trả lời không? có nói thật không?
Sao cứ có vẻ như là đang quan tâm tìm hiểu đến thái độ của y thế nhở?....
Không đúng! Nàng là đang tìm hiểu danh tính người cứu nàng hôm qua mà! liên quan gì thái độ của y chứ? quan tâm cái con bà nó.
Trong đầu rối tung rối loạn một hồi, chân thì lại vô thức mà đảo hướng về cổng Cố Nguyệt phủ từ lúc nào chẳng hay.
Đến lúc nhận ra, thì tay cũng đã suýt đẩy cổng chính mà vào.
Tính tình Xích Lăng Trần đời trước từ lúc lên ngôi Xích Vương đã càng ngày càng khó ở, ngạo mạn. Da mặt cũng càng mỏng.
Nhưng không ngờ cũng có ngày nàng lại nổi cáu vì cái tình cảnh mà chính bản thân nàng cũng chẳng hiểu vì sao. có lẽ là........thẹn chăng?
Hôm bữa vừa hậm hực hùng hổ đánh người ta một trận, bây giờ lại mò về xin in4 người thân học trò của người ta. Có phải là hơi mất mặt rồi không?.......
Hay thôi kệ đi, trái đất hình tròn. có duyên ắt sẽ gặp lại.
Nghĩ vậy nàng thả tay nắm cửa, không định vào nữa. Xoay người đảo bước đi về hướng địa phận ma giới.
...
Xích Lăng Trần đâu biết được, Lúc đó chỉ cần nàng đẩy cửa bước vào nơi này một bước thôi. Thì kết quả lập tức sẽ khác...
Nàng sẽ ngửi thấy mùi trà mà sư tôn của nàng thức dậy từ sớm hôm qua. biết nàng hay bộc phát tâm hỏa nên đã đặc biệt pha cho nàng, trà y đun cách thủy. Đến giờ vẫn còn nóng nghi ngút mùi cam thảo, chờ nàng trở về để nói một câu xin lỗi với nàng, muốn bù đắp, muốn làm lành với nàng......
Trà đun đã từ sớm, đến qua một ngày một đêm. Bấy giờ đã gần như cạn khô mất rồi.
Nàng sẽ ngửi thấy mùi thuốc đắp nồng đậm phả ra từ gian phòng của y, nàng sẽ men theo mùi này mà tới cửa phòng y. Sẽ nhìn thấy y một thân lam phục nhuốm đầy máu tươi. Đang chật vật tự giã thuốc, đắp thuốc lên miệng vết thương dữ tợn kia. Trên tay áo còn vương vết ố của trà cam thảo mà hồi sớm lúc pha bất cẩn làm đổ lên....
.
.
.
Nhưng không thấy cũng không sao. Trái lại sẽ càng tốt hơn.
Y bấy giờ không muốn để nàng thấy bộ dạng này của y. Lúc ở Huyễn Hành trấn cũng không định để nàng thấy mặt y.
Nếu nàng thấy được, chắc chắn sẽ nghi ngờ y, nghi ngờ y đang giả bộ
Nghi ngờ rằng chính y đã bày ra vở kịch ở Huyễn Hành trấn, rằng y chỉ đang diễn một vở "khổ nhục kế", đang muốn tạo dựng niềm tin đối với nàng. Khi đó sẽ lại tiếp tục lợi dụng nàng.
Nàng không tin.
Căn bản là không muốn tin.
Y bất tử mà, Nếu có bị thương nặng đến đâu thì cũng chỉ qua thời gian một nén hương là sẽ tái tạo lại, sẽ lành lặn khỏe mạnh như thường thôi. Làm gì có chuyện trôi qua một buổi trời mà vẫn chật vật như thế cơ chứ?
Nàng căn bản là không nghĩ đến, thứ thuốc mà Cố Nguyệt Hy cưỡng ép nàng nuốt hôm ở núi Quỷ Cơ là gì, y nói là Giải đan dược. Nhưng thực sự là thế sao?
Nếu đúng như lời y nói, tại sao lúc ở huyễn hành trấn. Nàng vẫn trúng huyễn cảnh trận, mà một buổi sau vẫn chưa tỉnh táo?
Không nghĩ đến, không muốn nghĩ.
Nàng không muốn mềm lòng với y bất cứ lần nào nữa.
Nàng không tin con người y sẽ cam tâm vì nàng mà chịu thiệt về bản thân.
nàng không muốn tin tưởng y.
.
.
.
Con người Xích Lăng Trần là vậy. Một khi đã tin tưởng ai thì tuyệt đối chân thành. Vì người mà có thể lao vào dầu sôi nước độc.
Nhưng chà đạp lên niềm tin của nàng, bỏ rơi nàng. Một người sẽ tuyệt đối không có lần thứ hai.
