Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi
Chương 27: Do dự
Điêu Bảo Bảo
04/01/2022
Giang Nhứ đứng ở góc cầu thang hút nốt nửa điếu thuốc còn lại rồi mới quay về văn phòng. Còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống, hắn đã nghe Phàn Giai Giai gọi: “Anh Giang, em đang đi tìm anh đấy ạ. Sếp Cố bảo em báo với anh qua văn phòng anh ấy có việc.”
Giang Nhứ thoáng ngạc nhiên: “Ừ. Để lát nữa anh qua đó.”
Hắn băn khoăn không biết tại sao Cố Khinh Chu tìm mình, nhưng cũng sợ là có việc gấp nên vẫn nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào. Chưa kịp nhìn rõ tình hình, Giang Nhứ đã bị ai đó đẩy vai, va cả người vào cửa. Chốt cửa cũng theo đó sập lại.
Biết thừa là Cố Khinh Chu, hắn thuận đà kéo người vào lòng, mỉm cười bất đắc dĩ: “Cậu không sợ ai khác đi vào à? Nhỡ là phụ nữ thì người ta sẽ tri hô sếp Cố dê cụ ầm lên cho mà xem.”
Cố Khinh Chu đang tựa đầu vào vai hắn, ngẩng mặt đáp: “Tôi đâu có ngu vậy.”
Nhìn qua cửa sổ, thấy Giang Nhứ đi đến nên y mới ra mở cửa.
“Thế thì là do cậu giỏi.”
Giang Nhứ đảo vị trí, đẩy Cố Khinh Chu tựa vào cửa ôm hôn một chập, đoạn trầm giọng hỏi: “Gọi tôi đến có chuyện gì vậy hửm?”
Cố Khinh Chu chỉ ôm hắn, không trả lời. Y lấy chân đá nhẹ vào mũi giày Giang Nhứ, đoạn nhếch môi cười nói: “Lỗ tai tôi ổn rồi, cậu cũng nên trả lại đồ cho tôi đi chứ?”
Gần đây chỗ xỏ lỗ tai đã lành lại, khuyên tai cũ vì dính máu nên cũng bị vứt luôn. Nghe thế, Giang Nhứ đưa tay nắn bóp tai y, thấy đúng là không có vấn đề gì bèn gỡ chiếc khuyên trên tai trái mình. Hắn đeo nó lên giúp Cố Khinh Chu, động tác cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn khác với tính cách thường ngày.
Cố Khinh Chu giương mắt, chăm chú nhìn người trước mặt. Hơi thở y cũng bất giác chậm lại, tựa như thứ Giang Nhứ đang cầm không phải khuyên tai, mà là một chiếc nhẫn có ý nghĩa trọng đại.
Giang Nhứ điều chỉnh chiếc khuyên tai một chút, nhìn kĩ lại lần nữa, lúc này mới vuốt ve sau đầu Cố Khinh Chu, lên tiếng khen: “Đẹp lắm.”
Cố Khinh Chu cười tít mắt. Bình thường biên độ dao động cảm xúc của y không lớn, có cười lên cũng chỉ là cười nhạt, cho nên có thể thấy rõ hiện giờ y đang cực kì vui. Cố Khinh Chu bá cổ Giang Nhứ thật chặt, buộc đối phương phải cúi đầu xuống, sau đó nửa hôn nửa cắn hắn, nói giọng thật nhỏ: “Giang Nhứ này…”
Chưa bao giờ Giang Nhứ thấy Cố Khinh Chu vui vẻ đến thế, đôi mắt đen láy kia như bừng sáng thứ niềm vui hồn nhiên và thuần túy. Hắn vô thức ngẩn người, nhưng một phần đầu óc nào đó vẫn có thể phản ứng với nụ hôn của Cố Khinh Chu. Hắn ôm mặt y, cọ chóp mũi vào má người ta, hỏi: “Ừm? Sao?”
Cố Khinh Chu đáp: “Muốn gọi tên cậu thôi.”
Đối với Giang Nhứ, lí do này có phần hơi ngu ngốc, nhưng bản thân hắn cũng chẳng thể nói gì. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy do dự, rất muốn tìm ra một lựa chọn đúng đắn, song lại không tài nào tìm được câu trả lời.
Thấy hắn mất tập trung, Cố Khinh Chu không mấy hài lòng, bàn tay đặt trên eo hắn lặng lẽ siết chặt. Y liếc nhìn Giang Nhứ, mím môi hỏi: “Hôm nay qua nhà tôi nhé?”
Tuy là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại ẩn chứa chút gì đó ép buộc, như muốn nói rằng không chấp nhận câu trả lời từ chối.
Tới nhà y tức là phải cùng ngủ một giường, Giang Nhứ nhủ thầm. Dù rằng mấy lần trước chưa xảy ra chuyện gì, nhưng lần này thì khó lòng đảm bảo. Gần đây, Cố Khinh Chu liên tục âm thầm đột phá giới hạn cuối cùng của hắn. Hai người hiện nay ngoại trừ bước cuối chưa làm, mọi khâu còn lại trên cơ bản là gạo đã nấu thành cơm.
