Chương 19
Tứ Nguyệt
16/03/2019
Long Đan Thanh ôm thân thể Lãnh Diễm đã bất tỉnh vào trong cung, lập tức đưa tới một trận xôn xao.
Bọn họ không hiểu vì sao Long Đan Thanh lại ôm Lãnh Diễm. Hắn không phải ghét cay ghét đắng nữ tử giết chết Vương huynh của hắn sao, cũng trừng phạt nàng làm nô sao? Nhưng hôm nay----
Lúc này Long Đan Thanh không có tâm tư để để ý tới những thứ này, tim của hắn treo toàn bộ lên trên người đang hôn mê bất tỉnh trong ngực hắn.
Hắn cấp bách chạy nhanh tới phòng, gọi người.
“Quốc vương.”
Long Quan Ngữ nhanh chóng đến bên cạnh Long Đan Thanh.
“Gọi thái y!”
Hương Vân nhìn Lãnh Diễm được Long Đan Thanh ôm thật chặt vào trong ngực làm nàng không khỏi ghen tỵ.
“Quốc vương, nàng ta là nữ nhân ác độc, vì sao người lại mang nàng ta về?” Hương Vân kích động bắt lấy ống tay áo Long Đan Thanh, phát hiện mình đón nhận được tròng mắt đen lạnh như băng của hắn.
“Công chúa, mời tránh ra.” Giọng nói Long Đan Thanh không mang theo bất kỳ ấm áp nào, thậm chí có chút tức giận.
“ Không! Người phải cho ta---- một cái công đạo-----“
“Buông tay” hắn lớn tiếng ra lệnh.
Hương Vân kinh hãi, chậm rãi buông tay ra.
Long Đan Thanh cẩn thận đặt Lãnh Diễm lên trên giường, trền mặt đều hiện sự ôn nhu, lo lắng.
Long Quan Ngữ đứng một bên nhất thanh nhị sở thấy vậy, nhưng hắn cũng không nói ra.
Lúc này một người tóc trắng đi tới, cung kính hành lễ với Long Đan Thanh “ Quốc vương.”
“Thái y, mau, giúp ta xem thương thể của nàng một chút!” Long Đan thanh ra lệnh, thái y đứng một bên theo lời hắn kiểm tra vết thương cho Lãnh Diễm.
Đầu tiên thái y xem mạch cho Lãnh Diễm, nhấc ống tay áo của nàng lên,tất cả vết thương lớn nhỏ đều lộ ra, trên cổ còn có vết thương đang chảy máu.
Nhìn thái y thoa thuốc cho Lãnh Diễm, Long Đan Thanh không khỏi nghĩ, chỉ thiếu chút nữa, hắn sẽ mất nàng….
Nghĩ như vậy, tim của hắn không khói nhéo một chút. Nhìn thấy những vết thương trên người nàng kia, hắn lại đau lòng không thôi.
Hắn cũng không muốn hại nàng biến thành bộ dạng như vậy…..
“Trừ những vết thương trên da thịt này, nàng có bất cứ nội thương hay không?” Long Đan thanh cố giữ cũng trấn định hỏi.
“Không có. Nhưng….”
Long Đan Thanh cắt đứt lời nói của thái y “ Vậy ngươi có thể lui xuống.” Hắn cho là thái y cũng giống những người khác, không đồng ý hắn mang Lãnh Diễm đến.
“Nhưng, quốc vương…” Lãnh Diễm cô nương có thai nha!
Long Đan Thanh lấy ánh mắt lạnh lùng ngăn trở hắn nói thêm.
“Ngươi lấy thuốc bổ phù hợp với thân thể nàng, bảo bọn họ nhanh mang đến đây” Hắn chẳng khác gì đang đuổi người.
“Lão thần cáo lui.”
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thái y vội vàng lui ra, tránh trọc giận quốc vương, đến lúc đó ăn không xong đâu.
Tiếp đó, Long Đan Thanh cho những người khác lui xuống.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại hắn và Lãnh Diễm. Ánh mắt của hắn dừng lại trên hai mắt nhắm chặt của người nằm trên giường, nghe thấy rên rỉ thống khổ của nàng, tim của hắn cũng đau theo.
Chỉ thấy người trên giường nói mơ liên tục, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, một bộ dạng bị ác mộng làm cho thống khổ.
“Tỷ tỷ, muội thật khổ….Thật xin lỗi, muội sẽ chuộc lỗi…. Không không, Long Đan Thanh, không nên! Không nên giam ta ở đây, ta sợ bóng tối….”
