Chương 17
Kim Huyên
01/08/2018
Edit: Thanh Hưng
Sau khi Đỗ Vũ Thần và Ân Tuyên Mai liên tục xin nghỉ mấy ngày, lúc gần giữa trưa hôm nay lại cùng nhau đến công ty đi làm, chuyện này thực sự làm kinh hãi tất cả các thành viên trong công ty, đoàn người đều lấy "Có sắc nhãn quang" tựa như thăm dò, tựa như nghi kỵ để ý đến Ân Tuyên Mai, chỉ có Lâm Vĩ Chân dùng ánh mắt sáng rõ nhìn chằm chằm cô dò xét đến cùng.
"Tiểu Mai, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Vĩ Chân vừa tò mò lại quan tâm ngồi ở trước mặt Ân Tuyên Mai hỏi.
"Tớ...... Chuyện này......" Ân Tuyên Mai có chút xấu hổ ấp úng, cái này muốn cô nói như thế nào đây? Mặc dù tất cả chuyện này đều có nguyên nhân, thế nhưng chút suy đoán và lời đồn đãi này cũng có một phần là chân thật nha, cô cũng không thể một mực phủ nhận được!
"Này cái gì nha? Cậu nói chuyện đi chứ!" Lâm Vĩ Chân không nén được tính tình nói.
"Cậu muốn tớ nói thế nào đây!" Ân Tuyên Mai ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.
"Như vậy tất cả lời đồn đãi đều là thật hả!" Lâm Vĩ Chân ngốc một chút lại hỏi: "Mấy ngày nay cậu xin nghỉ thật sự đều là vì ở chung một chỗ với tổng giám đốc à?"
"Ừ." Ân Tuyên Mai gật đầu: "Chỉ là không giống như bọn họ tưởng tượng, chúng tớ......"
"Mặc kệ bọn họ nghĩ cái gì, cậu chỉ cần nói cho tớ, các cậu tới trình độ nào rồi?" Lâm Vĩ Chân ngắt lời cô, khẩn (l^q^d) trương hỏi: "Là một lũy, hai lũy, ba lũy hay là toàn bộ lũy đều đã đánh rồi?"
"Cái gì một lũy, hai lũy chứ? Tớ nghe không hiểu á!" Ân Tuyên Mai trợn trắng mắt trừng cô ấy.
"Tiểu thư, sao một chút thuật ngữ cậu cũng nghe không hiểu thế?" Lâm Vĩ Chân không chịu được thì thầm, sau đó rất rõ ràng giải thích cho cô nghe: "Cái gọi là một lũy chính là dắt tay, hai lũy là hôn môi, ba lũy là âu yếm, mà đánh toàn bộ lũy không phải chính là chỉ ân ái sao!"
"Tớ cho là bọn họ đều dùng A, B, C để bày tỏ......" Ân Tuyên Mai đỏ mặt lầu bầu nói.
"Đó là trước kia, hiện tại thời đại khác nhau rồi." Lâm Vĩ Chân ngắt lời của cô nói: "Nhanh lên một chút, cậu còn chưa có nói cho tớ, rốt cuộc cậu và tổng giám đốc đến mấy lũy rồi hả?"
"Cậu hỏi cái này làm cái gì chứ?" Ân Tuyên Mai ngượng ngùng nói lảng ra chuyện khác.
"Tớ quan tâm cậu mà!" Lâm Vĩ Chân nói như chuyện đương nhiên, bày ra vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa: "Mau nói cho tớ biết á!"
"Bốn lũy." Đưa ra bốn ngón tay, Ân Tuyên Mai thẹn thùng nói cho cô ấy biết.
"Bốn lũy." Đầu tiên Lâm Vĩ Chân hơi sửng sốt một chút, nhưng một lát sau cô ấy đột nhiên lĩnh ngộ, trợn to mắt, cô ấy nhìn chằm chằm Ân Tuyên Mai: "Cậu nói là đã đánh toàn bộ lũy rồi?!"
Ân Tuyên Mai gật đầu một cái với cô ấy.
"Trời ạ nha!" Lâm Vĩ Chân mà bộ muốn té xỉu: "Anh ta nói cái gì? Có nói sẽ phụ trách hay không?"
"Anh ấy nói...... Anh ấy yêu tớ, còn nói...... Muốn kết hôn với tớ." Ân Tuyên Mai thành thật nói cho cô ấy biết.
"Anh ta nói như vậy thật sao?" Lâm Vĩ Chân yên lặng, sau đó vừa lắc đầu, vừa gật đầu nói: "Không được, lời nói của đàn ông không có một câu nào là sự thực, tốt nhất là cậu phải chú ý một chút! Bằng không cậu lập tức kéo anh ta đi công chứng kết hôn đi, để bảo đảm chắc chắn không có bất ngờ gì."
"Đúng, tôi cũng cho là như thế." Đỗ Vũ Thần tiếp lời.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đứng ở bên cạnh hai cô gái, nghe hai cô ấy nói chuyện, anh cảm thấy buồn cười nhưng càng nhiều hơn là tò mò, anh thật sự không hiểu rõ loại động vật tên gọi là “phụ nữ” này lắm, cũng vĩnh viễn không đoán ra câu kế tiếp trong miệng các cô ấy là khen ngợi hay là chê bai?