Hai thằng đàn ông…
Hai thằng đàn ông…
Ngẫm đi ngẫm lại, Giang Nhứ vẫn khá là lo lắng. Hắn nửa đùa nửa thật vuốt ve mặt y, hỏi lại: “Sếp Cố à, chúng ta có thể tiết chế hơn một chút được không?”
Cố Khinh Chu khẽ nhíu mày tỏ vẻ coi thường. Tiết chế là gì, có ăn được không? Y mà tiết chế thì thời cấp ba có cưỡi tên lửa cũng chẳng đuổi kịp Giang Nhứ. Đứng trước người mình thích thì còn định tiết chế cái gì?
Theo đuổi ai chứ theo đuổi một gã lưu manh bất hảo như Giang Nhứ thì không tiết chế được đâu!
Cố Khinh Chu cáu kỉnh cắn nhẹ vào hầu kết Giang Nhứ, nghe thấy đối phương rên rỉ mới nhả ra. Y lạnh lùng hừ một tiếng, vờ nở một nụ cười: “Nếu cậu chịu chủ động một chút thì tự nhiên tôi sẽ tiết chế.”
Nói tới nói lui, hết thảy đều tại Giang Nhứ không chủ động.
Giang Nhứ không đáp, đưa tay sờ lên cổ, lờ mờ cảm nhận được dấu răng trên đó. Xưa nay hắn chẳng bao giờ chịu mặc quần áo cho chỉnh tề, cổ áo lúc nào cũng mở phanh vài chiếc cúc. Còn bây giờ, để không bị ai trông thấy, Giang Nhứ đành ngoan ngoãn đóng cổng rào tường.
Cổ hắn bị siết hơi chặt. Trước khi đi, hắn lấy tay búng trán Cố Khinh Chu: “Cậu đúng là chó rồi!”
Có lẽ bởi mấy vụ ì xèo hồi Cố Khinh Chu mới vào công ty nên đồng nghiệp luôn ngầm mặc định rằng quan hệ giữa hai người rất căng thẳng. Lý Tư Ngạo thấy Giang Nhứ vào phòng giám đốc không dưới mười phút, bèn xích ghế lại gần bảo hắn: “Nè, tối mai tan làm đi ăn cơm đi. Thịt nướng hoặc lẩu, tùy anh chọn, bằng không lại ca bài tình nghĩa anh em chẳng bằng một bữa cơm.”
Giang Nhứ cười đáp: “Phê chuẩn. Miễn mày đãi là được, anh ăn cái gì cũng xong.”
Duyên phận là thứ gì đó thật sự thần kì. Người trong thiên hạ ai nấy đều cho rằng Lý Tư Ngạo sẽ không có cửa theo đuổi Phương Hiệp, vậy mà rốt cuộc gã đã thành công. Giang Nhứ nhìn ngó quanh quất, buồn chán quay bút, hỏi: “Này, bây giờ mày thoát ế rồi, cảm giác thế nào?”
Lý Tư Ngạo sững người giây lát, bộ dạng nho nhã thường ngày nom có phần đần độn: “Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là… em thấy mình như đang nằm mơ ấy, rất không chân thực.”
Khi Lý Tư Ngạo theo đuổi Phương Hiệp, không ít người nó ra nói vào rằng gã là thằng dại gái chúa. Còn gã chỉ đơn giản là không thể kìm lòng muốn đối xử tốt với người con gái mình thích thôi, tâm tình đâu mà tính toán nhiều như vậy?
Giang Nhứ không trả lời, chỉ vỗ vai gã, sau đó chìm vào suy tư.
Hắn đã không còn là thanh niên mười bảy mười tám, vậy nên trước khi quyết định bất cứ điều gì đều phải suy nghĩ thật kĩ. Huống gì đây lại là chuyện lớn cả đời, một lần quyết định sẽ ảnh hưởng đến suốt quãng đời về sau, không thể đánh đồng với thứ tình yêu thời học sinh lúc hợp lúc tan.
Gắn bó với một người đàn ông, đây là việc Giang Nhứ cần nghĩ kĩ lại.
Tan làm, hắn và Cố Khinh Chu vẫn là hai người cuối cùng ở lại như mọi khi. Hành lang vắng lặng, đèn hơi mờ tối, kể cả một âm thanh rất nhỏ cũng vọng lại rõ mồn một. Giang Nhứ một tay đút túi, đứng chờ thang máy cùng Cố Khinh Chu. Trong túi quần là một tấm thẻ ngân hàng, bị hắn vần qua vần lại đến mức lòng bàn tay hằn lên vết đỏ.