Tiếng cầu khẩn tuyệt vọng của nàng làm trong lòng Long Đan Thanh cũng không chịu được nữa mà đau lòng cho nàng.
Hắn cầm thật chặt hai tay đang vùng vẫy giữa không trung của nàng, để bên môi “ Tiểu Diễm, cho tới bây giờ ta cũng không phải thật tâm trừng phạt nàng! Ta chỉ muốn hảo hảo yêu nàng, đem nàng vĩnh viễn lưu lại bên người ta, cả đời phụng bồi ta. Nhưng….” Hắn thống khổ nhắm mắt lại, không cách nào nói gì thêm.
Hắn nhẹ nhàng kéo nàng lại gần hơn, để đầu nàng dựa vào ngực hắn. Lãnh Diễm ở trong ngực hắn lấy được một chút yên tĩnh, từ từ an tĩnh lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Long Đan Thanh ôm lấy người yêu, vào thời khắc này vì cảm nhận được nhiệt độc của nàng mà cảm thấy thỏa mãn, lòng từ từ tỉnh táo lại….
Hắn suy nghĩ, rốt cuộc thì mình muốn cái gì?
Báo thù?
Nhưng cho dù hắn thật sự báo thù, hận nàng cả đời, Vương huynh cũng sẽ không sống lại. Huống chi hắn thủy chúng không thể nào nhẫn tâm với nàng được.
Hắn không phải không thừa nhận, hắn tàn nhẫn với nàng cũng là vì để che dấu tình yêu say đắm không cách nào khống chế được của mình dành cho nàng.
Hắn muốn nàng cả đời chỉ thuộc về hắn….
Nếu như nàng chỉ là một dân nữ đơn thuần, hắn đã sớm cưới nàng vào cửa, trở thành vợ hắn, nhận được toàn bộ nhiệt tình yêu thương che chở của hắn.
Đáng tiếng thế nhân đều coi nàng là hồ ly tinh, là một người không tốt….
Hắn khẽ gảy nhẹ sợi tóc đen như thác nước của nàng, không nhịn được thở dài “ Tiểu Diễm, ta không biết có thể đem nàng ở lại bên ta bao lâu…”
Hắn hôn lên trán nàng, lòng tràn đầy lo lắng……
Bọn họ không hiểu vì sao Long Đan Thanh lại ôm Lãnh Diễm. Hắn không phải ghét cay ghét đắng nữ tử giết chết Vương huynh của hắn sao, cũng trừng phạt nàng làm nô sao? Nhưng hôm nay----
Lúc này Long Đan Thanh không có tâm tư để để ý tới những thứ này, tim của hắn treo toàn bộ lên trên người đang hôn mê bất tỉnh trong ngực hắn.
Hắn cấp bách chạy nhanh tới phòng, gọi người.
“Quốc vương.”
Long Quan Ngữ nhanh chóng đến bên cạnh Long Đan Thanh.
“Gọi thái y!”
Hương Vân nhìn Lãnh Diễm được Long Đan Thanh ôm thật chặt vào trong ngực làm nàng không khỏi ghen tỵ.
“Quốc vương, nàng ta là nữ nhân ác độc, vì sao người lại mang nàng ta về?” Hương Vân kích động bắt lấy ống tay áo Long Đan Thanh, phát hiện mình đón nhận được tròng mắt đen lạnh như băng của hắn.
“Công chúa, mời tránh ra.” Giọng nói Long Đan Thanh không mang theo bất kỳ ấm áp nào, thậm chí có chút tức giận.
“ Không! Người phải cho ta---- một cái công đạo-----“
“Buông tay” hắn lớn tiếng ra lệnh.
Hương Vân kinh hãi, chậm rãi buông tay ra.
Long Đan Thanh cẩn thận đặt Lãnh Diễm lên trên giường, trền mặt đều hiện sự ôn nhu, lo lắng.
Long Quan Ngữ đứng một bên nhất thanh nhị sở thấy vậy, nhưng hắn cũng không nói ra.
Lúc này một người tóc trắng đi tới, cung kính hành lễ với Long Đan Thanh “ Quốc vương.”
“Thái y, mau, giúp ta xem thương thể của nàng một chút!” Long Đan thanh ra lệnh, thái y đứng một bên theo lời hắn kiểm tra vết thương cho Lãnh Diễm.