Ân Tuyên Mai và Lâm Vĩ Chân bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của anh dọa sợ hết hồn, nhất là Lâm Vĩ Chân, cô ấy quả thực sắp sợ chết rồi, đáy lòng không nhịn được mà kêu rên: Làm thế nào đây? Cô nói xấu ở sau lưng tổng giám đốc, thế nhưng lại còn xui xẻo bị người ta nghe được, xem ra cô xong đời rồi!
"Ách...... Tổng giám đốc......" Lâm Vĩ Chân đau khổ lên tiếng chào hỏi Đỗ Vũ Thần.
"Đừng khẩn trương, Lâm Vĩ Chân, tôi sẽ không trách cô." Nhìn nét mặt cười khổ của cô ấy, Đỗ Vũ Thần nhướng mày cười một tiếng, sau đó tựa như nghiêm chỉnh nói với cô ấy: "Ngược lại, nếu như cô có thể giúp tôi lừa được Tuyên Mai vào lễ đường, tôi nhất định cho cô một cái đại hồng bao, để tỏ lòng cảm ơn."
"Đỗ Vũ Thần!" Ân Tuyên Mai tức giận rống to với anh.
Lâm Vĩ Chân bị anh làm rối tung lên, quả thật là một đầu mơ hồ, rốt cuộc người nào nên chịu trách nhiệm với người nào đây?
"Gọi lớn tiếng như vậy nha!" Đỗ Vũ Thần nhướng mày nhìn Ân Tuyên Mai đang tức giận: "Không ngờ bữa sáng còn chưa ăn, bữa trưa cũng chưa ăn mà em vẫn còn có hơi sức để hò hét như thế! Có thể thấy vận động buổi sáng của chúng ta còn chưa đủ kịch liệt." Anh nửa đùa mà nói.
"Đỗ Vũ Thần, anh còn nói......" Ân Tuyên Mai mắc cỡ chết được, cô đỏ mặt dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
"Được, anh không nói, chúng ta đi ăn cơm đi!" Một tay nắm tay cô, anh ôm cô về bên người công bố quyền sở hữu: "Lâm Vĩ Chân, cùng đi đi?"
"Ách, cám ơn tổng giám đốc, tôi đã có hẹn với người khác rồi." Lâm Vĩ Chân sợ hết hồn, vội vàng cự tuyệt ý tốt của Đỗ Vũ Thần, cô ấy mới không thèm làm bóng đèn 100W đâu!
"Vậy chúng tôi đi trước." Đỗ Vũ Thần nhẹ gật đầu với cô ấy, ôm lấy Ân Tuyên Mai rời đi, trước khi đi đột nhiên quay đầu lại nói với cô ấy: "Lời tôi nói mới vừa rồi là thật, cô cũng đừng quên đấy."
Cau chặt lông mày nhìn bọn họ rời đi, Lâm Vĩ Chân vẫn còn không nghĩ ra, rốt cuộc hai người bọn họ đang giở trò quỷ gì? Tại sao hình thức yêu đương lại khác người như thế? Nhất là tổng giám đốc, anh quả (di.da.l.qy.do) thật giống như trở thành một người khác, thật sự ứng nghiệm với câu nói: "Trong tình yêu ai cũng là kẻ ngốc!" Cô ấy lắc đầu một cái, lại thở dài một tiếng.
***
Ân Tuyên Mai mang theo tâm trạng lo lắng thấp thỏm, theo Đỗ Vũ Thần đi vào nhà họ Đỗ.
Đây là lần thứ hai cô đi tới nơi này, mặc dù cách thời gian tới lần trước không xa, nhưng lúc đó với tâm tình bây giờ thật sự có khác biệt một trời một vực.
Một lần kia, cô hoàn toàn ôm lòng hiếu kỳ mà đến, cô tò mò chỗ ở của người có tiền có gì khác với của người bình thường; cô tò mò cuộc sống của người có tiền có phù hoa lại không thiết thực hay không; cô càng hiếu kỳ về Đỗ Minh – người có thể biến Đỗ Vũ Thần thành một đứa trẻ. Khi đó cô, trong lòng, trong đầu, trong mắt tất cả đều là hai chữ "Tò mò", mà bây giờ......
Trừng mắt nhìn Đỗ Vũ Thần nhàn nhã bên cạnh, Ân Tuyên Mai hận không thể hung hăng đạp anh một cước, chẳng lẽ anh không an ủi cô được một câu nào à? Chẳng lẽ anh không biết tâm trạng bàng hoàng và vô dụng khi "Nàng dâu xấu xí gặp cha mẹ chồng" sao?
"Vũ Thần, có thể để ngày khác em lại tới thăm không?" Cô mang theo khuôn mặt không xác định hỏi.
"Không được!" Giọng của Đỗ Vũ Thần tràn đầy ý vị độc tài, nhưng câu tiếp theo lại làm người ta rớt mắt kính vì dịu dàng: "Thế nào, sợ ư? Đừng lo lắng, cha mẹ anh rất dễ chung sống, bọn họ tuyệt đối sẽ không hỏi tám đời tổ tông nhà em, nhiều nhất là hỏi bốn đời, OK?"