Đối với y bây giờ. Nếu nàng có nhìn thấy thì cũng chỉ là gợi lên chút cảm giác khinh bỉ.
Giống như cảm giác khi nhìn thấy tên tra nam họ Liễu kia vậy.
Khi đó A Nghiên mềm lòng với hắn, với đám người nhà hắn. Kết cục là bị nhốt lại vào chuông đồng. Chịu dày vò khổ kiếp.
Nàng không muốn giẫm lại vết xe đổ của a Nghiên. Vẫn là nên dứt khoát thẳng tay với loại người này.
Nàng không lột da róc xương y, không nhốt lại lăng trì ngày này qua tháng khác đã là nhân từ cho y lắm rồi. Còn muốn nàng mở lòng thêm lần nữa?nằm mơ.
Còn việc người cứu nàng là ai, nếu có duyên gặp lại. Nàng nhất định sẽ báo đáp, Xích Vương nàng không muốn mang nợ ân tình người ta.
.
.
.
Trời trở chiều.....
Tại gian phòng mờ mịt khói thuốc kia, Cố Nguyệt Hy rốt cục cũng an trí xong mấy vết thương trên cơ thể. Y không thích mấy thứ nhớp nháp tanh tưởi như máu. Nên dứt khoát đốt luôn bộ lam phục kia.
Bấy giờ chạy ra sảnh chính, nhìn thấy ấm trà mình đun hôm qua đã cạn nước, y lại thấy hơi lo lắng cho Xích Lăng Trần, không biết nàng giờ thế nào rồi......hôm qua kiệt sức. Triệu được ngự kiếm trở về đến Cố Nguyệt phủ đã là phúc lớn. Bằng không y mà bất tỉnh nhân sự ngay tại đó đợi nàng tỉnh dậy thì cũng......không ổn lắm.
Trong cốt truyện ban đầu không có ghi chép về nhân vật A Nghiên, cũng không ghi chép về nguyên nhân Huyễn Hành trấn năm đỏ xảy ra đại hỏa hoạn.
Trong ký ức của Cố Nguyệt "tiên tôn" cũng không có mấy ấn tượng gì về A Nghiên.
Nhưng Triệu Họa Y, lại từng là học trò của vị sư tôn này.
Thậm chí còn sớm hơn cả Xích Lăng Trần.
Triệu Họa Y năm 9 tuổi từng theo học chỗ Cố Nguyệt Hy 2 năm. Do tư chất thiên bẩm cộng với khả năng ghi nhớ tốt. Rất nhanh đã học được rất nhiều chú thuật. Nhưng thông thạo nhất vẫn là thuật kết giới.
Giống như mục đích ban đầu của nàng.
Ngày nàng mới nhập môn, Cố Nguyệt Hy có hỏi nàng một câu: "Con muốn học thuật để làm gì?"
"Con muốn bảo vệ A Nghiên. Con đã hứa với muội ấy."
"Mãi sẽ không thay đổi chứ?"
"Sẽ không."
Nhưng đến lúc nàng học nên cơ nên sự trở về rồi, thì A Nghiên đã không còn nữa.
A Nghiên bị người ta lừa, trâm rơi ngọc nát, hương tắt dầu cạn.
Là nàng, Trở về quá muộn rồi.....
Nàng cố gắng 2 năm trời, là cố gắng 2 năm trời!
Cuối cùng người muốn bảo vệ, lại chẳng thể bảo vệ được!
Không sao......A Nghiên mất rồi thì đã sao chứ? nàng còn sống là được. Chỉ cần nàng còn một mảnh tàn hồn, thì dù A Nghiên có thành quỷ, nàng cũng nhất mực bảo hộ, nhất mực cưng chiều.
Cứ mãi như vậy, mãi cho tới một ngày, ông trời rốt cục cũng ban cho nàng chút ân tình......
Khi đó một mảnh vụn hồn của nàng may mắn qua mặt được lệ quỷ âm binh. cưỡng ép tách rời với bản thân đang bị giam cầm nơi địa ngục kia. Kịp thời bấu víu vào ấn ký mạn đà la mà lưu lại trên cổ A Nghiên.
Như vậy, cứ như vậy thôi.
Trụ được bao nhiêu đã là phúc lớn mạng lớn rồi.
Có thể lại ở cạnh, bảo vệ a Nghiên rồi.....
Nàng tất nhiên là vui, vô cùng vui.
Khi lưu lại trên cổ a Nghiên, thời gian đầu nàng có thể nghe, có thể nhìn.
nàng nhìn thấy a Nghiên ngày nào cũng tới ngồi canh mộ cho nàng. Đặt lên một đóa huệ trắng.
