Chương 5: Chương 5: Tớ có thể lại theo đuổi cậu,được không?
Ốc Sên
25/07/2018
Nghe giọng nói mệt mỏi của Quân cùng với cái ôm thật chặt Quyên thực sự không thể giãy giụa được nữa.Cô thực sự muốn khóc
Quân cứ thế đứng ôm cô thật lâu,đầu dựa vào vai cô như là đang cố hít hà hương thơm trên người cô vậy
"Nhớ"-Quân nói nhỏ-
Quyên lúc đấy thực sự đơ rồi,ngay cả chân tay cô cũng cảm thấy thật thừa thãi.Nhớ sao? Cô không chỉ đơn giản là nhớ mà còn bị nỗi nhớ đó giày vò cho phát điên rồi
Lúc này cô thực sự không thể kìm nén được nữa,bao nhiêu đau khổ,nhớ thương làm cô bật khóc.Trái tim rung lên từng hồi như thể muốn ngừng đập vậy
Quân vội vã lau những giọt nước mắt trên mặt cô
"Bé Ú ngoan.Đừng khóc,tớ sai rồi,đừng khóc nữa.Tớ thương"
Bé Ú cái tên này đã 2 năm không được nghe rồi.Trái tim cô thực sự rất đau.Cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau khổ xen lẫn làm cô càng khóc to hơn.Nhưng mà ngay sau đó cô đã không thể khóc được nữa,bởi vì Quân đã phủ môi cậu ấy lên môi của cô.Nụ hôn này rất cuồng nhiệt cũng rất dịu dàng.Cuồng nhiệt vì sau bao ngày xa cách,thương nhớ.Còn sự dịu dàng giống như đang an ủi hai trái tim tổn thương sâu sắc.
Sau khi bị hôn đến mức không thể thở được Quân mới thả cô ra
"Tớ có thể lại theo đuổi cậu,được không?"
Quyên vẫn còn đang mơ màng nghe Quân nói vậy cô vội vã đẩy Quân ra.Không nói lời nào trực tiếp đóng sầm cửa
Quyên trượt người theo cánh cửa ngồi thu lu ở góc phòng tiếp tục khóc.Ở ngoài có tiếng thở dài.Quân nói nhỏ
"Ngoan.Đừng khóc nữa.Hôm nay mệt rồi,còn uống nhiều rượu như vậy nhớ ngủ sớm đấy"
Có tiếng bước chân về phía phòng đối diện.Quân trở về,mọi cố gắng của cô sau hai năm đều tan biến.Phải làm thế nào đây?Tại sao ông trời cứ thích trêu đùa cô vậy.Chẳng phải ông không cho bọn cô ở bên nhau sao?Tại sao bây giờ lại thành người cùng một nhà?Tại sao cứ muốn giày vò hai người?
Quân cứ thế đứng ôm cô thật lâu,đầu dựa vào vai cô như là đang cố hít hà hương thơm trên người cô vậy
"Nhớ"-Quân nói nhỏ-
Quyên lúc đấy thực sự đơ rồi,ngay cả chân tay cô cũng cảm thấy thật thừa thãi.Nhớ sao? Cô không chỉ đơn giản là nhớ mà còn bị nỗi nhớ đó giày vò cho phát điên rồi
Lúc này cô thực sự không thể kìm nén được nữa,bao nhiêu đau khổ,nhớ thương làm cô bật khóc.Trái tim rung lên từng hồi như thể muốn ngừng đập vậy
Quân vội vã lau những giọt nước mắt trên mặt cô
"Bé Ú ngoan.Đừng khóc,tớ sai rồi,đừng khóc nữa.Tớ thương"
Bé Ú cái tên này đã 2 năm không được nghe rồi.Trái tim cô thực sự rất đau.Cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau khổ xen lẫn làm cô càng khóc to hơn.Nhưng mà ngay sau đó cô đã không thể khóc được nữa,bởi vì Quân đã phủ môi cậu ấy lên môi của cô.Nụ hôn này rất cuồng nhiệt cũng rất dịu dàng.Cuồng nhiệt vì sau bao ngày xa cách,thương nhớ.Còn sự dịu dàng giống như đang an ủi hai trái tim tổn thương sâu sắc.
Sau khi bị hôn đến mức không thể thở được Quân mới thả cô ra
"Tớ có thể lại theo đuổi cậu,được không?"
Quyên vẫn còn đang mơ màng nghe Quân nói vậy cô vội vã đẩy Quân ra.Không nói lời nào trực tiếp đóng sầm cửa
Quyên trượt người theo cánh cửa ngồi thu lu ở góc phòng tiếp tục khóc.Ở ngoài có tiếng thở dài.Quân nói nhỏ
"Ngoan.Đừng khóc nữa.Hôm nay mệt rồi,còn uống nhiều rượu như vậy nhớ ngủ sớm đấy"
Có tiếng bước chân về phía phòng đối diện.Quân trở về,mọi cố gắng của cô sau hai năm đều tan biến.Phải làm thế nào đây?Tại sao ông trời cứ thích trêu đùa cô vậy.Chẳng phải ông không cho bọn cô ở bên nhau sao?Tại sao bây giờ lại thành người cùng một nhà?Tại sao cứ muốn giày vò hai người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.