Anh cố gắng chọc cười cô, vậy mà bây giờ Ân Tuyên Mai hoàn toàn là cười không nổi.
"Nhưng mà, em không chuẩn bị thứ gì......" Ân Tuyên Mai cau mày nhìn hai tay trống không của mình.
"Yên tâm, nhà anh cũng không thiếu thứ gì." Đỗ Vũ Thần ngắt lời cô nói.
"Nhưng sẽ xấu hổ nha! Huống chi em còn ăn mặc như thế này......" Ân Tuyên Mai cúi đầu nhìn qua chính mình một lượt, nếu như cô thật sự mặc một thân "Đồng phục làm việc" đến trước mặt bọn họ, bọn họ không nghĩ cô là nữ giúp việc mới lạ đấy! Huống chi người ta không phải nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng sao? Tại sao cô có thể cứ như vậy đi gặp cha mẹ của anh được chứ!
"Không có gì mà xấu hổ cả, hơn nữa anh cảm thấy em mặc như thế này không có gì không ổn cả!" Ánh mắt Đỗ Vũ Thần tuần tra lại lần nữa ở trên người cô, sau đó nói: "Đi thôi! Em đừng lo lắng nữa được không? Bây giờ chúng ta mau vào đi thôi, nói không chừng còn có thể được ăn bữa tiệc Mãn Hán của mẹ anh đấy!" Anh đẩy cô đi.
Ân Tuyên Mai ỡm ờ để mặc cho Đỗ Vũ Thần kéo cô vào nhà.
Mới vừa vào nhà, Đỗ Vũ Thần lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, vô cùng không thích hợp, tại sao đèn đại sảnh lại không bật? Tại sao không ngửi được mùi thơm thức ăn mẹ anh nấu? Trời ơi, rốt cuộc mấy ngày nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Mẹ? Cha?" Đỗ Vũ Thần rướn họng kêu to.
"Sao thế?" Ân Tuyên Mai hỏi.
Đỗ Vũ Thần không trả lời, ngược lại lôi kéo cô đi thẳng vào phòng thí nghiệm, nếu như cha không ở trong phòng thí nghiệm, như vậy nhất định bọn họ đã đi ra ngoài, mà sự yên tĩnh khác thường trong nhà cũng có thể giải thích được.
Còn chưa tới kịp đi vào phòng thí nghiệm, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, hai người Đỗ Vũ Thần và Ân Tuyên Mai suýt nữa bị người lao ra ngoài đụng cho ngã chổng vó.
"Cha!" Đỗ Vũ Thần trợn mắt nhìn người tới.
"Nhóc con?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Đỗ Minh lập tức dừng bước: "Nhóc con, con tới thật đúng lúc, mau cùng ta vào đây." Đỗ Minh không nói hai lời, kéo Đỗ Vũ Thần lần nữa chui vào phòng thí nghiệm, nhưng mới đi không tới một bước, ông lập tức khiếp sợ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào con trai: "Làm sao con lại biến trở lại rồi hả?" Cả khuôn mặt ông là dáng vẻ sắp té xỉu.
"Làm ơn, cha, cha có thể vui mừng vì con một lần hay không? Không cần mỗi lần nhìn thấy con khôi phục, lại một dạng trời sắp sập xuống như thế, có thể hay không?" Đỗ Vũ Thần cau mày nhìn chằm chằm Đỗ Minh.
"Làm sao con có thể khôi phục? Vậy...... Vậy ta làm thế nào...... Làm thế nào?" Đỗ Minh căn bản không nghe thấy Đỗ Vũ Thần nói cái gì, ông trưng ra bộ mặt bị đả kích lớn mà suy nghĩ.
Ông không tin ông trời có thể đối với ông như vậy, khi ông nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm ba ngày ba đêm thật vất vả mới nghiên cứu ra thuốc giải thì con trai thế nhưng lại tự khôi phục lại! Giờ ông phải làm thế nào để chứng minh với vợ là ông đã nghiên cứu chế ra được thuốc giải rồi đây? Ông không tin ông trời có thể bất công như vậy, chẳng lẽ ba ngày khổ cực này của ông thật sự là phí công vô ích sao?
"Cha, cha làm sao vậy?" Đỗ Vũ Thần có chút lo lắng hỏi.
Xem ra kế sách duy nhất lúc này, chỉ có yêu cầu con trai lần nữa biến trở về đứa trẻ để cho ông giải cứu thôi! Đỗ Minh ngẩng đầu nhìn con trai, kỳ dị hỏi: "Con trai, con có thể lại biến trở lại làm đứa trẻ lần nữa không?"
"Cha, cha đang đùa giỡn sao?" Đỗ Vũ Thần trưng ra vẻ mặt tựa như gặp quỷ.
"Ta nào có thời gian rảnh rỗi mà đùa giỡn với con?" Đỗ Minh mang vẻ mặt phiền não nói: "Con biết ba ngày qua, ta không ngủ không nghỉ cố gắng nghiên cứu chế tạo thuốc giải không? Hiện tại thuốc giải đã chế ra, nhưng con cũng đã khôi phục lại rồi, con bảo ta làm thế nào đây?"