Giang Nhứ ngẩn người, suy tính cách trả lại tiền với điều kiện tiên quyết là không gây ra xung đột. Đột nhiên có ai đó nắm lấy bàn tay bên kia của hắn. Giang Nhứ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy trầm mặc của Cố Khinh Chu. Tuy trên mặt y hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc, nhưng vẫn trông thấy thấp thoáng nét cười.
Thình lình Giang Nhứ cảm thấy mình có đôi chút tàn nhẫn. Hắn lặng người trong thoáng chốc rồi cất tiếng: “Có cái gì mà cười ngốc vậy?”
Chỉ những lúc không người Cố Khinh Chu mới dám lặng lẽ cầm tay hắn, chẳng được bao lâu lại buông ra, nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài, bất giác chạm vào tai trái: “Là vì tôi cảm thấy mọi thứ bây giờ rất tốt…”
Ngày nào cũng cùng nhau đi làm, cùng nhau tan sở, cùng nhau ăn cơm, sau đó ấp vào nhau trên ghế sofa xem tivi. Thật sự rất tốt.
Giang Nhứ vẫn thường nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm của y, cũng từng biết đến dáng vẻ lầm lì cô độc của y, thậm chí còn chứng kiến cảnh y một mình núp ở nơi hẻo lánh khóc thầm. Thế nhưng hắn chưa bao giờ trông thấy Cố Khinh Chu bình thản và mãn nguyện nhường này, mọi gai góc phòng thủ quanh thân dường như đã bị nhổ sạch hết.
Dường như y thật sự hài lòng với mọi thứ có được hiện giờ, dù rằng Giang Nhứ chẳng cho y bất cứ thứ gì.
Giang Nhứ vô thức vươn tay toan sờ mặt đối phương, song còn chưa chạm tới, chuông báo thang máy đã vang một tiếng đanh giòn. Theo phản ứng, hắn thu tay về.
Cửa thang máy mở ra, đứng bên trong là một bà cô tạp vụ. Cố Khinh Chu chú ý đến hành động nho nhỏ vừa rồi của Giang Nhứ, cười rạng rỡ đến mức hai mắt như phát sáng. Y lặng lẽ ghé vào tai hắn, mím môi cười: “Lát về cho cậu sờ…”
Giang Nhứ liếc y rồi bấm nút đóng cửa thang máy. Cố Khinh Chu giở trò bại hoại với người khác, đúng là chuyện hiếm thấy ở đời.
Cả hai ở trong văn phòng cả ngày, ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa rả rích. Tiếng mưa rất nhỏ, nước đọng ven đường phản chiếu những ngôi nhà cao tầng san sát, trên trời dưới đất tràn ngập sắc màu của đèn neon, khiến thị giác người ta rối loạn.
Giang Nhứ cởi áo khoác rồi đỡ nó trên đầu Cố Khinh Chu. Hai người rảo bước đi tới chỗ đỗ xe. Một bên vai hắn bị nước mưa thấm ướt một mảng, loang ra vải áo thành một mảng sậm màu.
Thời tiết càng lúc càng lạnh. Giang Nhứ lên xe, rũ chiếc áo khoác ướt mưa, đoạn bật máy sưởi, thở dài: “Năm nào cũng thế, cứ đến độ này là mưa. Ở đâu ra mà mưa lằm mưa lốn thế không biết?”
Cố Khinh Chu rút khăn tay đưa Giang Nhứ lau mặt, chẳng biết nhớ đến điều gì mà đưa mắt nhìn cảnh vật lao vun vút ngoài cửa sổ, bảo hắn: “Tôi thấy rất tốt mà.”
Trời mưa nên các quầy bán đồ ăn vặt ven đường không nhiều như bình thường, chỉ lác đác còn lại vài tiệm, hoặc là đồ nướng hoặc là cháo súp. Khói trắng bốc lên lãng đãng trong màn đêm, để rồi bị gió thổi tan tác, mất hút trong đêm mưa ồn ào.
Giang Nhứ dừng xe dưới tầng, nhớ ra hai người còn chưa ăn bữa tối: “Hay tôi đi mua đồ ăn về, thế nào?”
Cố Khinh Chu ngước mắt nhìn cơn mưa mỗi lúc một lớn: “Lên nhà rồi gọi đồ ăn ngoài đi.”
Giang Nhứ nghe vậy vô cớ mỉm cười, xuống xe giũ áo khoác, lại đỡ trên đầu Cố Khinh Chu như ban nãy, che chắn cho y vô cùng cẩn thận. Cố Khinh Chu kéo hắn, nói: “Tôi cũng cởi áo khoác ra cho cậu nhé?”
Giang Nhứ độp lại: “Sao tự nhiên ngu đột xuất vậy?”
Cố Khinh Chu cũng cảm thấy mình có hơi ngu đột xuất thật, cho nên không lên tiếng phản bác.
Cả hai rảo chân lên nhà, ai cũng dính mưa không nhiều thì ít. Ống quần Cố Khinh Chu bị mưa bắn tóe, Giang Nhứ thì gần như ướt sũng toàn thân, vải áo sơ mi dán sát lên người, tóc tai bết thành từng lọn, rỏ nước ròng ròng.