Nàng nghe thấy được. Tiếng hét thảm của rất nhiều rất nhiều những người bị a Nghiên tàn sát. Tiếng van xin của rất nhiều những người chà đạp, hãm hại a Nghiên, cả những người thích chỉ trỏ, đàm tiếu a Nghiên.......
Nàng không quan tâm.
Nàng không có nghĩa vụ phải quan tâm tới họ.
Nàng không giống các đạo sĩ hay tiên tôn khác, nàng không có hứng thú lo chuyện bao đồng, không có trách nhiệm phải lo cho thái bình an nguy của thiên hạ.
Là nàng ích kỷ. Trừ a Nghiên ra, nàng không quan tâm bất cứ kẻ nào khác.
Vốn định cứ mãi như vậy. nhưng mảnh vụn linh hồn của nàng quá yếu ớt. dần dần không thấy được. Không nghe được gì nữa.....
Vậy nên chỉ còn cách hành tung bất động ,ẩn thân nơi ấn ký mạn đà la mà ngày ngày đêm đêm niệm chú duy trì kết giới. Kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mãi cho tới khi, nàng có thể nghe được giọng của Cố Nguyệt Hy, y đang gọi nàng.
Nàng được y cứu ra từ địa ngục vô gian, khôi phục thức hồn.
...
Cố Nguyệt Hy khi vừa đến Huyễn Hành trấn. Liền đứng ngồi không yên mà tìm kiếm Xích Lăng Trần.
Một hồi lâu, y mới tìm thấy nàng đang đứng ở sân nhà Liễu Gia. Cũng vừa đúng lúc bắt gặp huyễn cảnh kia. Rốt cục cũng biết được đoạn tình cảm của đứa đồ nhi đầu tiên mà mình nhận dạy này "mát lòng" cỡ nào.
Xem xong rồi thì đúng là khó mà ung dung nổi.
Y cố gắng rút ngắn thời gian nhất có thể, cướp Họa Y "trọng phạm" địa phủ trở ra, rồi lại hao tâm tổn phế mà khôi phục thức hồn cho nàng. Mới kịp thời mà đỡ lẫy một trảo hung bạo từ tay a Nghiên thay Xích Lăng Trần. Vòng tay qua đỡ lấy Xích Lăng Trần đang kiệt sức ngã xuống kia.
Mặc dù y biết, biết rất rõ.......Xích Lăng Trần vốn không chết được. Nhưng vẫn là kìm không nổi mà đỡ thay Xích Lăng Trần một đòn sát khí sôi trào đó.
Còn về phần A Nghiên, nàng cũng sửng sốt hồi lâu.
Mặc dù bấy lâu nay, nàng vẫn cảm nhận rõ Họa Y đang ở rất gần nàng, đang bảo vệ nàng. Nhưng nàng lại chẳng thể nhìn thấy Họa Y.
Cố nhân xa cách một đời. không ngờ tới ngày tương phùng lại là trong tình cảnh một dã quỷ một linh hồn không nguyên vẹn mặt đối mặt.
.
.
.
Cố Nguyệt Hy đặt Xích Lăng Trần an trí tại gốc Hải đường gần đó. Xong xuôi thì bước tới gần hai tiểu "ma quỷ" kia hỏi chuyện......
"Ha. Tiểu nha đầu nhà ngươi thật có gan đấy! chú thuật kết giới của vi sư dạy ngươi là để ngươi đi dung túng tình nhân của ngươi làm càn làm loạn sao!?"
A Nghiên đứng bên cạnh Họa Y, bấy giờ cũng hiểu ra được phần nào vấn đề. Liền hoảng loạn quỳ rạp xuống đất...
"Tiên tôn....tiên tôn...là ta...là do ta tự ý đồ sát sinh mạng cả trăm người...là ta! không phải chủ ý của tỷ ấy, xin người...xin người hãy trừng phạt một mình ta thôi..ta nguyện chịu tất cả...tất cả hình phạt của người...xin người...làm ơn.. tha cho tỷ ấy...được không."
Cố Nguyệt Hy nhíu mày: "Bản tiên còn chưa hỏi đến lượt ngươi. Ngươi khóc lóc van xin cái gì? Chuyện các ngươi gây ra. Hết thảy đều có nhân quả báo ứng. Bản tiên không thể can thiệp. Hiện tại cứu được tiểu nha đầu kia ra, đã là cược mất nửa cái mạng rồi. Bản tiên lực bất tòng tâm!"
Triệu Họa Y cúi đầu, ngữ điệu nàng cũng có phần nghèn nghẹn. Nghe vừa giống cầu xin lại đan xen đôi chút khổ sở: "S...sư tôn... con biết, con phụ lại công ơn chỉ dạy của người rồi. Nhưng cũng không thể trách A Nghiên. Muội ấy là bị những kẻ thú đội lốt người kia ép tới điên rồi. Chỉ là....chỉ là dù sao cũng từng có chút tình nghĩa sư đồ. Con có thể xin người một tâm nguyện không?"