"Cha đã chế ra thuốc giải rồi ư?!" Đỗ Vũ Thần không thể tin nhìn chằm chằm Đỗ Minh, anh mới không tin trong thời gian ngắn như vậy mà cha có thể chế ra được thuốc giải đâu! Nhớ lần trước anh uy hiếp cộng thêm lấy lợi ích ra dụ dỗ vẫn không cách nào dụ ra được thuốc giải, mà lần này làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ là.....
"Cha, mẹ đâu?" Anh hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Ách..... Bà ấy về nhà mẹ đẻ rồi."
"Con biết ngay mà!" Đỗ Vũ Thần không nhịn được trợn trắng mắt, anh biết mẹ nhất định là động lực của chuyện này, để cho lão cha quyết chí tự cường.
"Được rồi, ta thừa nhận là có liên quan tới mẹ con, nhưng dầu gì ta cũng đã chế ra thuốc giải rồi." Đỗ Minh lấy ra một túi đồ từ trong túi, thận trọng lột nó ra, sau đó lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho anh: "Ừ! Con mau ăn đi!"
"Ăn? Cha, cha có lầm hay không nha?" Đỗ Vũ Thần kinh ngạc hỏi, nhìn chằm chằm viên thuốc màu trắng trong tay Đỗ Minh, anh kiên định lắc đầu: "Con không muốn ăn, ai biết ăn vật kia xong sẽ biến đổi thế nào?"
"Làm ơn, nhóc con, tin tưởng cha con một chút có được hay không?" Đỗ Minh không nhịn được oán trách: "Huống chi ta là ba con, ta sẽ hại con sao?"
"Ha ha." Đỗ Vũ Thần giễu cợt cười hai tiếng, trên mặt rõ ràng viết ra ba chữ —— trời mới biết.
"Con cứ cố gắng tin tưởng cha một lần có được hay không?" Đỗ Minh cười gượng xin Đỗ Vũ Thần, ông không trách con trai (d^d^l^q^d) không tin tưởng ông, bởi vì từ nhỏ đến lớn con trai xác thực đều bị ông hại.
"Vũ Thần?" Ân Tuyên Mai kéo kéo Đỗ Vũ Thần không chút nhúc nhích, cô thật sự không cách nào nhìn được nữa, cái gọi là "Thế gian không ai tốt bằng cha mẹ", cô tin tưởng bác Đỗ sẽ không hại con trai của mình, tại sao anh lại không tin chứ?
"Hả?" Đỗ Vũ Thần dời mắt nhìn sang Ân Tuyên Mai, trên mặt tràn đầy nhu tình như nước.
"Anh cứ nghe bác trai nói, uống thuốc đi!" Ân Tuyên Mai nhắc nhở anh.
"Thế nào ngay cả em cũng......" Đỗ Vũ Thần xiết chặt chân mày nhìn cô chằm chằm.
"Đúng, Tuyên Mai nói đúng, con trai, con mau uống thuốc giải đi!" Đỗ Minh mừng rỡ tiếp lời.
"Đáng chết! Con cũng đã khôi phục rồi, vì cái gì mà các người nhất định phải ép con ăn cái thuốc giải gì kia chứ?” Đỗ Vũ Thần không nhịn được nguyền rủa.
"Không thể nói như vậy được, lần trước không phải anh cũng đã khôi phục rồi sao? Kết quả thế nào?" Ân Tuyên Mai hỏi: "Tục ngữ không phải có câu: “Đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai” sao? Bây giờ anh hồi phục, không có nghĩa là lần sau sẽ không biến nhỏ lại lần nữa, chẳng lẽ anh không nghĩ tới sao?"
"Đúng, Tuyên Mai nói đúng." Đỗ Minh ở một bên tán đồng không ngừng gật đầu, ông cũng là sợ điểm này, bằng không ông mới không them để ý tên nhóc con này đâu!
Đỗ Vũ Thần cũng cân nhắc đến chỗ này, chỉ là anh không muốn cho Đỗ Minh sắc mặt tốt: "Đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu hai lần trước biến thân cũng tự động biến trở lại rồi, anh tin tưởng nếu như có lần thứ ba, tình huống cũng sẽ không có khác biệt quá lớn, cho nên......" Anh nhún nhún vai thờ ơ nói.
"Nhưng Vũ Thần, chẳng lẽ anh có thể chịu được lần nữa biến thành đứa trẻ sao? Hai lần trước là bởi vì bên cạnh có chúng ta, nếu như lần sau biến thân ở nơi công cộng thì sao? Anh có thể tưởng tượng được hậu quả đó sao? Chẳng lẽ anh thật sự không lo lắng chút nào sao?" Ân Tuyên Mai tận tình khuyên.
"Đúng, Tuyên Mai nói đúng." Đỗ Minh lần nữa gật đầu tán thành.
Thấy cha cáo mượn oai hùm, Đỗ Vũ Thần không nhịn được mà tức giận, anh lớn tiếng rống to với Đỗ Minh: "Trừ câu này ra, cha không thể nói được cái gì khác sao? Còn có em," anh đột nhiên quay đầu lại nói với Ân Tuyên Mai: "Xin em không cần ở một bên nói linh tinh, có thể không? Có biến thân hay không là việc của anh, không cần em phải ở đây gà mẹ khẩn trương vớ vẩn."