Đầu tiên thái y xem mạch cho Lãnh Diễm, nhấc ống tay áo của nàng lên,tất cả vết thương lớn nhỏ đều lộ ra, trên cổ còn có vết thương đang chảy máu.
Nhìn thái y thoa thuốc cho Lãnh Diễm, Long Đan Thanh không khỏi nghĩ, chỉ thiếu chút nữa, hắn sẽ mất nàng….
Nghĩ như vậy, tim của hắn không khói nhéo một chút. Nhìn thấy những vết thương trên người nàng kia, hắn lại đau lòng không thôi.
Hắn cũng không muốn hại nàng biến thành bộ dạng như vậy…..
“Trừ những vết thương trên da thịt này, nàng có bất cứ nội thương hay không?” Long Đan thanh cố giữ cũng trấn định hỏi.
“Không có. Nhưng….”
Long Đan Thanh cắt đứt lời nói của thái y “ Vậy ngươi có thể lui xuống.” Hắn cho là thái y cũng giống những người khác, không đồng ý hắn mang Lãnh Diễm đến.
“Nhưng, quốc vương…” Lãnh Diễm cô nương có thai nha!
Long Đan Thanh lấy ánh mắt lạnh lùng ngăn trở hắn nói thêm.
“Ngươi lấy thuốc bổ phù hợp với thân thể nàng, bảo bọn họ nhanh mang đến đây” Hắn chẳng khác gì đang đuổi người.
“Lão thần cáo lui.”
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thái y vội vàng lui ra, tránh trọc giận quốc vương, đến lúc đó ăn không xong đâu.
Tiếp đó, Long Đan Thanh cho những người khác lui xuống.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại hắn và Lãnh Diễm. Ánh mắt của hắn dừng lại trên hai mắt nhắm chặt của người nằm trên giường, nghe thấy rên rỉ thống khổ của nàng, tim của hắn cũng đau theo.
Chỉ thấy người trên giường nói mơ liên tục, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, một bộ dạng bị ác mộng làm cho thống khổ.
“Tỷ tỷ, muội thật khổ….Thật xin lỗi, muội sẽ chuộc lỗi…. Không không, Long Đan Thanh, không nên! Không nên giam ta ở đây, ta sợ bóng tối….”
Tiếng cầu khẩn tuyệt vọng của nàng làm trong lòng Long Đan Thanh cũng không chịu được nữa mà đau lòng cho nàng.
Hắn cầm thật chặt hai tay đang vùng vẫy giữa không trung của nàng, để bên môi “ Tiểu Diễm, cho tới bây giờ ta cũng không phải thật tâm trừng phạt nàng! Ta chỉ muốn hảo hảo yêu nàng, đem nàng vĩnh viễn lưu lại bên người ta, cả đời phụng bồi ta. Nhưng….” Hắn thống khổ nhắm mắt lại, không cách nào nói gì thêm.
Hắn nhẹ nhàng kéo nàng lại gần hơn, để đầu nàng dựa vào ngực hắn. Lãnh Diễm ở trong ngực hắn lấy được một chút yên tĩnh, từ từ an tĩnh lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Long Đan Thanh ôm lấy người yêu, vào thời khắc này vì cảm nhận được nhiệt độc của nàng mà cảm thấy thỏa mãn, lòng từ từ tỉnh táo lại….
Hắn suy nghĩ, rốt cuộc thì mình muốn cái gì?
Báo thù?
Nhưng cho dù hắn thật sự báo thù, hận nàng cả đời, Vương huynh cũng sẽ không sống lại. Huống chi hắn thủy chúng không thể nào nhẫn tâm với nàng được.
Hắn không phải không thừa nhận, hắn tàn nhẫn với nàng cũng là vì để che dấu tình yêu say đắm không cách nào khống chế được của mình dành cho nàng.
Hắn muốn nàng cả đời chỉ thuộc về hắn….
Nếu như nàng chỉ là một dân nữ đơn thuần, hắn đã sớm cưới nàng vào cửa, trở thành vợ hắn, nhận được toàn bộ nhiệt tình yêu thương che chở của hắn.
Đáng tiếng thế nhân đều coi nàng là hồ ly tinh, là một người không tốt….
Hắn khẽ gảy nhẹ sợi tóc đen như thác nước của nàng, không nhịn được thở dài “ Tiểu Diễm, ta không biết có thể đem nàng ở lại bên ta bao lâu…”
Hắn hôn lên trán nàng, lòng tràn đầy lo lắng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.