"...Trong khả năng của ta."
"Con có thể xin người một sợi Bất tận hồng tơ không?...."
"Tơ hồng vĩnh cửu!? ngươi biết thứ đó là gì mà cũng dám xin ta!?"
"Dẫu sao cũng phải chịu báo ứng nhân quả, phải chịu cực hình khổ ải. Nhưng có thể cùng người mình thương không cách không lìa. Cùng bên nhau cộng cam đồng khổ, thì đến tận cùng địa ngục vẫn còn chút hơi ấm."
Nghe được lời này, Cố Nguyệt Hy ngẩn ra hồi lâu.....
Tận cùng địa ngục vẫn còn chút hơi ấm.
Cùng người mình thương không cách không rời.
Là loại cảm giác thế nào?.
...
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
"Con không định đổi ý."
"Một khi buộc sợi tơ hồng này, ngươi và tiểu quỷ kia sẽ chịu mọi cực hình vô vạn trượng mà đối phương phải chịu. Nếu may mắn được đầu thai chuyển thế, thì cũng đời đời kiếp kiếp bị trói buộc lẫn nhau. Lỡ có một ngày chán ghét lẫn nhau, cũng chẳng thể thoát khỏi nhau. chỉ có thể cùng nhau trải qua vô vạn kiếp."
"Con không hối hận."
"Tiểu quỷ, ngươi có đồng ý cùng tiểu nha đầu này......"
"Tiên tôn, A Nghiên ta cầu còn không đủ."
Cố Nguyệt Hy thở dài, day nhẹ ấn đường.
Con bà nó hai cái giống gì mà cố chấp vậy chứ!?
Người đang yêu đều thế này cả sao?
Đau đầu thật.
Bỏ đi. Thành toàn cho chúng nó vậy.........
.
.
.
Hồi sau, y rốt cục cũng xử lý xong mớ rắc rối của hai đứa kia.
Tiện tay giải huyễn cảnh trận. Cũng xóa luôn một phần kí ức của lão Triệu từ sớm vẫn đang núp trong góc nghe ngóng tình hình kia. Dứt khoát đánh ngất lão luôn .
Vừa hay, vết thương trên cơ thể của Xích Lăng Trần cũng đang từ từ tái tạo lại. Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cố Nguyệt Hy cũng thở dài. An tâm được phần nào rồi.
Nhưng bây giờ, vẫn còn một vấn đề.
Đó là y mà nán lại đây thêm một lúc nữa. sợ là sẽ không trụ được mà lăn ra ngủm mất.
Mà ngự kiếm của y, bấy giờ cũng chỉ còn sức đưa một người trở về thôi.....
Suy đi tính lại một hồi. Vẫn là mặc kệ đi. Xích Lăng Trần vốn dĩ không chết được.
.
.
.
Lúc này ngẫm lại lúc đó, quả thực có hơi vô tâm thì phải nhỉ....
không sao, bất đắc dĩ thôi.
Ngoài sảnh Cố Nguyệt phủ, Mộc Hề cũng đang chăm chú nhin bình trà cạn nước cạn cốt kia. Không bưng ra cũng không động tới. Chỉ đơn giản là lòng mang tâm sự, vô phương vô thức mà nhìn nó sôi cạn theo thời gian.....
Trên đời này, mãn nguyện đơn giản nhất có lẽ là thời khắc ngươi phát hiện ra người mà ngươi thích, cũng thích ngươi.
Cũng người này, nhưng khổ tâm nhất không phải là người ta không thích ngươi, lạnh nhạt với ngươi. Mà là người ta hận ngươi, vì hận ngươi mà lại tự làm tổn thương bản thân...
Còn ngươi, biết nhưng lại chẳng thể làm gì.
...
Nhập truyện:
...
Xích Lăng Trần lò dò quanh trấn Huyễn Hành một buổi trời, trừ việc nấm mồ Triệu Họa Y nằm ung dung tại chỗ cũ có thêm một đóa huệ trắng. còn lại không phát hiện ra thứ gì khác.
Người mà hôm qua có năng lực cứu nàng ra khỏi tay a Nghiên, Đã thế còn có khả năng giải huyễn thuật, rất có thể cũng biết cách giải cấm chú mạn đà la.
...
Cuối cùng, quanh đi quẩn lại.
Đến trưa, Xích Lăng Trần mới sực nhớ ra, đời trước loại kết giới mạn đà la này là do Cố Nguyệt Hy sáng lập, sau đó một phần nhỏ được quảng bá và lưu truyền rộng rãi, nên số người biết đến và sử dụng cũng không ít.