Sau khi Đỗ Vũ Thần và Ân Tuyên Mai liên tục xin nghỉ mấy ngày, lúc gần giữa trưa hôm nay lại cùng nhau đến công ty đi làm, chuyện này thực sự làm kinh hãi tất cả các thành viên trong công ty, đoàn người đều lấy "Có sắc nhãn quang" tựa như thăm dò, tựa như nghi kỵ để ý đến Ân Tuyên Mai, chỉ có Lâm Vĩ Chân dùng ánh mắt sáng rõ nhìn chằm chằm cô dò xét đến cùng.
"Tiểu Mai, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Vĩ Chân vừa tò mò lại quan tâm ngồi ở trước mặt Ân Tuyên Mai hỏi.
"Tớ...... Chuyện này......" Ân Tuyên Mai có chút xấu hổ ấp úng, cái này muốn cô nói như thế nào đây? Mặc dù tất cả chuyện này đều có nguyên nhân, thế nhưng chút suy đoán và lời đồn đãi này cũng có một phần là chân thật nha, cô cũng không thể một mực phủ nhận được!
"Này cái gì nha? Cậu nói chuyện đi chứ!" Lâm Vĩ Chân không nén được tính tình nói.
"Cậu muốn tớ nói thế nào đây!" Ân Tuyên Mai ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.
"Như vậy tất cả lời đồn đãi đều là thật hả!" Lâm Vĩ Chân ngốc một chút lại hỏi: "Mấy ngày nay cậu xin nghỉ thật sự đều là vì ở chung một chỗ với tổng giám đốc à?"
"Ừ." Ân Tuyên Mai gật đầu: "Chỉ là không giống như bọn họ tưởng tượng, chúng tớ......"
"Mặc kệ bọn họ nghĩ cái gì, cậu chỉ cần nói cho tớ, các cậu tới trình độ nào rồi?" Lâm Vĩ Chân ngắt lời cô, khẩn (l^q^d) trương hỏi: "Là một lũy, hai lũy, ba lũy hay là toàn bộ lũy đều đã đánh rồi?"
"Cái gì một lũy, hai lũy chứ? Tớ nghe không hiểu á!" Ân Tuyên Mai trợn trắng mắt trừng cô ấy.
"Tiểu thư, sao một chút thuật ngữ cậu cũng nghe không hiểu thế?" Lâm Vĩ Chân không chịu được thì thầm, sau đó rất rõ ràng giải thích cho cô nghe: "Cái gọi là một lũy chính là dắt tay, hai lũy là hôn môi, ba lũy là âu yếm, mà đánh toàn bộ lũy không phải chính là chỉ ân ái sao!"
"Tớ cho là bọn họ đều dùng A, B, C để bày tỏ......" Ân Tuyên Mai đỏ mặt lầu bầu nói.
"Đó là trước kia, hiện tại thời đại khác nhau rồi." Lâm Vĩ Chân ngắt lời của cô nói: "Nhanh lên một chút, cậu còn chưa có nói cho tớ, rốt cuộc cậu và tổng giám đốc đến mấy lũy rồi hả?"
"Cậu hỏi cái này làm cái gì chứ?" Ân Tuyên Mai ngượng ngùng nói lảng ra chuyện khác.
"Tớ quan tâm cậu mà!" Lâm Vĩ Chân nói như chuyện đương nhiên, bày ra vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa: "Mau nói cho tớ biết á!"
"Bốn lũy." Đưa ra bốn ngón tay, Ân Tuyên Mai thẹn thùng nói cho cô ấy biết.
"Bốn lũy." Đầu tiên Lâm Vĩ Chân hơi sửng sốt một chút, nhưng một lát sau cô ấy đột nhiên lĩnh ngộ, trợn to mắt, cô ấy nhìn chằm chằm Ân Tuyên Mai: "Cậu nói là đã đánh toàn bộ lũy rồi?!"
Ân Tuyên Mai gật đầu một cái với cô ấy.
"Trời ạ nha!" Lâm Vĩ Chân mà bộ muốn té xỉu: "Anh ta nói cái gì? Có nói sẽ phụ trách hay không?"
"Anh ấy nói...... Anh ấy yêu tớ, còn nói...... Muốn kết hôn với tớ." Ân Tuyên Mai thành thật nói cho cô ấy biết.
"Anh ta nói như vậy thật sao?" Lâm Vĩ Chân yên lặng, sau đó vừa lắc đầu, vừa gật đầu nói: "Không được, lời nói của đàn ông không có một câu nào là sự thực, tốt nhất là cậu phải chú ý một chút! Bằng không cậu lập tức kéo anh ta đi công chứng kết hôn đi, để bảo đảm chắc chắn không có bất ngờ gì."
"Đúng, tôi cũng cho là như thế." Đỗ Vũ Thần tiếp lời.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đứng ở bên cạnh hai cô gái, nghe hai cô ấy nói chuyện, anh cảm thấy buồn cười nhưng càng nhiều hơn là tò mò, anh thật sự không hiểu rõ loại động vật tên gọi là “phụ nữ” này lắm, cũng vĩnh viễn không đoán ra câu kế tiếp trong miệng các cô ấy là khen ngợi hay là chê bai?