Cố Khinh Chu tìm cho hắn một chiếc khăn khô: “Vào tráng qua người đi kẻo bị cảm đấy.”
Giang Nhứ lấy khăn chà xát đầu tóc lung tung, sau đó vắt khăn lên cổ, nói giọng lười nhác: “Làm gì mà đến mức bị cảm, tôi đâu phải em Lâm(1).”
(1) Em Lâm: Chỉ Lâm Đại Ngọc, nhân vật xinh đẹp và ốm yếu trong Hồng Lâu Mộng.
Cố Khinh Chu bật điều hòa, khởi động chế độ sưởi nóng. Thấy tóc Giang Nhứ vẫn còn nhỏ nước, y cầm khăn lau kĩ lại giúp hắn, có lẽ do chưa từng làm người khác bao giờ nên tay chân tương đối lóng ngóng.
Giang Nhứ lặng lẽ nhìn y, ánh mắt di chuyển từ đỉnh đầu, tỉ mỉ ngắm nghía từng đường nét trên khuôn mặt đối phương.
Người này thật sự rất ưa nhìn.
Lứa tuổi hai lăm, hai sáu chẳng còn vẻ ngây ngô thời niên thiếu, nhưng cũng chưa quá lọc lõi già đời, là thời điểm vừa đẹp nhất. Mọi thứ của y vô cùng phù hợp – mặc dù thoạt nhìn gai góc khó gần nhưng thực ra luôn mềm mỏng trước mặt Giang Nhứ.
Hắn chẳng rõ có phải mình đã xiêu lòng hay không, cũng chưa hiểu thích một người là cảm giác thế nào. Hắn chỉ biết hiện giờ mình đang do dự, song cũng không cắt nghĩa được là do dự điều gì.
Như phát hiện ra ánh mắt hắn, cử động của Cố Khinh Chu vô thức chậm lại. Y đưa mắt nhìn Giang Nhứ, hai hàng mi khẽ khàng rung động. Khóe môi y nhẹ cong lên, nét cười mê hoặc ẩn hiện như sóng biển dập dềnh. Kế đến, Cố Khinh Chu xoay người ra sau, nhào lên người hắn mà hôn.
Cả hai rất hòa hợp chuyện hôn, thậm chí chưa cần đại não chỉ huy, thân thể đã phản ứng theo thứ bản năng nguyên thủy nhất. Chiếc khăn lau tóc rơi xuống đất, và rồi chẳng biết từ khi nào nơi hai cơ thể quấn quýt đã chuyển từ ghế sofa tới phòng ngủ.
Cố Khinh Chu không nhận ra cử chỉ của Giang Nhứ hôm nay có phần hơi uể oải. Y ôm chặt cổ hắn, mười đầu ngón tay trượt xuống lần mở từng chiếc cúc áo sơ mi ướt đẫm của Giang Nhứ, thanh âm trầm khàn mang theo ý tứ ám chỉ: “Giang Nhứ…”
Cố Khinh Chu cảm thấy đã đến lúc, song Giang Nhứ vẫn chưa sẵn sàng bước xa hơn. Trong cơn bối rối, hắn tình cờ chạm phải thẻ ngân hàng trong túi, mớ bòng bong suy nghĩ bỗng như được gỡ rối đáng kể. Gần như vô thức, hắn nghiêng đầu lảng tránh nụ hôn của Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu vốn tính nhạy cảm, lập tức nhận ra động tác của hắn. Y khựng lại chốc lát, đoạn tiếp tục cúi đầu hôn hắn. Thế nhưng chỉ một giây sau, một luồng lực cản chợt đè lên vai y rồi nhẹ nhàng đẩy ra. Chất giọng trầm thấp của Giang Nhứ vang lên cùng lúc.
“Tôi xin lỗi…”
Cố Khinh Chu sững người, một nỗi bất an chẳng biết từ đâu len lỏi vào trái tim. Y áp chế thứ cảm xúc ấy lại, ngẩng đầu nhìn Giang Nhứ, nở nụ cười miễn cưỡng: “Xin lỗi cái gì, nếu cậu chưa sẵn sàng thì tôi cũng đâu có ép…”
Thật ra Giang Nhứ đã nghĩ thông, cho dù hắn có muốn ở bên Cố Khinh Chu hay không, thì mối quan hệ xây nên bằng tiền bạc này cũng phải chấm dứt, tiền cũng chắc chắn phải trả lại. Hắn lấy tấm thẻ ngân hàng khỏi túi, nhẹ nhàng đặt lên mặt tủ đầu giường: “Tiền của cậu.”
Ba từ vô cùng đơn giản, nhưng thoáng chốc đã khiến bầu không khí chìm trong câm lặng chết chóc.