Nhưng đó chỉ là một phần không đáng kể, còn về người biết đến mấy loại kết giới trình độ cao như này, thì trừ Cố Nguyệt Hy ra cũng chỉ có học trò của y. Hoặc người thân, người y tin tưởng mà truyền lại.
Học trò của y......trừ nàng ra, còn ai khác nữa sao?
Còn người thân của y....là ai đây?
Nói thật, đời trước nàng chưa từng nghiêm túc tìm hiểu về mối quan hệ xung quanh Cố Nguyệt Hy.
Bình thường mấy lúc nàng để ý, cũng chỉ là thấy y qua lại trò truyện phiếm với vài thái giám trong cung, hoặc là luẩn quẩn quanh lão Hoàng đế mà nịnh nọt, tâng bốc các thứ...
Còn người thân của y là ai, có những ai. Nàng căn bản là chưa từng thấy y nhắc đến.
.
.
.
Rốt cuộc, có nên về hỏi thẳng y hay không?
Nên mở lời như thế nào?
Hỏi y còn học trò khác không?
Hay là còn người thân nào không?
Liệu y sẽ trả lời như thế nào? y có trả lời không? có nói thật không?
Sao cứ có vẻ như là đang quan tâm tìm hiểu đến thái độ của y thế nhở?....
Không đúng! Nàng là đang tìm hiểu danh tính người cứu nàng hôm qua mà! liên quan gì thái độ của y chứ? quan tâm cái con bà nó.
Trong đầu rối tung rối loạn một hồi, chân thì lại vô thức mà đảo hướng về cổng Cố Nguyệt phủ từ lúc nào chẳng hay.
Đến lúc nhận ra, thì tay cũng đã suýt đẩy cổng chính mà vào.
Tính tình Xích Lăng Trần đời trước từ lúc lên ngôi Xích Vương đã càng ngày càng khó ở, ngạo mạn. Da mặt cũng càng mỏng.
Nhưng không ngờ cũng có ngày nàng lại nổi cáu vì cái tình cảnh mà chính bản thân nàng cũng chẳng hiểu vì sao. có lẽ là........thẹn chăng?
Hôm bữa vừa hậm hực hùng hổ đánh người ta một trận, bây giờ lại mò về xin in4 người thân học trò của người ta. Có phải là hơi mất mặt rồi không?.......
Hay thôi kệ đi, trái đất hình tròn. có duyên ắt sẽ gặp lại.
Nghĩ vậy nàng thả tay nắm cửa, không định vào nữa. Xoay người đảo bước đi về hướng địa phận ma giới.
...
Xích Lăng Trần đâu biết được, Lúc đó chỉ cần nàng đẩy cửa bước vào nơi này một bước thôi. Thì kết quả lập tức sẽ khác...
Nàng sẽ ngửi thấy mùi trà mà sư tôn của nàng thức dậy từ sớm hôm qua. biết nàng hay bộc phát tâm hỏa nên đã đặc biệt pha cho nàng, trà y đun cách thủy. Đến giờ vẫn còn nóng nghi ngút mùi cam thảo, chờ nàng trở về để nói một câu xin lỗi với nàng, muốn bù đắp, muốn làm lành với nàng......
Trà đun đã từ sớm, đến qua một ngày một đêm. Bấy giờ đã gần như cạn khô mất rồi.
Nàng sẽ ngửi thấy mùi thuốc đắp nồng đậm phả ra từ gian phòng của y, nàng sẽ men theo mùi này mà tới cửa phòng y. Sẽ nhìn thấy y một thân lam phục nhuốm đầy máu tươi. Đang chật vật tự giã thuốc, đắp thuốc lên miệng vết thương dữ tợn kia. Trên tay áo còn vương vết ố của trà cam thảo mà hồi sớm lúc pha bất cẩn làm đổ lên....
.
.
.
Nhưng không thấy cũng không sao. Trái lại sẽ càng tốt hơn.
Y bấy giờ không muốn để nàng thấy bộ dạng này của y. Lúc ở Huyễn Hành trấn cũng không định để nàng thấy mặt y.
Nếu nàng thấy được, chắc chắn sẽ nghi ngờ y, nghi ngờ y đang giả bộ
Nghi ngờ rằng chính y đã bày ra vở kịch ở Huyễn Hành trấn, rằng y chỉ đang diễn một vở "khổ nhục kế", đang muốn tạo dựng niềm tin đối với nàng. Khi đó sẽ lại tiếp tục lợi dụng nàng.
Nàng không tin.
Căn bản là không muốn tin.