Ân Tuyên Mai và Lâm Vĩ Chân bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của anh dọa sợ hết hồn, nhất là Lâm Vĩ Chân, cô ấy quả thực sắp sợ chết rồi, đáy lòng không nhịn được mà kêu rên: Làm thế nào đây? Cô nói xấu ở sau lưng tổng giám đốc, thế nhưng lại còn xui xẻo bị người ta nghe được, xem ra cô xong đời rồi!
"Ách...... Tổng giám đốc......" Lâm Vĩ Chân đau khổ lên tiếng chào hỏi Đỗ Vũ Thần.
"Đừng khẩn trương, Lâm Vĩ Chân, tôi sẽ không trách cô." Nhìn nét mặt cười khổ của cô ấy, Đỗ Vũ Thần nhướng mày cười một tiếng, sau đó tựa như nghiêm chỉnh nói với cô ấy: "Ngược lại, nếu như cô có thể giúp tôi lừa được Tuyên Mai vào lễ đường, tôi nhất định cho cô một cái đại hồng bao, để tỏ lòng cảm ơn."
"Đỗ Vũ Thần!" Ân Tuyên Mai tức giận rống to với anh.
Lâm Vĩ Chân bị anh làm rối tung lên, quả thật là một đầu mơ hồ, rốt cuộc người nào nên chịu trách nhiệm với người nào đây?
"Gọi lớn tiếng như vậy nha!" Đỗ Vũ Thần nhướng mày nhìn Ân Tuyên Mai đang tức giận: "Không ngờ bữa sáng còn chưa ăn, bữa trưa cũng chưa ăn mà em vẫn còn có hơi sức để hò hét như thế! Có thể thấy vận động buổi sáng của chúng ta còn chưa đủ kịch liệt." Anh nửa đùa mà nói.
"Đỗ Vũ Thần, anh còn nói......" Ân Tuyên Mai mắc cỡ chết được, cô đỏ mặt dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
"Được, anh không nói, chúng ta đi ăn cơm đi!" Một tay nắm tay cô, anh ôm cô về bên người công bố quyền sở hữu: "Lâm Vĩ Chân, cùng đi đi?"
"Ách, cám ơn tổng giám đốc, tôi đã có hẹn với người khác rồi." Lâm Vĩ Chân sợ hết hồn, vội vàng cự tuyệt ý tốt của Đỗ Vũ Thần, cô ấy mới không thèm làm bóng đèn 100W đâu!
"Vậy chúng tôi đi trước." Đỗ Vũ Thần nhẹ gật đầu với cô ấy, ôm lấy Ân Tuyên Mai rời đi, trước khi đi đột nhiên quay đầu lại nói với cô ấy: "Lời tôi nói mới vừa rồi là thật, cô cũng đừng quên đấy."
Cau chặt lông mày nhìn bọn họ rời đi, Lâm Vĩ Chân vẫn còn không nghĩ ra, rốt cuộc hai người bọn họ đang giở trò quỷ gì? Tại sao hình thức yêu đương lại khác người như thế? Nhất là tổng giám đốc, anh quả (di.da.l.qy.do) thật giống như trở thành một người khác, thật sự ứng nghiệm với câu nói: "Trong tình yêu ai cũng là kẻ ngốc!" Cô ấy lắc đầu một cái, lại thở dài một tiếng.
***
Ân Tuyên Mai mang theo tâm trạng lo lắng thấp thỏm, theo Đỗ Vũ Thần đi vào nhà họ Đỗ.
Đây là lần thứ hai cô đi tới nơi này, mặc dù cách thời gian tới lần trước không xa, nhưng lúc đó với tâm tình bây giờ thật sự có khác biệt một trời một vực.
Một lần kia, cô hoàn toàn ôm lòng hiếu kỳ mà đến, cô tò mò chỗ ở của người có tiền có gì khác với của người bình thường; cô tò mò cuộc sống của người có tiền có phù hoa lại không thiết thực hay không; cô càng hiếu kỳ về Đỗ Minh – người có thể biến Đỗ Vũ Thần thành một đứa trẻ. Khi đó cô, trong lòng, trong đầu, trong mắt tất cả đều là hai chữ "Tò mò", mà bây giờ......
Trừng mắt nhìn Đỗ Vũ Thần nhàn nhã bên cạnh, Ân Tuyên Mai hận không thể hung hăng đạp anh một cước, chẳng lẽ anh không an ủi cô được một câu nào à? Chẳng lẽ anh không biết tâm trạng bàng hoàng và vô dụng khi "Nàng dâu xấu xí gặp cha mẹ chồng" sao?
"Vũ Thần, có thể để ngày khác em lại tới thăm không?" Cô mang theo khuôn mặt không xác định hỏi.
"Không được!" Giọng của Đỗ Vũ Thần tràn đầy ý vị độc tài, nhưng câu tiếp theo lại làm người ta rớt mắt kính vì dịu dàng: "Thế nào, sợ ư? Đừng lo lắng, cha mẹ anh rất dễ chung sống, bọn họ tuyệt đối sẽ không hỏi tám đời tổ tông nhà em, nhiều nhất là hỏi bốn đời, OK?"
