Chương 21: Chương 21: Hai trái tim hạnh phúc,một trái tim tổn thương
Ốc Sên
25/07/2018
Quân ngồi nhìn Quyên tự sấy tóc,cô khá vụng về sấy rối tung cả mái tóc nhưng mà ít ra sau quá trình vật lộn thì tóc cũng khô.Nhìn Quyên,Quân bật cười người đâu mà lại vụng về như vậy chứ,chẳng biết chăm sóc cho mái tóc của mình nhưng mà thật may là tóc Quyên rất đẹp.Đen dài óng mượt,Quân rất thích cô cũng không dùng hoá chất gì với tóc,tóc luôn có mùi thơm tự nhiên rất dễ chịu
Sau khi Quyên sấy tóc xong thấy cục Bông kia vẫn ngồi gõ gõ máy tính mà có vẻ không có ý định về phòng,cô hơi nhăn mặt 9h tối rồi mà vẫn ngồi làm việc.Mà lúc tối Quân cũng ăn uống qua loa,cậu không thích đồ ăn vặt,không biết có bị đau bụng không nữa
"Cậu có đói bụng không?vừa nãy toàn đồ cậu không hay ăn"-Quyên nói
nhỏ,cô không muốn làm phiền Quân làm việc nhưng mà cô cũng thấy lo
Quân nghe Quyên hỏi như vậy thì rất vui,nhóc con hôm nay biết quan tâm tới cậu cơ đấy.Quân không thấy đói,nhưng mà mấy khi được quan tâm nhất định phải tranh thủ chứ
"Đương nhiên là đói rồi,tớ đói đến đau cả bụng đây"
Quyên nghe vậy thì sốt ruột,vội vàng hỏi Quân muốn ăn gì để cô xuống dưới nấu cho
Quân hơi ngạc nhiên,được quan tâm như vậy thật ấm lòng nhưng cũng muộn rồi cậu không muốn nhóc con vất vả
"Thôi không cần đâu,cậu mau đi ngủ đi,không lát nữa tớ về phòng lại sợ ma không ngủ được"
Quyên giật mình,nãy giờ vì lo lắng cho Quân cô cũng không còn nghĩ đến chuyện ma quỷ nữa.Nhưng mà Quân thực sự rất hiểu cô,có lẽ cả đời này cô cũng không tìm được người có thể hiểu mình như Quân.Nghĩ đến đây mắt Quyên hơi đỏ
Quân thấy Quyên im lặng thì ngẩng lên nhìn,đập vào mắt cậu là hình ảnh bé con như sắp khóc,Quân cuống từ bé đến giờ mỗi lần Quyên sắp khóc cậu đều như vậy
"Ú ngoan,làm sao vậy?ai bắt nạt cậu hả?nói tớ nghe,đừng khóc"
Quyên bị phát hiện thì hơi xấu hổ,24 tuổi đầu rồi mà còn khóc nhè,đành lấy bừa một cớ nào đó
"Tại cậu chê thức ăn tớ nấu nên tớ buồn"
Quân nghe vậy thì thở phào,nhóc con này sao lại mau nước mắt như vậy làm cậu còn tưởng có chuyện gì
"Tớ đâu có chê đâu,sợ cậu vất vả thôi mà,ngoan không được khóc nhé"
"Không vất vả,cậu ăn tạm mì nhé để tớ xuống nấu,10p là xong ý,đừng để bụng đói"
Nhìn mắt long lanh mong chờ của bé con,Quân đương nhiên là đồng ý rồi,bé con đã quan tâm cậu như vậy vậu phải hưởng thụ chứ
Sợ rằng Quyên sẽ sợ ma nên Quân theo Quyên cùng xuống tầng một,ngồi nhìn Quyên bận rộn nấu ăn,Quân cảm giác bọn họ như một gia đình vậy,bé con của cậu đã lớn rồi cậu phải nhanh tay mang về làm của riêng thôi
Đã lâu rồi cả hai không có được cảm giác ấm áp hạnh phúc này.Chỉ là một bát mì tôm trứng mà Quân lại cảm thấy ngon hơn tất cả các món sơn hào hải vị cậu từng ăn
Quyên ngồi nhìn Quân ăn,cô mỉm cười hạnh phúc cảm giác được chăm sóc cho người mình yêu thương chính là như vậy
Trong gian bếp nhỏ,hai trái tim hạnh phúc và một trái tim tổn thương.Một bóng người lặng lẽ quay đi,nhiều năm trôi qua vẫn luôn là như thế.