Y bất tử mà, Nếu có bị thương nặng đến đâu thì cũng chỉ qua thời gian một nén hương là sẽ tái tạo lại, sẽ lành lặn khỏe mạnh như thường thôi. Làm gì có chuyện trôi qua một buổi trời mà vẫn chật vật như thế cơ chứ?
Nàng căn bản là không nghĩ đến, thứ thuốc mà Cố Nguyệt Hy cưỡng ép nàng nuốt hôm ở núi Quỷ Cơ là gì, y nói là Giải đan dược. Nhưng thực sự là thế sao?
Nếu đúng như lời y nói, tại sao lúc ở huyễn hành trấn. Nàng vẫn trúng huyễn cảnh trận, mà một buổi sau vẫn chưa tỉnh táo?
Không nghĩ đến, không muốn nghĩ.
Nàng không muốn mềm lòng với y bất cứ lần nào nữa.
Nàng không tin con người y sẽ cam tâm vì nàng mà chịu thiệt về bản thân.
nàng không muốn tin tưởng y.
.
.
.
Con người Xích Lăng Trần là vậy. Một khi đã tin tưởng ai thì tuyệt đối chân thành. Vì người mà có thể lao vào dầu sôi nước độc.
Nhưng chà đạp lên niềm tin của nàng, bỏ rơi nàng. Một người sẽ tuyệt đối không có lần thứ hai.
Đối với y bây giờ. Nếu nàng có nhìn thấy thì cũng chỉ là gợi lên chút cảm giác khinh bỉ.
Giống như cảm giác khi nhìn thấy tên tra nam họ Liễu kia vậy.
Khi đó A Nghiên mềm lòng với hắn, với đám người nhà hắn. Kết cục là bị nhốt lại vào chuông đồng. Chịu dày vò khổ kiếp.
Nàng không muốn giẫm lại vết xe đổ của a Nghiên. Vẫn là nên dứt khoát thẳng tay với loại người này.
Nàng không lột da róc xương y, không nhốt lại lăng trì ngày này qua tháng khác đã là nhân từ cho y lắm rồi. Còn muốn nàng mở lòng thêm lần nữa?nằm mơ.
Còn việc người cứu nàng là ai, nếu có duyên gặp lại. Nàng nhất định sẽ báo đáp, Xích Vương nàng không muốn mang nợ ân tình người ta.
.
.
.
Trời trở chiều.....
Tại gian phòng mờ mịt khói thuốc kia, Cố Nguyệt Hy rốt cục cũng an trí xong mấy vết thương trên cơ thể. Y không thích mấy thứ nhớp nháp tanh tưởi như máu. Nên dứt khoát đốt luôn bộ lam phục kia.
Bấy giờ chạy ra sảnh chính, nhìn thấy ấm trà mình đun hôm qua đã cạn nước, y lại thấy hơi lo lắng cho Xích Lăng Trần, không biết nàng giờ thế nào rồi......hôm qua kiệt sức. Triệu được ngự kiếm trở về đến Cố Nguyệt phủ đã là phúc lớn. Bằng không y mà bất tỉnh nhân sự ngay tại đó đợi nàng tỉnh dậy thì cũng......không ổn lắm.
Trong cốt truyện ban đầu không có ghi chép về nhân vật A Nghiên, cũng không ghi chép về nguyên nhân Huyễn Hành trấn năm đỏ xảy ra đại hỏa hoạn.
Trong ký ức của Cố Nguyệt "tiên tôn" cũng không có mấy ấn tượng gì về A Nghiên.
Nhưng Triệu Họa Y, lại từng là học trò của vị sư tôn này.
Thậm chí còn sớm hơn cả Xích Lăng Trần.
Triệu Họa Y năm 9 tuổi từng theo học chỗ Cố Nguyệt Hy 2 năm. Do tư chất thiên bẩm cộng với khả năng ghi nhớ tốt. Rất nhanh đã học được rất nhiều chú thuật. Nhưng thông thạo nhất vẫn là thuật kết giới.
Giống như mục đích ban đầu của nàng.
Ngày nàng mới nhập môn, Cố Nguyệt Hy có hỏi nàng một câu: "Con muốn học thuật để làm gì?"
"Con muốn bảo vệ A Nghiên. Con đã hứa với muội ấy."
"Mãi sẽ không thay đổi chứ?"
"Sẽ không."
Nhưng đến lúc nàng học nên cơ nên sự trở về rồi, thì A Nghiên đã không còn nữa.
A Nghiên bị người ta lừa, trâm rơi ngọc nát, hương tắt dầu cạn.
Là nàng, Trở về quá muộn rồi.....
Nàng cố gắng 2 năm trời, là cố gắng 2 năm trời!
Cuối cùng người muốn bảo vệ, lại chẳng thể bảo vệ được!