Anh cố gắng chọc cười cô, vậy mà bây giờ Ân Tuyên Mai hoàn toàn là cười không nổi.
"Nhưng mà, em không chuẩn bị thứ gì......" Ân Tuyên Mai cau mày nhìn hai tay trống không của mình.
"Yên tâm, nhà anh cũng không thiếu thứ gì." Đỗ Vũ Thần ngắt lời cô nói.
"Nhưng sẽ xấu hổ nha! Huống chi em còn ăn mặc như thế này......" Ân Tuyên Mai cúi đầu nhìn qua chính mình một lượt, nếu như cô thật sự mặc một thân "Đồng phục làm việc" đến trước mặt bọn họ, bọn họ không nghĩ cô là nữ giúp việc mới lạ đấy! Huống chi người ta không phải nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng sao? Tại sao cô có thể cứ như vậy đi gặp cha mẹ của anh được chứ!
"Không có gì mà xấu hổ cả, hơn nữa anh cảm thấy em mặc như thế này không có gì không ổn cả!" Ánh mắt Đỗ Vũ Thần tuần tra lại lần nữa ở trên người cô, sau đó nói: "Đi thôi! Em đừng lo lắng nữa được không? Bây giờ chúng ta mau vào đi thôi, nói không chừng còn có thể được ăn bữa tiệc Mãn Hán của mẹ anh đấy!" Anh đẩy cô đi.
Ân Tuyên Mai ỡm ờ để mặc cho Đỗ Vũ Thần kéo cô vào nhà.
Mới vừa vào nhà, Đỗ Vũ Thần lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, vô cùng không thích hợp, tại sao đèn đại sảnh lại không bật? Tại sao không ngửi được mùi thơm thức ăn mẹ anh nấu? Trời ơi, rốt cuộc mấy ngày nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Mẹ? Cha?" Đỗ Vũ Thần rướn họng kêu to.
"Sao thế?" Ân Tuyên Mai hỏi.
Đỗ Vũ Thần không trả lời, ngược lại lôi kéo cô đi thẳng vào phòng thí nghiệm, nếu như cha không ở trong phòng thí nghiệm, như vậy nhất định bọn họ đã đi ra ngoài, mà sự yên tĩnh khác thường trong nhà cũng có thể giải thích được.
Còn chưa tới kịp đi vào phòng thí nghiệm, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, hai người Đỗ Vũ Thần và Ân Tuyên Mai suýt nữa bị người lao ra ngoài đụng cho ngã chổng vó.
"Cha!" Đỗ Vũ Thần trợn mắt nhìn người tới.
"Nhóc con?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Đỗ Minh lập tức dừng bước: "Nhóc con, con tới thật đúng lúc, mau cùng ta vào đây." Đỗ Minh không nói hai lời, kéo Đỗ Vũ Thần lần nữa chui vào phòng thí nghiệm, nhưng mới đi không tới một bước, ông lập tức khiếp sợ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào con trai: "Làm sao con lại biến trở lại rồi hả?" Cả khuôn mặt ông là dáng vẻ sắp té xỉu.
"Làm ơn, cha, cha có thể vui mừng vì con một lần hay không? Không cần mỗi lần nhìn thấy con khôi phục, lại một dạng trời sắp sập xuống như thế, có thể hay không?" Đỗ Vũ Thần cau mày nhìn chằm chằm Đỗ Minh.
"Làm sao con có thể khôi phục? Vậy...... Vậy ta làm thế nào...... Làm thế nào?" Đỗ Minh căn bản không nghe thấy Đỗ Vũ Thần nói cái gì, ông trưng ra bộ mặt bị đả kích lớn mà suy nghĩ.
Ông không tin ông trời có thể đối với ông như vậy, khi ông nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm ba ngày ba đêm thật vất vả mới nghiên cứu ra thuốc giải thì con trai thế nhưng lại tự khôi phục lại! Giờ ông phải làm thế nào để chứng minh với vợ là ông đã nghiên cứu chế ra được thuốc giải rồi đây? Ông không tin ông trời có thể bất công như vậy, chẳng lẽ ba ngày khổ cực này của ông thật sự là phí công vô ích sao?
"Cha, cha làm sao vậy?" Đỗ Vũ Thần có chút lo lắng hỏi.
Xem ra kế sách duy nhất lúc này, chỉ có yêu cầu con trai lần nữa biến trở về đứa trẻ để cho ông giải cứu thôi! Đỗ Minh ngẩng đầu nhìn con trai, kỳ dị hỏi: "Con trai, con có thể lại biến trở lại làm đứa trẻ lần nữa không?"
"Cha, cha đang đùa giỡn sao?" Đỗ Vũ Thần trưng ra vẻ mặt tựa như gặp quỷ.
"Ta nào có thời gian rảnh rỗi mà đùa giỡn với con?" Đỗ Minh mang vẻ mặt phiền não nói: "Con biết ba ngày qua, ta không ngủ không nghỉ cố gắng nghiên cứu chế tạo thuốc giải không? Hiện tại thuốc giải đã chế ra, nhưng con cũng đã khôi phục lại rồi, con bảo ta làm thế nào đây?"