Ngay cả nụ cười mặc định cơ bản nhất Cố Khinh Chu cũng không giữ được nữa. Đường cong khóe môi y trễ xuống, cảm xúc trên mặt dần biến mất, đáy mắt tĩnh lặng bỗng cuồn cuộn mây đen: “… Ý cậu là gì?”
-Hết chương 27-
Giang Nhứ thoáng ngạc nhiên: “Ừ. Để lát nữa anh qua đó.”
Hắn băn khoăn không biết tại sao Cố Khinh Chu tìm mình, nhưng cũng sợ là có việc gấp nên vẫn nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào. Chưa kịp nhìn rõ tình hình, Giang Nhứ đã bị ai đó đẩy vai, va cả người vào cửa. Chốt cửa cũng theo đó sập lại.
Biết thừa là Cố Khinh Chu, hắn thuận đà kéo người vào lòng, mỉm cười bất đắc dĩ: “Cậu không sợ ai khác đi vào à? Nhỡ là phụ nữ thì người ta sẽ tri hô sếp Cố dê cụ ầm lên cho mà xem.”
Cố Khinh Chu đang tựa đầu vào vai hắn, ngẩng mặt đáp: “Tôi đâu có ngu vậy.”
Nhìn qua cửa sổ, thấy Giang Nhứ đi đến nên y mới ra mở cửa.
“Thế thì là do cậu giỏi.”
Giang Nhứ đảo vị trí, đẩy Cố Khinh Chu tựa vào cửa ôm hôn một chập, đoạn trầm giọng hỏi: “Gọi tôi đến có chuyện gì vậy hửm?”
Cố Khinh Chu chỉ ôm hắn, không trả lời. Y lấy chân đá nhẹ vào mũi giày Giang Nhứ, đoạn nhếch môi cười nói: “Lỗ tai tôi ổn rồi, cậu cũng nên trả lại đồ cho tôi đi chứ?”
Gần đây chỗ xỏ lỗ tai đã lành lại, khuyên tai cũ vì dính máu nên cũng bị vứt luôn. Nghe thế, Giang Nhứ đưa tay nắn bóp tai y, thấy đúng là không có vấn đề gì bèn gỡ chiếc khuyên trên tai trái mình. Hắn đeo nó lên giúp Cố Khinh Chu, động tác cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn khác với tính cách thường ngày.
Cố Khinh Chu giương mắt, chăm chú nhìn người trước mặt. Hơi thở y cũng bất giác chậm lại, tựa như thứ Giang Nhứ đang cầm không phải khuyên tai, mà là một chiếc nhẫn có ý nghĩa trọng đại.
Giang Nhứ điều chỉnh chiếc khuyên tai một chút, nhìn kĩ lại lần nữa, lúc này mới vuốt ve sau đầu Cố Khinh Chu, lên tiếng khen: “Đẹp lắm.”
Cố Khinh Chu cười tít mắt. Bình thường biên độ dao động cảm xúc của y không lớn, có cười lên cũng chỉ là cười nhạt, cho nên có thể thấy rõ hiện giờ y đang cực kì vui. Cố Khinh Chu bá cổ Giang Nhứ thật chặt, buộc đối phương phải cúi đầu xuống, sau đó nửa hôn nửa cắn hắn, nói giọng thật nhỏ: “Giang Nhứ này…”
Chưa bao giờ Giang Nhứ thấy Cố Khinh Chu vui vẻ đến thế, đôi mắt đen láy kia như bừng sáng thứ niềm vui hồn nhiên và thuần túy. Hắn vô thức ngẩn người, nhưng một phần đầu óc nào đó vẫn có thể phản ứng với nụ hôn của Cố Khinh Chu. Hắn ôm mặt y, cọ chóp mũi vào má người ta, hỏi: “Ừm? Sao?”
Cố Khinh Chu đáp: “Muốn gọi tên cậu thôi.”
Đối với Giang Nhứ, lí do này có phần hơi ngu ngốc, nhưng bản thân hắn cũng chẳng thể nói gì. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy do dự, rất muốn tìm ra một lựa chọn đúng đắn, song lại không tài nào tìm được câu trả lời.
Thấy hắn mất tập trung, Cố Khinh Chu không mấy hài lòng, bàn tay đặt trên eo hắn lặng lẽ siết chặt. Y liếc nhìn Giang Nhứ, mím môi hỏi: “Hôm nay qua nhà tôi nhé?”
Tuy là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại ẩn chứa chút gì đó ép buộc, như muốn nói rằng không chấp nhận câu trả lời từ chối.
Tới nhà y tức là phải cùng ngủ một giường, Giang Nhứ nhủ thầm. Dù rằng mấy lần trước chưa xảy ra chuyện gì, nhưng lần này thì khó lòng đảm bảo. Gần đây, Cố Khinh Chu liên tục âm thầm đột phá giới hạn cuối cùng của hắn. Hai người hiện nay ngoại trừ bước cuối chưa làm, mọi khâu còn lại trên cơ bản là gạo đã nấu thành cơm.