Không sao......A Nghiên mất rồi thì đã sao chứ? nàng còn sống là được. Chỉ cần nàng còn một mảnh tàn hồn, thì dù A Nghiên có thành quỷ, nàng cũng nhất mực bảo hộ, nhất mực cưng chiều.
Cứ mãi như vậy, mãi cho tới một ngày, ông trời rốt cục cũng ban cho nàng chút ân tình......
Khi đó một mảnh vụn hồn của nàng may mắn qua mặt được lệ quỷ âm binh. cưỡng ép tách rời với bản thân đang bị giam cầm nơi địa ngục kia. Kịp thời bấu víu vào ấn ký mạn đà la mà lưu lại trên cổ A Nghiên.
Như vậy, cứ như vậy thôi.
Trụ được bao nhiêu đã là phúc lớn mạng lớn rồi.
Có thể lại ở cạnh, bảo vệ a Nghiên rồi.....
Nàng tất nhiên là vui, vô cùng vui.
Khi lưu lại trên cổ a Nghiên, thời gian đầu nàng có thể nghe, có thể nhìn.
nàng nhìn thấy a Nghiên ngày nào cũng tới ngồi canh mộ cho nàng. Đặt lên một đóa huệ trắng.
Nàng nghe thấy được. Tiếng hét thảm của rất nhiều rất nhiều những người bị a Nghiên tàn sát. Tiếng van xin của rất nhiều những người chà đạp, hãm hại a Nghiên, cả những người thích chỉ trỏ, đàm tiếu a Nghiên.......
Nàng không quan tâm.
Nàng không có nghĩa vụ phải quan tâm tới họ.
Nàng không giống các đạo sĩ hay tiên tôn khác, nàng không có hứng thú lo chuyện bao đồng, không có trách nhiệm phải lo cho thái bình an nguy của thiên hạ.
Là nàng ích kỷ. Trừ a Nghiên ra, nàng không quan tâm bất cứ kẻ nào khác.
Vốn định cứ mãi như vậy. nhưng mảnh vụn linh hồn của nàng quá yếu ớt. dần dần không thấy được. Không nghe được gì nữa.....
Vậy nên chỉ còn cách hành tung bất động ,ẩn thân nơi ấn ký mạn đà la mà ngày ngày đêm đêm niệm chú duy trì kết giới. Kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mãi cho tới khi, nàng có thể nghe được giọng của Cố Nguyệt Hy, y đang gọi nàng.
Nàng được y cứu ra từ địa ngục vô gian, khôi phục thức hồn.
...
Cố Nguyệt Hy khi vừa đến Huyễn Hành trấn. Liền đứng ngồi không yên mà tìm kiếm Xích Lăng Trần.
Một hồi lâu, y mới tìm thấy nàng đang đứng ở sân nhà Liễu Gia. Cũng vừa đúng lúc bắt gặp huyễn cảnh kia. Rốt cục cũng biết được đoạn tình cảm của đứa đồ nhi đầu tiên mà mình nhận dạy này "mát lòng" cỡ nào.
Xem xong rồi thì đúng là khó mà ung dung nổi.
Y cố gắng rút ngắn thời gian nhất có thể, cướp Họa Y "trọng phạm" địa phủ trở ra, rồi lại hao tâm tổn phế mà khôi phục thức hồn cho nàng. Mới kịp thời mà đỡ lẫy một trảo hung bạo từ tay a Nghiên thay Xích Lăng Trần. Vòng tay qua đỡ lấy Xích Lăng Trần đang kiệt sức ngã xuống kia.
Mặc dù y biết, biết rất rõ.......Xích Lăng Trần vốn không chết được. Nhưng vẫn là kìm không nổi mà đỡ thay Xích Lăng Trần một đòn sát khí sôi trào đó.
Còn về phần A Nghiên, nàng cũng sửng sốt hồi lâu.
Mặc dù bấy lâu nay, nàng vẫn cảm nhận rõ Họa Y đang ở rất gần nàng, đang bảo vệ nàng. Nhưng nàng lại chẳng thể nhìn thấy Họa Y.
Cố nhân xa cách một đời. không ngờ tới ngày tương phùng lại là trong tình cảnh một dã quỷ một linh hồn không nguyên vẹn mặt đối mặt.
.
.
.
Cố Nguyệt Hy đặt Xích Lăng Trần an trí tại gốc Hải đường gần đó. Xong xuôi thì bước tới gần hai tiểu "ma quỷ" kia hỏi chuyện......
"Ha. Tiểu nha đầu nhà ngươi thật có gan đấy! chú thuật kết giới của vi sư dạy ngươi là để ngươi đi dung túng tình nhân của ngươi làm càn làm loạn sao!?"