"Cha đã chế ra thuốc giải rồi ư?!" Đỗ Vũ Thần không thể tin nhìn chằm chằm Đỗ Minh, anh mới không tin trong thời gian ngắn như vậy mà cha có thể chế ra được thuốc giải đâu! Nhớ lần trước anh uy hiếp cộng thêm lấy lợi ích ra dụ dỗ vẫn không cách nào dụ ra được thuốc giải, mà lần này làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ là.....
"Cha, mẹ đâu?" Anh hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Ách..... Bà ấy về nhà mẹ đẻ rồi."
"Con biết ngay mà!" Đỗ Vũ Thần không nhịn được trợn trắng mắt, anh biết mẹ nhất định là động lực của chuyện này, để cho lão cha quyết chí tự cường.
"Được rồi, ta thừa nhận là có liên quan tới mẹ con, nhưng dầu gì ta cũng đã chế ra thuốc giải rồi." Đỗ Minh lấy ra một túi đồ từ trong túi, thận trọng lột nó ra, sau đó lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho anh: "Ừ! Con mau ăn đi!"
"Ăn? Cha, cha có lầm hay không nha?" Đỗ Vũ Thần kinh ngạc hỏi, nhìn chằm chằm viên thuốc màu trắng trong tay Đỗ Minh, anh kiên định lắc đầu: "Con không muốn ăn, ai biết ăn vật kia xong sẽ biến đổi thế nào?"
"Làm ơn, nhóc con, tin tưởng cha con một chút có được hay không?" Đỗ Minh không nhịn được oán trách: "Huống chi ta là ba con, ta sẽ hại con sao?"
"Ha ha." Đỗ Vũ Thần giễu cợt cười hai tiếng, trên mặt rõ ràng viết ra ba chữ —— trời mới biết.
"Con cứ cố gắng tin tưởng cha một lần có được hay không?" Đỗ Minh cười gượng xin Đỗ Vũ Thần, ông không trách con trai (d^d^l^q^d) không tin tưởng ông, bởi vì từ nhỏ đến lớn con trai xác thực đều bị ông hại.
"Vũ Thần?" Ân Tuyên Mai kéo kéo Đỗ Vũ Thần không chút nhúc nhích, cô thật sự không cách nào nhìn được nữa, cái gọi là "Thế gian không ai tốt bằng cha mẹ", cô tin tưởng bác Đỗ sẽ không hại con trai của mình, tại sao anh lại không tin chứ?
"Hả?" Đỗ Vũ Thần dời mắt nhìn sang Ân Tuyên Mai, trên mặt tràn đầy nhu tình như nước.
"Anh cứ nghe bác trai nói, uống thuốc đi!" Ân Tuyên Mai nhắc nhở anh.
"Thế nào ngay cả em cũng......" Đỗ Vũ Thần xiết chặt chân mày nhìn cô chằm chằm.
"Đúng, Tuyên Mai nói đúng, con trai, con mau uống thuốc giải đi!" Đỗ Minh mừng rỡ tiếp lời.
"Đáng chết! Con cũng đã khôi phục rồi, vì cái gì mà các người nhất định phải ép con ăn cái thuốc giải gì kia chứ?” Đỗ Vũ Thần không nhịn được nguyền rủa.
"Không thể nói như vậy được, lần trước không phải anh cũng đã khôi phục rồi sao? Kết quả thế nào?" Ân Tuyên Mai hỏi: "Tục ngữ không phải có câu: “Đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai” sao? Bây giờ anh hồi phục, không có nghĩa là lần sau sẽ không biến nhỏ lại lần nữa, chẳng lẽ anh không nghĩ tới sao?"
"Đúng, Tuyên Mai nói đúng." Đỗ Minh ở một bên tán đồng không ngừng gật đầu, ông cũng là sợ điểm này, bằng không ông mới không them để ý tên nhóc con này đâu!
Đỗ Vũ Thần cũng cân nhắc đến chỗ này, chỉ là anh không muốn cho Đỗ Minh sắc mặt tốt: "Đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu hai lần trước biến thân cũng tự động biến trở lại rồi, anh tin tưởng nếu như có lần thứ ba, tình huống cũng sẽ không có khác biệt quá lớn, cho nên......" Anh nhún nhún vai thờ ơ nói.
"Nhưng Vũ Thần, chẳng lẽ anh có thể chịu được lần nữa biến thành đứa trẻ sao? Hai lần trước là bởi vì bên cạnh có chúng ta, nếu như lần sau biến thân ở nơi công cộng thì sao? Anh có thể tưởng tượng được hậu quả đó sao? Chẳng lẽ anh thật sự không lo lắng chút nào sao?" Ân Tuyên Mai tận tình khuyên.
"Đúng, Tuyên Mai nói đúng." Đỗ Minh lần nữa gật đầu tán thành.
Thấy cha cáo mượn oai hùm, Đỗ Vũ Thần không nhịn được mà tức giận, anh lớn tiếng rống to với Đỗ Minh: "Trừ câu này ra, cha không thể nói được cái gì khác sao? Còn có em," anh đột nhiên quay đầu lại nói với Ân Tuyên Mai: "Xin em không cần ở một bên nói linh tinh, có thể không? Có biến thân hay không là việc của anh, không cần em phải ở đây gà mẹ khẩn trương vớ vẩn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.