Hai thằng đàn ông…
Hai thằng đàn ông…
Ngẫm đi ngẫm lại, Giang Nhứ vẫn khá là lo lắng. Hắn nửa đùa nửa thật vuốt ve mặt y, hỏi lại: “Sếp Cố à, chúng ta có thể tiết chế hơn một chút được không?”
Cố Khinh Chu khẽ nhíu mày tỏ vẻ coi thường. Tiết chế là gì, có ăn được không? Y mà tiết chế thì thời cấp ba có cưỡi tên lửa cũng chẳng đuổi kịp Giang Nhứ. Đứng trước người mình thích thì còn định tiết chế cái gì?
Theo đuổi ai chứ theo đuổi một gã lưu manh bất hảo như Giang Nhứ thì không tiết chế được đâu!
Cố Khinh Chu cáu kỉnh cắn nhẹ vào hầu kết Giang Nhứ, nghe thấy đối phương rên rỉ mới nhả ra. Y lạnh lùng hừ một tiếng, vờ nở một nụ cười: “Nếu cậu chịu chủ động một chút thì tự nhiên tôi sẽ tiết chế.”
Nói tới nói lui, hết thảy đều tại Giang Nhứ không chủ động.
Giang Nhứ không đáp, đưa tay sờ lên cổ, lờ mờ cảm nhận được dấu răng trên đó. Xưa nay hắn chẳng bao giờ chịu mặc quần áo cho chỉnh tề, cổ áo lúc nào cũng mở phanh vài chiếc cúc. Còn bây giờ, để không bị ai trông thấy, Giang Nhứ đành ngoan ngoãn đóng cổng rào tường.
Cổ hắn bị siết hơi chặt. Trước khi đi, hắn lấy tay búng trán Cố Khinh Chu: “Cậu đúng là chó rồi!”
Có lẽ bởi mấy vụ ì xèo hồi Cố Khinh Chu mới vào công ty nên đồng nghiệp luôn ngầm mặc định rằng quan hệ giữa hai người rất căng thẳng. Lý Tư Ngạo thấy Giang Nhứ vào phòng giám đốc không dưới mười phút, bèn xích ghế lại gần bảo hắn: “Nè, tối mai tan làm đi ăn cơm đi. Thịt nướng hoặc lẩu, tùy anh chọn, bằng không lại ca bài tình nghĩa anh em chẳng bằng một bữa cơm.”
Giang Nhứ cười đáp: “Phê chuẩn. Miễn mày đãi là được, anh ăn cái gì cũng xong.”
Duyên phận là thứ gì đó thật sự thần kì. Người trong thiên hạ ai nấy đều cho rằng Lý Tư Ngạo sẽ không có cửa theo đuổi Phương Hiệp, vậy mà rốt cuộc gã đã thành công. Giang Nhứ nhìn ngó quanh quất, buồn chán quay bút, hỏi: “Này, bây giờ mày thoát ế rồi, cảm giác thế nào?”
Lý Tư Ngạo sững người giây lát, bộ dạng nho nhã thường ngày nom có phần đần độn: “Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là… em thấy mình như đang nằm mơ ấy, rất không chân thực.”
Khi Lý Tư Ngạo theo đuổi Phương Hiệp, không ít người nó ra nói vào rằng gã là thằng dại gái chúa. Còn gã chỉ đơn giản là không thể kìm lòng muốn đối xử tốt với người con gái mình thích thôi, tâm tình đâu mà tính toán nhiều như vậy?
Giang Nhứ không trả lời, chỉ vỗ vai gã, sau đó chìm vào suy tư.
Hắn đã không còn là thanh niên mười bảy mười tám, vậy nên trước khi quyết định bất cứ điều gì đều phải suy nghĩ thật kĩ. Huống gì đây lại là chuyện lớn cả đời, một lần quyết định sẽ ảnh hưởng đến suốt quãng đời về sau, không thể đánh đồng với thứ tình yêu thời học sinh lúc hợp lúc tan.
Gắn bó với một người đàn ông, đây là việc Giang Nhứ cần nghĩ kĩ lại.
Tan làm, hắn và Cố Khinh Chu vẫn là hai người cuối cùng ở lại như mọi khi. Hành lang vắng lặng, đèn hơi mờ tối, kể cả một âm thanh rất nhỏ cũng vọng lại rõ mồn một. Giang Nhứ một tay đút túi, đứng chờ thang máy cùng Cố Khinh Chu. Trong túi quần là một tấm thẻ ngân hàng, bị hắn vần qua vần lại đến mức lòng bàn tay hằn lên vết đỏ.
Giang Nhứ ngẩn người, suy tính cách trả lại tiền với điều kiện tiên quyết là không gây ra xung đột. Đột nhiên có ai đó nắm lấy bàn tay bên kia của hắn. Giang Nhứ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy trầm mặc của Cố Khinh Chu. Tuy trên mặt y hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc, nhưng vẫn trông thấy thấp thoáng nét cười.