Sau khi Quyên sấy tóc xong thấy cục Bông kia vẫn ngồi gõ gõ máy tính mà có vẻ không có ý định về phòng,cô hơi nhăn mặt 9h tối rồi mà vẫn ngồi làm việc.Mà lúc tối Quân cũng ăn uống qua loa,cậu không thích đồ ăn vặt,không biết có bị đau bụng không nữa
"Cậu có đói bụng không?vừa nãy toàn đồ cậu không hay ăn"-Quyên nói
nhỏ,cô không muốn làm phiền Quân làm việc nhưng mà cô cũng thấy lo
Quân nghe Quyên hỏi như vậy thì rất vui,nhóc con hôm nay biết quan tâm tới cậu cơ đấy.Quân không thấy đói,nhưng mà mấy khi được quan tâm nhất định phải tranh thủ chứ
"Đương nhiên là đói rồi,tớ đói đến đau cả bụng đây"
Quyên nghe vậy thì sốt ruột,vội vàng hỏi Quân muốn ăn gì để cô xuống dưới nấu cho
Quân hơi ngạc nhiên,được quan tâm như vậy thật ấm lòng nhưng cũng muộn rồi cậu không muốn nhóc con vất vả
"Thôi không cần đâu,cậu mau đi ngủ đi,không lát nữa tớ về phòng lại sợ ma không ngủ được"
Quyên giật mình,nãy giờ vì lo lắng cho Quân cô cũng không còn nghĩ đến chuyện ma quỷ nữa.Nhưng mà Quân thực sự rất hiểu cô,có lẽ cả đời này cô cũng không tìm được người có thể hiểu mình như Quân.Nghĩ đến đây mắt Quyên hơi đỏ
Quân thấy Quyên im lặng thì ngẩng lên nhìn,đập vào mắt cậu là hình ảnh bé con như sắp khóc,Quân cuống từ bé đến giờ mỗi lần Quyên sắp khóc cậu đều như vậy
"Ú ngoan,làm sao vậy?ai bắt nạt cậu hả?nói tớ nghe,đừng khóc"
Quyên bị phát hiện thì hơi xấu hổ,24 tuổi đầu rồi mà còn khóc nhè,đành lấy bừa một cớ nào đó
"Tại cậu chê thức ăn tớ nấu nên tớ buồn"
Quân nghe vậy thì thở phào,nhóc con này sao lại mau nước mắt như vậy làm cậu còn tưởng có chuyện gì
"Tớ đâu có chê đâu,sợ cậu vất vả thôi mà,ngoan không được khóc nhé"
"Không vất vả,cậu ăn tạm mì nhé để tớ xuống nấu,10p là xong ý,đừng để bụng đói"
Nhìn mắt long lanh mong chờ của bé con,Quân đương nhiên là đồng ý rồi,bé con đã quan tâm cậu như vậy vậu phải hưởng thụ chứ
Sợ rằng Quyên sẽ sợ ma nên Quân theo Quyên cùng xuống tầng một,ngồi nhìn Quyên bận rộn nấu ăn,Quân cảm giác bọn họ như một gia đình vậy,bé con của cậu đã lớn rồi cậu phải nhanh tay mang về làm của riêng thôi
Đã lâu rồi cả hai không có được cảm giác ấm áp hạnh phúc này.Chỉ là một bát mì tôm trứng mà Quân lại cảm thấy ngon hơn tất cả các món sơn hào hải vị cậu từng ăn
Quyên ngồi nhìn Quân ăn,cô mỉm cười hạnh phúc cảm giác được chăm sóc cho người mình yêu thương chính là như vậy
Trong gian bếp nhỏ,hai trái tim hạnh phúc và một trái tim tổn thương.Một bóng người lặng lẽ quay đi,nhiều năm trôi qua vẫn luôn là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.