A Nghiên đứng bên cạnh Họa Y, bấy giờ cũng hiểu ra được phần nào vấn đề. Liền hoảng loạn quỳ rạp xuống đất...
"Tiên tôn....tiên tôn...là ta...là do ta tự ý đồ sát sinh mạng cả trăm người...là ta! không phải chủ ý của tỷ ấy, xin người...xin người hãy trừng phạt một mình ta thôi..ta nguyện chịu tất cả...tất cả hình phạt của người...xin người...làm ơn.. tha cho tỷ ấy...được không."
Cố Nguyệt Hy nhíu mày: "Bản tiên còn chưa hỏi đến lượt ngươi. Ngươi khóc lóc van xin cái gì? Chuyện các ngươi gây ra. Hết thảy đều có nhân quả báo ứng. Bản tiên không thể can thiệp. Hiện tại cứu được tiểu nha đầu kia ra, đã là cược mất nửa cái mạng rồi. Bản tiên lực bất tòng tâm!"
Triệu Họa Y cúi đầu, ngữ điệu nàng cũng có phần nghèn nghẹn. Nghe vừa giống cầu xin lại đan xen đôi chút khổ sở: "S...sư tôn... con biết, con phụ lại công ơn chỉ dạy của người rồi. Nhưng cũng không thể trách A Nghiên. Muội ấy là bị những kẻ thú đội lốt người kia ép tới điên rồi. Chỉ là....chỉ là dù sao cũng từng có chút tình nghĩa sư đồ. Con có thể xin người một tâm nguyện không?"
"...Trong khả năng của ta."
"Con có thể xin người một sợi Bất tận hồng tơ không?...."
"Tơ hồng vĩnh cửu!? ngươi biết thứ đó là gì mà cũng dám xin ta!?"
"Dẫu sao cũng phải chịu báo ứng nhân quả, phải chịu cực hình khổ ải. Nhưng có thể cùng người mình thương không cách không lìa. Cùng bên nhau cộng cam đồng khổ, thì đến tận cùng địa ngục vẫn còn chút hơi ấm."
Nghe được lời này, Cố Nguyệt Hy ngẩn ra hồi lâu.....
Tận cùng địa ngục vẫn còn chút hơi ấm.
Cùng người mình thương không cách không rời.
Là loại cảm giác thế nào?.
...
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
"Con không định đổi ý."
"Một khi buộc sợi tơ hồng này, ngươi và tiểu quỷ kia sẽ chịu mọi cực hình vô vạn trượng mà đối phương phải chịu. Nếu may mắn được đầu thai chuyển thế, thì cũng đời đời kiếp kiếp bị trói buộc lẫn nhau. Lỡ có một ngày chán ghét lẫn nhau, cũng chẳng thể thoát khỏi nhau. chỉ có thể cùng nhau trải qua vô vạn kiếp."
"Con không hối hận."
"Tiểu quỷ, ngươi có đồng ý cùng tiểu nha đầu này......"
"Tiên tôn, A Nghiên ta cầu còn không đủ."
Cố Nguyệt Hy thở dài, day nhẹ ấn đường.
Con bà nó hai cái giống gì mà cố chấp vậy chứ!?
Người đang yêu đều thế này cả sao?
Đau đầu thật.
Bỏ đi. Thành toàn cho chúng nó vậy.........
.
.
.
Hồi sau, y rốt cục cũng xử lý xong mớ rắc rối của hai đứa kia.
Tiện tay giải huyễn cảnh trận. Cũng xóa luôn một phần kí ức của lão Triệu từ sớm vẫn đang núp trong góc nghe ngóng tình hình kia. Dứt khoát đánh ngất lão luôn .
Vừa hay, vết thương trên cơ thể của Xích Lăng Trần cũng đang từ từ tái tạo lại. Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cố Nguyệt Hy cũng thở dài. An tâm được phần nào rồi.
Nhưng bây giờ, vẫn còn một vấn đề.
Đó là y mà nán lại đây thêm một lúc nữa. sợ là sẽ không trụ được mà lăn ra ngủm mất.
Mà ngự kiếm của y, bấy giờ cũng chỉ còn sức đưa một người trở về thôi.....
Suy đi tính lại một hồi. Vẫn là mặc kệ đi. Xích Lăng Trần vốn dĩ không chết được.
.
.
.
Lúc này ngẫm lại lúc đó, quả thực có hơi vô tâm thì phải nhỉ....
không sao, bất đắc dĩ thôi.
Ngoài sảnh Cố Nguyệt phủ, Mộc Hề cũng đang chăm chú nhin bình trà cạn nước cạn cốt kia. Không bưng ra cũng không động tới. Chỉ đơn giản là lòng mang tâm sự, vô phương vô thức mà nhìn nó sôi cạn theo thời gian.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.