Thình lình Giang Nhứ cảm thấy mình có đôi chút tàn nhẫn. Hắn lặng người trong thoáng chốc rồi cất tiếng: “Có cái gì mà cười ngốc vậy?”
Chỉ những lúc không người Cố Khinh Chu mới dám lặng lẽ cầm tay hắn, chẳng được bao lâu lại buông ra, nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài, bất giác chạm vào tai trái: “Là vì tôi cảm thấy mọi thứ bây giờ rất tốt…”
Ngày nào cũng cùng nhau đi làm, cùng nhau tan sở, cùng nhau ăn cơm, sau đó ấp vào nhau trên ghế sofa xem tivi. Thật sự rất tốt.
Giang Nhứ vẫn thường nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm của y, cũng từng biết đến dáng vẻ lầm lì cô độc của y, thậm chí còn chứng kiến cảnh y một mình núp ở nơi hẻo lánh khóc thầm. Thế nhưng hắn chưa bao giờ trông thấy Cố Khinh Chu bình thản và mãn nguyện nhường này, mọi gai góc phòng thủ quanh thân dường như đã bị nhổ sạch hết.
Dường như y thật sự hài lòng với mọi thứ có được hiện giờ, dù rằng Giang Nhứ chẳng cho y bất cứ thứ gì.
Giang Nhứ vô thức vươn tay toan sờ mặt đối phương, song còn chưa chạm tới, chuông báo thang máy đã vang một tiếng đanh giòn. Theo phản ứng, hắn thu tay về.
Cửa thang máy mở ra, đứng bên trong là một bà cô tạp vụ. Cố Khinh Chu chú ý đến hành động nho nhỏ vừa rồi của Giang Nhứ, cười rạng rỡ đến mức hai mắt như phát sáng. Y lặng lẽ ghé vào tai hắn, mím môi cười: “Lát về cho cậu sờ…”
Giang Nhứ liếc y rồi bấm nút đóng cửa thang máy. Cố Khinh Chu giở trò bại hoại với người khác, đúng là chuyện hiếm thấy ở đời.
Cả hai ở trong văn phòng cả ngày, ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa rả rích. Tiếng mưa rất nhỏ, nước đọng ven đường phản chiếu những ngôi nhà cao tầng san sát, trên trời dưới đất tràn ngập sắc màu của đèn neon, khiến thị giác người ta rối loạn.
Giang Nhứ cởi áo khoác rồi đỡ nó trên đầu Cố Khinh Chu. Hai người rảo bước đi tới chỗ đỗ xe. Một bên vai hắn bị nước mưa thấm ướt một mảng, loang ra vải áo thành một mảng sậm màu.
Thời tiết càng lúc càng lạnh. Giang Nhứ lên xe, rũ chiếc áo khoác ướt mưa, đoạn bật máy sưởi, thở dài: “Năm nào cũng thế, cứ đến độ này là mưa. Ở đâu ra mà mưa lằm mưa lốn thế không biết?”
Cố Khinh Chu rút khăn tay đưa Giang Nhứ lau mặt, chẳng biết nhớ đến điều gì mà đưa mắt nhìn cảnh vật lao vun vút ngoài cửa sổ, bảo hắn: “Tôi thấy rất tốt mà.”
Trời mưa nên các quầy bán đồ ăn vặt ven đường không nhiều như bình thường, chỉ lác đác còn lại vài tiệm, hoặc là đồ nướng hoặc là cháo súp. Khói trắng bốc lên lãng đãng trong màn đêm, để rồi bị gió thổi tan tác, mất hút trong đêm mưa ồn ào.
Giang Nhứ dừng xe dưới tầng, nhớ ra hai người còn chưa ăn bữa tối: “Hay tôi đi mua đồ ăn về, thế nào?”
Cố Khinh Chu ngước mắt nhìn cơn mưa mỗi lúc một lớn: “Lên nhà rồi gọi đồ ăn ngoài đi.”
Giang Nhứ nghe vậy vô cớ mỉm cười, xuống xe giũ áo khoác, lại đỡ trên đầu Cố Khinh Chu như ban nãy, che chắn cho y vô cùng cẩn thận. Cố Khinh Chu kéo hắn, nói: “Tôi cũng cởi áo khoác ra cho cậu nhé?”
Giang Nhứ độp lại: “Sao tự nhiên ngu đột xuất vậy?”
Cố Khinh Chu cũng cảm thấy mình có hơi ngu đột xuất thật, cho nên không lên tiếng phản bác.
Cả hai rảo chân lên nhà, ai cũng dính mưa không nhiều thì ít. Ống quần Cố Khinh Chu bị mưa bắn tóe, Giang Nhứ thì gần như ướt sũng toàn thân, vải áo sơ mi dán sát lên người, tóc tai bết thành từng lọn, rỏ nước ròng ròng.
Cố Khinh Chu tìm cho hắn một chiếc khăn khô: “Vào tráng qua người đi kẻo bị cảm đấy.”
Giang Nhứ lấy khăn chà xát đầu tóc lung tung, sau đó vắt khăn lên cổ, nói giọng lười nhác: “Làm gì mà đến mức bị cảm, tôi đâu phải em Lâm(1).”
(1) Em Lâm: Chỉ Lâm Đại Ngọc, nhân vật xinh đẹp và ốm yếu trong Hồng Lâu Mộng.
Cố Khinh Chu bật điều hòa, khởi động chế độ sưởi nóng. Thấy tóc Giang Nhứ vẫn còn nhỏ nước, y cầm khăn lau kĩ lại giúp hắn, có lẽ do chưa từng làm người khác bao giờ nên tay chân tương đối lóng ngóng.
Giang Nhứ lặng lẽ nhìn y, ánh mắt di chuyển từ đỉnh đầu, tỉ mỉ ngắm nghía từng đường nét trên khuôn mặt đối phương.
Người này thật sự rất ưa nhìn.
Lứa tuổi hai lăm, hai sáu chẳng còn vẻ ngây ngô thời niên thiếu, nhưng cũng chưa quá lọc lõi già đời, là thời điểm vừa đẹp nhất. Mọi thứ của y vô cùng phù hợp – mặc dù thoạt nhìn gai góc khó gần nhưng thực ra luôn mềm mỏng trước mặt Giang Nhứ.
Hắn chẳng rõ có phải mình đã xiêu lòng hay không, cũng chưa hiểu thích một người là cảm giác thế nào. Hắn chỉ biết hiện giờ mình đang do dự, song cũng không cắt nghĩa được là do dự điều gì.
Như phát hiện ra ánh mắt hắn, cử động của Cố Khinh Chu vô thức chậm lại. Y đưa mắt nhìn Giang Nhứ, hai hàng mi khẽ khàng rung động. Khóe môi y nhẹ cong lên, nét cười mê hoặc ẩn hiện như sóng biển dập dềnh. Kế đến, Cố Khinh Chu xoay người ra sau, nhào lên người hắn mà hôn.
Cả hai rất hòa hợp chuyện hôn, thậm chí chưa cần đại não chỉ huy, thân thể đã phản ứng theo thứ bản năng nguyên thủy nhất. Chiếc khăn lau tóc rơi xuống đất, và rồi chẳng biết từ khi nào nơi hai cơ thể quấn quýt đã chuyển từ ghế sofa tới phòng ngủ.
Cố Khinh Chu không nhận ra cử chỉ của Giang Nhứ hôm nay có phần hơi uể oải. Y ôm chặt cổ hắn, mười đầu ngón tay trượt xuống lần mở từng chiếc cúc áo sơ mi ướt đẫm của Giang Nhứ, thanh âm trầm khàn mang theo ý tứ ám chỉ: “Giang Nhứ…”
Cố Khinh Chu cảm thấy đã đến lúc, song Giang Nhứ vẫn chưa sẵn sàng bước xa hơn. Trong cơn bối rối, hắn tình cờ chạm phải thẻ ngân hàng trong túi, mớ bòng bong suy nghĩ bỗng như được gỡ rối đáng kể. Gần như vô thức, hắn nghiêng đầu lảng tránh nụ hôn của Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu vốn tính nhạy cảm, lập tức nhận ra động tác của hắn. Y khựng lại chốc lát, đoạn tiếp tục cúi đầu hôn hắn. Thế nhưng chỉ một giây sau, một luồng lực cản chợt đè lên vai y rồi nhẹ nhàng đẩy ra. Chất giọng trầm thấp của Giang Nhứ vang lên cùng lúc.
“Tôi xin lỗi…”
Cố Khinh Chu sững người, một nỗi bất an chẳng biết từ đâu len lỏi vào trái tim. Y áp chế thứ cảm xúc ấy lại, ngẩng đầu nhìn Giang Nhứ, nở nụ cười miễn cưỡng: “Xin lỗi cái gì, nếu cậu chưa sẵn sàng thì tôi cũng đâu có ép…”
Thật ra Giang Nhứ đã nghĩ thông, cho dù hắn có muốn ở bên Cố Khinh Chu hay không, thì mối quan hệ xây nên bằng tiền bạc này cũng phải chấm dứt, tiền cũng chắc chắn phải trả lại. Hắn lấy tấm thẻ ngân hàng khỏi túi, nhẹ nhàng đặt lên mặt tủ đầu giường: “Tiền của cậu.”
Ba từ vô cùng đơn giản, nhưng thoáng chốc đã khiến bầu không khí chìm trong câm lặng chết chóc.
Ngay cả nụ cười mặc định cơ bản nhất Cố Khinh Chu cũng không giữ được nữa. Đường cong khóe môi y trễ xuống, cảm xúc trên mặt dần biến mất, đáy mắt tĩnh lặng bỗng cuồn cuộn mây đen: “… Ý cậu là gì?”
-Hết chương 27-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.